Chương 158: Chương 158

Ninh Thành, ngoài cửa sổ mưa vẫn to như trút nước, từng đợt sấm gầm vang không khỏi khiến người tâm phiền ý loạn. Đuổi đi Tống Hạo Nhiên thái độ mềm cứng không ăn, Cung phụ ấn ấn mi tâm, gọi nhi tử đứng chờ ở căn nhà đối diện vào,”Vào đi.”

Cùng Tống Hạo Nhiên trao đổi một ánh mắt, Cung Lê Hân thong thả bước vào phòng, đóng cửa lại, đi tới sofa trước mặt cha mình ngồi xuống.

Cung phụ không nói gì, chỉ lẳng lặng đánh giá con trai mình. Con ông đã trưởng thành, mặt mày dần thon dài hơn, đôi miêu đồng ban đầu biến thành mắt phượng hơi nhướng lên, mũi cao môi mỏng, mặt trắng như thoa phấn, có bảy phần tương tự mẹ mình, hơn nữa còn diễm lệ lóa mắt hơn cả bà. Vẻ đẹp tuyệt mĩ như thế đủ để khiến bất cứ kẻ nào động tâm.

Khó trách Hạo Nhiên và Văn Bác đều vì nó mà trầm luân, tình nguyện cùng nhau chia sẻ cũng không muốn rời khỏi con ông. Còn có cái đám ủng hộ thằng bé trong căn cứ, mười người đã có tám chín người xăm lên vai hoặc lưng mình hình nửa người nó, cùng mấy lời ái mộ nữa, làm người ta thấy mà quáng cả mắt.

Nghĩ đến đây, Cung phụ thấy đầu mình lại đau.

Chống lại ánh mắt bình tĩnh của nhi tử, miệng há ra lại ngậm lại, bởi ông biết, dù có nói gì cũng đều vô dụng, nhi tử đã sớm trưởng thành, đã trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách, trái tim kiên định của nó sẽ không vì bất kỳ ai mà dao động.

Kỳ thật, việc này nếu phát sinh trên người khác, Cung phụ nhất định sẽ thấy không có gì đáng lo ngại. Thế đạo bây giờ bất đồng, ba nam nhân quen nhau ở chung như một gia đình chỗ nào cũng có. Ngay hai tháng trước, có 4 nam nhân vì giành quyền làm cha đứa nhỏ vừa sinh ra kia mà xung đột muốn đánh nhau, mẹ đứa nhỏ cũng không biết nó là của ai, cuối cùng chỉ đành dựa vào kết quả xét nghiệm ADN. Còn chưa bắt đầu xét nghiệm, 4 nam nhân kia lại giảng hòa ngay tại chỗ, nguyện ý đồng thời phụ trách làm cha đứa nhỏ.

Chuyện này bị căn cứ xem như truyện cười, làm Cung phụ cũng cười to một trận, nay nhìn lại, ông thật cười không nổi, nguyên lai con ông so với nữ nhân kia cũng không có nhiều quá a! Nhưng ông không ngại, cũng không có nghĩa Lâm lão gia tử không để ý. Sau khi đứa nhỏ đầu tiên được sinh ra, Lâm lão gia tử lại càng mong Lâm Văn Bác có thể cưới vợ sinh con, kéo dài huyết mạch Lâm gia, để ông ấy khi còn sống có thể được ẵm chắt. Nay, giấc mộng này đã bị con trai mình phá vỡ, người làm cha như ông, nhất định phải cho Lâm lão gia tử một công đạo.

“Lê Hân, con tới tiếp quản trạm bán hàng ở huyện Phổ An đi, sáng mai đi ngay, đoạn thời gian này đừng trở lại.” Cung phụ cân nhắc một lúc lâu mới từ từ mở miệng. Bây giờ, ông chỉ có thể nghĩ tới biện pháp cách ly này.

Cung Lê Hân ngẩn người, một lát sau gật đầu,”Dạ, vậy con về chuẩn bị trước.” Cậu hơi nhíu mày, khẽ gật đầu với Cung phụ, trầm mặc rời khỏi phòng.

“Cung thúc nói gì?” Tống Hạo Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, trầm giọng hỏi. Hắn không nghĩ tới phản ứng của Lâm lão gia tử sẽ kịch liệt như vậy, chẳng những cấm túc Văn Bác, còn để Cung thúc ra mặt tạo áp lực với Lê Hân.

“Em bị “đày” đi rồi, sáng mai phải đi huyện Phổ An.” Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng. Tâm tình cậu lúc này vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng chút nào, không lo lắng, là vì cậu tin tình cảm của Lâm đại ca với cậu sẽ không bị ngăn cách bởi thời gian và không gian.

“Anh đi với em.” Tống Hạo Nhiên mỉm cười, ghì thanh niên vào lòng hôn lên môi, vô thanh an ủi.

“Bây giờ không phải thời điểm để thân thiết đâu.” Hạ Cẩn dầm mưa đi vào bộ chỉ huy, nói với hai người đang đứng trong hành lang,”Đội tuần tra đã xảy ra chuyện, có người ngoài lẻn vào, đánh bất tỉnh 3 đội viên, trộm đi mấy bình thuốc trên người bọn họ.”

“Đi, đi xem sao.” Cung Lê Hân lập tức rời khỏi ôm ấp của Tống Hạo Nhiên, bước chân hướng tới phòng y tế.

Trong phòng y tế, ba tên đội viên đang được quân y kiểm tra, Kim Thượng Ngọc nghe tin cũng đuổi tới, đang hỏi bọn họ về tình huống cụ thể. Ba người liên tục lắc đầu, không cung cấp được manh mối có giá trị nào.

“Cung thiếu.” Thấy Cung thiếu, mọi người đều lần lượt mở miệng chào, ba người bị thương còn muốn xuống giường tạ tội, liền bị Cung Lê Hân nâng tay ngăn lại.

“Lam dịch và lam dược trên người họ bị trộm, còn có một bình khu đằng tề đợt đầu.” Kim Thượng Ngọc nhíu mày mở miệng, nhớ tới cái gì, mày lại giãn ra, bổ sung,”Bất quá cũng không sao, không có cao thủ như cậu, mấy loại thuốc đó chắc chắn không thể phục chế. Cứ để bọn họ bị mấy chai thuốc đó làm nghẹn khuất đi! Hahahaa~“ Dứt lời, cô liền nở nụ cười sung sướng khi thấy người gặp họa, thoải mái cùng thích ý trong giọng nói đã đuổi đi bất an trong lòng ba tên đội viên tuần tra kia.

“Ừm.” Cung Lê Hân gật đầu, nói với vài tổ trưởng tổ dị năng,”Người này không có khả năng tự mình vào, tuyệt đối có người đưa vào, các anh đi điều tra kỹ cho tôi. Ninh Thành của tôi thế mà lại có người ăn cây táo, rào cây sung, tuyệt không thể tha thứ!”

“Rõ!” Nhóm tổ trưởng đồng ý, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác.

Thấy ánh mắt của vài tổ trưởng nhìn mình có chút không tốt, Hạ Cẩn thản nhiên nhún vai,”Tôi sẽ không tham dự cuộc điều tra của các anh. Đây là chìa khóa phòng tôi, cứ vào lục soát. Còn có, hành tung gần đây của tôi các anh có thể hỏi tổ viên của tôi, xem tôi có chỗ nào khả nghi hay không. 34 người, không có khả năng người nào cũng che dấu dùm.” Dứt lời, hắn liền đưa chìa khóa ném cho tổ trưởng tổ 3.

Thấy Hạ Cẩn lam mâu trong suốt, vẻ mặt bình thản, vẻ không tốt trong mắt nhóm tổ trưởng mới có chút thu liễm lại, sau khi cáo từ Cung Lê Hân liền nối đuôi nhau đi.

“Tiêu hủy toàn bộ tư liệu về thuốc kháng độc.” Nhìn theo đám thuộc hạ biến mất sau màn mưa, Cung Lê Hân lạnh giọng mở miệng,”Tôi muốn thuốc kháng độc vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, ngoại trừ người Ninh Thành, người ngoài vĩnh viễn sẽ không cướp được! Ngay cả tộc của ta cũng có người bằng mặt không bằng lòng, huống chi người ngoài? Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Nếu thuốc kháng độc bị lạc ra bên ngoài, thì ưu thế của người Ninh Thành chắc chắn sẽ bị hao tổn gần như không còn, tình cảnh sẽ rất nguy hiểm. ( : ko phải tộc ta, sẽ có dị tâm)

“Rõ.” Kim Thượng Ngọc cúi đầu đồng ý, ngữ khí kiên định. Trong lòng cô lại vì hai chữ ‘tộc của ta’ mà thấy từng đợt ấm áp. Nguyên lai, trong mắt Cung Lê Hân, bọn họ đã sớm là một gia tộc sao? Nhưng mà, trong gia tộc này, lại có một tên bại hoại bán đứng tộc nhân [người trong tộc] ! Nghĩ đến đây, sắc mặt Kim Thượng Ngọc liền trở nên băng lãnh vô cùng. Nhân loại quả nhiên là sinh vật còn cần phải đề phòng hơn cả tang thi, lòng người hiểm ác vĩnh viễn luôn vượt quá tưởng tượng của cô. (3 chữ ‘tộc của ta’ trg tiếng Trung là我族, có thấy 3 chữ mà ghi 2 đừng théc méc nha :3 )

“Nếu vậy, thuốc sát trùng dạng uống tôi mới nghiên cứu ra cũng không bán ra ha? Bọn họ đã thích trộm, vậy cứ để bọn họ tới trộm.” Nghiêng đầu hỏi, vẻ ác ý trên mặt Kim Thượng Ngọc hiện ra rất rõ ràng.

Thuốc sát trùng dạng uống—lây nhiễm phải thi độc hoặc độc dị thú, chỉ cần còn một chút thần trí, sau khi uống vào sẽ từ từ đẩy độc tố bài xuất ra khỏi cơ thể. Đây là thuốc sát trùng còn thực dụng, thần kỳ hơn của thuốc sát trùng dùng ngoài da. Cô vốn đang định qua 2 ngày nữa sẽ công bố ở trạm bán hàng ngoài Phổ An, sau đó gom một đống vật tư về, nay xem ra chỉ có thể tiếp tục ém dưới đáy hòm rồi.

“Không bán ra, trừ phi toàn bộ các căn cứ khác đều theo tôi.” Cung Lê Hân nói rõ từng từ từng chữ.

Thật khí phách a! Kim Thượng Ngọc líu lưỡi, đối với sự sát phạt quyết đoán của Cung Lê Hân bội phục không thôi.

Nếu là lúc trước, Tống Hạo Nhiên vốn chính trực nhất định sẽ đứng ra phản đổi quyết định lãnh khốc ích kỷ của thanh niên, nhưng nay, chịu ảnh hưởng bởi tính cách nửa chính nửa tà, tùy tâm sở dục của cậu, hắn chỉ thoáng nhíu mày, không nói gì. Mà Hạ Cẩn thì nở một nụ cười nghiền ngẫm, vô điều kiện ủng hộ bất cứ quyết định nào của Cung Lê Hân.

…………………………………………

Hôm sau, cuộc điều tra vẫn không có kết quả, nhưng hiềm nghi về Hạ Cẩn cuối cùng cũng được loại bỏ. Cung Hương Di vẫn còn mê mang trên giường, vì thân phận chị gái thủ lĩnh đặc thù mà may mắn thoát khỏi việc điều tra, đến khi cô tỉnh lại, nghe thấy tin thuốc bị đánh cắp, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi hoang mang vượt qua cả nỗi đau mình bị thất thân.

Hôm qua là người bị hại nay đã biến thành phản đồ của căn cứ, Cung Hương Di sau khi tiêu hủy tất cả dấu vết cho thấy sự tồn tại của Liêu Phàm liền ngã bệnh. Cũng may Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên chỉ tưởng cô là chịu phải đả kích tối qua nên không nghi ngờ gì nhiều. Thấy sự thù hận của mọi người đối với kẻ phản đồ, Cung Hương Di vốn định thẳng thắn liền khiếp nhược mà đánh bay ý niệm này, trốn trong phòng không dám ra.

Trước cửa khách sạn, Tống Hạo Nhiên cùng Hạ Cẩn trang bị đầy đủ, đứng sóng vai nhau, đang chờ Cung Lê Hân lo liệu sự vụ căn cứ xong lập tức tới huyện Phổ An.

“Vị trí trống một, vừa lúc tôi tới thay vào a.” Hạ Cẩn nheo mắt nhìn Tống Hạo Nhiên, giọng nói đầy trêu chọc cùng khiêu khích. Trong một năm này, hắn luôn bị hai người liên thủ chèn ép, làm cho một chút cơ hội cũng không có. Lê Hân cũng trưởng thành, không còn dễ “bắt cóc” như trước, hắn sớm đã nghẹn khuất rất lâu a.

“Cậu không thể thay thế Văn Bác được.” Tống Hạo Nhiên bình tĩnh đáp lại.

“Anh nói đúng.” Mâu sắc Hạ Cẩn thoáng ảm đạm, lại khẽ cười nói,”Nhưng mà, trong lòng Lê Hân cũng có một vị trí cho Hạ Cẩn tôi đây. Tôi sẽ không buông tha, tôi là Độc Lang, lang cả đời chỉ có một bạn lữ.”

Mặt Tống Hạo Nhiên đen lại không trả lời.

“Các người đây là định đi đâu? Cung Lê Hân đâu?” Vừa từ bên ngoài tu luyện về, Đậu Hằng cả người ướt đẫm hỏi.

“Chúng tôi chuẩn bị cùng đi Phổ An.” Không đợi Tống Hạo Nhiên mở miệng, Hạ Cẩn đã giành trả lời trước.

“Tôi cũng đi, đợi tôi thay đồ đã.” Đậu Hằng vừa nói vừa nhanh chóng về phòng.

Thấy Tống Hạo Nhiên mặt còn đen hơn vừa rồi, Hạ Cẩn nở nụ cười, thong thả nói,”Anh cùng Lâm Văn Bác liên thủ, tôi với Đậu Hằng liên thủ, anh nói xem chúng ta ai sẽ thắng?”

“Cậu quá nhàm chán sao? Đây không phải chiến tranh, không có thắng thua.” Sắc mặt Tống Hạo Nhiên bình tĩnh trở lại.

“Là quá nhàm chán nên mới nói đùa với anh a.” Hạ Cẩn nhếch môi cười, vỗ vỗ vai Tống Hạo Nhiên,”Anh yên tâm, Đậu Hằng tuyệt đối sẽ không liên thủ với tôi.”

“Liên thủ với anh làm gì?” Nhanh chóng thay một bộ quân trang sạch sẽ, Đậu Hằng mang theo Kim Thượng Huy nhanh chóng bước ra. Có lẽ vì hai người thường xuyên đi theo Cung Lê Hân như hình với bóng, thời gian ở chung cũng khá dài, nên quan hệ thân thiết hơn so với người khác.

“Liên thủ với tôi cướp lấy Lê Hân.” Hạ Cẩn nhìn hắn, biểu tình có chút chân thành.

“Cung Lê Hân không thuộc về bất kỳ ai, ai cũng không đoạt được.” Đậu Hằng bình tĩnh trầm giọng nói. Kim Thượng Huy miệng ngậm một viên tinh hạch, đạm mạc liếc qua hai người.

Mâu sắc hai tên đang tranh phong khẽ biến đổi, không nói gì thêm.

Không qua bao lâu, Cung Lê Hân dẫn theo vài thuộc hạ đi ra, đoàn người leo lên xe việt dã chạy tới huyện Phổ An. Trên lầu 3, phòng Lâm lão gia tử, Lâm Văn Bác đang đứng cạnh cửa sổ nhìn thân ảnh thanh niên bên dưới, thấy thanh niên cảm nhận được tầm mắt của hắn mà ngửa đầu mỉm cười, tâm tình nôn nóng của hắn lập tức bình tĩnh trở lại.

Đoàn xe chạy càng lúc càng xa, Lâm Văn Bác xoay người, bất đắc dĩ nhìn Lâm lão gia tử chặn cửa mở miệng,”Tổ phụ, con sẽ không đổi ý.”

“Ta mặc kệ ý con thế nào, ta chỉ muốn con tìm một nữ nhân rồi cho ta một đứa chắt là được.” Lâm lão gia tử nhắm mắt mở miệng, cuối cùng, ông lại bổ sung,”Sinh ống nghiệm cũng được. Ta đã hỏi tiểu Ngọc rồi, con bé có thể làm được, bệnh viện lớn nhất Ninh Thành cũng có sẵn thiết bị điều trị, con coi tư liệu mấy nữ nhân này xem, chọn một người đẻ thay đi.”

Lê Hân rất tốt, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, duy nhất một điều không có chính là sinh đứa nhỏ, nhưng sau khi nói chuyện với Kim Thượng Ngọc, Lâm lão gia tử rốt cuộc cũng tìm được biện pháp thỏa hiệp. Ông không muốn để tôn tử khổ sở, nhưng Lâm gia không thể tuyệt hậu được.

Nguyên lai mấy tư liệu này không phải để bức mình tìm nữ nhân! Tâm treo cao của Lâm Văn Bác dần trở về đúng vị trí, đi tới bên người Lâm lão gia tử, ngồi xổm xuống trước mặt ông nắm lấy bàn tay nhăn nheo già cỗi, thấp giọng nói,”Tổ phụ, con thực xin lỗi!”

“Bớt nói mấy câu vô nghĩa! Ta thấy nữ nhân này rất tốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh, chọn cô ta đi!” Lâm lão gia tử ánh mắt có chút lúng túng, dùng gậy gõ lên mặt tư liệu một nữ nhân, sau đó chỉ vào cái cốc chịu nhiệt trên bàn nói,”Lấy chút dịch thể vô đó đi, tiểu Ngọc còn đang chờ ngoài cửa kìa. Việc này mà không hoàn thành, thì chỗ nào cũng đừng nghĩ đi được!”

Nghe thấy tiếng cười đầy ý trêu tức của Kim Thượng Ngọc ngoài cửa, khuôn mặt Lâm Văn Bác cứng đờ, bất đắc dĩ cầm lấy chiếc cốc đi vào phòng tắm.