Ba người Ngô Minh canh đến đúng 12 giờ đêm, Hạ Cẩn tỉnh lại không sai một giây. Hắn vừa đứng dậy, Cung Lê Hân cũng mở to mắt, mâu sắc trong trẻo, không có nửa điểm mơ hồ hay mơ màng khi vừa thức dậy.
Hai người nhận ca, đầu tiên là đi lòng vòng bốn phía, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng hống của tang thi, nhưng không có tang thi nào trèo vào được, tâm tình buộc chặt của cả hai mới thoáng buông lỏng, trở về sảnh lầu một ngồi xuống. Hạ Cẩn bảo Cung Lê Hân ngủ thêm một giấc nhưng cậu liên tục vẫy tay nói “Không cần.”
Tiểu hài tử vô cùng quật cường, vô luận khuyên thế nào cũng không được, trên mặt Hạ Cẩn không vui nhưng trong lòng lại càng thêm sủng cậu. Rõ ràng đều là con cháu thế gia, nhưng trên người lại không có chút kiêu căng hay tùy hứng, so với Lục Vân thì quả thực một người trên trời, còn người kia dưới đất, làm người ta tĩnh tâm vô cùng.
Đại sảnh lầu một trống trải, tường xi măng màu xám, tỏa ra mùi bụi gay mũi. Trong tòa nhà không có gắn dây điện, tối đen một mảnh, chỉ dựa vào ánh sáng từ đèn pin nhỏ của Hạ Cẩn. Đương nhiên, cho dù có gắn dây điện, bọn họ cũng sẽ không dám mở, tang thi mẫn cảm với âm thanh, có khi đối với ánh sáng cũng như thế.
Bóng đêm thâm trầm, bên ngoài tang thi tê hống ầm ĩ, trong sân ngược lại im lặng đến đáng sợ. Hạ Cẩn quay mặt lại nhìn tiểu hài tử, thấp giọng nói “Tại sao em không cùng cha tới quân đội? Nếu không, hiện tại cũng không lưu lạc bên ngoài thế này.”
“Có thể do sợ em tuổi còn nhỏ, sẽ càng làm ông thêm phiền muộn. Còn nữa, một đám người tụ tập trong quân đội, đao thương không có mắt, không bằng ở nhà sẽ an toàn hơn.” Cung Lê Hân vốn thông minh, thoáng nghĩ đã có thể hiểu dụng tâm của Cung phụ.
“Hừ!” Hạ Cẩn cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ bất mãn, “Để em một mình ở nhà cũng kêu an toàn? Nếu là anh, lúc nào cũng phải để em bên người mới đúng.”
Cung Lê Hân vẫy tay phủ nhận, “Không phải, chị em cũng ở nhà.”
“Chị em ở nhà còn để em một mình ra ngoài?” Hai mày Hạ Cẩn lập tức nhíu chặt, sắc mặt so với bầu trời đêm còn đen hơn gấp mấy lần.
Cung Lê Hân gác cằm lên đầu gối, hai mắt buông xuống không nói gì. Cung Hương Di cố ý giấu diếm, cậu không hề oán giận với bất kỳ ai, đối phương như thế nào cũng là chị cậu. Huống hồ, cô chỉ mặc kệ không quản, chứ không tự tay làm tổn thương cậu, trước mắt vẫn còn trong phạm vi dễ dàng tha thứ.
Hai mi mắt tiểu hài tử hạ xuống làm cậu tựa như bóng ma dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, đồng thời cũng che đậy tình tự trong mắt. Nhưng không hiểu sao, từ tư thế cuộn mình lại ấy, Hạ Cẩn lại có thể nhìn rõ sự cô đơn cùng thất vọng của cậu.
Nghe nói cậu cùng chị hai chỉ cùng cha, không cùng mẹ, cách nhau một tầng huyết thống, liền nghĩ rằng quan hệ bên trong không hề hòa hợp như bề ngoài thường thấy. Hạ Cẩn trầm mặc, sau đó đưa tay kéo tiểu hài tử qua, yêu thương vỗ vỗ lưng cậu, hai mắt ẩn trong bóng tối lóe ra hàn quang. Ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp, nhưng ấn tượng của Hạ Cẩn về Cung Hương Di đã xấu đến cực điểm.
Không muốn nhắc lại chuyện làm Cung Lê Hân thương tâm, Hạ Cẩn hạ giọng kể lại không ít chuyện mạo hiểm hắn đã trải qua lúc làm lính đánh thuê cho cậu nghe. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đối với mấy loại truyền kỳ thế này luôn thấy hứng thú, Cung Lê Hân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nghe vô cùng hào hứng.
Bất tri bất giác một giờ trôi qua, Hạ Cẩn dừng câu chuyện, lấy từ túi plastic 2 bình cà phê, một đưa Cung Lê Hân, một cho chính mình uống hai ba ngụm đã hết sạch.
Đúng lúc này, gã lang thang ngồi trằn trọc trong góc chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai người ở xa liếc mắt một cái, rón ra rón rén tới gần chỗ Cố Nam và Mã Tuấn.
Đi đến chỗ phụ cận hai người, hắn quay đầu nhìn Hạ Cẩn và Cung Lê Hân lần nữa, thấy bọn họ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề có động tác, lúc này mới khẽ thả lỏng, tay mò mẫm trong túi thực phẩm Cố Nam đặt trong góc.
Túi thực phẩm phát ra âm thanh sột soạt, gã lập tức cứng đờ, tầm mắt gắt gao nhìn hai người đang ngủ say.
Cố Nam xoay người nhưng không tỉnh, Mã Tuấn thì nằm ngửa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngáy. Gã liền yên lòng, chậm rãi cẩn thận lấy một bịch bánh quy từ trong túi, sau đó trở về chỗ của mình, gấp gáp mở ra bịch bánh mà lang thôn hổ yết.
Trước mạt thế, nơi này vẫn còn là một mảnh thịnh thế phồn hoa, mặc dù không có nhà để về, nhưng tìm kiếm thức ăn hoặc ở ven đường hoặc ở thùng rác cũng đủ để lấp đầy bụng, gã cùng bạn đồng hành của mình ít khi chịu đói. Gã ngủ đến khi cảm thấy mặt trời lên cao thì tỉnh lại, liền bị đồng bạn đã biến thành tang thi đuổi giết, thật vất vả sống sót qua một hồi kinh tâm động phách, đến đêm hôm khuya khoắt, gã đã đói đến bụng cũng dán vào lưng rồi, đồ ăn tới tay, động tác khó tránh khỏi có chút vội vàng, làm gây ra âm thanh rất lớn.
Gã lang thang không quan tâm nữa, vẫn lấy bánh quy vội vàng bỏ vào miệng, không hề sợ làm mình bị nghẹn. Cùng lúc đó, Cố Nam cùng Mã Tuấn lại bị tiếng bịch bánh đánh thức, nương theo ánh đèn pin, thấy ở một góc tối gã lang thang đang ăn ngấu nghiến, lập tức nổi giận đùng đùng.
“Mẹ nó! Lão tử liều chết đánh với đám tang thi đó lấy được đồ ăn, bản thân còn luyến tiếc động tới, ngươi dám thừa cơ nửa đêm ăn vụng! Lão tử đánh chết ngươi!” Mã Tuấn vốn là người dễ xúc động, dễ nổi giận, nay vì mạt thế bùng nổ, tâm tình đã nôn nóng, bất an, lại thấy tên lang thang trộm đi đồ ăn bọn họ vất vả lấy được, nhất thời tức giận công tâm, xông đến đoạt lại bịch bánh quy, quyền đấm cước đá thẳng tay trút xuống tên lang thang.
Cố Nam mới đầu còn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một lúc, tuyệt vọng cùng thô bạo đè nén trong lòng liền bùng nổ, cũng xông vào cùng Mã Tuấn. Hắn nhìn thì nhã nhặn, nhưng xuống tay ngoan độc hơn Mã Tuấn nhiều, chân đều đá vào chỗ dễ tổn thương của tên lang thang, quả thực là muốn đánh người đến chết.
Ăn cơm Bá Vương chịu một lần đánh, đây là lẽ thường. Gã lang thang tưởng rằng để hai người đánh đủ thì khi trút hết giận sẽ bỏ qua cho gã, mới đầu còn có thể ẩn nhẫn, nhưng thấy Cố Nam cùng Mã Tuấn ra tay ngày càng nặng, trong mắt lộ ra hung quang, rõ ràng là muốn giết chết gã. Gã sợ, đau đớn lại ngày càng kịch liệt, cuối cùng há miệng khóc nấc lên.
Ngô Minh, Vương Thao, Lục Vân lần lượt bị đánh thức, nhíu mày nhìn Cố Nam cùng Mã Tuấn mất đi lý trí, nhưng thấy Hạ Cẩn vẫn vững vàng ngồi ở chỗ cũ, làm như không nghe thấy gì cả, bọn họ cũng không tiến lên ngăn cản. Đám tang thi bên ngoài thính lực nhạy bén lúc này cũng đã nghe thấy động tĩnh bên trong tòa nhà, tốp năm tốp ba dần xúm lại.
Vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, trong lòng biết không nên để hai người họ tiếp tục, cầm một cục đá bên người, bắn về phía Cố Nam.
Cục đá nhanh như chớp xẹt qua má Cố Nam, để lại một đạo vết máu tinh tế, cũng “thuận tiện” cắt vài sợi tóc ở thái dương hắn, sau đó ghim thẳng vào bức tường xi măng phía sau hắn, phát ra âm thanh ‘Phanh !’.
Cố Nam xoay mặt, bất khả tư nghị nhìn cái ‘động’ nhỏ như bị đạn xuyên qua trên tường, lại sờ hai má, cảm nhận được một chất lỏng âm ấm chảy xuống, liền cảm thấy đau đớn.
Một cục đá, bất quá chỉ một cục đá, ở trong tay thiếu niên, uy lực so với viên đạn càng thêm kinh người. Nếu cục đá này lệch chút nữa, chẳng phải sẽ xuyên qua não hắn sao? Cố Nam không dám nghĩ nữa, xương cốt tứ chi như bị sợ hãi xâm chiếm, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Mã Tuấn thì sớm đã sợ tới mức ngây ra như phỗng, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhận thấy tầm mắt của Cung Lê Hân thì cả người kìm lòng không nổi thoáng khẽ run. Tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết thế nhưng thật sự tồn tại! Trong đầu hắn giờ chỉ còn duy nhất ý nghĩ này quanh quẩn. Lúc Cung Lê Hân búng đường đao kia, hắn đã từng thử tưởng tượng uy lực của nhất chỉ kia, không nghĩ tới Cung Lê Hân đã biến điều hắn nghĩ thành sự thật, không những làm hắn rung động, còn khiến hắn thừa nhận năng lực siêu việt của cậu.
Mâu sắc thâm trầm của Hạ Cẩn liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, ngầm suy đoán: chiêu của Lê Hân không giống dị năng, này giống với võ công trong truyền thuyết hơn. Nhưng theo hắn biết, hiện tại cao thủ võ công dù lợi hại, cũng không để biến một cục đá thành viên đạn được. Hơn nữa, hai tay Lê Hân vô cùng trắng mịn, vừa nhìn là thấy không giống người luyện võ từ nhỏ. Như thế xem ra, dị năng của Lê Hân thuộc loại cường hóa. Chỉ cần một thân đầy sức mạnh, vẫn có thể nhảy mấy trượng, biến đá thành đạn như thường.
Ngô Minh, Vương Thao, Lục Vân tuy rằng đã biết bao lần nhìn chiêu thức sắc bén của Cung thiếu, nhưng lần nào cũng bị cậu lần rúng động, sùng bái đối với Cung thiếu lần lượt đều đổi mới. Giờ phút này ba người đã hoàn toàn thanh tỉnh, chạy tới bên người Cố Nam cùng Mã Tuấn, một tay kéo bọn họ ra, vây quanh ‘động’ nhỏ kia hiếu kỳ, Lục Vân thậm chí còn lấy tay cào nó, ý đồ muốn lấy cục đá kia làm kỷ niệm.
Cố Nam và Mã Tuấn tùy ý bọn họ, trên mặt đã không còn nửa điểm bạo khí lúc trước, vừa kinh sợ lại e ngại nhìn Cung Lê Hân, tay vô thức lạnh run. Gã lang thang cũng ngừng khóc, che lại cái mũi đầy máu, mắt hàm sợ hãi cùng sùng kính nhìn thiếu niên trông vô cùng gầy yếu trong bóng tối.
“Có tâm tư ngược đãi đồng loại, không bằng lưu lại khí lực giết thêm vài tên tang thi.” Tiếng nói thanh thúy của thiếu niên vang lên trong đại sảnh,”Băng miệng vết thương lại, tang thi vô cùng mẫn cảm với mùi máu và âm thanh, hiện tại bên ngoài tường tập trung ít nhất mấy trăm tang thi đang chờ cắn nuốt huyết nhục các người.”
Thiếu niên vừa dứt lời, mọi người lúc này mới chú ý tới ngoài bức tường tiếng tang thi tru lên đã tăng thêm vài đề-xi-ben.
Cố Nam và Mã Tuấn giờ đã lấy lại lý trí, nghe lời cậu nói thì vô cùng xấu hổ, vội vàng tiến lên vài bước, tất cung tất kính, cẩn thận nhận thuốc sát trùng từ tay cậu. Đây là Ngô Minh lúc chiều trên đường đi đã thuận tay lấy từ tiệm thuốc. (Carly : Minh ca chu đáo kinh hồn =v= )
Mã Tuấn lấy ra hai miếng băng gạc, nhanh chóng thay Cố Nam băng lại vết thương trên tay và hai má. Gặp phải Cung thiếu, Cố Nam cũng phải chịu thua. Băng bó cho Cố Nam xong, thấy tên lang thang chảy máu mũi không ngừng, hắn im lặng đặt chai sát trùng trước mặt đối phương.
“Không phải chỉ là hai bịch bánh quy sao? Có thế cũng muốn đem người đánh chết? Thiếu chút nữa đã làm đàn tang thi vây công! Thiết~ hẹp hòi!” Lục Vân không cạy ra được cục đá kia, chỉ đành phẫn nộ dừng tay, ngược lại quay ra châm chọc khiêu khích hai người Cố Nam.
Nhưng hai người nửa chữ cũng không dám lên tiếng, chút ngạo khí sót lại sớm đã bị Cung thiếu làm biến mất, muốn lấy ra cũng không được.
Lục Vân thấy không thú vị, quay ra lấy một hộp sữa cùng một cái bánh mì ném trong túi đồ ăn ném tới trước mặt tên lang thang, tức giận nói, “Này, cho ngươi, ta cũng không phải là một tên ham ăn, bản thiếu gia còn nhiều! Có sức chịu đánh thế này, không bằng lăn ra ngoài kiếm ăn? Đói là chết, liều mạng cũng là chết, nếu là ta, chắc chắn sẽ không chịu chết mất thể diện thế này! Thật xấu hổ ngươi còn là nam nhân!”
Lục Vân nói lời khó nghe, nhưng gã lang thang một chút cũng không để ý, hai tay run cầm cập cầm lấy sữa và bánh mì, bang bang dập đầu với Lục Vân cùng Cung Lê Hân, miệng không ngừng nói “Đa tạ hai vị thiếu gia”, nước mắt dính đầy trên gương mặt đầy tro bụi.
Vốn đã sắp tuyệt vọng, tên lang thang chờ bị đánh chết cảm thấy chính mình sống trở lại, chẳng những thân thể sống, tâm sống, ngay cả linh hồn cũng sống lại. Bây giờ hắn vô cùng khát vọng mình đường đường chính chính đứng lên, sống cho ra con người, không muốn để hai vị thiếu gia xem thường nữa.
Cho nên nói, mạt thế tựa như chiếc hộp Pandora, bên trong không chỉ có bóng tối và hủy diệt, mà còn gửi gắm hy vọng và ánh sáng, nó chỉ đơn giản xem bạn lựa chọn cái nào mà thôi.
Tên lang thang lấy bông y tế chặn máu mũi lại, ăn ngấu nghiến bánh mì và sữa, cảm kích nhìn Cung Lê Hân, sau đó chần chờ một chốc, mới chậm rãi đi đến gần cậu, do dự mở miệng ”Thiếu gia muốn theo đường ống nước ngầm rời khỏi nơi này đến quân khu đại viện đúng không? Tôi biết phải đi thế nào. Lúc trước tôi đã sống hai năm ở đường ống ngầm, đối với đường đi vô cùng quen thuộc.”
Khi nãy tỉnh lại vừa lúc nghe năm người nói chuyện rời đi như thế nào, lúc ấy gã không quen bọn họ nên lựa chọn im lặng không nói, hiện tại là hắn bức thiết muốn báo đáp Lục Vân và Cung Lê Hân.
Mọi người nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.