Đột nhiên, bốn người trước cổng sắt ngừng động tác, bọn họ nhận ra người đang nói chuyện không phải là người nào trong số bọn họ, mà là giọng nói của một người phụ nữ, bốn người chợt quay đầu lại.
- A!!!! Quỷ a!!!
Tiếng hét thê lương đầy thảm thiết truyền khắp toàn bộ hành lang.
Bốn người muốn trốn, nhưng phía sau là cửa sắt, cả người bọn họ đập mạnh vào cánh cổng sắt nhưng cũng không thể trốn thoát.
Thịnh Nam Châu nhìn bốn người đang cố gắng trốn nhưng lại không thoát, lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người bên cạnh, tốn bội đang bật đèn pin để ở cằm, làm mặt nhăn nhó, khóe miệng co giật.
- Ô ô ô ~~ trả mạng cho tôi ~~~
Tống Bội tiếp tục giả thần giả quỷ, khiến một người đàn ông trong số đó sợ tới mức đái trong quần.
Ngửi thấy mùi nước tiểu, Tống Bội lập tức ngừng gây sự, che miệng hỏi:
- Ai cho các người lá gan chó kia, dám tới cạy cửa của chúng tôi, không muốn sống nữa đúng không?
Lúc bốn người nhìn thấy người đối diện không phải quỷ mà là một con người, vẻ mặt sợ hãi lập tức chuyển thành tức giận, đồng loạt rút vũ khí trên người ra:
- Con đàn bà thôi, không muốn sống nữa đúng không?
Tống Bội thấy những người này lại bắt chước lời nói của mình, liền ghét bỏ:
- Học theo à, lông dài trắng, lông xanh trắng, chó xì hơi.
U a!
Thấy cô còn dám chửi bới, bốn người đàn ông liền tức giận.
Nhìn thấy Tống Bội chỉ có hai người, bọn họ lại có tận bốn người, bọn họ liền muốn cho Tống Bội xem sắc mặt, một người trong đám tiến lên kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen quen:
- Đã lâu không gặp.
Người này không phải ai khác, đúng là chủ nhà cũ đã bán nhà cho Tống Bội.
Thấy người này âm hồn không tan, Tống Bội cười lạnh một tiếng, trực tiếp chất túi trong tay vào lòng ngực Thịnh Nam Châu:
- Đây là ân oán giữa tôi và hắn, anh đừng nhúng tay!
Chủ nhà trước nhướn mày, liếc mắt nhìn Thịnh Nam Châu một cái, thấy Tống Bội không sợ chết mà còn muốn một chọi bốn, lập tức cười tà ác:
- Nếu cô đã muốn chết như vậy, tôi liền giúp cô.
- Hươu chết về tay ai, còn chưa biết.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Tống Bội càng đậm, nhìn thấy bốn người tới gần, cô đột nhiên xoay người chạy xuống lầu.
Cô không muốn giết bốn người này ngay trước cửa nhà mình, tránh tạo rắc rối sau này.
Bốn người này không biết cô đang nghĩ gì, tưởng cô định bỏ chạy nên lập tức đuổi theo, nhưng lại cảnh giác với Thịnh Nam Châu đang đứng một bên, thấy hắn thực sự không có ý định giúp đỡ, mới nhanh chóng đuổi xuống tầng dưới.
Rất nhanh, bốn người đã đuổi kịp Tống Bội ở lầu 13.
- Cuộc đời tôi chưa bao giờ bị ai theo đuổi quyết liệt như vậy. Không thể không thừa nhận, các người rất sáng suốt.
- Ít nói nhảm! Lấy chìa khóa ra! Cút ra khỏi nhà tôi! Tôi tha mạng cho cô!
Cựu chủ nhà trực tiếp dùng dao lớn đe dọa cô.
Tống Bội lại rất buồn bực:
- Anh thật là kỳ lạ. Trước đây là anh ghét bỏ căn phòng này, hiện tại lại năm lần bảy lượt trở về quấy rầy tôi, sao? Mất đi rồi mới biết quý trọng sao?
- Chuyện đó không cần cô lo.
Chủ nhà cũ hừ lạnh một tiếng.
Tống Bội cũng không muốn quản, nhưng cô đã thanh toán tiền, giấy chứng nhận bất động sản chứng đang viết tên cô, còn có cửa ra vào và cửa sổ do cô chuẩn bị cho mạt thế, sao cô có thể rời đi.
Thấy không thể nói chuyện, Tống Bội liền dứt khoát giơ dao phay lên:
- Vậy động thủ đi!
Chủ nhà cũ thấy cô thật sự không sợ chết, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nếu là mấy ngày trước có người hàng xóm kia ở bên cạnh cô thì hắn ta còn sợ hãi, nhưng bây giờ hắn đã liên thủ với mấy người khác, giết nhiều người, đã đạt tới trình độ giết người không chớp mắt.
Thấy Tống Bội muốn tới chịu chết, tất nhiên là hắn sẽ không khách khí, trực tiếp giơ đao chém tới:
- Đi chết đi.
Tống Bội nhanh chóng nghiêng người né đòn chí mạng, sau đó nhảy lên một chân hung hăng đá mạnh vào xương hông của chủ nhà cũ, phịch một tiếng, tên chủ nhà cũ đụng mạnh vào tường, đầu nổi đầy sao Kim.
Ba người đàn ông đứng phía sau hắn ta thấy đồng bọn bị đánh liền lao tới.
Tống Bội đá một người lăn xuống lầu, lại đá một tên khác ngã xuống đất, tên cuối cùng là dùng dao phay bổ vào đầu hắn, giống như thái cải trắng.
Chủ nhà cũ mãi mới thoát khỏi cơn choáng váng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Bội rút dao phay ra, máu từ trán người đàn ông kia chảy ra, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Chủ nhà cũ sợ tới mức trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
Khóe mắt Tống Bội vừa liếc qua, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, thấy người đàn ông ngã trên mặt đất chuẩn bị bỏ chạy, liền giẫm lên lưng hắn ta, bổ một đao vào đầu hắn, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, không có chút cẩu thả.
Giải quyết xong một nửa, Tống Bội liền đi xuống lầu, giẫm lên vai người đàn ông đang nằm trên mặt đất, rồi hét lên:
- Các người đáng chết.
Đám người này chuyên chọn những nhà chỉ có cô nhi quả phụ, người già phụ nữ và trẻ em để cướp bóc, đều là một đám lương tâm đen tối!! Chết chưa hết tội!
Chém mạnh vào đầu người đàn ông không chút do dự, sau đó Tống Bội xoay người lên lầu giải quyết nốt tên cuối cùng.
Cô vừa lên lầu, liền thấy hai mắt của chủ nhà cũ mở ra một khe nhỏ rồi nhắm lại ngay lập tức.
Tống Bội đã sớm nhìn ra tên chủ nhà cũ này đang giả vờ ngất xỉu, cô trực tiếp cầm dao phay đi tới, ai biết hắn đột nhiên mở mắt, quỳ xuống đất rồi gào lên:
- Nữ hiệp tha mạng! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Cầu xin cô tha cho tôi đi!
Tống Bội lui về phía sau một bước, giây tiếp theo đột nhiên một tia ánh bạc lóe lên trước mắt hắn, con dao đã bay tới trước mắt người đàn ông.
- Cô……
Chủ nhà cũ cúi đầu, thấy con dao trên ngực mình, ngước mắt lên đầy khiếp sợ.
Tống Bội lạnh lùng nhìn hắn:
- Tự làm bậy, không thể sống.
Nhìn chủ nhà cũ ngã xuống đất, Tống Bội bước tới, lục soát công cụ và vũ khí của bốn người đàn ông, rồi mới lên lầu.
Trở lại lầu 21, Tống Bội phát hiện Thịnh Nam Châu vẫn đang trông giữ đám chăn chờ cô ở cửa, thấy cô trở về, ánh mắt quét trên người cô một vòng từ đầu đến chân, sau khi xác định cô không bị thương, mới hỏi:
- Đêm mai tiếp tục chứ?
Tống Bội gật đầu, nhìn hàng xóm đẹp trai về nhà, cô mới xách túi về phòng.
Mấy thứ này không thể giấu, nên cô không thu vào không gian nữa, mà dồn hết vào phòng ngủ phụ.
Ngủ được bốn tiếng, đột nhiên Tống Bội nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa, thấy hàng xóm đẹp trai đang cau mày đứng ngoài cửa:
- Hôm nay bọn họ cũng đi ra ngoài, trung tâm thương mại cùng những nhà kho lớn chứa chuyên chở hàng hoá đã kín người.
Bọn họ là ai? Những người đã đột nhập vào tòa nhà sao? Trong nháy mắt, sâu ngủ trong người Tống Bội đã biến mất không dấu vết, cô lập tức nói:
- Chúng ta cũng đi!
Thịnh Nam Châu cũng có ý này.
Hiện tại toàn bộ thành phố đều bị ngập trong nước, làm cho phần lớn vật tư đã bị tiêu hủy, vật tư có thể sử dụng cũng có hạn, nhưng thành phố C lại có mấy trăm vạn dân cư, nếu bọn họ không nhanh tay, chắc chắn sẽ bị cướp sạch.
Vì thế hai người lập tức hành động.
Tống Bội thay đồ xong, đi nói cho Tôn Tư Phàm một tiếng, nhờ cô ấy mở điện trên cửa giúp cô, còn để lại cho cô ấy hai cái dùi cui điện, sau đó mới xuất phát Thịnh Nam Châu.
Hai người vừa ngồi lên thuyền cao su, đã bị người khác nhắm tới.
Nhìn thấy hai người đàn ông cầm dao, ánh mắt hung dữ đang chèo thuyền đến gần, Tống Bội không nói hai lời, liền rút dao phay ở sau thắt lưng ra, bọn họ vừa tiếp cận thuyền, cô liền vung dao chém tới.
Ha, đến một chặt một, đến hai chặt hai!