Chương 17: Quang Minh Đế Quốc

Bụng Vương Hiên kêu gào không thôi .

Vương Hiên vừa mệt vừa đói , hắn ngồi ngồi im trên cành cây cho hết 30 phút , cơ thể hồi phục 7 phần , mới bắt đầu đứng dậy đi kiếm ăn .

Hắn có chút tiếc nuối vì trên đường ra con thác này , hắn có gặp qua nhiều con loài thú vật nhưng vì vôi đi tắm nên không có bắt .

Kết quả là giờ phải chịu cảnh bụng đói đi săn đây .

Vương Hiên nhún người , thoăn thoắt , bắn vọt qua từng cây cao .

Cảm nhận cả người nhẹ bẫng , Vương Hiên có cảm giác mình chỉ cần nhún chân liền có thể đi một vạn tám ngàn dặm . Nhưng đó vẫn chỉ là cảm giác .

Việc rèn luyện 5 tiếng vừa qua làm cho sức mạnh thể chất của hắn lại có sự bắn vọt về chất .

Trọng lực gấp 10 lần đối với hắn bây giờ gần như không có áp chế . Hắn hiện tại có thể coi là một quả bom nguyên tử di động . À không ,chưa đủ , vẫn kém một chút .

Dù là có gặp lại con khỉ đột kia , Vương Hiên cũng tự tin chiến thắng được nó .

Cảm xúc muốn bành trướng lại được khơi gợi lên .

Vương Hiên nhẹ nhàng mà lao đi vun vút , như một bóng ma của rừng già .

Các giác quan của hắn cung được phát huy lên mức tối đa , truy tìm con mồi trong phạm vi 5km .

Chỉ là 5km , dù sao thì trong khu rừng này , đủ thứ loại độc lạ , lại nhiều cây nhiều bụi cản trở , khó mà có thể truy tung xa hơn .

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

10 phút sau.

Xoạt ........Xoạt .... Từng tiếng lớn

Bụi cỏ bị Vương Hiên vạch ra , Hắn hướng về phía đất trống khô giáo mà đi tới .

Trên tay còn kéo một một cái đuôi phủ đầy lân giáp quái dị của một sinh vật nào đó .

Bụi cỏ , từng mảng lớn đổ sạp , chúng bị đè bẹp hết cả bởi sinh vật kia . Nó nằm ngang , bị Vương Hiên kéo đuôi lê xên xệt trên mặt đất . Cả người to như một chiếc xe bán tải .

Con quái vật có cái đầu man mác , giống như tê giác , thân mình lại như kì nhông , cả người được bao phủ lên những lớp lân giáp rắn chắc , đen bóng .

Nó hiển nhiên đã chết , cái cổ vốn bành trạnh to lớn , nhưng là lại khuyết mất một nửa .

Vương Hiên biết nó có thể ăn được , qua lời hệ thống , nên kéo về làm thịt .

Hắn lom khom tìm lấy từng viên đá thử chọi vào nhau xem có ra lửa không , nhưng rất tiếc là không .

Lại lấy mấy cành cây , thử để vào giữa ngón tay cái và ngón chỏ .

Hai ngón tay bắt đầu ma sát qua lại với tốc độ kinh người .

Lần đầu tiên , do khống chế không tốt , khói chưa lên , nhưng cái nhánh cây nhỏ đã vỡ nát .

Qua vài lần thử qua thử lại , hắn rốt cuộc thành công .

khói nhẹ bay ra , Vương Hiên cười nhẹ , đám lửa nhỏ theo đống cỏ khô Vương Hiên bỏ vào mà từ từ vụt lớn .

Lấy tay xé bỏ đi lớp da dày , Vương Hiên bứt từng cục thịt , làm thành que xiên , đặt lên lửa nướng . Sau đó cứ vậy Thưởng thức .

" Ăn bẩn một chút , Vị đạo lại không tốt lắm , nhưng là đỡ đói a "

Ăn uống no nê , cả người khoan khoái . Vương Hiên đứng dậy , vươn mình một cái . Những thớ cơ được hồi phục cũng dãn ra , kêu lên như sấm dậy .

Lại trở về dòng thác , tẩy rửa một chút , Vương Hiên định tìm ra khỏi khu rừng này . Hắn hiện tại đang không xác định được nơi hắn ở là đâu .

Hệ thống không thể xác định được , Vương Hiên lại càng không , hắn không biết cái thế giới mà hắn đang ở , có hay không con người ? .

Từ chiếc túi quần sọc xệch , may ẩu , Vương Hiên lấy ra hai tấm ảnh , Ngắm nhìn một chút rồi lại cho vào cất cẩn thận .

Bắt đầu Theo dọc đường chảy của con thác , theo dọc đó mà đi . Mong muốn tìm được một nền văn mình nào đó .

" Thật không thích cái sự ăn lông ở lỗ này chút nào . "

Vương Hiên vừa đi vừa lẩm bẩm .

Cứ như vậy , Vương Hiên cứ đi .

Hai ngày thời gian , Vừa đi vừa săn , ăn xong lại đi , xuyên đêm không ngủ . Thỉnh thoảng nói chuyện với hệ thống mấy câu .

Hắn rốt cuộc thì hắn tìm ra được một con sông lớn . thoát khỏi khu rừng tối tăm , mịt mù .

Theo dọc sông tiếp tục đi thêm một đoạn , Vương Hiên lại tìm được một ngôi làng .

" Ửm ...... "

Vương Hiên lấy tay bắt cằm vuốt nhẹ dù chẳng có cọng râu nào .

Hắn có chút ngạc nhiên vì ngôi làng mang một phong thái cổ xưa . Những ngôi nhà đều được dựng lên bằng gỗ , mang chút kiến trúc cổ của Phương Tây kiếp trước .

Ngôi làng không có tường vây , chỉ có vài trạm gác nhỏ lẻ được dựng lên cho vài gã trung niên đứng quan sát . Trên người bọn hắn đều mang theo kiếm dài phòng bị quái vật . Còn con người thì tự do đi lại

Thi thoảng cũng có vài người từ đầu rừng phía khác đi ra . Cũng có người đi vào làng .

Vương Hiên đeo theo bó củi lớn , đã được chuẩn bị từ trước đằng sau lưng , Tóc dùng dây cỏ buộc gọn , chỉnh lại cái trang phục để không quá nhếch nhác .

Tự tin tiến vào ngôi làng .

Hắn cũng không quên ẩn dấu đi cái đuôi của mình sau những thanh củi .

" Quái vật đã có thể coi là cực kỳ nguy hiểm nếu đối với người thường. Mà một ngôi làng nhỏ có thể tồn tại như vậy , ắt không đơn giản "

Mang theo ý nghĩ thận trọng , Vương Hiên tiến đến gần .

" Hô hô hô ..... Này , Chàng trai , Nhìn ngươi có chút lạ ha , hẳn không phải ngời ở làng này , Đến đây bán củi hả ? "

Một giọng nói khàn khàn , mang theo chút già nua vang lên đằng sau lưng Vương Hiên .

Tiếng nói là của một lão đầu , râu tóc bạc phơ , ăn mặc chỉnh tề . Lão ta chống gậy bằng kim loại bóng loáng .

Vương Hiên nghe được thanh âm , hắn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng .

Hắn vậy mà hiểu lão đầu kia nói gì .

Lời hắn vừa nghe vậy mà lại là ngôn ngữ thế giới trước đó hắn ở .

Mà nơi này lại được hệ thống khẳng định là một hành tinh khác biệt . thật kì lạ

" Hai thế giới tách biệt nhưng lại có chung về ngôn ngữ , chẳng nhẽ chúng có mối quan hệ đặc biệt nào đó . "

Vương Hiên thầm nghĩ , những suy nghĩ nghi hoặc bắt đầu nhảy loạn trong đầu , bất quá ngoài mặt Vương Hiên vẫn giữ được nét mặt bình thản .

Hắn quay đầu . nhìn về phía lão . chưa vội trả lời .

Hắn cảm nhận lão đầu tử này thân thể thì chỉ như người bình thường mà thôi . Nhưng ông ta lại có thứ gì đó cho Vương Hiên cảm giác kỳ quái .

Hai người nhìn nhau chần chừ .

Vương Hiên thấy không khí có chút không đúng , bèn đáp lại .

" Hahaha , chào lão , ta đi đốn củi , bị lạc trong rừng kia , thuận theo dòng sông 2 ngày thì tìm được đến nơi đây , mong là vào đây tá túc vài hôm , thuận tiện tìm đường trở về . "

Lão đầu tử nghe được Vương Hiên nói , cũng nhẹ nhàng gật đầu vài cái . Vẫn không quên Chăm chú quan sát Vương Hiên .

" Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không có kinh nghiệm , trẻ người non dạ , đi đốn củi cũng bị lạc a .. Hô hô hô "

" Thật hoài niệm năm đó , ta cũng giống như ngươi bây giờ a...... Khụ khụ.... "

Lão đầu từ bỏ quan sát , quay người rời đi .

Vương Hiên đứng đó một chút nhìn theo bóng dáng lão đầu tử một lúc , rồi mới tiếp tục vào làng .

..........................

Nhìn thấy không khí nhộn nhịp trong làng , dòng người đông đúc , trẻ em đùa vui chạy chen nhau trên đường , thì thoảng va vào vài người , bị họ la ầm lên .

Hàng quán cũng mọc đầy hai bên đường , đủ loại thiên kỳ bách quái hàng hóa cũng được đem ra trưng bày .

Vương Hiên lại thêm một bất ngờ . Nhìn ở ngoài , làng nhỏ đìu hiu bao nhiêu , thì vào sâu bên trong , nó lại nô nức , náo nhiệt bấy nhiêu .

Không phải Vương Hiên hắn không dò xét trước khi bước vào , mà là có thứ gì đó đã ngăn cảm sự cảm nhận của các giác quan.

Chính vì vậy mà Vương Hiên dù có là một quả bom nguyên tử di động nhưng hắn vẫn tỏ ra rất thận trọng .

Hắn bước đến vài hàng quán nhỏ hỏi lấy vài thứ . Nhưng không mua gì , chỉ là thuận tiện hỏi thăm thêm chút in tức mà thôi .

Cũng có vài người hỏi mua đống củi hắn đeo sau lưng , nhưng Vương Hiên không có đồng ý .

Đi được vài chục cái hàng quán . Khi thì giả vờ mất trí nhớ , khi thì giả vờ lãng khách du dạo , khi thì lại giả vờ đi lạc . lừa gạt moi chút thông tin ít ỏi .

Vương Hiên mới sơ bộ hiểu rõ về nơi này .

Nơi này gọi Thọ Lâm thôn .

Dưới sự cai quản của Nam Tước - Chư cát

Thuộc : Quang Minh Đế Quốc

( Emkhông biết đặt tên tiếng anh , nên các bác thông cảm nhé > Nếu không thong cảm được thì nói với em , em xin sửa )

( Ay ...za , này thời gian rỗi hơi ít , viết được sơ bộ 1 chút về chặng đường tiếp theo của main thôi , cảm ơn các bác đã ghé xem . )