...................
[Hết thời gian, cưỡng ép rời thôn Tân Thủ]
Giọng nói lạnh giá kia vang lên, trước mắt Giang Thần trở nên trắng xoá như trước, một khoảng thời gian sau, Giang Thần nhìn thấy mình đang ở trong nhà vệ sinh của trường, có vẻ như chỗ vào và chỗ đi ra không đồng nhất.
- Buổi chiều rồi...
Ánh mặt trời đã không còn sáng chói nữa, nó giờ nhuộm đỏ phía chân trời, nhuộm màu tang thương cho tận thế, khiến lòng người đau như cắt.
Két.....
Một cửa phòng vệ sinh mở ra, một con Z1 bước ra, nó đang ăn dở một nữ sinh, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, cộng thêm cơ thể đã bị cắn nát của cô gái làm tình huống thêm kinh dị.
- Súc sinh...
Z1 mặc dù từng là con người, nhưng dù sao, họ cũng đã chết, trở thành con tốt thí cho kẻ đó, khiến Giang Thần tức giận tột độ, lấy ra dao găm bên hông, Giang Thần xông tới Z1.
Gào....
Vứt bỏ thức ăn, con Z1 kia lao tới Giang Thần, há cái miệng đầy răng cùng máu tươi hôi thối cắn về phía Giang Thần, nó nhanh hơn những con Z1 bình thường một chút, có lẽ, nó sau khi ăn thịt người đã sắp tiến hoá thành F1.
Nhưng nhanh hơn, vẫn chậm hơn Giang Thần....
Xoạt....
Đầu của con Z1 sắp tiến hoá bị cắt ra, lăn vài vòng dưới sàn nhà, trong khi từ cổ vẫn phun ra máu đen, cơ thể nó từ từ ngã xuống, nghiêng đầu nhìn ra hành lang, không hề có Z1 bị thu hút, Giang Thần nhanh chóng di chuyển.
- Hình như đây là kí túc xá nữ....
Những căn phòng ở đây có cửa bằng hợp kim vô cùng cứng rắn, không như kí túc xá nam, hầu hết đều là cửa gỗ thì kí túc xá nữ có bảo vệ tốt hơn nhiều.
Gào....
Bất ngờ, cửa phòng mở ra, ba con Z1 trong hình dáng nữ sinh lao ra, giương nanh múa vuốt cào tới Giang Thần, nhưng tốc độ chúng quá kém, không thể thoát khỏi số phận bị lưỡi dao găm cắt qua đầu, vô lực ngã xuống sàn nhà.
- Con này mọc gai?
Giang Thần chú ý đến một con Z1 có gai trên người nhô ra từ xương sống và bả vai, nó là con có sức mạnh lớn nhất và di chuyển nhanh nhất trong cả ba, có lẽ, nó là tiến hoá thể giai đoạn đầu.
Dọn dẹp đống xác, Giang Thần lựa chọn căn phòng này để tránh né Z1, lập kế hoạch hoàn hảo nhất có thể để rời khỏi đây, đến Khu 4 ở phía Tây thành phố Hồ Nam, là nhà ở của Giang Thần và cha mẹ, nhưng đó là một vùng ngoại ô khá ít người, có lẽ sẽ không tồi tệ như ở đây.
[Bạn nhận được 2 Diablo Á Tinh]
[Bạn nhận được skill Nhận Thức Cảm Biến]
- Nhận Thức Cảm Biến : Skill đặc thù của Z1, dựa trên giác quan mà có thể biến sóng não trở thành máy quét, dò tìm vật thể trong phạm vi dựa theo điểm giác quan có được, học tập skill sẽ tăng vĩnh viễn 5 Giác Quan.
........
- Skill tốt thật, chẳng trách có một số Z1 dễ dàng tìm ra mình.
Giang Thần nhanh chóng học nó, giác quan của hắn nhanh chóng mở rộng, hai mắt nhắm lại, thị giác sẽ không ảnh hưởng hình ảnh đến sóng não thì sóng não sẽ bắt đầu phát tán ra xung quanh, não bộ của Giang Thần chính là trung tâm, bán kính quét khoảng 1m, có khoảng 4 vật thể chết và 2 vật thể sống ở trong.
Mở mắt ra, Giang Thần thấy hình ảnh bị xáo trộn và mờ nhạt, chóng mặt vào đau đầu, có lẽ là lần đầu sử dụng, hắn còn chưa quen với nó, nhưng nó rất hiệu quả.
- Ở đây vẫn có người kháng được Diablo sao?
Những tưởng trong trường đã không còn ai kháng lại được Diablo, nhưng không ngờ ở trong kí túc xá lại có hai người vẫn còn sống, không bị Z1 ăn cũng không trở thành Z1, Giang Thần phải giúp họ.
- Cứu một người đó chính là bớt đi một mối hiểm họa.
Giang Thần đứng lên, dao găm trong tay đã được quấn chặt vào bàn tay bằng vải, nhiều lần, cắt đầu của Z1 khiến Giang Thần súyt không giữ được dao găm, bởi vì phản chấn và cán khá nhỏ, khiến máu chảy vào làm nó tuột ra, nên Giang Thần mới phải quấn nó lại.
Mất vũ khí - là mất mạng....
Cốc... Cốc....
Giang Thần bỏ qua hai phòng trống, tiến đến căn phòng của hai người còn sống, gõ nhẹ lên đó vài cái, nếu tạo ra âm thanh quá lớn, Z1 sẽ dễ dàng nghe thấy và tập trung lại đây, không có tiếng hồi đáp, Giang Thần thông qua khe hở ở cửa thì thầm.
- Xin chào, tôi là người sống, các cô vẫn ổn chứ?
Vẫn như vậy, không có tiếng trả lời, Giang Thần vui vẻ khi hai người ở trong có tính cảnh giác cao như vậy, nhưng mà hắn không có thời gian để dây dưa.
- Chú thích : bên trong phòng của hai nữ sinh -
Một cô gái với mái tóc đen dài óng mượt, cầm trong tay thanh xà beng bê bết máu, quần áo của cô cũng vậy, ánh mắt cảnh giác và kiên cường nhìn về phía cửa, một giọng nói của một người đàn ông đang vang lên từ phía sau nó.
[Chú thích : Giang Thần nói - Nếu không mở tôi đành phá cửa vậy.]
- Phi Dao, ngài mau nghĩ cách đi.
Cô gái cầm xà beng nói với cô gái đằng sau đang run sợ, cô là Mộc Phi Dao, con gái rượu của một tổng tài khét tiếng, cô đang run rẩy vì sợ hãi, nếu không có Dương Ngọc Nhi là bảo tiêu bảo vệ cô, thì hiện tại cô đã bị hai người bạn cùng phòng ăn tươi nuốt sống.
- Hay, hay là chúng ta cứ mở cửa đi...
Mộc Phi Dao run giọng nói, Dương Ngọc Nhi lắc đầu, nếu như đó là người xấu hay thứ gì đó đang cố dụ dỗ họ thì sao, hai người Dương Ngọc Nhi vừa giết đã chứng minh thế giới này thật sự đã rơi vào tận thế, lá thư cùng cái hệ thống đó là thật thì trên đời này sẽ còn lắm thứ kì dị khác mà họ không tin chúng có thật.
- Ngài mở đi, tôi sẽ phục kích phía sau.
Dương Ngọc Nhi rón rén đi ra góc khuất sau cánh cửa, tay cầm xà beng thủ sẵn thế công, còn Mộc Phi Dao thì từ từ bước tới, mở ra hai chốt cửa phía trên và bốn chốt cửa chặn bên dưới, từ từ hé cửa ra.
.......
[Chú thích : Bên ngoài]
Giang Thần nhìn thấy một nữ sinh cùng năm học mở cửa, nhưng bên trong không có một ai khác, giác quan hắn cảnh báo, có một mối nguy hiểm đang tiềm tàng.
- Xin chào đồng học, tôi là người sống sót, cô có thể cho tôi đi vào không?
Giang Thần tươi cười, Mộc Phi Dao nắm chặt tay cầm, run giọng nói.
- Mời anh vào....
- Vậy trước tiên mời vị đồng học phía sau cùng đi ra chứ?
Giang Thần tươi cười rạng rỡ, nhưng Mộc Phi Dao cùng Dương Ngọc Nhi run rẩy trong lòng, Dương Ngọc Nhi từ sau cánh cửa bước ra, nếu như Giang Thần không phát hiện, cô sẽ đập thẳng vào đầu Giang Thần ngay khi hắn bước vào.
- Được rồi được rồi, hiện tại chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài có rất nhiều cương thi đấy.
Giang Thần mỉm cười nói, hắn không có tức giận khi hai người họ cố gắng giết hắn, thế giới này hiện tại là như vậy, nhân từ chính là tự giết bản thân.
Rắc... Rắc...
Mộc Phi Dao khoá lại chốt cửa, Giang Thần ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng dựa vào tường, đối mặt với hắn là Dương Ngọc Nhi, tay nắm chặt xà beng cảnh giác cao độ đối với hắn, sát khí nhàn nhạt toả ra từ cô khiến Giang Thần có chút khó chịu.
- Vậy, vậy anh là người sống thật sao?
Mộc Phi Dao ngồi trên giường, tay cuốn lấy chân, đầu nấp sâu vào đầu gối, yếu ớt hỏi Giang Thần, cô là một đại tiểu thư chân yếu tay mềm, còn chưa từng thấy máu, thậm chí ở gần đàn ông cũng không được, hiện tại cả hai đều thấy rồi, cô vừa sợ hãi vừa cảm thấy hồi hộp.
- Tôi đã khống chế được Diablo và các cô cũng vậy, không như những người kia, trở thành cương thi.
Giang Thần uống một ngụm nước khoáng, nói, Dương Ngọc Nhi siết chặt tay, quả nhiên, không phải mọi thứ cô thấy đều là ảo giác, tuy vậy, cô cũng không được lơ là.
- Tôi khát quá, có thể cho tôi một ngụm được không?
Mộc Phi Dao đến gần Giang Thần, cô rất khát khi mà phải chạy trốn từ tầng 4 xuống tận đây, đây cũng không phải phòng của hai người, thực phẩm đều bỏ lại khi chạy trốn, cho nên mới có tình trạng như vậy.
- Ừm, cả hai cũng mệt rồi, ăn uống một chút đi.
Giang Thần hào phóng, đưa hai lon nước ngọt và bánh bông lan cho hai người, không quên nói với Dương Ngọc Nhi bằng nụ cười rạng rỡ.
- Tôi không bỏ độc hay thứ gì vào đó đâu.
...........