Chương 1: Đầu thai chuyển kiếp

" Năm nào cũng có người xuyên qua , năm nay lại đến lượt ta a. "

Vương Hiên âm thầm cản thấn lấy một câu , hắn vậy mà đã xuyên qua được 21 năm , dòng rã 21 năm .

Hắn ở thế giới bên kia cũng chỉ là một cái không có khát vọng 25 tuổi thanh niên nhân , làm nhân viên văn phòng , ăn no chờ chết ở trong cái công ty nhỏ .

Ai ngờ đâu , chỉ có ngủ một giấc , sau khi tỉnh dậy liền xuyên qua đến cái thế giới này , mà cũng không phải xuyên thân nhập xác , hắn vậy mà là đầu thai chuyển kiếp .

Xuyên đến cái thế giới này được 5 năm , hắn biết được nơi đây cũng chẳng phải huyền huyễn , võ hiệp , linh dị thế giới gì , mà chả qua chỉ là một cái hành tinh so với trái đất lại là rất giống , chỉ là to hơn gấp 3 , nên nhân số lớn hơn , lại là không có lịch sử hình thành giống như ở trái đất .

Ban đầu Vương Hiên hắn còn muốn dựa vào viết tiểu thuyết , làm điện ảnh kiếm tiền , trở thành nhân sinh đỉnh phong .

. Ai ngờ đầu hắn mặc dù nhớ mang máng nội dung cốt truyện , Nhưng lại để hắn viết chi tiết thì liền là quá khó a .

Bất quá thì ở kiếp này hắn còn biết cha mẹ mình là ai . Tuy là ở thời điểm 5 tuổi lúc họ đã tai nạn giao thông qua , nhưng ít ra thì hắn còn biết được tình thương của cha mẹ là như thế nào .

Vương Hiên mồ côi sau , do gen tốt hắn sở hữu khuân mặt khá đáng yêu thuần khiết , nên được một cặp vợ chồng già ở ngoài vùng quê nhận nuôi . chăm sóc , cho ăn , cho học đầy đủ như bao đứa trẻ khác .

Nhưng là lại có biến cố , vừa mới được 16 năm , bố mẹ nuôi của Vương Hiên cũng liền lần lượt qua đời do tuổi già , tiếp tục để hắn bơ vơ một mình giữa dòng đời còn lại .

Nhưng bất quá thì cũng là giống như kiếp trước mà thôi , Vương Hiên cũng chẳng thấy cô đơn , chỉ là hơi tiếc nuối cùng thương cảm hơn chút .

...............................................................................

" Hít ........... hà......... Vẫn là không khí ở quê nhà thật thoải mái . "

Vương Hiên lẩm bẩm , hắn nay đã 21 , là 1 sinh viên đại học năm 3 trong thành phố .

Vừa học vừa làm , thêm vẫn còn tiền cha mẹ nuôi để lại , Tiền đền bù bảo hiểm của cha mẹ ruột . Hắn sống vẫn là rất nhẹ nhàng .

Hôm nay là ngày giỗ của cha nuôi nên Vương Hiên trở về quê , quét rọn nhà cửa , lại thắp nén hương cho ông ấy , thuận tiện cũng thắp luôn cho 3 người kia .

Cắm lấy ít hương lên bàn thờ , đặt thêm hoa quả kẹo bánh , Vương Hiên lẩm bẩm :

" Ta hiện tại liền sống vẫn là an nhàn , cũng cảm ơn mọi người đem ta đến nơi đây , nuôi nấng ta tháng ngày , cho ta cảm thấy được hơi ấm của gia đình , tình thương của cha mẹ . Ta nhất định sẽ sống thật tốt và vẫn mãi mãi nhớ đến mọi người "

Đây cũng là câu hắn hay nói khi thắp hương cho cha mẹ .

...............................................

Vương Hiên thắp huơng xong , bước ra ngoài sân đi dạo một lát , ngắm nhìn khung cảnh xung quanh . Căn nhà 2 tầng này của cha mẹ nuôi để lại là có một cái vườn ngay đằng sau . Xung quanh nhà cũng chỉ là tường gạch chát xi măng vây kín .

Cũng chẳng có lấy một cái hàng xóm gần kề . Bởi là nông thôn nên đất là rất rộng , gọi là cũng có hàng xóm , nhưng nhà họ lại cách nhà hắn đến gần 30m , chưa kể mấy nhà hàng xóm lại có mấy mảng vườn lớn nên giao lưu tiếp xúc với nhau không nhiều .

Bởi vậy Vương Hiên liền rất thích kiểu không khí cùng không gian ở nơi đây .

Cũng đừng hiểm nhần , hắn không có bị tự kỷ hay trầm cảm gì , mà chỉ là đơn thuần hắn thích như thế .

Đến cả lên đại học 3 năm rồi , hắn vẫn cứ thích lủi thủi 1 mình như vậy , thoải mái an nhàn .

" Sau này ra trường , kiếm việc lấy vợ , sinh con , sau đó về già hắn cũng muốn tiếp tục trở về đây sinh sống cho đến cuối đời a. "

Vương Hiên lại lẩm bẩm , nhưng đột nhiên một trước mặt hắn lại xuất hiện một dòng chữ :

[ Gông xiềng được mở ra , Tận thế tai biến còn 12h sau bắt đầu , kẻ Thích ứng được thì sinh , kẻ không thể thích ứng liền diệt ]

" Thứ gì "

Vương Hiên sững sờ , còn chưa kịp xem xét tỷ mỉ thì 2 con ngươi trong mắt đột nhiên co lại tới cực điểm , hắn cứ vậy mà ngã khụy xuống mặt đất ôm lấy thân thể .

Thân thể hắn như bị chuột rút , các bó cơ khắp thân thể điên cuồng cương cứng , rồi rách ra . Nội tạng như bị cấu xé , Trái tim bành trướng đập đến như muốn nổ ra , đau đến Vương Hiên quằn quại lăn lộn trên mặt sân .

Từ tai , mắt mũi miệng , hắn , những dòng máu tuân ra chảy khắp mặt đất .

Não hắn cũng đau buốt như hàng ngàn mũi kim chọc thẳng vào .

Mỗi một giây trôi qua đối với hắn mà nói giống như là hàng trăm năm vậy , cuối cùng Vương hiên mất đi ý thức . Nhưng những thứ trong cơ thể hắn giờ đây vẫn đang tiếp tục nứt ra .

Những khối xương trong cơ thể cũng đang rục rịch di chuyển , sau đó răng rắc vỡ tan , những mảnh xương trắng muốt xuyên qua da thịt . Máu me bắn vê vãi , loang lổ chảy ra xung quanh . Thân thể hắn giờ này cứ như một đống thịt bầy nhầy cùng quần áo nằm ở giữa sân .

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''

( Các bác đọc truyện thấy hay thì cho em xin nút like , chỗ nào không hợp lý thì có thể vào bình luận góp ý với em ạ . Nhưng xin đừng chửi em , tội em . Cảm ơn các bác )