Thấy hành động của Cung Lê Hân bị hạn chế, chỉ có thể đứng đó chịu trận, Tống Hạo Hiên liền muốn tốc chiến tốc thắng, toàn lực phóng ra một đạo thiểm điện bổ về phía cậu. Thế nhưng, cảm nhận được uy áp ngoại phóng của gã, Cung Lê Hân liền lập tức hấp thu lấy ra chân khí dồi dào sâu trong đan điền.
Chân khí nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể cậu, hình thành một tầng sương mỏng bao quanh người, hai chân đang chìm xuống bùn không trầm xuống nữa, cậu đã thích ứng được loại trọng lượng đè ép này.
Mắt thấy thiểm điện sắp bổ tới đầu mình, cậu cúi người tại chỗ lăn đi một vòng, né đi ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc. Thiểm điện chém xuống mặt đất, lưu lại một cái hố sâu hình tròn bốc khói.
Bọn Tống Hạo Nhiên ở bên ngoài vầng sáng tuy không thấy âm thanh bên trong, lại thấy được động tác của bọn họ, tâm treo cao hơi buông lỏng, sau đó tiếp tục ra sức phóng thích dị năng, muốn đánh vỡ tầng ràng buộc này.
Một kích này của Tống Hạo Hiên không thành công, liên tiếp phóng ra vài đạo thiểm điện cùng hỏa cầu, nhưng tất cả đều bị Cung Lê Hân lần lượt né được, thấy Cung Lê Hân cấp tốc sắp tiếp cận được mình, gã liền nóng nảy, hét lớn với Trịnh Triều Hà,”Trọng lực vô dụng với nó! Mau nghĩ cách!”
Lúc trước, chính Tống Hạo Hiên cũng từng thử qua ‘lĩnh vực trọng lực’ của Trịnh Triều Hà. Gã lúc ấy trực tiếp bị áp tới khuỵu xuống đất, đừng nói tới việc chạy đi né tránh, ngay cả động một ngón tay cũng khó. Một khắc này, khi thấy thanh niên mắt đầy sát khí hoạt động tự nhiên, gã lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc về chênh lệch giữa mình và thanh niên này.
Vẻ đắc ý trên mặt Trịnh Triều Hà đã sớm bị lo lắng thay thế. Trọng lực hơn ngàn cân, đủ để đè chết người thường, áp ngã dị năng giả, nhưng người trước mắt này lại còn sức né tránh cùng phản kích, thực lực cũng quá khủng bố đi a! Nếu không chế trụ được cậu ta, hôm nay bọn họ tuyệt đối sẽ chết trong này.
Không dám tiếp tục nghĩ nữa, Trịnh Triều Hà đưa tay móc ra một bình lam dược trộm được từ Ninh Thành, nhanh chóng đổ vào miệng, sau đó nâng hai tay lên, dùng toàn lực gia tăng trọng lượng lên người Cung Lê Hân.
Cách gần hơn, Cung Lê Hân hung hăng đánh ra một chưởng vào Tống Hạo Hiên, nhưng vì đột nhiên bị gia tăng một lượng trọng lực lớn lên người, chưởng phong kết hợp hỏa diễm cùng băng sương này lại bị trật đi, đánh chệch qua bả vai Tống Hạo Hiên. Nhưng dù vậy, Tống Hạo Hiên cũng thét lớn một tiếng, che vai mặt đầy đau đớn, xem ra bị thương không nhẹ.
“Đáng chết, vẫn chưa đủ! Tiếp tục tăng trọng lực lên.” Lau đi vết máu bên khóe miệng, Tống Hạo Hiên chật vật nói. Cung Lê Hân đến tột cùng có phải người hay không?! Đã tăng trọng lực lên hai lần, hẳn là hai ngàn cân đi? Vậy mà bây giờ nó vẫn có thể đứng!
Trịnh Triều Hà cắn răng, lại uống một bình lam dược, trộm tổng cộng ba bình, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi đã dùng hết hai, nếu không giải quyết được Cung Lê Hân, hắn thật không biết kết cục sẽ thế nào. Người Ninh Thành bên ngoài vầng hào quang khóe mắt đã muốn tức đến nứt ra, nổi giận đùng đùng, mắt thấy đã sắp lâm vào điên cuồng! Màn hào quang này mà vừa vỡ, những người này thế nào cũng sẽ đem bọn họ lột da hủy cốt, khiến bọn họ chết không toàn thây!
Trọng lực lại bị gia tăng, Cung Lê Hân cắn răng cố đứng thẳng, lưng gắng gượng đứng bắt đầu phát ra tiếng ‘răng rắc’ vì không chịu được áp lực, như tùy thời đều có thể đứt đoạn. Cậu muốn nhấc chân, nhưng thử vài lần đều không thể thành công, hai má trắng nõn đỏ bừng, thái dương cũng ứa ra gân xanh. Từ khi trọng sinh đến nay, cậu chưa từng chật vật như vậy bao giờ.
Tống Hạo Hiên nhìn tình cảnh gian nan của cậu, cười lạnh phun ra một ngụm máu, nâng tay xuất ra một đạo lại một đạo thiểm điện cùng lưu hỏa, công kích về phía cậu.
Bên ngoài vầng sáng, mấy người Tống Hạo Nhiên nhất tề rống giận, thực lực nháy mắt tăng tới cực hạn, mỗi người đều phóng ra chiêu thức có uy lực lớn nhất của mình oanh kích vào màn hào quang. Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang vọng trong tiểu trấn, chim chóc trong rừng cả kinh mà bay loạn lên trời, hốt hoảng kêu không ngừng.
Thấy cục diện như vậy, vài tên thủ lĩnh đứng quan sát có hơi sợ hãi. Động tĩnh lớn thế này, đưa tới tang thi thì sao đây?
“Đừng đánh, đánh nữa sẽ hấp dẫn tang thi tới đó, mọi người đều sẽ chết ở đây! Các người đừng có uổng phí khí lực ở nữa, không bằng mau chóng chạy về Ninh Thành đưa dược sư các người tới đây trao đổi. Chỉ cần dược sư tới tay, Tống sư trưởng sẽ trả Cung thiếu ngay.” Một thuộc hạ của Tống Hạo Hiên đứng ra nói. Nhiệm vụ của bọn họ nguyên bản là khống chế người Ninh Thành bên ngoài lĩnh vực, nhưng thấy bộ dáng điên cuồng cùng thực lực biến thái của những người này, bọn họ còn dám tới gần sao?
“Thì ra là vì dược sư của bọn tao!” Tống Hạo Nhiên quay đầu cười dữ tợn, một hỏa cầu xuyên qua đâm thủng ngực người nọ, đôi mắt đỏ sậm tràn đầy sát ý điên cuồng,”Bọn tao tuyệt không bỏ lại Lê Hân! Quần tang thi tới thì sao? Có chết tất cả cùng chết!”
Đúng vậy, cứu không được thủ lĩnh, thì mọi người cùng chết ở đây! Tục ngữ nói rất đúng—mười tám năm sau vẫn là hảo hán! Người Ninh Thành sớm đã đánh đến đỏ mắt tiếp tục điên cuồng oanh kích vào màn hào quang, làm Trịnh Triều Hà sức lực có chút không giữ được, vội uống thêm một bình lam dược nữa. Bọn họ nguyên bản muốn lợi dụng sự trung thành của người Ninh Thành với Cung Lê Hân để đổi lấy dược sư kia, nhưng trước mắt, lòng trung thành của người Ninh Thành nào chỉ đơn giản như vậy? Thật sự là sùng bài điên cuồng cùng mù quáng đi theo! Thế mà lại thà chết cũng không rời đi! Tính sai rồi!
Nhìn một thi thể đột nhiên ngã xuống bên người, lại nhìn người Ninh Thành gần như điên cuồng, vài tên thủ lĩnh còn lại đã hối hận đến xanh ruột. Bọn họ lúc trước lẽ ra không nên đồng ý liên thủ đối phó những người này! Ý chí của Ninh Thành này còn cứng hơn cả tinh hạch, chưa kịp cắn xuống đã vỡ ra văng đầy miệng bọn họ rồi! Lúc trước Tống Hạo Hiên còn thề nói trong năm phút chắc chắn sẽ khống chế được Cung Lê Hân, lúc này đã qua nửa tiếng, từng đạo thiểm điện cùng lưu hỏa bổ xuống, Cung Lê Hân lại hoàn hảo yên lành đứng ở đó, quần áo chỉ bị lủng vài chỗ, đuôi tóc hơi cháy sém, còn lại nhìn không thấy chút dấu vết nào cho thấy là bị trọng thương.
Còn đánh tiếp, một khi Trịnh Triều Hà không chống đỡ được lĩnh lực trọng lực nữa, chiến cuộc sẽ tức khắc xoay chuyển!
Nghĩ đến đây, mấy tên thủ lĩnh nhìn nhau, phất tay định dẫn thuộc hạ rời khỏi nơi rắc rối này. Thế nhưng, không đợi bọn họ đi được bao nhiêu bước, sắc mặt vốn bị dọa đến tái nhợt đột nhiên chuyển sang trắng xanh, hốt hoảng quay đầu chạy về phía bọn Tống Hạo Nhiên.
Thì ra, không biết từ lúc nào, trận đấu oanh oanh liệt liệt bên này đã dẫn tới bầy tang thi ở sâu trong Vụ Thành. Chúng nó ồ ạt leo lên nóc nhà cùng tường viện của tiểu trấn, thụ đồng lóe lên hàn quang đầy thú tính, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào quần dị năng giả trước mắt, miệng há to nhiễu đầy nước miếng, có vẻ vô cùng đói khát.
Đối với chúng nó mà nói, quần dị năng giả đẳng cấp không thấp này chính là một bữa tiệc lớn hiếm có, mà uy áp dị năng tràn ngập trong không khí chính là mùi hương ngào ngạt toát ra từ bữa ăn này, dẫn tới chúng nó thèm thuồng không thôi.
Thấy mấy dị năng giả này muốn chạy, chúng nó liền vung móng tay sắc bén, bọc lại xung quanh bao vây. Quần tang thi đông nghìn nghịt tính sơ qua có ít nhất hơn một ngàn con, trong đó phần lớn là cấp hai cấp ba, đẳng cấp tuy thấp nhưng khó mà ngăn được với số lượng quá nhiều thế này. Một tổ nào đó muốn phá vòng vây rất nhanh đã bị quần tang thi này bao phủ, xé nát thành từng mảnh nhỏ nuốt vào bụng, chỉ còn lưu lại trên đất từng mảnh nội tạng huyết nhục mơ hồ.
“Đừng đánh nữa, quần tang thi tới rồi! Chúng ta phải hợp lực phá vòng vây ra ngoài!” Vài tên thủ lĩnh lui về cạnh người Ninh Thành, lớn tiếng đề nghị.
Mấy người Tống Hạo Nhiên vẫn tập trung sức lực tấn công vầng sáng, ngẫu nhiên gặp phải sự công kích của tang thi mới rút ra một tay giải quyết, không hề để ý tới đề nghị của các căn cứ khác. Bốn phía đều bị tang thi chắn kín, lại không có cao thủ nào phụ trách phá vây, những người này lại không thể, chỉ có thể đến sát vầng hào quang, tận lực kích sát tang thi.
Người Ninh Thành thật sự điên rồi! Lúc này mà vẫn còn tâm trí muốn đánh phá màn hào quang kia cứu Cung thiếu ra, chứ không phải dùng toàn lực phá vòng vây thoát ra ngoài. Con mẹ nó! Này rốt cuộc là thuộc hạ hay tử sĩ đây? Nếu sớm biết người Ninh Thành trung tâm với Cung thiếu đến bậc này, bọn họ dù chết cũng không đồng ý đề nghị của Tống Hạo Hiên! Mấy tên thủ lĩnh trong lòng kêu khổ không ngừng.
Trong màn hào quang, một tầng chân khí hình thành thành làn sương quanh quẩn bao lấy người Cung Lê Hân, ngăn chặn thương tổn mà thiểm điện cùng lưu hỏa mang tới, tuy không thể di động, chỉ có thể chịu đánh, nhưng chỉ cần không hao hết chân khí, cậu tuyệt đối sẽ không ngã xuống. Sau khi tập hợp xong nội lực, mấy dị năng giả này nhất định phải hợp lại mới có thể đánh lại cậu, nên chuyện xoay chuyển cục diện chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mà, thời điểm khi cậu cắn răng thừa nhận tra tấn, bên ngoài lại phát sinh biến cố, tang thi rậm rạp vây quanh đồng ruộng, mọi người bị tang thi bức tới phải lui về màn hào quang, liều mạng muốn phá vây lại không có biện pháp. Mà đồng đội của cậu lại không biết tự bảo vệ mình, vẫn chỉ lo đánh phá vầng hào quang này, tình huống vô cùng nguy cấp.
Tống Hạo Hiên cũng thấy được tình hình bên ngoài, vốn định đánh cho Cung Lê Hân nửa sống nửa chết, khống chế đối phương, lúc này trong lòng lại đột nhiên nảy lên một cỗ sát ý thâm trầm. Tốt, rất tốt! Người bên ngoài đều chết sạch, gã thì giết Cung Lê Hân, đến lúc tử vô đối chứng, người Ninh Thành như rắn mất đầu aẽ không cách nào bắt được gã! Mà thủ lĩnh các căn cứ khác cũng gặp nạn, cả C quốc sẽ chỉ còn duy nhất Tống gia một nhà bọn họ, lương thực C quốc, nhân tài C quốc, vật tư C quốc, hết thảy đều là của Tống gia! Mà gã và Trịnh Triều Hà chỉ cần đứng đợi trong lĩnh vực, đến khi tang thi tan dần đi là có thể an toàn rời khỏi đây!
Nghĩ đến đây, đồng tử đỏ tím hai màu của Tống Hạo Hiên dâng lên một cỗ sát khí ngập trời, nâng tay, bắt đầu hội tụ sát chiêu cuối cùng của gã—Cửu Thiên Lôi Hỏa. Nhiệt độ trong lĩnh vực liên tục tăng lên, trong không khí lan ra một cỗ mùi thuốc súng do lôi điện và hỏa diễm cọ xát nhau. Từng đoàn hỏa cầu cùng thiểm điện tập hợp cùng một chỗ, tập trung đầy trên đỉnh đầu Cung Lê Hân, nếu chiêu Lôi Hỏa này mà bổ xuống, chờ đợi cậu chỉ có tan xương nát thịt.
Cung Lê Hân cúi đầu, đôi mắt tối đen lướt qua một đạo ám mang, chân khí quanh người bắt đầu chậm rãi dâng lên dày đặc, khiến thân ảnh cậu trở nên mơ hồ không rõ. Thế nhưng, Tống Hạo Hiên đang tập trung vào đại chiêu của mình, Trịnh Triều Hà thì chuyên tâm chống đỡ không gian, nên đều không chú ý tới biến hóa này.
Rất nhanh, Cửu Thiên Lôi Hỏa đã chuẩn bị hoàn tất, uy áp tràn ngập trong không khí khiến Cung Lê Hân thoáng hạ thắt lưng. Tống Hạo Hiên thấy thế thì tươi cười đắc ý, cánh tay hạ xuống, ném Lôi Hỏa về phía thanh niên trước mặt.
Một đoàn hỏa vũ ầm ầm bổ xuống, trong tiếng điện lửa va chạm khiến người lông tóc dựng đứng, thân ảnh thanh niên bị bao phủ trong làn hỏa vũ dày đặc, nhanh chóng không thể nhìn thấy. Ngoài màn hào quang, Tống Hạo Nhiên, Hạ Cẩn, Đậu Hằng thiếu chút nữa đã phát điên, dị đồng khác nhau đều biến thành màu đỏ tươi như máu, mở ra một bình lam dược uống vào, tiếp tục liều mạng oanh kích, không thèm để ý tới mấy cú đánh lén của tang thi phía sau.
May mắn Kim Thượng Huy đúng lúc chạy tới, đứng cạnh yểm trợ bọn họ, bằng không, mấy người này đã sớm ngã xuống vì trọng thương. Thấy không thể tiếp tục như vậy, người Ninh Thành liền tự động thay phiên nhau, một tổ đánh vào hào quang, một tổ đánh lui tang thi, lúc này mới giảm bớt được áp lực của dị năng giả các căn cứ khác.
Trong màn hào quang, hỏa vũ cùng thiểm điện đầy trời dần dần tiêu tán, trên mặt đất khô cằn do bị oanh kích, thân thể đứng thẳng của Cung Lê Hân đã nửa quỳ xuống, hai tay gian nan chống đỡ thân thể, đang cúi đầu thở dốc từng hơi. Từ tiếng thở dốc gian nan khó nghe, có thể thấy cậu đã tới cực hạn, nửa phút sau có thể ngã xuống.
Tống Hạo Hiên cả người thoát lực, mặt lại mang theo nụ cười hứng khởi đi qua. Năm đó thiếu niên chỉ một chiêu đã đánh gã khuỵu như bùn nhão, hôm nay rốt cuộc cũng phủ phục bên chân gã, chỉ cần đâm một đạo thiểm điện nhỏ xuyên qua tim đối phương, kình địch lớn nhất đời này của gã sẽ vĩnh viễn biến mất!
Ý cười bên khóe miệng càng sâu thêm, Tống Hạo Hiên dừng bước bên người Cung Lê Hân, lẳng lặng thưởng thức khuôn mặt tái nhợt suy yếu, khóe miệng còn dính một vết máu của cậu, nâng lên bàn tay lóe lóe tia lửa, muốn một tay giết chết đối phương.
Mí mắt khép lại của Cung Lê Hân đột nhiên mở ra, con ngươi sáng như hàn tinh nào có chút gì suy yếu? Cậu nắm lấy mắt cá chân gần trong gang tấc của Tống Hạo Hiên, lòng bàn tay dâng lên nhiệt độ băng hàn nháy mắt đông chân đối phương thành cột băng, nhẹ nhàng đụng một cái liền vỡ nát thành từng mảnh.
“A!” Tống Hạo Hiên thét lên thảm thiết, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước.
Cung Lê Hân đã dự liệu hết thảy, năm ngón tay khép lại thành đao, lưu loát dứt khoát xuyên thủng *g ngực gã “chủ động” đưa tới trước mặt mình. Một trái tim sống vẫn còn đập bị năm ngón tay của thanh niên nắm lấy, móc ra từ phía sau. Thanh niên hơi dùng lực một chút, trái tim liền phát ra tiếng ‘xì xì’ vỡ nát, biến thành một đống bùn nhão.
Vốn nghĩ đã nắm chắc thắng lợi, lại không nghĩ chỉ trong vài giây liền thất bại thảm hại, Trịnh Triều Hà đại kinh thất sắc, tinh thần trở nên bất ổn, trọng lực đè xuống người thanh niên mất đi hiệu lực, mà độ sáng của vầng hào quang bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối, có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Hắn trong lòng cả kinh, cố vận chuyển dị năng, muốn lần nữa chống đỡ củng cố lĩnh vực trọng lực, nhưng Cung Lê Hân không cho hắn cơ hội đó, ngay lúc trọng lực mất hiệu lực đã nhanh như chớp phóng tới gần, nâng chưởng phong đánh vào đầu hắn. Máu tươi cùng tủy não văng tứ tung ra xung quanh, thi thể không đầu của Trịnh Triều Hà đứng yên bất động vài giây sau đó từ từ ngã phịch xuống.
Cung Lê Hân móc ra từ đầu hắn một viên tinh hạch màu đen lớn cỡ trứng bồ câu, nở một nụ cười băng lãnh. Đối với ‘kẻ ăn não’ Trịnh Triều Hà đại danh đỉnh đỉnh, cậu đã sớm hiếu kỳ không thôi, luôn muốn xé não hắn ra để xem tinh hạch của không gian hệ trông thế nào, hôm nay rốt cuộc cũng mãn nguyện!