Chương 24: Gặp lại

Bên này Tiêu Táp đang bề bộn sứt đầu mẻ trán, nhận được điện thoại của Hạ Dũng liền thực rõ ràng đặt quang gánh chạy lấy người, trực tiếp đem sự việc giao cho Chu Tập xử lý, chê cười hắn mới hơn nửa tháng không về, sự tình loạn thất bát toa có thể chất thành đống, vậy hắn còn cần thuộc hạ làm chi.

“Táp ca—” Chu Tập mặt khổ qua, chuyện này đích xác không lớn nhưng xử lý rất phiền toái, từ khi Tiêu Táp chỉnh đốn đường khẩu, việc lớn những lão già kia không dám nháo, nhưng việc nhỏ thì không ngừng, không nghiêm trọng cũng không ảnh hưởng toàn cục, nhưng chính là cái loại nhẹ không phải, nằng không đến này, hắn mới không biết xử lý thế nào, có Tiêu Táp tọa trấn ở đây thì hoàn hảo, chỉ cần người vừa đi, sự tình loạn thất bát tao lại tới rồi, hắn thật sự rất phiền.

Tiêu Táp lạnh lùng liếc hắn một cái, ngữ khí đạm mạc không một tia tình cảm: “Ngươi cứ liệu mà làm, không cần vướng bận người ta, cứ nghĩ biện pháp giải quyết, nhớ ký phải lau chùi sạch sẽ.”

Chu Tập ngẩn ngơ, cười khổ, phần quyết đoán này, hắn tự hỏi bản thân so ra kém hơn, những lão già kia không dám ở trước mặt Táp ca nháo sự, kỳ thật cũng có nguyên nhân.

Tiêu Táp xoay người, không quay đầu lại, trực tiếp để người lái xe đến sân bay.

Chờ hắn đi rồi Hàn Diễn mới chạy đến bên người Chu Tập, bất mãn oán giận: “Táp ca cũng thật là có dị tính, không có nhân tính, những lão già này sao lại giao cho ngươi ứng phó, không đúng là có nam nhân, không có huynh đệ, trọng sắc khinh hữu, mệt chúng ta còn cùng hắn lớn lên, hừ!”

Chu Tập ảm đạm cười, sờ sờ đầu hắn: “Đi, Táp ca là lão đại, không thể mọi việc đều tự thân vận động, hắn như vậy cũng là muốn tốt cho ta, nếu không tương lai như thế nào có thể đảm đương một phía.”

“Chính là…” Hàn Diễn vẫn không phục,căm giận nói: “Những lão bất tử kia, một người so với một người càng thêm giảo hoạt, thấy Táp ca không ở mới cố ý sinh sự, động bất động còn lấy thân phận áp người, ta là muốn nói, lần trước không nên để cho bọn hắn có còn đường sống, ngươi cũng thật là làm gì lại để người tùy ý khi dễ, tính toán trong lòng bọn họ ngươi còn không biết sao? Muốn phân một chén canh, cũng phải xem Táp ca có đồng ý hay không, không dám làm khó dễ Táp ca, lại tới chỗ ngươi gây phiền toái, này là tính làm gì a.”

“Bọn họ đều là nguyên lão, cũng không thể có tâm huynh đệ rét lạnh, Táp ca làm việc đều có suy tính, đừng nháo đến quá mức xử lý là được, chúng ta hiện tại tuy bắt đầu tẩy trắng, nhưng dù sao cũng làm hắc đạo đã lâu, dựa vào nghĩa khí và nhân mạch, nuôi bọn họ chỉ là Táp ca tỏ vẻ khoan hồng độ lượng, mà cho dù mặc kệ bọn họ, nhưng ở giữa những người thế hệ trước, nói chuyện vẫn có vài phần phân lượng, ngươi đừng lo lắng, trong lòng ta đều biết nên xử lý như thế nào.” Nhìn bộ dáng Hàn Diễn giương nanh múa vuốt, trong lòng Chu Tập không khỏi có chút buồn cười, tâm tình dường như cũng tốt lên, hắn cũng không phải là Nê Bồ Tát mặc người xâm lược, nắm lấy, chính là có rất nhiều cố kỵ cho nên mới không thể quả quyết, nếu Táp ca đã lên tiếng, hắn nghĩ hắn cũng phải cấp cho mấy lão kia chút nhan sắc.

Tiêu Táp ra cửa lại gọi vài cuộc điện thoại để người mang ngọc thạch đến D thị, nếu đi gặp Bạch Cảnh, lễ vật dù sao cũng cần chuẩn bị trước.

Hạ Dũng chết tiệt, Tiêu Táp lạnh mặt mắng ở trong lòng, nghĩ đến yêu cầu của hồ ly kia, trong lòng một trận bực mình cũng ngầm bực thuộc hạ gây thất vọng, bất quá hắn cũng không nghĩ tới Bạch Cảnh trở lại D thị mau như vậy, còn định ngày gấp như vậy, sớm biết hắn ở lại D thị thêm vài ngày.

Hạ Dũng muốn nhìn trò hay của hắn, muốn từ trong tay hắn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng như vậy, Tiêu Táp cười lạnh, đôi mắt buồn bã, một ngày nào đó hắn sẽ mang sổ đến đòi lại!

Ngày hôm sau Bạch Cảnh ăn sớm rồi ra ngoài, Trần mụ kinh ngạc nhìn hắn, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nếu là mấy tháng trước, nàng thực sự tin mình nắm rõ thiếu gia trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại….

Sắc mặt Trần mụ do dự, trong lòng không xác định, thiếu gia thay đổi không phải là nàng không biết, chính là có chút không hiểu thiếu gia vì sao thay đổi, lúc trước còn tưởng do thất tình, nhưng nửa năm nay thiếu gia cũng không gọi điện thoại về, nàng cho dù có tự tin cũng cảm thấy sự tình không thích hợp.

Mà ngày hôm qua nàng còn lộng xảo thành chuyên, thiếu gia rất yêu thương mẹ, cho dù chưa từng có người nào nhắc tới, vốn là muốn kéo gần quan hệ với thiếu gia cho nên mới nói về Lâm tiểu thư, ai ngờ hắn lại liên tưởng đến lão gia, thật là đáng chết!

Bất quá Trần mụ mỉm cười, bấm một số điện thoại, thiếu gia cho dù có thay đổi thế nào, nàng tin tưởng, tính tình thiếu gia khẳng định sẽ không thay đổi, đứa bé trọng tình cảm kia, cho dù đối với nàng lãnh đạm, cũng sẽ không nặng lời với nàng, nhiều lắm là bỏ mặc, thiếu gia vẫn thực tôn trọng nàng.

Chỉ cần thiếu gia không đi xa nhà, tìm được nguyên nhân hắn thay đổi, bệnh nào thuốc nấy, Trần mụ tin tưởng, không bao lâu thiếu gia sẽ lại bị nàng lung lạc, nếu không mà nói nàng có lực mà không có nơi sử dụng sao, nàng biết thiếu gia thích cá gì nhất, yêu cầu cái gì, chỉ cần cho nàng thời gian…

Trần mụ tin tưởng như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hết thảy còn có cơ hội.

Bạch Cảnh nếu biết hắn không đẻ ý Trần mụ sẽ bị xuyên tạc thành như vậy, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời mà cười dài, hắn chính là không muốn bỏ qua việc gặp Tiêu Táp cho nên mới nhân nhượng nàng như vậy, không nghĩ tới làm cho nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, thật không hiểu nàng tự tin đến thế nào.

Bạch Cảnh đi vào ga ra, chọn một chiếc Hummer, Bạch Kính Thành còn rất có tâm, cho hắn hai chiếc xe đều không cùng chủng loại, H2 có ba hàng ghế ngồi, chở người rất tiện, mặt sau còn có một nửa thùng xe tải để đồ, H6 thì giống như phòng xe, thùng xe trang hoàng thực xa hoa, đồ điện gia dụng đầy đủ hết, chính là không có lớn như phòng xe, giống như một ktv nhỏ.

Bạch Cảnh trực tiếp ngồi trên chiếc Hummer H2, ánh mắt đảo qua, thoáng nhìn bảo tiêu đang tiến đến, khóe môi lạnh lùng mỉm cười, bọn họ nghĩ rằng cùng đi đúng không, tốt lắm, trong mắt Bạch Cảnh hiện lên một tia tàn nhẫn, không chút do dự lái xe vọt tới, cũng mặc kệ phía trước có người hay không, trong lòng chỉ có một trận khoái trá, Hummer lái thật là thích.

Động tác bảo tiêu thực nhanh chóng, vừa mới ở xa xa phía trước chắn đường, lắc mình liền trốn thật xa, Bạch Cảnh phía sau cửa kính thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng chân chọc thầm nghĩ, nữ nhân kia đúng là coi trọng mình, người lợi hại như vậy lại hạ mình làm bảo tiêu cho mình, nàng cũng không chê lãng phí.

Bạch Cảnh ảm đạm cười cũng không có nghĩ nhiều, giây lát liền vứt qua một bên, dù sao về sau cũng không có cùng xuất hiện, hắn làm sao phải khổ vì sự tình không tất yếu mà lãng phí tâm thần, cùng Hạ Dũng ước định chính là buổi chiều, hiện tại thấy không có việc để làm, hắn liền lái xe đi trạm xăng dầu, tính toán đem phụ cận chạy một vòng, một thời gian sau cũng là buổi chiều không sai biệt lắm.

Trên đường Vương Học Binh gọi điện thoại tới hai lần, hắn trả lời ba xạo đuổi đi, không khí D thị quả nhiên áp lực, một hồi khiến hắn cảm giác không thở nổi, phảng phất lúc nào cũng nhắc nhở hắn thời khắc mạt thế bùng nổ, dừng lại liền sẽ không ngừng tự hỏi, một khắc cũng không rãnh rỗi, trong lòng nặng trịch khó hiểu, nơi ngực bị nghẹn một đoàn tà hỏa thiêu đốt, một cỗ tàn nhẫn, lại đối mặt với Trần mụ và những bảo tiêu kia hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Phụ cận D thị đều đi dạo một lần, 120 thùng xăng cũng tới tay, tâm tình Bạch Cảnh mới thư hoãn, mắt thấy đã ba giờ chiều, hắn cũng không chậm trễ, trực tiếp lái xe đến nơi ước định.

Người đến Kim Khải Duyệt lúc này không nhiều lắm, Bạch Cảnh đỗ xe xong, đi vào đại sảnh, bấm thang máy tầng đỉnh, lười biếng tùy ý đứng một chỗ, khiến cho người tự động để một lối di riêng, khuôn mặt lạnh lùng kiệt ngạo bất tuân, lại lộ ra vài phần tự cao tự đại ngạo nghễ, biết tâm tình hắn không tốt, không ai dám tiến lên nhận rủi ro.

Đến nhà ăn trên tầng đỉnh, Bạch Cảnh hai tay đút túi quần, theo thói quen nhìn lướt qua mọi nơi, khi nhìn đến Hạ Dũng, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, chầm chậm thu hồi tầm mắt, chỉ có hắn mới biết được, hắn kiệt lực khắc chế mới không để cho mình thất thố, dưới chân bước đi như không, các loại cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng, y tại sao lại ở chỗ này?

“Cảnh thiếu—” Hạ Dũng xa xa thấy hắn, mỉm cười vẫy vẫy tay.

Bạch Cảnh mặt không đổi sắc, cứng ngắc tiêu sái đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Dũng, một khắc cũng không dám ly khai, hắn sợ chính mình sẽ không nhịn được mà khẩn trương, kỳ thật hắn lúc này đã thật khẩn trương, dư quang khóe mắt tham lam nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Hạ Dũng kia, nguyên lai trước lúc mạt thế chưa đến, Tiêu Táp là bộ dáng này.

Dung nhan lạnh như băng, hình dáng ngũ quan phân minh mà thâm thúy, quanh thân tựa hồ tản ra mọt loại khí tức lạnh lẽo, con ngươi lạnh như băng bắn ra tinh quang lạnh, đôi môi mỏng hơi nhếch, một thân tây trang được cắt khéo léo càng làm hắn nổi bật tuấn lãng bất phàm, lặng im tùy ý ngồi ở chỗ kia liền khiến cho người có loại cảm giác không thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Chính là cảm giác Bạch Cảnh đến, khi Tiêu Táp nhìn về phía hắn tựa hồ nhu hòa hơn một ít, chính là dưới đôi mắt kia giấu giếm một phần cuồng dã và chiếm lấy, hắn như thế nào không nhận ra, cái loại ánh mắt này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, tùy thời đều có thể xuất hiện trước mặt hắn.

Bạch Cảnh cương mặt ngồi đối diện bọn họ, mãi đến khi người phục vụ đưa thực đơn đến, hắn mới giả vờ như không có việc gì, dời ánh mắt từ trên người Hạ Dũng đi, trong lòng hơi hơi buông lỏng, vừa rồi tuy rằng chỉ ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ nhưng hắn lại thấy thật lâu, trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi lạnh.

Hạ Dũng áp lực thật lớn, cảm nhận được lãnh khí phát ra bên cạnh, trong lòng nhịn không được oán giận, Cảnh thiếu nhìn hắn làm chi, trước kia ánh mắt không phải chỉ hướng lên trời hay sao?! (ý chỉ em ấy kiêu ngạo không thèm nhìn người khác giờ lại nhìn HD chằm chằm)

Bất quá oán giận thì oán giận, trên mặt Hạ Dũng một chút cũng không có biểu hiện, sau khi Bạch Cảnh gọi món, hắn liền cười cười giới thiệu: “Hôm nay là ta mạo muội, Cảnh thiếu cũng đừng trách cứ, vị này chính là Tiêu Táp, không biết ngươi có còn nhớ rõ không?”

Nhớ rõ, như thế nào không nhớ rõ, ấn ký khắc vào linh hồn hắn, chỉ sợ cho đến chết, hắn cũng vẫn sẽ luôn nhớ rõ, chính là lời này của Hạ Dũng là ý gì, hắn không trước mạt thế từng cùng Tiêu Táp gặp qua, trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt cũng nhìn qua, thẳng tắp chiếu vào một đôi con ngươi u ám, Bạch Cảnh hơi sững sờ một chút, trong lòng nhịn không được hoảng hốt, một loại khí tức bá đạo mang theo dục vọng chiếm hữu nghênh diện mà đến.

“Ngươi hảo, ta là Tiêu Táp.” Thanh âm trầm thấp giàu từ tính, khóe môi giơ lên độ cong hoàn mỹ, đôi mắt tham thúy sâu không thấy đáy, chuyên chú mà tà mị nhìn chằm chằm vào Bạch Cảnh, thật giống như muốn đem linh hồn người ta hút vào.

“Bạch Cảnh.” Máy móc trả lời hắn, Bạch Cảnh chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, chỉ kém một chút hắn liền muốn hãm sâu vào trong đôi con ngươi cực hấp dẫn kia.

Chỉ là hắn không biết, biểu tình đạm bạc của hắn lúc này trong mắt người khác cũng là một loại phong cảnh tự nhiên, cao quý, lãnh đạm, tự cao tự đại, xinh đẹp, phô trương ương ngạnh, sinh huy chói mắt chói mắt.