Trải qua ba ngày lao động vất vả, toàn bộ lương thực đã được thu hoạch hoàn tất. Lúa được buộc thành bó đập ra lấy bông lúa, đem ra phơi, lại bỏ vào bao tải đặt trong kho lúa; bắp ngô dùng dây thừng bó lại, phơi dưới mái hiên, phơi khô xong lại tách ra bỏ kho; khoai lang rửa sạch, đem đi luộc, lột vỏ, cắt lát, sấy khô, phơi sương, cuối cùng chế biến thành khoai lang khô dễ bảo quản; rau dưa tươi có thể ướp muối thì ướp, không thể ướp thì bỏ vào không gian của dị năng giả hệ không gian, tuy rằng biết những người này sẽ nuốt một phần vật tư, nhưng thời gian khẩn cấp chỉ có thể áp dụng cách này.
Trong hai tháng sau đó, toàn bộ căn cứ đều vội vội vàng vàng xử lý chế biến thức ăn, trong lúc nhất thời tất cả đều lo lắng, đem mấy chuyện kho lương ra sao quăng ra sau đầu. Nhưng mà, Bào Long cùng Khang Chính Nguyên lại thời khắc lo lắng về tai nạn sắp tới, ánh mắt nhìn về phía hơn ba ngàn nô lệ lóe lên hung quang tàn nhẫn.
Đang lúc hai người cân nhắc có nên giết những người này tiết kiệm lương thực hay không, căn cứ Hưởng Thúy Loan xa xôi đột nhiên đánh một cuộc gọi tới, nói hai ngày nữa sẽ có khách quý đến.
Hai người buông xuống suy nghĩ trong lòng, quyết định tiếp đón khách quý xong sẽ tính tiếp. Đồng thời cũng mời Cung Viễn Hàng đi cùng bọn họ ra nghênh đón khách, Cung Viễn Hàng khước từ không được, chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Bào Long và Khang Chính Nguyên luôn sợ chúng ta nhúng tay vào sự vụ trong căn cứ, sao bây giờ lại để ta đi đãi khách cùng bọn họ? Chỉ sợ bên trong còn có huyền cơ, muốn đào hố chờ ta nhảy vào sao.” Hai ngày sau, Cung Viễn Hàng ngồi trong phòng, đuổi đi cảnh vệ thúc giục ông tới tiếp đãi khách quý, nói với nhi tử đang bồi mình.
“Papa, con đi với ba, nếu bọn họ dám hại ba, con trực tiếp giết bọn họ.” Cung Lê Hân thưởng thức viên tinh hạch cường hóa hệ cấp ba trung giai khiến người đỏ mắt trong tay, không chút để tâm nói. Viên tinh hạch này cậu vốn tính đưa cho Vương Thao, nhưng Vương Thao vừa mới tấn cấp lên cấp hai cao giai, thực lực này kém viên tinh hạch những ba giai, tùy tiện hấp thu sợ rằng sẽ nổ tan xác, nên tạm thời bảo quản ở chỗ cậu, làm đồ chơi khi cậu nhàm chán.
“Con cái thằng nhóc này, đừng có mở miệng ra là giết giết giết, thu liễm lại một chút, động não đi!” Cung phụ ra vẻ giận dữ gõ nhẹ lên trán nhi tử. Đứa nhỏ này lớn càng lúc càng lệch, ngày càng bạo lực, bất quá tâm tư vẫn đơn thuần như trước, một chút cũng không tiến bộ, khiến Cung phụ dở khóc dở cười nhưng cũng không thấy lo lắng. Đây là mạt thế, nhân loại muốn sinh tồn thì không thể không giết hại, loại biến hóa này rất tự nhiên, hoàn toàn không cần phải sửa chữa. Chỉ là ông hy vọng trong tâm nhi tử có một tia thiện ý, lòng có chút nhân từ, nhưng không phải muốn nhi tử biến thành sơn dương mặc người giết hại. Dù sao giết người so với bị người giết vẫn tốt hơn.
“Chúng ta làm gì đây?” Cung Lê Hân nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
“Lấy bất biến ứng vạn biến. Đi, cứ nhìn trước đã.” Cung phụ đứng dậy, xoa xoa mái tóc mềm mại của nhi tử nhà mình.
Hình như chẳng khác nào chưa nói a. Cung Lê Hân nhìn nhìn cha liếc một cái, hoang mang chớp mắt, đành nhắm mắt đi theo cạnh ông. Nếu sự tình có biến, vẫn là nên giết Bào Long và Khang Chính Nguyên mới được! Cậu cố chấp nghĩ.
Bãi tập rộng lớn vốn để cho phạm nhân giải tỏa đã được Bào Long và Khang Chính Nguyên dọn dẹp sạch sẽ, các thành viên trọng yếu ở hai phe phạm nhân và giám ngục đứng phía sau hai người, chờ khách quý từ căn cứ Hưởng Thúy Loan ở Kinh đô tới.
Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Đàm Minh Viễn đứng sau Bào Long, khuôn mặt nghiêm lại, mâu sắc biến dị đã được bọn họ mạnh mẽ áp chế xuống. Đàm Minh Viễn sờ sờ khóe mắt, loại cảm giác phẫn trư ăn lão hổ này thật sung sướng mà, đặc biệt khi Bào Long dùng mũi nhìn hắn(hất cằm nhìn, ý nói là dùng ánh mắt khinh thường nhìn Viễn ca), hắn liền thấy đối phương vô cùng đáng thương, giống như một con heo đang đợi bị làm thịt, đại họa lâm đầu còn không biết.
“Biết ai tới không? Tới làm gì?” Tống Hạo Nhiên cắt ngang suy nghĩ miên man của Đàm Minh Viễn, thấp giọng hỏi.
“Nghe nói là cao tầng của căn cứ Hưởng Thúy Loan Tống gia, tới mộ lương.” Đàm Minh Viễn thân là thuộc hạ tài giỏi lại quan trọng nhất của Bào Long, tin tức tất nhiên linh thông hơn người khác, thấp giọng đáp lại.( : chiêu mộ lương thực, nói trắng trợn là đòi đồ ăn =w= )
Tống Hạo Nhiên nhíu mày, ngữ khí trào phúng,”Mộ lương? Trước mắt lương thực còn không đủ ăn, ai tự nguyện đem dâng cho người khác? Tống gia bây giờ đã không còn là Tống gia trước đây, ai thèm bán mặt mũi cho bọn họ chứ?” Đối với huyết mạch của Nhị thúc, Tống Hạo Nhiên là chán ghét đến cực điểm, đặc biệt là Tống Hạo Hiên hiện đang khống chế căn cứ Hưởng Thúy Loan, tính tình nham hiểm cay độc, từ nhỏ đã là tử địch với hắn.
Căn cứ Hưởng Thúy Loan người nhiều nghiệp lớn, nuôi hơn bốn vạn người, nay đất đai ô nhiễm, thổ hệ dị năng giả mà bọn chúng dùng để mở rộng đất đai đều như phế đi, không lấy lương thực của các căn cứ khác thì làm sao mà sống? Trong tay bọn họ không thiếu vũ khí, không thiếu tinh hạch, phỏng chừng là lấy mấy thứ đó đi trao đổi rồi, nhưng theo tham vọng của mấy tên quản lý căn cứ, nếu tầm nhìn thiển cận, rất có khả năng sẽ đồng ý.” Lâm Văn Bác thấp giọng phân tích.
Đàm Minh Viễn cười nhạo, khinh thường mở miệng,”Còn không phải sao? Tên Bào Long ngu ngốc kia đã đồng ý, nghe nói cái giá là hai viên tinh hạch phong hệ cấp ba trung giai. Có hai viên đó, gã có thể thăng lên cấp ba trung giai. Bên Khang Chính Nguyên thì tôi không biết, nhưng phỏng chừng cũng không sai biệt mấy so với Bào Long.” Nói đến cấp ba trung giai, trong mắt Đàm Minh Viễn toát ra một tia đắc ý. Hắn sớm đã lên cấp ba trung giai, mà Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên thì đã ở cấp ba trung giai điên phong, tùy thời đều có thể tấn cấp lên cao giai.
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra khinh miệt cùng sát ý. Vì thực lực của mình mà không tiếc đem lương thực mọi người lấy mạng sống ra đổi đi trao đổi, một tên ngu xuẩn như vậy đúng là cực phẩm, bọn họ sắp nhịn không nổi nữa! Nhưng vẫn chưa được, bọn họ còn chưa thâm nhập sâu vào thế lực hai phe, cũng chưa hoàn toàn nắm bắt cùng với tính mạng của hơn ba ngàn người dân bình thường.
Thu lại sát ý nơi đáy mắt, ba người lại khôi phục biểu tình nghiêm túc kính cẩn.
Qua hơn mười phút, không trung truyền đến tiếng cánh quạt âm vang, một chiếc trực thăng bay càng lúc càng gần tới Trường Xà đảo, cuối cùng chậm rãi đáp xuống giữa bãi tập. Chờ cho cánh quạt ngừng chuyển động, cửa mở ra, Bào Long cùng Khang Chính Nguyên vội vàng chỉnh lại đầu tóc bị gió thổi loạn, trên mặt mang vẻ tươi cười đi qua nghênh đón.
Một nam nhân dáng người cao lớn, diện mạo anh tuấn, mặt mang chiếc kính gọng vàng bước ra từ cửa, trên mặt nở nụ cười đạm nhạt ôn nhã, gật đầu với Bào Long cùng Khang Chính Nguyên, giữa mi nhãn lộ ra kiêu căng cùng xa cách khó có thể nhận ra. Theo sau đó, một nam nhân thân hình cường tráng, thể trạng cao to, khuôn mặt lạnh lùng tà tứ, cả người tỏa ra khí tức cường đại cũng bước ra, mặt không chút thay đổi nhìn mọi người cạnh bãi tập, đôi ưng mục sắc bén ngưng thành một đường, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Thấy người này, mâu sắc của Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên liền tối lại, trên mặt lộ ra vài phần không ngờ. Không phải ai xa lạ, chính là người mà vừa thấy mặt đã không hợp với khí thế bọn họ—Hạ Cẩn.
Chạm phải ánh mắt màu xanh lạnh như băng ngàn năm, Bào Long và Khang Chính Nguyên trong lòng liền giật mình, nụ cười thân thiết trở nên cứng ngắc. Nhìn từ mức độ màu mắt, nam nhân này khẳng định là cấp cao hơn cấp ba trung giai! Cao thủ đứng đầu tuyệt đối a! Chỉ mới liếc một cái, hai người liền tâm sinh sợ hãi.
Rất nhanh sau đó, hai người khác bước ra từ cabin phá vỡ bầu không khí có vẻ ngưng trệ. Đó là hai thanh niên đầu hai mươi, một diện mạo bình thường nhưng khí chất đặc biệt, một diện mạo anh tuấn, mi hơi nhướng, thái độ có chút cà lơ phất phơ. Hai người đang ghé sát nhau nói thầm gì đó, không hề để ý tới sự nghênh đón của Bào Long và Khang Chính Nguyên.
“Mọi người khỏe, hoan nghênh hoan nghênh.” Khang Chính Nguyên dù sao cũng quen với những tình huống này hơn Bào Long, luống cuống một chút liền cười cười tiến lên, bắt tay với nam nhân diện mạo nhã nhặn tuấn tú, thoạt nhìn tương đối dễ giao hảo.
“Ngài khỏe, Khang tiên sinh, tôi chính là người đã gọi tới Trịnh Triều Hà, người này là Hạ ca, nắm đấm thứ hai của căn cứ chúng tôi, hai người này là bạn anh ấy, Lục Vân và Mạnh Nguyên Cát, đi theo nhìn một chút.” Đôi đồng tử đen tối không rõ của Trịnh Triều Hà giấu sau kính mắt, lần lượt giới thiệu thân phận bốn người, lại bắt tay chào hỏi Bào Long, thái độ không xa không gần lại khiến người thập phần thoải mái.
Bào Long cùng Khang Chính Nguyên tươi cười nịnh nọt, bắt tay hắn xong lại vươn tay tới trước Hạ Cẩn. Hạ Cẩn mặt không chút thay đổi, lướt qua hai người đi về phía đám người đứng cách đó không xa, đôi mắt băng lãnh tà tứ toát ra một tia nóng rực. Lục Vân cùng Mạnh Nguyên Cát cũng bước nhanh tới đuổi theo, xem hai người như vô hình.
Trịnh Triều Hà hơi cúi người với Bào Long cùng Khang Chính Nguyên sắc mặt đã cứng ngắc, ôn thanh giải thích,”Xin lỗi, tính cách Hạ Cẩn tương đối quái gở, hy vọng hai vị không để ý. Nghe nói anh ấy một người bạn thân ở căn cứ các ngài, có thể là đi tìm người.”
“Vậy sao? Sao cậu không nói sớm, chúng tôi có thể hỗ trợ tìm kiếm.” Khang Chính Nguyên thu tay, cười ngượng ngùng nói, quay đầu nhìn xem ai là bạn tốt của vị cao thủ này, để về sau khỏi phải chọc tới.
Hạ Cẩn bước nhanh về phía Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, cũng không mở miệng khách sáo, hỏi thẳng trọng điểm,”Lê Hân đâu? Sao không đến?” Ngược lại là Lục Vân, cười cười chào hỏi hai người, hai mắt đảo tới đảo lui tìm kiếm thân ảnh Cung thiếu hắn ngày đêm mong nhớ.
“Anh là đại nhân vật gì mà Lê Hân phải tự mình ra đón?” Tống Hạo Nhiên đứng thẳng lưng, ngữ khí trào phúng hỏi lại. Lâm Văn Bác nở nụ cười ôn hòa với Hạ Cẩn, nhưng trong mắt không hề có tiếu ý. Nếu hắn không nhìn lầm, tình cảm của Hạ Cẩn đối với tiểu Hân cũng không đơn giản. Người này cũng là tình địch của hắn.
Đôi đồng tử lam sắc của Hạ Cẩn lưu chuyển một tia lãnh quang, khẽ hất chiếc cằm có một vết sẹo mờ nhạt, trông hơi khêu gợi, nheo mắt đối mặt với Tống Hạo Nhiên. Tống Hạo Nhiên dường như hiểu rõ, khó trách địch ý còn nặng hơn trước, bất quá nhìn biểu tình có vẻ chua xót của hắn, phỏng chừng còn chưa đắc thủ, mình vẫn chưa muộn! Nghĩ đến đây, tâm tình căng chặt của Hạ Cẩn chậm rãi bình ổn lại.
Thấy sắc mặt hắn thoáng thả lỏng, Lâm Văn Bác lại liếc qua Tống Hạo Nhiên cả người đầy dấm chua, trong lòng thầm nghĩ : còn chưa khai chiến, chỉ mới giáp mặt như vầy, Hạo Nhiên bước đầu đã thua rồi. Xem ra, mình ngược lại có thể thử chiến lược ‘Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi’ a. Nghĩ vậy, trên mặt hắn liền nở nụ cười đầy giả dối.
Đàm Minh Viễn không được tự nhiên lui về sau vài bước, rời xa bầu không khí đầy áp bách do ba người tạo ra, trong lòng ngầm suy đoán : Chuyện này là sao đây? Mấy người này có cừu oán sao? Lúc này Cung phụ không nhanh không chậm đi tới.