Mắt thấy tinh hạch sắp vào trong tay nháy mắt biến mất trong tay Trịnh Triều Hà, vẻ tham lam trên mặt Bào Long và Khang Chính Nguyên thoáng nhạt đi, ‘khụ’ hai tiếng, vờ ngiêng ra sau tựa lên lưng ghế.
Trịnh Triều Hà cười nói,”Kiểm tra cũng đã làm rồi, chỉ cần hai vị đây giao một vạn năm ngàn cân lương thực cho tôi, bốn viên tinh hạch nàu sẽ là của hai người.”
“Một vạn năm ngàn cân?” Trong đám thuộc hạ có người bàn tán, một lát sau, Đàm Minh Viễn trầm giọng nói,”Bọn tôi chính mình còn không đủ ăn, các người dựa vào cái gì mở miệng liền đòi gần một nửa? Về sau bọn tôi ăn gì đây?”
Bào Long và Khang Chính Nguyên không mở miệng, để mặc Đàm Minh Viễn phản đối Trịnh Triều Hà, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu một vạn năm ngàn cân là rất nhiều.
“Tôi có thể mang nhiều tinh hạch hơn để đổi, tuy không có cấp ba trung giai nhưng cấp ba đê giai, cấp hai cao giai mỗi người ngồi đây đều có thể có. Hơn nữa, các nhà khoa học tinh anh của căn cứ chúng tôi đang nghiên cứu huyết thanh kháng độc tang thi và biện pháp tinh lọc đất và nước, đã có tiến triển, bọn tôi có thể chia sẻ thành quả với các vị đây, hoặc nếu tìm được các thực vật biến dị mới có thể ăn, chúng tôi cũng có thể tặng hạt giống cho các vị. Mọi người thấy thế nào?” Trịnh Triều Hà chậm rãi tung mồi.
Tinh hạch cao cấp, huyết thanh kháng độc tang thi, nước tinh lọc đất, lương thực kiểu mới, mỗi một thứ đều vô cùng dụ hoặc, làm người ta không thể cự tuyệt. Lúc này, không chỉ Bào Long và Khang Chính Nguyên, ngay cả những người khác đều lộ ra thần sắc tham lam.
Trên thế giới này, không thứ gì có thể đả động nhân tâm hơn lợi ích, Trịnh Triều Hà âm thầm quan sát biểu tình của mọi người, bình thản ngồi yên vị trí, chờ đợi bọn họ thỏa hiệp.
Cung phụ khẽ nhíu mày, yên lặng không nói, cũng không tham dự vào giao chiến của mấy người này, miễn cho bọn họ đánh chủ ý lên đầu ông. Nhưng Bào Long nếu đã kêu ông tới đây, tất nhiên là muốn kéo xuống một khối thịt từ ông, lúc này không hề hảo ý nhìn về phía ông, ra vẻ khó xử mở miệng,”Chỗ tôi lương thực không nhiều, lại nuôi nhiều người như vậy, một lần lấy ra một vạn năm ngàn cân chỉ sợ rất khó, bên cung thủ trưởng đồ nhiều người ít, lương thực sung túc hơn chỗ tôi, không bằng để ông đưa ra năm ngàn cân, tôi và Khang Chính Nguyên mỗi người năm ngàn nữa, Cung thủ trưởng, ông thấy thế nào?” Tuy là ngữ khí có ý trưng cầu, nhưng đầy cường ngạnh.
Cung phụ nhíu mày, mặt trầm như nước, lạnh lùng mở miệng,”Thế thì sao. Chỗ tốt của Trịnh tiên sinh tuy rằng nghe rất xuôi tai, nhưng đều quá mức hư vô mờ mịt, không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể thực hiện, không bằng để lương thực trong tay cho an tâm.”
“Sao lại hư vô mờ mịt được? Ít nhất tinh hạch hiện tại Cung thủ trưởng cần tôi có thể lập tức đưa ra, từ cấp hai cao giai đến cấp ba trung giai, mặc kệ là hệ nào, chỉ cần Cung thủ trưởng mở miệng, tôi đây đều sẽ dâng lên đầy đủ.” Trịnh Triều Hà đúng lúc xen vào. Gã vốn cũng không nghĩ có thể dễ dàng đưa lương thực tới tay, tất nhiên có lưu lại cho mình một đường sống.
“Thực xin lỗi, tôi là người thường, không cần tinh hạch, chỉ cần đồ ăn.” Cung phụ mặt không chút thay đổi cự tuyệt.”
Trịnh Triều Hà liếc qua Cung Lê Hân, ra chiêu đánh vào thân tình,”Thế còn quý công tử thì sao? Cậu đây bộ pháp vững vàng, mắt như hàn tinh, hẳn là một dị năng giả? Chẳng lẽ Cung thủ trưởng không vì thiếu gia mà suy nghĩ một chút?”
“Tôi cũng không cần tinh hạch, anh không cần nhiều lời.” Cung Lê Hân nhìn thẳng Trịnh Triều Hà, gương mặt tuấn dật bất phàm lộ ra chút tư thái bễ nghễ, thản nhiên mở miệng,”Thực lực tăng lên dựa vào tinh hạch người khác dâng cho y như một tòa lâu đài cát, đẩy là đổ. Không có chân chính trải qua chiến đấu sẽ không biết cách sử dụng sức mạnh của mình.” Dứt lời, cậu nhìn về phía Bào Long và Khang Chính Nguyên, ngữ khí đầy khinh miệt,”Các người có tin hay không là dù các người thăng tới cấp ba trung giai, nhưng đứng trước mặt dị năng giả thấp hơn các người một bậc đã thân kinh bách chiến, các người chỉ đứng được một lúc thôi sẽ bị kích sát, huống chi đối đầu với tang thi chỉ dựa vào trực giác đã phát huy dị năng đến cực hạn? Trốn ở Trường Xà đảo các người còn có thể sống hai ngày, đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng chỉ có một chữ “Chết” ! Hừ, một đám chuột nhắt vô tri, tầm nhìn thiển cận! Chả có gì phải bàn với các người cả, cáo từ!” Dứt lời, cậu nhìn qua Cung phụ mặt đã sớm không còn kiên nhẫn.
Hai cha con đồng thời đứng dậy, khẽ gật đầu với Bào Long và Khang Chính Nguyên mặt đã xanh mét, nhanh chóng rời đi. Hạ Cẩn cười cười lắc đầu, dẫn theo Lục Vân cùng Mạnh Nguyên Cát mắt đầy sùng bái mau chóng đuổi theo.
Con bà nó, đã hai năm, Cung thiếu hành động hay nói chuyện đều lẹ làng như thế! Lục Vân kiêu ngạo nghĩ.
Thì ra Cung thiếu là người kiên cường, tầm mắt rộng lớn như thế, khó trách Hạ ca tâm tâm niệm niệm cậu ấy hai năm, nhìn ai bên cạnh cũng thấy chướng mắt! Khó trách! Mạnh Nguyên Cát cảm thán trong lòng.
Lâm Văn Bác người rơi lại cuối cùng đi tới cửa phòng chợt dừng bước, quay đầu cười nhạt mở miệng,”Nga, đúng rồi, cho mọi người một đề toán cùng nhau giải đây. Một nam nhân trưởng thành tiêu hao trăm cân lương thực, thử tính các anh giết sạch người thường, còn lại hơn một vạn cân lương thực chỉ đủ cho hơn ba trăm người các anh ăn trong sáu tháng, thịt ba ngàn người cần có một vạn năm ngàn cân muối biển để ướp, phân lượng muối không đủ, không phơi dưới ánh mặt trời đúng 37o trong bốn ngày sẽ hư thối. Các anh tính xem về điểm này mọi người có thể ăn được trong bao lâu, hay đợi đến khi đổi toàn bộ vật tư với Hưởng Thúy Loan kia luôn. Được rồi, cáo từ.”
Tác phong nhanh nhẹn khẽ cúi người, dưới ánh mắt chăm chú cực kỳ âm lãnh của Trịnh Triều Hà, Lâm Văn Bác không nhanh không chậm rời đi.
Mọi người trong phòng im lặng như tờ, tinh tế xem xét lời châm chọc của Cung Lê Hân và bài toán của Lâm Văn Bác, tham lam trên mặt biến mất không còn một mảnh. Mấy người có thực lực thấp hơn Bào Long và Khang Chính Nguyên đều nhìn hai người với ánh mắt không có chút hảo ý, đang cân nhắc nếu mình chống lại bọn hắn, có phải có thể dễ dàng kích sát hai người như Cung thiếu nói hay không. Càng nghĩ, ý niệm phản loạn trong đầu càng không thể ngăn chặn.
Lửa giận trong *g ngực Bào Long và Khang Chính Nguyên bốc cháy hừng hực, nhưng giấu sau cơn giận này lại che dấu một tia chột dạ, làm bọn hắn không thể yên lòng. Bọn họ ngày thường tác uy tác phúc thành quen, tinh hạch dùng để thăng cấp cơ hồ đều do thuộc hạ dâng lên, bọn hắn rất ít tham gia chiến đấu. Giờ này khắc này, bọn họ mới ý thức được, bản thân nhìn qua thì thực lực rất cao, nhưng thực tế chỉ có vẻ ngoài để dọa người, nhìn được mà không dùng được. Nguy cơ nặng trĩu tràn ngập trong lòng, ép hai người đều bực bội, không còn tâm tư đi thảo luận vấn đề lương thực với Trịnh Triều Hà, vội vàng rời đi.
Trịnh Triều Hà thu lại biểu tình bình thản trên mặt, theo sát phía sau hai người. Gã không tin, với miệng lưỡi tam tấc bất lạn* của gã còn không thuyết phục được hai tên ngu xuẩn này. Cảm nhận được nguy cơ mới tốt, có thế với bọn họ việc thăng cấp càng thêm trọng yếu.(* : lạn là nát vụn, thối rữa; ý nói miệng lưỡi a Hà rất ghê đó, dẻo quẹo :v ~~ ko bik phải nói s nữa ;;A;; )
Đàm Minh Viễn lặp lại lời nói của Cung thiếu tự mình ngẫm lại, nghĩ tới đó giờ Cung thiếu toàn vô cùng nhẫn tâm ném bọn họ vào đàn tang thi, trong lên dâng lên một cỗ ấm áp. Vì để bọn họ thật sự cường đại, nên Cung thiếu dụng tâm lo lắng. Đi theo một người như vậy, quả nhiên là thời thế xoay chuyển, phúc từ trên trời rơi xuống Đàm Minh Viễn hắn a!
Đứng lên, Đàm Minh Viễn nhếch môi, khẽ hát, tiêu sái bước đi, nhìn là thấy tâm tình hắn thập phần khoan khoái. Biểu tình của thuộc hạ hắn cũng đồng dạng sảng khoái, dẫn tới người khác liên tiếp ghé mắt nhìn.
~Hạ Cẩn đi theo Cung phụ, vấn đề chỗ ở của ba người bọn họ đương nhiên do Cung phụ an bài. Nhưng là, các phòng ngủ cấp cho các giám ngục ở khu Đông đều đã có người chiếm, một hàng Hạ Cẩn chỉ có thể hoặc là ở trong văn phòng của giám ngục nằm ra đất ngủ, hoặc là phòng tạm giam.
Để khách tới ngủ trong phòng tạm giam, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên, Cung phụ không biết làm sao, suy nghĩ một hồi, ông nhìn về phía ba người, ôn thanh hỏi,”Các phòng ở của giám ngục khu Đông đều có người ở rồi, để ta bảo người ba phòng đi ra cho mọi người ở tạm, vào văn phòng ta chờ một lát đi.”
“Ai~ không cần phải cố ý cho bọn con phòng gì đặc biệt, bọn con ráng qua một đêm là được mà, đâu đến nỗi yếu ớt như vậy!” Lục Vân vội vàng vẫy tay tùy tiện nói.
Cung phụ cười rộ lên, vỗ vỗ vai Lục Vân,”Thế thì được, tụi con quen là tốt.”
Tuy rằng Lục Vân đôi khi không nên thân, nhưng tính tình rất tốt. Người sống ở mạt thế, giống như sống trong một cái lò luyện lớn, sinh mệnh yếu ớt, không biết lúc nào sẽ bốc hơi biến mất, cho nên tình cảm so với trước mạt thế càng thêm trực tiếp, cũng rất quyết liệt. Yêu thì mạnh dạn yêu, hận thì hung hăng hận, hưởng lạc lại càng đúng lúc. Lục Vân chính là loại người điển hình kiểu này, hắn ở mạt thế vui vẻ tự tại, có tư có vị. Từ trên người Lục Vân, Cung phụ thấy được chí tiến thủ rất mạnh mẽ, trong lòng rất yêu thích, còn về căn bệnh háo sắc của hắn thì không đáng để nhắc tới.
Nghe hai người đối thoại, hai mắt Hạ Cẩn chợt lóe, có chút tán dương liếc Lục Vân một cái.
Mạnh Nguyên Cát trong lòng đang tính khen Lục Vân, liền thấy hắn ngước mặt mở miệng,”Cung thúc, con tối nay ở chung phòng với Cung thiếu đi? Đã lâu không gặp, con muốn nói chuyện thâu đêm với Cung thiếu.”
Hai mắt Hạ Cẩn như hai hồ nước sâu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Vân, nếu hắn là băng hệ dị năng giả, chỉ sợ Lục Vân lúc này đã bị đông lạnh thành cột băng.
Khóe miệng Mạnh Nguyên Cát run rẩy, vỗ trán, vội vàng mở miệng cứu người,”Gì chứ, cậu không phải nói có rất nhiều anh em tốt ở đây sao? Không đi gặp bọn họ?”
“A! Đúng rồi, cậu không nói tôi cũng quên!” Lục Vân nghe vậy liền lập tức dời đi lực chú ý, nhìn về phía Cung phụ hỏi,”Cung thúc, bọn Vương Thao ở phòng nào vậy? Con muốn gặp bọn họ.”
“Để ta gọi người dẫn mấy đứa đi.” Cung phụ gọi một binh lính tới dẫn đường, đợi hai người đi xa, ông nhìn qua nhi tử, ôn thanh nói,”Con dẫn Hạ Cẩn về phòng con đi, lặn lội một đường xa như thế, đã mệt rồi.”
“Cung thúc, để Hạ Cẩn chung phòng với con đi.” Tống Hạo Nhiên đứng cạnh Cung phụ rốt cuộc nhịn không được nói, ngữ khí cứng ngắc mở miệng. Lâm Văn Bác mím môi, không nói gì, nhưng sắc mặt không còn nho nhã bình tĩnh như bình thường, còn mang theo chút âm trầm.
“Không cần.” Không đợi Hạ Cẩn mở miệng cự tuyệt, Cung Lê Hân đã vẫy tay,”Em muốn ở cùng với Hạ đại ca, hai năm không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.” Dứt lời, cậu liền hứng khởi nhìn Hạ Cẩn, cười nói,”Đi thôi, em dẫn anh về phòng.”
Nhìn bóng dáng hai người cùng rời đi, sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối đen như mực. Lâm Văn Bác hai tay đút túi, vừa đi vừa nhàn nhạt mở miệng,”Hạ Cẩn vất vả mới tới thăm một chuyến, chúng ta nhất định phải bồi anh ta cho thật tốt a. Tiểu Hân gần đây mới học được cách đánh tiến lên, tối chúng ta mời Hạ Cẩn chơi suốt đêm. Cậu thấy sao?”
“Được, tôi tất nhiên sẽ phụng bồi[hầu] a.” Tống Hạo Nhiên nở nụ cười, thầm nghĩ gian thương quả nhiên là gian thương, luôn có nhiều biện pháp! Thế thì tạm thời liên thủ tiễn Hạ Cẩn rồi nói sau vậy.