Chương 81: Chương 81

“Phân công nhau hành động, ta và tiểu Cảnh đi quân đội, Tào Lỗi dẫn người đi Vân Sơn.” Tiêu Táp trầm ngâm một lát, ngay sau đó dứt khoát giải quyết.

“Không được!” Sắc mặt Vương Học Binh trầm xuống: “Chức trách của chúng ta là bảo hộ thiếu gia.” Tám vạn nhân mã của Nghiêm Cương, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để thiếu gia và Tiêu Táp một mình đến đó.

Tào Lỗi vỗ vỗ vai hắn, liếc Tiêu Táp một cái: “Nghe hắn nói xong đã.”

“Nghiêm Cương bên kia chỉ có thể dùng trí, nhiều người đi cũng không làm nên chuyện gì, nhưng căn cứ nhất định phải bảo vệ thật tốt, còn có, hiện nay chúng ta có quá ít dị năng giả cấp 1, lần này các ngươi đi qua…”

Tiêu Táp chưa nói hết, trong lòng Tào Lỗi đã hiểu rõ, lần này khó có dịp xuất hiện đại lượng tang thi cấp 1, chỉ sợ là Tiêu Táp đánh chủ ý tinh hạch.

“Ta tán thành.” Lãnh Hàn nhấc tay bỏ phiếu, hắn không hiểu sự tình bên Nghiêm Cương nhưng hắn hiểu rõ hơn một chút, Vân Sơn ngay tại L tỉnh bên cạnh cùng Cảnh Táp thành môi hở răng lạnh, nếu phát hiện nguy hiểm nhất định phải sớm tiêu diệt.

Tào Lỗi gật đầu, ngoài Tiêu Táp, hắn là dị năng giả cấp 2 duy nhất, đối phó với tang thi cấp 1 có hắn bên cạnh đứng nhìn sẽ giảm bớt nhiều thương vong không cần thiết.

Vương Học Binh bất mãn nhưng người yêu cũng đã gật đầu đồng ý, hắn cũng chỉ có thể trầm mặc không nói, kỳ thật trong lòng hắn thực hiểu được, Tiêu Táp nói có đạo lý, chính là hiểu được là một chuyện, mắt mở trừng trừng nhìn thiếu gia đi mạo hiểm lại là một chuyện khác, Nghiêm Cương người này hắn có chút hiểu biết, lòng dạ rất sâu, thiếu gia trong mắt hắn tựa như đứa nhỏ không có lớn lên, tuy có Tiêu Táp che chở nhưng nhân loại dù sao cũng không phải là tang thi, bọn họ có vũ khí, sẽ tự hỏi, đối mặt với quân đội khổng lồ của quốc gia, hắn như thế nào lại không lo lắng.

“Không được.” Lần này phản đối là Chu Tập, ý nghĩ của hắn cũng giống như Vương Học Binh, Nghiêm Cương người này đã sớm nghe qua, là một ngoan nhân, Táp ca mặc dù là dị năng giả cấp 2 nhưng một người không thể chống lại nhiều người, vũ khí của quân đội cũng không phải là thứ của địa phương có thể so sánh, hắn cũng vừa mới biết tin, nghe nói quân đội của Nghiêm Cương còn có nhân viên nghiên cứu, dựa theo tính cách của Táp ca và Bạch Cảnh làm sao có thể buông tha, kể từ đó, khẳng định nguy hiểm sẽ gia tăng, hiện tại chung quanh đã có tang thi cấp 1 qua lại, nếu lại cùng người đối kháng, liền hắn nhìn, huyền…

“Cứ quyết định như vậy.” Tiêu Táp ấn định, băn khoăn của Chu Tập hắn hiểu được nhưng hắn cũng có ý tưởng của chính mình, vũ khí đa số đều do kim loại chế tạo thành, hắn có nắm chắc toàn thân trở ra, tiểu Cảnh có thuấn di, cũng không cần lo lắng, người đi nhiều ngược lại lại vướng bận, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ bảo hộ tiểu Cảnh chu toàn.

Chu Tập há miệng thở dốc, nuốt xuống lời đến bên miệng, tính cách Táp ca hắn hiểu được, trừ bỏ đối mặt với Cảnh thiếu ra, cho tới bây giờ đều là nói một không hai.

Cảm nhận được bạn tốt lo lắng, khóe môi Tiêu Táp cong lên một độ cung, nhìn Chu Tập một cái: “Yên tâm.”

Thanh âm trầm ổn lộ ra một loại cảm xúc lạnh như băng khó hiểu làm lòng người yên ổn, Chu Tập hơi do dự một chút, gật đầu thật mạnh, làm cấp dưới trung tâm cùng bạn tốt, hắn hẳn phải có lòng tin ở Táp ca mới đúng: “Các ngươi khi nào thì đi.”

“Ngày mai.” Tiêu Táp không chút do dự trả lời.

“Nhanh như vậy?” Không chỉ Chu Tập mà những người khác cũng rất kinh ngạc.

Tiêu Táp liếc nhìn bọn họ một cái cũng không tính toán tiếp tục đề tài này, thản nhiên nói: “Hiện tại thời gian cấp bách, các ngươi cũng nhanh chóng an bài, nhìn xem người nào lưu thủ căn cứ.”

“Ta muốn đi.” Tạ Dân Hàng vội vàng nói, hắn đã sắp mốc meo rồi, khó có dịp gặp được tang thi cấp 1, hắn như thế thế nào cũng muốn kiến thức kiến thức một chút. Thực lực tương đương hết thảy, hắn tuy là dị năng giả cấp 1, nhưng từ sau khi tiến giai kinh nghiệm thực chiến về 0, mỗi lần đều nghĩ thi triển thân thủ lại là mất hứng mà về, giống như chỉ cần có Táp ca và Cảnh thiếu, bất luận nguy hiểm gì cùng không thể nổi lên, hắn là một nam nhân, nhận định Táp ca làm lão đại nhưng này cũng không đại biểu, hắn nguyện ý sống dưới cánh của người khác.

“Ngươi an bài tốt bên kia?” Tiêu Táp gật đầu, tâm tư của Tạ Dân Hàng hắn đoán được một ít, cũng là thời điểm để cho bọn họ ra ngoài rèn luyện.

“Yên tâm, đã tìm được người tốt.” Tạ Dân Hàng lộ rõ vui mừng, chỉ cần Táp ca đáp ứng, những cái khác không thành vấn đề.

“Ta cũng đi.” Lãnh Hàn khẩn cấp nói. Thấy thuộc hạ lo lắng cho mình, chỉ khẽ lắc đầu, không có nam nhân nào không khát vọng lực lượng, hắn cũng vậy, căn cứ tuy rằng an nhàn, thân hắn cũng ở trọng vị, nhưng mắt thấy người bên cạnh Tiêu Táp không chỉ là dị năng giả cấp 1, mà ngay cả dị năng giả cấp 2 cũng có, hắn như thế nào lại không lo lắng, dựa theo tình huống trước mắt, tang thi cấp 1 đã xuất hiện, ai biết tương lai có tang thi cấp 2 hay không, đề cao thực lực là việc phải làm.

“Còn có ta.” Dương Văn Hoa tự nhiên không cam lạc hậu.

Rất nhanh lại có vài người nhấc tay báo danh, bên trong phòng họp, trừ bỏ mấy người thật sự không đi được, tất cả đều xoa xoa tay.

Tiêu Táp nhíu mày, thấy bọn họ dâng cao ý chí là chuyện tốt nhưng căn cứ cũng không thể không có người quản lý, nếu tất cả đều đi mà có cường địch đột kích, căn cứ không có người chủ sự, quân lính khẳng định tan rã.

“Các ngươi tự mình thương nghị, lưu lại ba người chủ sự, dị năng giả cấp 1 cũng phải lưu lại năm người, mặt khác kho hàng cũng cần có người trông giữ, mấy người các ngươi cũng đừng có chạy hết ra ngoài, căn cứ mới là căn bản, nhiều nhất là chờ sau khi ta trở lại sẽ an bài các ngươi thay ca luân phiên mang đội ra ngoài săn bắn, chính là phải nhớ, mọi chuyện lấy an toàn làm đầu.” Tiêu Táp mặc kệ gánh nặng, trước cứ bày kế ra cho bọn hắn, an bài như thế nào hắn cũng lười quản, chỉ cần kết quả cuối cùng trọn vẹn là được.

Nói xong, Tiêu Táp đứng dậy rời đi, lưu lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó cãi nhau nhất trời, Tào Lỗi lười biếng xem cuộc vui, dù sao danh ngạch của hắn cũng đã xác định, về phần sự tình trong tay, Tần Hạo, Từ Lôi, tùy tiện chọn một người ở lại căn cứ lưu thủ là được, có hai người lòng dạ hẹp hòi bọn họ thêm cái tính thích tính toán chi li, Tào Lỗi tin tưởng, kho hàng tuyệt đối được gác thực nghiêm.

Tiêu Táp trở lại nhà ở, cũng không có trực tiếp trở về phòng, sờ sờ mó mó đi đến trước cửa phòng Bạch Cảnh, mới ăn qua thịt, lúc này ý do vị tẫn, hắn như thế nào có thể tách xa tiểu Cảnh, dù sao đều là hai người, cho dù hiện tại không ăn được có thể ôm ngủ cũng tốt, về phần cửa khóa thì làm như thế nào? Chê cười, hắn chính là kim hệ dị năng, mở cửa còn không phải là vấn đề nhỏ sao.

Lặng lẽ đi vào trong phòng, Tiêu Táp nhanh chóng tiến vào ổ chăn của Bạch Cảnh, nhẹ nhàng đem người ôm lại, nhất thời cảm thấy nhân sinh viên mãn, lẳng lặng nhìn dung nhan người yêu đang ngủ, không bao lâu sau hắn cũng mơ mơ màng màng.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Cảnh đen mặt, không cần nghĩ cũng biết Tiêu Táp dùng cách nào để vào phòng.

“Sớm!” Tiêu Táp cười nhạt, gương mặt phóng đại, hôn Bạch Cảnh một hơi, đương nhiên rời giường mặc quần áo, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì, ảo não nói: “Đúng rồi, khăn mặt, bàn chải của ta còn chưa có dọn tới đây, ngươi có cái nào dư ra hay không?”

Bạch Cảnh nghiến răng, người này có biết cái gì gọi là tự giác hay không.

Tiêu Táp giống như không phát hiện sắc mặt hắn, thúc giục: “Ngươi còn không mau đứng dậy, trong chốc lát chúng ta sẽ rời đi, lộ tuyến ta đã sớm nghiên cứu qua, chỉ có hai người chúng ta có thể từ S thị đi qua.”

“Hai chúng ta?” Bạch Cảnh vừa nghe, lập tức bị đánh lừa, Tiêu Táp mừng thầm, vội trả lời: “Vân Sơn bị tang thi vây công, còn có mấy trăm tang thi cấp 1, ta để bọn họ đi nhìn xem.”

Bạch Cảnh kinh ngạc một chút, giật mình nhớ rõ, mấy ngày hôm trước từng nghe tiểu đội Hy Vọng nói từng nhắc nhở người Vân Sơn, chỉ tiếc không ai chú ý tới, không nghĩ nhanh như vậy đã có tang thi câp 1 xuất hiện.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kỳ thật hắn càng muốn đánh tang thi tìm tinh hạch, chính là Nghiêm Cương bên kia cũng không thể chậm trễ, trừ hắn và Tiêu Táp ra không chọn được người nào thích hợp hơn, ngẫm lại chỉ có thể buông tha.

Trừng mắt nhìn Tiêu Táp một cái, từ không gian lấy ra bàn chải đánh răng và khăn mặt, đối với da mặt người này hắn không còn gì để nói, cảm thấy vẫn là không cần tốn nước bọt thì hơn, dù sao cũng ngay laaij tức phải rời khỏi, chẳng lẽ y còn muốn ở lại.

Vì thế, dưới sự ngầm đồng ý của Bạch Cảnh, cuối cùng Tiêu Táp cũng bước đầu đăng đường nhập thất, chính là hơi có chút tiếc hận, nếu không phải phải rời đi, cơ hội bồi dưỡng tình cảm thật tốt cứ thế bị lãng phí.

Hai người hai tâm tư, rửa mặt chải đầu xong liền ra ngoài, sau khi chào hỏi mọi người, Bạch Cảnh nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Tiêu Táp rất nhanh liền phát hiện người yêu nhà mình có tâm sự.

Bạch Cảnh u oán nhìn hắn một cái: “Ai lái xe?” Bọn họ lần này đi xa nhà, không có tinh thần dị năng giả cũng không có người để sai sử, sinh hoạt xa xỉ đã lâu, ngày đêm lái xe chạy đi, ngẫm lại, Bạch Cảnh thấy mệt a…

Tiêu Táp bật cười, mọi người xung quanh co rút khóe môi, bọn họ không thể so với Bạch Cảnh mọi chuyện đều không để ý tới, mỗi ngày ở căn cứ tiếp xúc với nhiều loại người, thấy được nhiều, nghe cũng nhiều, có vài người đừng nói là lái xe mà ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề, câu hỏi này của Cảnh thiếu thật sự khiến người không biết nói gì mới tốt.

“Ta đi lái xe.” Tiêu Táp thản nhiên nói, phát hiện nếu hắn không cắt đứt chủ đề này, chỉ sợ tiểu Cảnh sẽ làm nhiều người tức chết.

Bạch Cảnh bĩu môi: “Ta không có xe.”

Những người khác không rõ nguyên nhân, vài người Vương Học Binh lại vô cùng rõ ràng, thiếu gia không có xe, gặp quỷ, phòng xe, Hummer đó là để ngắm sao?

Tiêu Táp cũng hiểu được ý của hắn, phòng xe, hummer tốn dầu, nếu chỉ bọn họ đi, có thể đơn giản thì không cần tiêu hao, xăng không thể so với những đồ vật khác, dùng một chút thiếu một chút, về sau còn dài, tự nhiên phải tính toán tỉ mỉ, không nghĩ tới tiểu Cảnh còn có một mặt này.

“Đi bãi đỗ xe.” Tiêu Táp mỉm cười, thực dễ dàng liền phát hiện, tiểu Cảnh bình thường thích hoa lệ, nhưng tất cả mọi thứ đều hoàn toàn là vật phẩm dự trữ, nếu đồ vật nào khan hiếm, tiểu Cảnh sẽ thực keo kiệt, làm như thế nào đây, hắn cực yêu tính tình này của tiểu Cảnh.

“A!” Bạch Cảnh gật đầu, xoay người bước đi, căn bản không nhìn mọi người đưa tiễn xung quanh một cái.

Hai người rất nhanh chọn được một chiếc tính năng không tồi, một chiếc xe thương vụ ít tốn dầu, Tiêu Táp sử dụng kim hệ dị năng cường hóa hoàn mỹ gia công một lần, , chở Bạch Cảnh thoải mái hơn nữa, chỉ để lại trong lòng người ao ước, đặc biệt là kim hệ dị năng giả, lúc nào bọn họ mới có bản lĩnh như Tiêu Táp vậy a…..

Hai người một đường đi trước, chung quanh căn cứ huyện Bình Nguyên được quản lý thực tốt, trên đường không có bất luận chướng ngại nào, chính là một giờ sau đó, còn chưa tới chỗ chuyển đường lên đường cao tốc, hai người vừa mới đi vào một chỗ tất yếu phải đi để đến Cảnh Táp thành, đột nhiên ven đường có một cây cổ thụ bị gãy ngã xuỗng phía trước trùng hợp ngăn trở đường đi của hai người, nếu Tiêu Táp không phải là dị năng giả kim hệ, nếu hắn lái xe nhanh hơn nửa phần, thực rõ ràng, nơi cổ thụ gãy kia sẽ vừa lúc đập vào trên xe.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Cảnh nhìn lướt mọi nơi, thân mình tựa vào chỗ ngồi phía sau vẫn không nhúc nhích, từ khị dị năng tiến giai lại trải qua rèn luyện của nước suối, hắn có thể cảm ứng rõ ràng trong vòng trăm m quanh thân không có tình huống gì, mặc dù kém hơn so với dị năng giả tinh thần hệ nhưng ở tình huống này cũng đã đủ dùng.

Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, không phải là hoảng hốt sợ hãi cũng không phait là khẩn trương đề phòng mà là rất không cao hứng, tình huống chung quanh hắn tự nhiên cũng biết, nguyên bản không có để trong lòng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.

“Thức thời đem đồ vật giao ra đây.” Rất nhanh, người nấp ở xung quanh xông tới, giống như hung thần ác sát ngăn trở đường đi.

Bạch Cảnh không còn gì để nói, bọn họ đây là gặp cướp, đúng không?

“Các ngươi là người nơi nào?” Tiêu Táp lạnh giọng hỏi, hàn khí trên người ứa ra, không nghĩ tới chung quanh Cảnh Táp thành thế nhưng còn có thổ phỉ, chẳng lẽ hắn rất nhân từ cho nên mới phóng túng cho những người này.

“Đừng nói lời vô nghĩa, giao đồ vật ra đây, chúng ta là người Cảnh Táp thành, thành chủ là chú họ của ta, các người nếu thức thời, tốt nhất là thông minh một chút, cẩn thận nếu không ta cho các ngươi chết bây giờ.”

Bạch Cảnh vui vẻ, nhìn trái nhìn phải bọn cướp, liếc nhìn Tiêu Táp một cái: “Ngươi lúc nào thì có nhiều cháu trai như vậy?”

Mặt Tiêu Táp tối sầm, đừng có đánh đồng đám người kia với hắn.