Ghìm lại mấy tên thủ lĩnh các căn cứ, chủ ý của Hạ Cẩn cũng không phải vì đợi Cung Lê Hân xuất quan mới tính sổ. Chuyện đòi nợ a, lúc nào cũng không muộn, vả lại căn cứ bọn chúng to như thế, chạy không được. Mục đích lưu lại bọn họ chủ yếu là để bọn họ hỗ trợ bảo vệ tiểu trấn, phòng khi Cung Lê Hân chưa ra mà lại gặp phải thi triều. Thời gian dị năng giả thăng cấp không chính xác, nhanh thì 30-40 phút, chậm thì 3-4 tiếng, nhưng Tống Hạo Nhiên và Hạ Cẩn đều biết, cái Cung Lê Hân tu luyện là võ công, quy luật này không thể áp dụng lên người cậu, cho nên, phải chuẩn bị mọi thứ để nghênh đón bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Vài tên thủ lĩnh sau khi trở về cũng suy nghĩ phát hiện được ý đồ của hắn, thầm mắng hắn quá hắc, thế mà để bọn họ làm pháo hôi! Nhưng thi triều có đến hay không, không ai có thể đoán được, đi tới bước này đều là do bọn họ tự làm tự chịu, dù không tới cũng phải bày ra chút thái độ, để người Ninh Thành thấy được thành ý cố gắng giúp đỡ của bọn họ. Liêu Thành nay đã sụp đổ, Ninh Thành thế công khó cản, bọn họ mà còn đối nghịch thì chính là lấy trứng chọi đá. Người ta không cần phí người nào, chỉ cần một bình dược là đã có thể khiến bọn họ chịu đủ khổ rồi a.
Suy xét cẩn thận, vài tên thủ lĩnh liền tự động tới làm công tác phòng vệ ngoài tiểu trấn. Bọn họ chỉ huy thổ hệ dị năng giả dâng cao tường đá xung quanh tiểu trấn lên, lắp đặt vũ khí súng ống đạn dược lên đầu tường, gặp phải thi triều của tang thi cấp thấp, màn đạn dày đặc có thể chống đỡ được trong chốc lát, sẽ không tiêu hao quá nhiều sức chiến đấu của bọn họ.
Tống Hạo Nhiên chờ bọn hắn bố trí phòng tuyến xong thì tới kiểm tra tình hình, còn bảo Lý Đông Sinh đưa cho mỗi người ba bình lam dược, để tùy thời có thể bổ sung thể lực. Hành động hào phóng này lập tức đánh bay bất mãn trong lòng mọi người, trong đó có người còn tận mắt thấy Cung Lê Hân trước khi vào tiểu viện đã đưa tinh hạch của Trịnh Triều Hà cho Lý Đông Sinh, dặn Lý Đông Sinh nên mau chóng thăng cấp, tìm hiểu nghiên cứu ra ‘lĩnh vực’, thái độ chân thành hào phóng, khoan dung vị tha kia lập tức làm cả đám kính nể không thôi. Không thể nghi ngờ, làm thuộc hạ dưới quyền Cung Lê Hân, ngày ngày đều trôi qua rất tốt, nhiều người bắt đầu nghĩ tới việc đầu nhập vào Ninh Thành, ngay cả vài tên thủ lĩnh của không ngoại lệ.
Sau khi bố trí an bài phòng tuyến ngoài rìa tiểu trấn xong, Tống Hạo Nhiên vẫn không thấy vừa lòng, nhíu mày đứng trên đầu tường suy nghĩ. Thật ra hắn muốn gieo thêm kim cương đằng ngoài bờ tường, nhưng nếu vậy thì quân mình cũng sẽ bị siết chết luôn nên chỉ đành từ bỏ.
La Đại Hải xử lý đống gai mây trên mấy chiếc xe, cho người đem vào trong trấn. Đi vài vòng quanh bức tường đá cao ngất, trong lòng hắn khẽ động, cao giọng gọi Tôn Điềm Điềm. Nói tới quần diệt tang thi, không ai có kinh nghiệm hơn tổ một cả.
Sau khi Tôn Điềm Điềm chạy tới, hai người ghé sát nhau thảo luận một hồi, tiếp đó lập tức phân công tiến hành. Làm theo kế hoạch, Tôn Điềm Điềm biến toàn bộ đất xi-măng quanh tường đá thành bùn đất, cô dậm chân một cái, bùn đất lập tức trầm xuống, biến thành một chiến hào rộng mười thước, sâu mười thước. Chiến hào đứng sừng sững giữa tiểu trấn, có lớp tường đá bề ngoài nhìn hơi cổ xưa, trông tựa như một tòa pháo đài cổ kính hùng vĩ nguy nga, lại mang theo một cỗ khí tức quê cha đất tổ hiếm có.
Mấy người đứng vây xem ở đầu tường đều sợ tới ngây người, thầm than Ninh Thành quả nhiên ngọa hổ tàng long, thâm sâu khó lường. Một tiểu cô nương mới hai mươi tuổi đầu đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa, động tác thi triển thổ hệ dị năng của người ta phải khen một tiếng tiêu sái soái khí, đi mấy bước, dậm chân một cái liền đất rung tuyết lở, tư thái oai hùng hiên ngang này thật có thể so được với cả thần.
Nghĩ tới mình khi thi triển dị năng còn phải ngồi xổm xuống đặt hai tay áp lên mặt đất, bộ dáng đó phải nói là nhìn lúng túng biết bao nhiêu; Hơn nữa, không có chiến hữu yểm hộ cũng chỉ có thể cuộn mình ở giữa đội ngũ để người ta bảo hộ, nhóm thổ hệ dị năng giả các căn cứ khác nhìn mà tự ti một hồi, mặt đều hơi phiếm hồng, nhưng trong lòng ai cũng nhớ kỹ động tác của Tôn Điềm Điềm, thầm nghĩ sau khi về phải hảo hảo nghiên cứu, cũng biến hóa cải tiến chiêu thức của mình.
Chuẩn bị sắp xếp chiến hào xong, La Đại Hải cùng mấy người Lý Đông Sinh, Cố Nam, Mã Tuấn đi sau mỗi người tay cầm một cái túi nhỏ, cách một khoảng nhỏ lại gieo mấy hạt giống của thực vật biến dị nào đó xuống. Thấy động tác của bọn họ, đám dị năng giả đứng trên tường đá nhất tề chảy mồ hôi lạnh. Một thủ lĩnh căn cứ đi tới bên người Tống Hạo Nhiên, thật cẩn thận hỏi,”Tống thiếu tướng, bọn họ..bọn họ không phải tính gieo kim cương đằng chứ?”
Người Ninh Thành rất ưa thích kim cương đằng, ham mê biến thái này người toàn C quốc ai cũng biết.
“Không phải kim cương đằng. Hạt giống màu lam, bọn họ hẳn là gieo thực cốt đằng.” Chân mày Tống Hạo Nhiên giãn ra, thầm than tổ viên tổ 1 quả nhiên vẫn thích khanh sát nhất. Bất quá, tới lúc đó mùi hương khẳng định sẽ vô cùng khó ngửi.
Mọi người đứng ở đầu tường nghe vậy, sắc mặt tái nhợt không những không hồi phục lại bình thường, ngược lại còn có xu hướng biến xanh. Thực cốt đằng—xếp thứ hai trong bảng xếp hạng mười loại thực vật biến dị hung tàn nhất, hung danh hiển hách chỉ đứng sau kim cương đằng. Người Ninh Thành đến tột cùng là bị sao thế? Quá biến thái! Nếu lập ra một bảng xếp hạng ‘Mười loại người hung tàn nhất’, người Ninh Thành chắc chắn sẽ đứng hạng nhất! Mọi người không khỏi cùng nghĩ.
Lam sắc cùng lục sắc um tùm xanh um lan tran nở rộ cả chiến hào, mĩ lệ tựa ảo mộng, nhưng mọi người đứng ở đầu tường đều không có tâm tư đi nhìn, ngược lại còn đồng loạt lùi về sau.
Bọn Tôn Điềm Điềm và La Đại Hải chạy lên đầu tường cúi người nhìn xuống, thấy thứ quả màu lam kết trái càng lúc càng nhiều, chèn ép tới mức mấy dây leo lục sắc đều không thể leo lên được, lúc này mới gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, ánh chiều tà màu đỏ cam dần ẩn mình sau núi, bầu trời xanh thẳm bị bóng đêm từ từ bao phủ, thỉnh thoảng có vài ngôi sao nhỏ lấp lánh lóe lên giữa màn đêm, trông vô cùng vắng lặng tịch mịch. Tiểu viện chỗ Cung Lê Hân vẫn im ắng như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Mọi người chờ đợi trong tiểu trấn từ ban đầu khẩn trương tới lo âu sau đó, cho đến hiện tại là bình tĩnh, sau khi tâm tình nhiều lần thấp thỏm lên xuống cuối cùng dần sinh ra một sự ăn ý khó tả, miễn cưỡng hợp tác ban đầu cũng biến thành hòa hợp sống chung như trước mắt. Người Ninh Thành tuy bài ngoại, nhưng tác phong làm việc đều vô cùng điệu thấp, ở chung tốt hơn nhiều so với người Liêu Thành luôn bệ vệ kiêu ngạo, tự cho mình là giỏi. Hơn nữa, nếu nghĩ kỹ lại, người Ninh Thành lúc trước đã từng thông báo sẽ công bố ra thuốc sát trùng dạng uống, hiệu quả không khác thuốc kháng độc mấy, là tại bọn họ quá tham lam nên mới chịu phải tai họa này.
Nói cho cùng, vẫn là do bọn họ bị người Liêu Thành mê hoặc, bị biến thành súng cho bọn chúng đối phó Ninh Thành! Suy nghĩ thông suốt lại từ đầu tới cuối, vài vị thủ lĩnh đều ném oán hận lên đầu Liêu Thành. Sau khi trở về, cắt đứt toàn bộ quan hệ với Liêu Thành là điều chắc chắn.
Tới gần nửa đêm, Kim Thượng Huy ngồi canh gác trên nóc tiểu viện đột nhiên mở bừng đôi thụ đồng kim sắc. Đồng tử nó lóe lên ánh kim quang giữa bóng đêm, trông y như một con sói. Từ nóc nhà nhảy lên tường viện bên ngoài, nó gầm rống với Đậu Hằng vẻ mặt cảnh giác đang đứng thẳng trên đầu tường, sau đó liền phóng nhanh ra ngoài trấn khẩu [lối vào trấn].
Tống Hạo Nhiên dẫn theo Tôn Điềm Điềm cùng La Đại Hải đứng canh giữ ở đầu tường, đừng nhìn lực công kích khá thấp của thổ hệ và mộc hệ dị năng giả mà coi thường, nếu thủ thành, không ai có ưu thế tốt hơn bọn họ, mà người đã bồi dưỡng phát huy uy thế này tới mức lớn nhất cho bọn họ, nay lại lẳng lặng ngồi trong tiểu viện, không biết tình huống thế nào.
Nghe thấy tiếng rống dần rõ ràng của Kim Thượng Huy, ba người đang liễm mi trầm tư thần kinh lập tức căng thẳng, bước nhanh tới sát tường kiểm tra tình hình.
“Chú ý, sắp có tang thi tới gần!” Tống Hạo Nhiên la lớn. Thực lực Kim Thượng Huy mạnh nhất, ngũ cảm cũng tốt nhất, cảnh báo của nó tuyệt đối không sai.
Mọi người vội vàng vực dậy tinh thần, theo an bài trước đó của Tống Hạo Nhiên mà đứng đúng vị trí của mình. Quả nhiên, không qua bao lâu, màn đêm tối đen như mực bắt đầu xuất hiện những ánh huỳnh quang thỉnh thoảng lóe lên, đó không phải sao, cũng không phải ma trơi, mà chính là những đôi thụ đồng đầy thú tính của bầy tang thi. Nhìn mấy bóng dáng chi chít, lúc sáng lúc tối kia, ít nhất cũng phải một ngàn con.
Mấy người canh ở đầu tường đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng, thấy lưng mình run cả lên.
Kim Thượng Huy rốt cuộc cũng chạy tới đầu tường, không nói hai lời, tay giơ lên phóng ra vô số lưỡi kiếm sắc bén lấp lóe hàn quang. Tiếng gào rống đầy thống khổ truyền tới từ ngoài bờ tường, thực rõ ràng, có vài tang thi cấp bậc hơi thấp đã bị thương. Dù sao cũng là công kích do tang thi cấp 5 phát động, rất ít tang thi có thể chống đỡ.
Có Kim Thượng Huy dẫn đầu ra tay, mọi người lần lượt khôi phục lại tinh thần, ra sức thi triển công kích từ xa ra phía ngoài tường, còn có người dùng súng liên thanh ‘tạch tạch tạch’ bắn phá, tiểu viện vốn yên tĩnh nháy mắt sôi trào, bầu trời nhuộm đầy màu sắc phát ra từ các tuyệt kỹ dị năng nên trông đặc biệt rực rỡ.
Nương theo quang mang sặc sỡ sắc màu, Tống Hạo Nhiên nhìn xuống bờ tường.
Tang thi cấp thấp ồ ạt xông tới trước nhất, lần lượt lấp dần khoảng sâu đầy thực cốt đằng. Mùi thối do thân thể bị ăn mòn mục rữa và tiếng gầm rống truyền đến, làm lông tóc người ta không khỏi dựng đứng. Tang thi đẳng cấp cao hơn một chút theo tới phía sau, đạp lên thi thể đồng loại leo lên bờ tường, lại liên tiếp bị thổ hệ dị năng giả điều khiển đá đánh rớt xuống chiến hào, biến thành phân bón cho thực cốt đằng.
Tang thi tre già măng mọc xông tới, càng tới sau thì đẳng cấp càng cao, hơn nữa, trong đó rõ ràng có mấy con tang thi cấp 5 dị năng khác nhau đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh, kết hợp tấn công từ xa cùng cận chiến, tổ chức sắp xếp tang thi công thành, gây phiền toái không nhỏ cho dị năng giả đang thủ thành. Có vài tang thi cấp 4 đã thành công lên được tường đá, phá vỡ tầng phòng tuyến thứ nhất.
Cũng may mấy tên mặt thờ ơ lạnh nhạt của Liêu Thành không tiếp tục đứng ngốc ra đó nữa, thấy tình huống nguy cấp, lập tức chạy tới tiếp viện, mới không để bầy tang thi đắc thủ.
Thấy rõ chiến cuộc, biểu tình trên mặt Tống Hạo Nhiên càng ngày càng ngưng trọng, nâng tay một cái lưu hỏa đầy trời, bay qua phía bên ngoài tường. Tang thi hỏa hệ cấp 5 bên ngoài cũng không yếu thế, phản công ném tới lưu hỏa tương tự. Đây đúng là gậy ông đập lưng ông.
Thủy hệ cùng băng hệ dị năng giả vội vàng tạo ra màn nước cùng *g băng lên phía đỉnh đầu, bảo hộ không để mọi người bị lưu hỏa gây tổn thương. Tống Hạo Nhiên nghiêng mình trốn dưới lớp băng tiểu Tôn Kiệt phóng tới, sắc mặt sa sầm.
Mấy con tang thi đó biết dùng chiến lược, còn biết phối hợp, khác biệt hoàn toàn với cách thức ào ào ùa lên, đánh tới bừa bãi lúc trước. Điều này chứng minh, trí tuệ tang thi đã được nâng cao lên rất nhiều, không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn Kim Thượng Huy vốn đơn thuần càng ngày càng nhân tính hóa là rõ nhất.
Trận chiến trước mắt, mới là một trận chiến đúng nghĩa, phạm vi nhân loại và tang thi liệp sát lẫn nhau đang dần thu hẹp, trở thành 2 phe đối đầu thực lực thật sự ngang nhau. Tống Hạo Nhiên có dự cảm, chiến tranh giữa nhân loại và tang thi, tới bây giờ mới thật sự bắt đầu!
Nhưng mà, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa, chỉ có thể chuyên tâm đối phó với đàn tang thi không ngừng cuồn cuộn xông lên trước mắt. Chiến hào sâu mười thước đã sớm bị thi thể tang thi lấp đầy, còn đánh nữa, không cần phải leo lên tường, chỉ cần giẫm lên đống thi thể đồng loại chất cao kia là bầy tang thi sẽ có thể tấn công vào tiểu trấn. Mà mấy con tang thi cấp 5 trông như thủ lĩnh kia vẫn chưa bỏ qua, liên tục ngửa đầu lớn giọng gào rống, như đang kêu gọi thêm nhiều đồng bọn của chúng tới.
Thấy quần tang thi rậm rạp dưới bờ tường, mọi người đang chiến đấu hăng say dần có chút không thể cầm cự. Chiến đấu hơn 3 giờ đồng hồ, lam dược trong tay chỉ còn lại một bình cuối cùng, có người đã sớm uống hết, còn đánh tiếp, sớm muộn gì cả bọn cũng sẽ không thể tiếp tục được nữa, sẽ bị đám tang thi này xé thành từng mảnh nhỏ. Cảm xúc tuyệt vọng cùng khủng hoảng từ từ dâng lên trong lòng mọi người, ý chí tất cả càng lúc càng chán nản.