*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Đi đến Cung gia, thấy cửa chính mở toang, sắc mặt Cung Lê Hân liền trầm xuống, thầm nghĩ quả nhiên chị hai đã được papa đón đi. Hạ Cẩn thấy thế cũng chau mày, quay mặt liếc nhìn Ngô Minh, ý bảo hắn đi xem xét các nhà xung quanh. Ngô Minh nhanh chóng chạy đi mấy nhà, sau khi trở về cũng ảm đạm lắc đầu.
“Lê Hân, không cần lo lắng, Hạ đại ca sẽ giúp em tìm người nhà.” Hạ Cẩn đầu tiểu hài tử vẻ mặt cô đơn ôn nhu an ủi, ngược lại nhìn mấy người khác trầm giọng nói,”Quân đội đã đi nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, không bằng đi tìm hai chiếc xe trực tiếp chạy đến chỗ quân bộ. Tất cả đi xem trong đại viện xem có gì hữu dụng thì mang về Cung gia, nửa giờ sau tập hợp.”
“Được !” Mọi người đều lên tiếng đồng ý, sau đó chạy ra khỏi cửa.
Lục Vân cùng Vương Thao và Cung Lê Hân thì lên lầu thu thập. Hạ Cẩn thì ở Cung gia xem xét các nơi, xem xét tình huống, phát hiện Cung gia đã được thu thập khá sạch sẽ, cơ bản là thứ có thể mang đều mang đi, ngay cả tủ lạnh trong phòng bếp cũng đã ngắt điện, thức ăn bên trong không còn chút đồ thừa.
Hạ Cẩn càng xem mặt càng đen, nén xuống tức giận trong lòng, đi đến phòng Cung Lê Hân.
Phòng Cung Lê Hân vẫn như cũ, cái gì cũng chưa mang đi. Phỏng chừng Cung Hương Di cho rằng cậu sau khi rời đi sẽ không trở về nên hoàn toàn không thay cậu mang đi đồ dùng hằng ngày.
Nghĩ đến phòng Cung Hương Di trống trơn, ngay cả đồ trang trí nhỏ xíu cũng không bỏ lại, hoàn toàn đối lập với căn phòng trước mắt, đôi mắt tối đen tàn khốc của Hạ Cẩn chợt lóe lên một tia tàn ác, thầm nghĩ người Cung gia đây rốt cuộc là ý gì ? Cứ thế mà khẳng định đứa nhỏ này sẽ không sống sót trở về ? Ngay cả một người lưu lại cũng không có, đồ của cậu cũng không đem theo ! Nếu bọn họ chiếu cố cậu không tốt, hắn rất nguyện ý tiếp nhận !
Nhưng thấy tiểu hài tử vùi đầu tìm đồ của mình, cô đơn trong đôi mắt sáng sủa của cậu đã biến mất, không có chút âm trầm, bộ dáng hiển nhiên không để ý đến điều gì, Hạ Cẩn cũng quyết định không nói đến chuyện làm cậu thương tâm, chỉ đành áp tàn ác cuồn cuộn trong lòng xuống, tiến lên giúp cậu dọn dẹp.
“Lấy đồ bỏ vào đây đi.” Từ trong phòng một người hầu lấy ra một túi leo núi lớn, đưa cho Cung Lê Hân, Hạ Cẩn ôn thanh nói.
“Ân, cám ơn Hạ đại ca.” Cung Lê Hân ngửa đầu cười ngọt ngào, khó nén vui mừng cầm lấy túi bỏ đồ vào.
Biểu tình tiểu hài tử hôn nhiên vô lo, như một dòng suối róc rách, trong suốt thấy đáy, thấm vào ruột gan. U ám trong lòng Hạ Cẩn dần tán đi, đưa tay xoa mái đầu hỗn độn nhưng mềm mại của cậu, đôi mắt thâm thúy lộ ra vài tia đau lòng.
“Oa dựa vào ! Tôi đã nói Cung gia là võ lâm thế gia mà, cậu tin chưa ! Nhìn một loạt bí tịch này đi, toàn mấy bản phồn thể đóng bằng chỉ, tuyệt đối là đồ thật !” Âm thanh như quỷ kêu của Lục Vân đứng một bên bỗng đánh tan yên tĩnh trong phòng.
“Cung thiếu, Cung thiếu, có thể cho tôi mấy bản không ? Thuận tiện thu tôi làm đồ đệ ?” Lục Vân ưỡn mặt tươi cười nịnh nọt, vẻ mặt Vương Thao cũng đồng dạng mong chờ, ánh mắt nóng rực nhìn thần tượng của mình.
“Các cậu thích thì cứ lấy, tôi đã nhớ hết rồi.” Cung Lê Hân nghĩ nghĩ, trí nhớ cậu vô cùng tốt, được cho là đã gặp qua sẽ không quên được.
Nói tới đây, cậu dừng một chút, khó xử vẫy tay, thành thật giải thích,”Các cậu cũng đã qua số tuổi tốt nhất để học võ rồi, miễn cưỡng đi luyện sẽ không hiệu quả, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.”
Vương Thao và Lục Vân nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống nhưng cũng biết tính tình thẳng thắn của Cung thiếu, lời nói ra tất nhiên là thật, trong lòng tuy rằng có hơi thất vọng, lại không có chút oán than nào, nhìn mấy cuốn bí tịch mình kiếm được, trên mặt lại khôi phục nét cười, liên tục cám ơn cậu.
Cung Lê Hân mím môi cười cười, cúi đầu tiếp tục thu thập này nọ.
“Cái này là gì?” Hạ Cẩn thấy tiểu hài tử cầm năm bình dược nhỏ cùng một bình thuốc nhỏ ghi ‘Phương Diệp’ bỏ vào trong túi, nhịn không được mở miệng hỏi. (có ai nhớ bé này hơm =v= )
“Nga, là dược em chuẩn bị cho người nhà.” Cung Lê Hân vùi đầu, giải thích đơn giản. Tuy rằng có hảo cảm với Hạ Cẩn, nhưng vẫn kém chút so với Tống Hạo Nhiên, chưa tới mức làm cậu tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, trừ phi quan hệ giữa hai người bền chắc hơn một chút, tín nhiệm của cậu với hắn tăng một chút còn may ra. (: biết thì sẽ nói, nhất định không giấu diếm)
Tích Cốc đan ở mạt thế được xem là bảo vật trân quý, nhất định sẽ khiến người khác tìm cách tranh đoạt, ngay cả tự hỏi cũng không kịp, lập tức theo bản năng giấu tên dược. Còn về phần bình xuân dược, đừng hoài nghi, cho dù là mạt thế, cậu cũng chưa bao giờ quên, trừ khi xác nhận được Phương Diệp đã chết.
Cũng may Hạ Cẩn không hỏi nhiều, chỉ là tâm tình có chút phức tạp xoa xoa đầu cậu. Người Cung gia đối xử lạnh lùng như vậy, nhưng cậu vẫn tâm tâm niệm niệm chuẩn bị này nọ cho họ, tiểu hài tử nhu thuận khả ái như vậy, thế nào lại có người nhẫn tâm bỏ lại ? Thật sự là mắt bị mù !
Tâm tình không tốt của Hạ Cẩn lại bị gợi lên, sợ Cung Lê Hân nhìn ra khác thường, liền bước đến tủ quần áo giúp cậu lấy theo mấy bộ quần áo sạch sẽ và đồ dùng hằng ngày. Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng chọn ba bộ quần áo thể thao rộng rãi cùng mấy cái quần lót.
Quần lót tiểu hài tử đều là những kiểu khá lưu hành hiện nay, quần tam giác nho nhỏ, in đồ án màu sắc rực rỡ, phi thường tinh xảo cũng phi thường khả ái. Hạ Cẩn như bị ma xui quỷ khiến, cầm lấy quần lót chà xát trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng chiếc quần con bao trụ cái mông vểnh mượt mà của cậu, đáy lòng nổi lên một trận rung động khó nhịn.
Một luồng nhiệt nóng bỏng truyền lên toàn thân, lòng bàn tay như bị lửa đốt, Hạ Cẩn hoảng hốt buông vật trong tay xuống. Đợi khi hắn ý thức được bản thân khác thường, cứng ngắc nhìn bốn phía, thấy Lục Vân và Vương Thao vẫn đang nghiên cứu bí tịch võ công, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng lấy mấy cái quần lót cùng quần áo đã chọn nhét vào balô của tiểu hài tử.
“Lấy xong đồ thì ra trước cửa tập hợp, ta đi ra nhìn trước.” Áp chế khác thường trong lòng, Hạ Cẩn nhanh chóng dặn dò ba người rồi ra khỏi phòng, cứ như đang trốn chạy.
Trước cửa Cung gia đã đậu hai chiếc xe, một chiếc Hummer H6(1), một chiếc Iveco một buồng(2), ba người Ngô Minh, Cố Nam, Mã Tuấn thì đang kiểm tra tình trạng xe. Tên lang thang đang vơ vét thức ăn trong tủ lạnh của các gia đình xung quanh, một chuyến lại một chuyến chuyển vào trong xe. Hắn vội vàng tắm nhanh, không biết từ nơi nào đã thay một bộ quân phục vừa người, râu trên mặt tuy rằng vẫn lộn xộn nhìn không rõ bộ dáng nhưng rõ ràng nhìn rất có tinh thần.
“Chiếc này không được, đổi lại ! Gầm xe quá thấp, tay lái cồng kềnh, tiêu hao lượng dầu lớn, không thích hợp để chạy trốn. Đi đổi lại một chiếc SUV đi.” Hạ Cẩn lái xe thử xong, nhíu mày nói.
“Nhưng mà Hạ ca, không có buồng ngủ, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu ?” Cố Nam cẩn thận mở miệng.
“Vài tên nam nhân thôi, chỉ cần một cái thảm, nằm chỗ nào cũng ngủ được.” Hạ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói.
Cố Nam vội vàng đáp ứng, cùng Mã Tuấn chạy đi nhà khác tìm xe, dù sao trong quân khu đại viện cũng không thiếu SUV. Tên lang thang nghe vậy thì lại mang thức ăn từ trên xe xuống, một chút oán hận cũng không có.
Hạ Cẩn thấy thế liền tiến lên hỗ trợ, khi thấy tủ lạnh được gắn với vách xe, con ngươi sáng lên.”Cậu đi tìm chút hoa quả tươi, rau cải, các loại thịt, sữa đến đây, thuận tiện tìm luôn chút nồi chén.” Hắn vừa lục lọi tìm cách tháo rời tủ lạnh, vừa phân phó tên lang thang.
Gã vội vàng đáp ứng, nghe lời hắn tìm thêm rất nhiều đồ ăn mới. Đến khi gã trở lại thì Hạ Cẩn đã tháo rời tủ lạnh trên xe ra, nối với bình ắc-quy, đặt ở chỗ ngồi phía sau trong chiếc Hummer.
Hai người hợp lực đem tất cả thức ăn cất vào chỗ trống trong tủ lạnh.
“Yêu, Hạ ca, anh lo thiệt chu đáo ! Rất hưởng thụ a !” có Vương Thao đến hỗ trợ sửa sang lại các thứ, Lục thiếu tay chân vô dụng căn bản, không có đất dụng võ, thuận tay lấy mấy bộ bí tịch liền đi xuống lầu, thấy tủ lạnh trong xe, nhãn tình sáng lên.
Hạ Cẩn và tên lang thang cũng không để ý cậu ta, tiếp tục sửa sang bên trong.
“Hạ ca, cho em mang theo vài chai bia nha ? Mùa hè rất thích hợp ngồi uống bia ướp lạnh, đã là mạt thế rồi, em cũng không cần phải để ý đến tuổi thích hợp để uống a.” Lục Vân xoa xoa tay, cười tủm tỉm đề nghị.
“Không bỏ thêm vào tủ lạnh được.” Hạ Cẩn đầu cũng không nâng, lạnh lùng bác bỏ.
“Ném mấy hộp sữa này đi là được. Nhiều như vậy, ai uống a ?” Lục Vân chỉ vào hơn mười hộp sữa được đặt trong tủ lạnh nói.
“Đây là để cho Lê Hân uống, không ai được đụng vào. Em ấy còn nhỏ, đang trong giai đoạn cần bổ sung năng lượng và canxi nhất.” Hạ Cẩn liếc Lục Vân một cái cảnh cáo.
Chưa từng được Hạ Cẩn cẩn thận săn sóc như thế, trong lòng Lục Vân cảm thấy cay cay, ủy khuất mở miệng,”Hạ ca, em cũng cần bổ sung dinh dưỡng ! Anh không thể chỉ lo cho Cung thiếu mà mặc kệ em a !”
“Lê Hân còn chưa trưởng thành, cậu cũng chưa trưởng thành ?” Hạ Cẩn đóng cửa tủ lạnh, tức giận hỏi.
Lục Vân xòe tay tính tính, thật không khéo, cậu vừa mới trưởng thành. Ủy khuất vạn phần liếc Hạ ca một cái, dư quang bên khóe mắt thấy Cung thiếu cùng Vương Thao xuống lầu, cậu lại cười,”Vương Thao cũng chưa trưởng thành mà, anh cũng phải hỏi Vương Thao một chút xem cậu ta muốn ăn cái gì chứ. Em nhớ Vương Thao bình thường thích uống hai chén rượu nhỏ. Vương Thao, đúng không ?”
Nhận được ánh mắt ám hiệu của Lục Vân, tuy rằng nghe không rõ hai người nói gì, Vương Thao vẫn gãi gãi đầu, ngốc ngốc trả lời,”Dạ.”
Lục Vân dương dương tự đắc nhìn Hạ Cẩn, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng.
“Vương Thao cũng cần bổ ?” Hạ Cẩn cười lạnh,”Tôi là thấy cậu ta có quá nhiều dinh dưỡng !” Dứt lời, hắn liền nhìn từ trên xuống dưới Vương Thao thân cao một mét tám cùng thịt thừa trên cánh tay và đùi.
Nghe vậy, Lục Vân lập tức đứng yên, Vương Thao vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, Cung Lê Hân thì đem balô bỏ vào trong xe, quay ra nhìn vẻ mặt mọi người, biểu tình ngây thơ. Trong mắt Hạ Cẩn hiện lên ý cười, ôn nhu xoa đầu cậu.
Đúng lúc này, Ngô Minh và tên lang thang xách tới vài cái thùng, hưng phấn hô,”Hạ ca, anh xem bọn tôi tìm được gì này ? Là cơm và bánh quy, mấy thùng này thôi cũng đủ để chúng ta ăn hai ba tháng !”
Hạ Cẩn nhướng lông mày liếc Lục Vân nói,”Vừa lúc, cậu ăn cái này đi, vừa no vừa bổ dưỡng.”
Lục Vân tức mà không dám nói gì gật đầu, ngửa mặt lên nhìn trời bằng nửa con mắt, chỉ đành nhận mệnh tiến lên hỗ trợ. Hạ ca cũng thật quá bất công, gặp được Cung thiếu là đổi nghề thành vú em luôn ! Theo mình làm bảo tiêu thật sự như nhân tài không được trọng dụng ! Trong lòng thầm oán muốn sắp xếp lại vị trí cho Hạ Cẩn, bất quá chỉ hai ba giây, mặt Lục Vân lại hớn hở. Đây là phương pháp thắng lợi tinh thần AQ* mà cậu sử dụng thành thục nhất a.
(* : xuất phát từ bộ truyện “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn, nói về anh chàng AQ ít học và không có nghề nghiệp ổn định, anh nổi tiếng về phương pháp thắng lợi tinh thần của mình, ví dụ như mỗi khi bị người ta đánh thì anh cứ nghĩ “chúng đang đánh bố chúng”,…Anh ta tự thuyết phục bản thân có tinh thần cao cả hơn những kẻ áp bức mình trong khi anh ta chịu sự bạo ngược của chúng.)
Cố Nam cùng Mã Tuấn cũng rất nhanh tìm được một chiếc Ford SUV, cũng thu thập thêm mấy cái thảm trải giường cùng một số đồ sinh hoạt cần thiết, chạy đến trước cổng Cung gia để Hạ Cẩn xem xét.
“Ân, không tồi, đã đầy đủ rồi.” Hạ Cẩn xem qua một lượt, rất vừa lòng với biểu hiện của hai người.
Cung Lê Hân thấy hai người, liền bước vào chiếc Hummer, lấy một bội đao quân dụng đặt trong balô leo núi rút ra, đưa tới trước mặt Cố Nam nói,”Bội đao này là của cha ta, lưỡi đao dài 79 tấc, cũng được rèn bốn mặt, vật liệu thép quân dụng đặc chế, chém sắt như chém bùn, không thể đi so với đường đao trước kia của cậu.”
Dứt lời, vì muốn chứng minh lời mình nói không sai, cậu rút đao ra, dựng thẳng đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn một cái.
Thấy động tác quen thuộc, đặc biệt là Cố Nam trong lòng có dự cảm, vội vàng cùng kêu lên,”Cung thiếu, không cần a !”
‘Đinh’ một tiếng giòn vang, thân đao run run lại an nhiên vô sự. Mọi người im lặng một hồi, đều nhẹ nhàng thở ra, Lục Vân còn khoa trương vỗ vỗ ngực. Ở một bên, Hạ Cẩn nhìn bộ dáng khẩn trương của bọn họ, khóe miệng nhếch lên, lại thấy tiểu hài tử chớp chớp mắt, biểu tình ngây thơ nghi hoặc, tiếu ý trong mắt lại càng sâu thêm.
“Thanh đao này là để đền bù cho cậu. Lần trước là tôi lỗ mãng, thực xin lỗi.” Thu hổi lại bỏ vào vỏ đao, Cung Lê Hân cười xin lỗi với Cố Nam. Lần trước là cậu không biết vũ khí thế giới này yếu như thế, lần này cậu đã khống chế lực đạo, lại không dùng nội lực, thanh đao này dĩ nhiên không sao.
Nội tình trong đó chỉ mình cậu biết, nhưng Cố Nam thì không, còn đem thanh đao được Cung thiếu thừa nhận làm bảo đao, vội vàng cảm động đến rơi nước mắt cầm lấy, ôm vào lòng không ngừng vuốt phẳng như bảo bối, làm Lục Vân, Vương Thao và Mã Tuấn đứng một bên ghen tị không thôi, hận mình lúc trước không đem vũ khí của mình dâng lên cho Cung thiếu bắn một cái.
“Hảo, mọi chuyện xong hết chưa ? Xong thì xuất phát !” Hạ Cẩn tiến lên, ngăn cản ánh mắt nóng rực của mọi người với tiểu hài tử, mở miệng thúc giục nói.
Tám người cùng lên tiếng đồng ý, phân thành bốn người một tổ, bước lên xe chạy tới đại doanh đóng quân.
Sau khi bọn họ đi được một tiếng, một chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân bay trong quân khu đại viện, Lâm Văn Bác mang theo hai chiến hữu hỏa tốc chạy tới Cung gia, thấy Hummer đặt ở gara bị lấy đi, lại thấy phòng Cung Lê Hân bị lục lộn xộn, thì biết mình đã chậm một bước.
Trong lòng biết tiểu hài tử hết thảy đều bình an, hắn áp chế vui mừng trong lòng, lập tức lên trực thăng, đuổi theo hướng nơi đại doanh đóng quân. Ở nhà tìm không thấy người, tiểu hài tử khẳng định sẽ tới Quân bộ tìm Cung phụ.
——————————————————————-
(1) Hummer H6 :
(2) Iveco một buồng : ( cái chữ một buồng này là chém đó, ta nhìn thì hiểu nhưng ko biết nói ._||| nguyên văn trong QT là “Iveco phòng xe”, ý chỉ cái “phòng” trong xe đó chỉ chỉ cái hình )
(3) Ford SUV :