Chương 130: Chương 130

Khao khát dâng lên trong lòng càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc Cung Hương Di muốn nhanh chóng bù đắp lại tình thân và tình yêu do chính cô phá vỡ, cô buông mi, cố gắng tìm một chủ đề để chen vào, sau một lúc lâu mới chần chừ mở miệng,”Cái đó..em luôn tự hỏi là, sao Triệu Cảnh lại phản bội khu Đông?”

“Triệu Cảnh?” Trong mắt Tống Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, Lâm Văn Bác cũng nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Không thể trách trí nhớ bọn họ kém, khu Đông nhiều người như vậy, Triệu Cảnh thực lực lại bình thường, tính cách yếu đuối, mọi khi luôn vô thanh vô tức, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của cậu ta. Chó cắn người là chó không sủa, đạo lý này thật chính xác.

“A, đó là người thích Tống đại ca, còn hôn Tống đại ca nữa, từng bị em giáo huấn một trận.” Cung Lê Hân trí nhớ siêu phàm, mặt lộ vẻ giật mình nói.

“Ra là cậu ta.” Lâm Văn Bác biểu tình cười nhạo liếc qua Tống Hạo Nhiên, trêu chọc,”Thì ra là do yêu quá thành hận.”

Hai gò má ngâm đen của Tống Hạo Nhiên hơi phiếm hồng, này không phải là xấu hổ, là tức giận, lấy mắt đâm bạn tốt, cảnh cáo hắn đừng có mà mượn cớ này để “châm ngòi li gián” tình cảm của hắn và Lê Hân.

Lâm Văn Bác nheo mắt không nói nữa, Cung phụ sắc mặt rối rắm mở miệng,”Triệu Cảnh kia..là nam đi?”

“Ha ha, Viễn Hàng, ông thật lạc hậu. Thế đạo bây giờ, nam thích nam, nữ thích nữ, quan hệ rất loạn!” Lâm lão gia tử cười hào sảng mở miệng. (bác già, con êu bác~~ XD )

Cung phụ rối rắm mày nhíu chặt giãn ra, than thở,”Cũng đúng, bây giờ bên ngoài loạn như tơ vò, không có gì quá ngạc nhiên. Lão gia tử ông có tư tưởng rất tiến bộ a!” Hai lão nhân ghé sát nhau cười cười nói nói, nhắc tới mấy người trẻ tuổi bây giờ. Thấy bọn nhỏ ngồi trên giường nhỏ lộ vẻ mệt mỏi liền thấy đau lòng vội vàng đuổi bọn họ về nghỉ.

Cung Lê Hân đi tới cửa, cước bộ chợt dừng, quay đầu nhìn Cung phụ, nói rõ từng chữ,”Papa, nếu như con cũng thích đàn ông thì sao?”

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhất tề dừng bước, hô hấp như muốn đình chỉ, miễn cưỡng kìm xuống kinh hoảng trong tim, ra vẻ thoải mái nhìn về phía Cung phụ.

Cung phụ ngẩn người vài phút mới hồi phục tinh thần lại, cũng thận trọng trả lời,”Chỉ cần cảm thấy vui vẻ, thấy hạnh phúc, papa sẽ không ngăn cản. Ở mạt thế này, con người sống rất cực khổ, mỗi ngày đều giãy dụa giữa sinh tồn tử vong, nếu con trai ta có thể có được hạnh phúc, hiển nhiên cứ dùng hết thảy để đổi lấy. Dĩ nhiên, Hương Di cũng vậy. Mấy thứ khác đều là hư vô, papa chỉ hy vọng mấy đứa được bình an khoái hoạt cả đời.”

Dứt lời, Cung phụ liếc qua nhìn Tống Hạo Nhiên vẻ mặt có chút kích động. Chỉ vì Triệu Cảnh hôn Hạo Nhiên, con ông đã chỉnh người ta một trận, tình huống này rõ ràng rất bất thường. Nhi tử đây là đang ghen chứ gì! Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ từ vài câu nói đã phát hiện ra chân tướng, còn có lời cuối cùng của nhi tử, ba phần hoài nghi trong lòng ông lập tức trở nên cực kỳ bình tĩnh. Nếu nhi tử thích người ngoài, ông có lẽ còn có chút do dự, nhưng đối tượng lại là Tống Hạo Nhiên—người ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, được ông xem như con rể, thì lo lắng liền tiêu biến. Lần này bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đã chia cách vĩnh viễn với con trai con gái mình, ông còn phải nghĩ lung tung gì nữa chứ?

Lâm lão gia tử rõ ràng nghĩ giống Cung phụ, ý vị thâm trường liếc Tống Hạo Nhiên một cái, lại xem nhẹ ánh mắt thoáng ảm đạm của tôn tử mình.

Lâm Văn Bác không phải đồ ngốc, Cung phụ có thể chấp nhận Tống Hạo Nhiên, không có nghĩa cũng có thể chấp nhận hắn, càng không phải nói tới chuyện ba người bọn họ ở chung một chỗ. Cho nên, mặc dù trong lòng vô cùng chua xót, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, khóe miệng vẫn mang nụ cười ôn nhã như trước, chỉ thoáng buông mi, giấu đi chua xót chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt.

Cung Hương Di sau khi Cung phụ dứt lời liền ngượng ngùng nhìn qua Lâm Văn Bác, trong lòng dâng lên hy vọng. Tống Hạo Nhiên không quản bạn tốt nhiều vậy, chỉ đón lấy tầm mắt của Cung phụ, sang sảng cười xem như thừa nhận. Cung Lê Hân tâm tình treo cao từ từ hạ xuống, mím đôi môi phấn hồng cười ngại ngùng.

Con nuôi bỗng biến thành “con dâu”, chuyển biến này thật sự rất kinh khủng. Thái dương Cung phụ co rút, phất tay nói,”Đi đi, đi đi, để ta và lão gia tử thanh tĩnh chút, ta nhức đầu!”

“A, hai người nghỉ ngơi đi, con và Lê Hân tối lại tới.” Tống Hạo Nhiên cười sảng khoái đáp, thoải mái ôm vai Cung Lê Hân rời đi. Cuối cùng cũng đã công khai, hắn bỗng có một loại cảm giác ưu việt, rất xuân phong đắc ý, đi đường đều thấy như muốn bay.

Ra khỏi phòng y tế trong khu phòng ở, Cung Hương Di bước nhanh hơn, chạy chậm tới gần chỗ hai người, do dự một lát thì hỏi,”Hai, hai người ở chung một chỗ?”

“Đúng vậy, có ý kiến gì sao?” Tống Hạo Nhiên ôm chặt lấy thiếu niên trong lòng, nhướng mày hỏi.

“Không có.” Cung Hương Di sớm đã quen với thái độ lạnh lùng và xa cách khi gặp cô của Tống Hạo Nhiên, mở miệng mỉm cười, chân thành nói,”Chỉ là muốn nói, chúc hai người hạnh phúc.” Đệ đệ vẫn khăng khăng luôn một mực yêu Văn Bác lại lưỡng tình tương duyệt với Hạo Nhiên, thay đổi này quá mức to lớn, khiến cô cảm nhận được rõ ràng, bản thân vẫn luôn vướng mắc với quá khứ ngu xuẩn đến cỡ nào!

“Cám ơn.” Nghe trong thanh âm cô đầy ý chúc phúc, Tống Hạo Nhiên liếc qua bạn tốt đang buồn rười rượi đi từ từ phía sau, thì trân trọng hôn lên trán thiếu niên trong lòng mình. Lại thấy tinh mâu tối đen của thiếu niên dâng lên một tầng hơi nước lấp lánh thủy quang mơ màng nhìn mình, bộ dáng cực kỳ khả ái, hắn khẽ bật cười, giữ lấy ót cậu, ngậm lấy bờ môi phấn nộn của cậu mạnh mẽ chiếm lấy.

Hai người đang hôn nhau, một cao lớn anh tuấn, một tinh tế khả ái, động tác nhiệt tình, biểu tình chuyên chú, đứng cùng một chỗ tựa như một bức họa quyển, làm kẻ khác luôn muốn hướng tới. Cung Hương Di mỉm cười, thấy Lâm Văn Bác chậm rãi đi tới, nhẹ giọng nói,”Hai người bọn họ thật xứng đôi.”

Lâm Văn Bác buông mi không nói gì. Hắn muốn đi tới tách hai người ra, muốn gắt gao ôm lấy thiếu niên, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, muốn lớn tiếng tuyên bố, người Lâm Văn Bác hắn thật sự yêu là ai. Nhưng lý trí đã nói với hắn, hắn cái gì cũng không thể làm. Đừng nhìn mới vừa rồi Cung phụ trong phòng bệnh còn sảng khoái đáp ứng, nhưng nếu người đó là hắn, ông nhất định sẽ không thể cười nổi. Cung thúc bây giờ còn đang bệnh, câu hỏi đột ngột vừa rồi của tiểu Hân đã rất lỗ mãng rồi, để không làm Cung thúc bị kích thích, hắn chỉ có thể nhẫn.

Nhẫn nại lâu như vậy, hắn sớm đã quen, rất bất bình, rất không cam tâm, nhưng chỉ cần có thể ở cạnh thiếu niên, hắn sẽ lựa chọn xem nhẹ nó. Song quyền giấu trong túi siết chặt, hắn ra vẻ lạnh nhạt mở miệng,”Hôn đủ chưa? Đủ rồi thì đi thôi.”

Lưu luyến không muốn buông rời khỏi cánh môi đỏ sẫm của thiếu niên, lại hôn lên trán cậu vài cái, Tống Hạo Nhiên lúc này mới mắt đầy xuân phong đắc ý nhìn qua bạn tốt gật đầu. Ba người sóng vai nhau đi tới khu Đông. Cung Hương Di lăng lăng nhìn bóng dáng cao ngất của Lâm Văn Bác, rốt cuộc kiềm không được khát vọng trong lòng, lớn tiếng gọi,”Văn Bác, em có chuyện muốn nói.”

Cước bộ Lâm Văn Bác thoáng dừng, lại tiếp tục đi về phía trước. Tống Hạo Nhiên liếc hắn một cái, khuyên,”Đi đi, nói rõ với cô ta, để cô ta chết tâm.”

Lâm Văn Bác nhìn qua thiếu niên, thấy cậu gật đầu đồng ý, biểu tình trên mặt cũng không có gì không thoải mái, lúc này mới dừng lại, chờ Cung Hương Di tới gần. Đây là chuyện riêng của hai người, người ngoài cuộc không nên ở đây, Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân thức thời nhanh chóng rời đi.

“Muốn nói gì?” Thấy Cung Hương Di mặt đỏ bừng, miệng mấp máy đóng mở thật lâu lại không nói gì, Lâm Văn Bác liền nhíu mày hỏi.

“Văn Bác, lần trước em nói chia tay đó chỉ là do tức giận nhất thời không thể kiềm chế, chúng ta quay lại như trước đi. Chán ghét tư lợi, chán ghét những thứ trước mắt, em sẽ sửa lại hết, quay về như lúc đầu, sẽ không làm anh thất vọng nữa.” Cung Hương Di hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói. Dứt lời, cô vội vàng ngẩng đầu, lòng đầy hy vọng nhìn biểu tình Lâm Văn Bác, chờ mong lại được thấy sự ôn nhu cùng xúc động trên mặt hắn.

Nhưng cô phải thất vọng rồi, khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Văn Bác vẫn thản nhiên lạnh nhạt, đôi kim mâu thâm thúy không chút gợn sóng, nhìn không ra chút biến hóa cảm xúc nào. Cẩn thận cân nhắc lời lẽ, hắn rốt cuộc mở miệng, thận trọng nói rõ từng câu từng chữ,”Hương Di, chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi, cho dù quay về là Cung Hương Di trước kia, đời này cũng không còn khả năng ở cùng một chỗ.”

Hắn xác thực đã từng yêu Cung Hương Di lúc trước, nguyện ý vì cô che đi hết thảy mưa gió, gánh tất cả thống khổ. Nhưng sau khi yêu cậu thiếu niên độc lập tự chủ, thẳng thắn hồn nhiên kia, hắn mới biết được, thì ra bản thân mình đã yêu vất vả như vậy. Nguyên lai Cung Hương Di với hắn mà nói chỉ là một gánh nặng ngọt ngào, nhưng gánh nặng vẫn là gánh nặng, dù nó có tốt đến đâu, thì vẫn là gánh nặng, một ngày sẽ khiến hắn suy sụp, khiến hắn mệt mỏi. Nhưng thiếu niên thì khác, thiếu niên kiên định quả cảm, thẳng thắn đơn thuần, cậu có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, cũng có thể vì hắn mà xua đi sợ hãi cùng hắc ám trong lòng hắn, bất tri bất giác, thiếu niên đã biến thành động lực và niềm tin để hắn sống sót. Hắn từng nghĩ hắn đã yêu Cung Hương Di rất sâu nặng, nhưng sau khi yêu cậu, hắn mới biết cái gì gọi là ‘yêu hơn cả sinh mệnh’. Hắn thế này, ngoại trừ thiếu niên, đời này hắn không thể tiếp nhận người khác.

Sắc mặt Cung Hương Di trắng bệch như tờ giấy, cố nén đau đớn bất an hỏi,”Vì sao? Có phải anh cố ý nổi giận không? Chúng ta chia tay nhiều lần như vậy, chưa bao giờ so đo như thế.”

“Không phải..” Lâm Văn Bác lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc lại thẳng thắn,”Hương Di em nghe kỹ, không phải là cố ý, mà là không còn yêu nữa, anh đã yêu người khác.”

“Yêu người khác? Yêu người khác…” Thì thào lặp lại nhiều lần, sắc mặt Cung Hương Di có chút hốt hoảng, không thể tin vào tai mình. “Yêu ai?!” Đến khi cô phản ứng lại, hai mắt cô đã đỏ bừng, hung tợn chất vấn.

Nhìn biểu tình cô vặn vẹo dữ tợn, Lâm Văn Bác nhíu mày, trầm giọng mở miệng,”Về sau sẽ biết, tóm lại, giữa chúng ta không còn khả năng.” Dứt lời, hắn xoay người chậm rãi rời đi.”

Cung Hương Di nói sẽ thay đổi, nhưng trong giây lát đã lập tức lộ bộ mặt thật, nếu để cô biết chân tướng, Lâm Văn Bác chắc chắn việc đầu tiên cô làm chính là chạy tới đại náo một trận với Cung thúc, khiến mọi người không được yên ổn, sau đó trút hết thảy oán hận không cam tâm lên đầu tiểu Hân. Cho nên, một khắc khi thấy cô biến sắc mặt, hắn đã lập tức đánh tan ý niệm thẳng thắn nói ra mọi chuyện trong đầu, cứ để cô từ từ chết phần tâm này đi, thời gian là thứ thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, cô sớm muộn sẽ có một ngày buông tay.

Cung Hương Di nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Văn Bác, hận không thể đâm một lỗ lớn trên người hắn, trực tiếp nhìn thấy lòng hắn. Sao lại không còn yêu? Chỉ mới tách ra mấy tháng ngắn ngủi sao đã không còn yêu? Cô không tin! Khuôn mặt vặn vẹo dần bình tĩnh trở lại, Cung Hương Di lau đi lệ nơi khóe mắt, đáy mắt lóe ra quang mang không cam tâm.