- Không cần.
Tống Bội từ chối.
Để trấn an mấy người bọn họ, cô nhanh chóng về nhà lấy hai khẩu súng do hàng xóm đẹp trai tặng, cho Vương Xán một cái, Tôn Tư Phàm một cái:
- Tuy là đồ giả, nhưng vẫn có tác dụng hù dọa người khác.
Lần này rời đi, không biết sau này liệu có còn gặp lại Vương Xán hay không, trong lòng Tống Bội có chút không nỡ, cô liền nương theo những quyển tiểu thuyết mạt thế, dặn dò Vương Xán những việc cần chú ý.
Chuyện tới nước này, Tôn Tư Phàm cùng Cố Vũ An không tin không được, bọn họ đều nghiêm túc nghe.
Bất tri bất giác đã tới 23: 00.
Tôn Tư Phàm gọi điện thoại, mấy người tiếp ứng đã tới, Tống Bội lập tức về nhà lấy dao phay, một mình hộ tống Vương Xán cùng Cố Vũ An xuống lầu.
Trước khi đi, Tôn Tư Phàm ôm Vương Xán, nói:
- Chăm sóc bản thân thật tốt, cần giúp đỡ, liền gọi cho tớ.
Vương Xán nghĩ tới chiếc điện thoại sắp hết pin, hít một hơi thật sâu:
- Được, tớ sẽ.
Thời gian không chờ đợi ai, Tống bội dẫn đầu, Vương Xán đi ở giữa, Cố Vũ An cản phía sau, ba người nhanh chóng đi xuống dưới lầu, khi đi đến lầu 18, bọn họ phát hiện ra bốn thi thể trong tình trạng rất khủng khiếp, được chất đống ở hành lang, Vương Xán liền ôm sát cánh tay Tống Bội theo bản năng.
- Đừng sợ.
Tống Bội giữ chặt tay cô ấy, đi vòng qua đám thi thể trên mặt đất, tiếp tục xuống lầu.
Lúc đi tới lầu 7, cánh cửa phòng 702 đột nhiên mở ra.
Tống Bội nhanh chóng rút dao phay bên hông ra, nhìn thấy túi rác trên tay đối phương, cũng không hề lơi lỏng cảnh giác.
- A!
Đối phương bị bộ dáng hung ác của Tống Bội dọa sợ, lập tức đóng sầm cửa lại.
Sau vài lần hữu kinh vô hiểm, ba người tiếp tục đi xuống dưới lầu, cuối cùng cũng đến được cửa sổ ở góc cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn.
Thuyền cao su đã đợi sẵn, trên thuyền có hai người đàn ông, vừa nhìn thấy ba người liền hỏi:
- Là bạn của Tôn tiểu thư sao?
Tống Bội đáp lại xong, liền quay người ôm Vương Xán một cái thật chặt, cảm nhận được cơ thể Vương Xán đang run rẩy, cô nhanh chóng nhét một bọc nhỏ vào trong ngực Vương Xán, rồi nói:
- Bảo trọng!
Tuy Vương Xán rất sợ hãi, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, nặng nề gật đầu.
Không chần chừ nữa, Tống Bội lập tức đỡ cô ấy lên thuyền cao su, ngay lúc Cố Vũ An vừa leo lên bệ cửa sổ nhảy xuống thuyền cao su, đột nhiên Tống Bội nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
- Cầu xin các người hãy đưa tôi đi cùng, cầu xin các người……
Người phụ nữ ôm một chiếc ba lô trong tay, lao như điên về phía cửa sổ.
Tống Bội nhanh chóng xoay người, một tay giơ đèn pin, một tay giơ dao phay lên, chém về phía người đang nhào tới.
- A!
Người phụ nữ bị chém đứt cánh tay, cả người rơi xuống lầu, rất nhanh đã chìm trong dòng nước.
Vương Xán bị cảnh tượng này dọa sợ, gương mặt tái nhợt, nhìn sườn mặt vô cảm của Tống Bội, cô ấy có chút khiếp sợ, lúc này cô ấy mới chợt nhận ra, người trước mặt mình thật xa lạ.
Nhưng thế giới hiện tại quá đáng sợ, có vẻ như đây là cách duy nhất để sống sót?
Đột nhiên Vương Xán bắt đầu hâm mộ năng lực thích ứng của Tống Bội.
Giá như cô ấy cũng có thể mạnh mẽ như vậy.
- Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao, chúng ta đều sẽ không sao.
Cố Vũ An giơ tay vỗ vỗ bả vai Vương Xán, không rõ là đang an ủi cô ấy hay là đang an ủi chính bản thân mình.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thuyền cao su đi xa dần, cho dù bọn họ đã giảm thiểu tiếng động xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn có rất nhiều người dân còn thức, cầm đèn pin đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn chiếc thuyền cao su đi ngang qua với ánh mắt ghen tị.
Tống Bội đứng ở cửa sổ chờ một lúc, sau khi xác định tất cả mọi sự chú ý đều bị đám người Vương Xán thu hút dẫn đi, cô liền lấy từ trong không gian ra một chiếc thuyền cao su, nhanh chóng nhảy lên, rồi chèo về phía đối diện.
Một đường rất cẩn thận, cố gắng bám sát vào những bức tường nhất có thể, chú ý mọi động tĩnh ở bốn phương tám hướng, cuối cùng cũng thành công ra khỏi tiểu khu tiến về phía tây.
Ước chừng hai mươi phút sau, một tòa nhà ba tầng liền xuất hiện trước mắt Tống Bội.
Nói chính xác phải là tòa nhà này vốn cao năm tầng, nhưng bây giờ hai tầng bên dưới đã chìm trong nước.
Còn vì sao chung cư bị ngập 3 tầng, mà ở đây chỉ bị ngập hai tầng? Đó là bởi vì đất nền của các trung tâm mua sắm thường cao hơn các tòa nhà dân cư thông thường rất nhiều.
Sau khi tìm được một cửa sổ nhỏ, Tống Bội liền lấy ra dụng cụ phá cửa sổ đã chuẩn bị sẵn trước đó, cô dễ dàng đập vỡ kính rồi nhảy vào.
Sau khi thu thuyền cao su vào không gian, cô ngồi xổm tại chỗ một lúc, đảm bảo toàn bộ trung tâm mua sắm đều yên tĩnh, không có động tĩnh gì, lúc này mới dựa theo trí nhớ, mà nhanh chóng chạy tới phía đông.
Rất nhanh, cô đã tới trước một cửa hàng bán rất nhiều tượng Phật Quán m và bùa hộ mệnh.
Đây là điểm dừng chân đầu tiên của Tống Bội.
Cô giơ đèn pin soi vào bên trong, nhìn những tấm thẻ bài nhỏ các loại được bày trên quầy, hai mắt Tống Bội sáng lên, cô nhanh chóng đập vỡ cửa sổ.
Sau khi vào trong cửa hàng, cô lập tức lao đến quầy hàng, thu hết những tấm thẻ nhỏ kia vào không gian.
Mặc dù cô đã dự đoán được, chưa chắc những tấm thẻ này sẽ có hiệu quả, nhưng thu mấy trăm tấm thẻ, cũng phải có một tấm hữu dụng chứ?
Tưởng tượng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại rất gầy gò.
Nhìn thấy tất cả thẻ bài bị không gian nhổ ra, Tống Bội nhăn mày.
Chẳng lẽ cô đã đi sai hướng rồi?
Tống bội không cam lòng, lần này cô không chỉ thu tất cả những tấm thẻ bài nhỏ còn lại, mà còn thu tất cả tượng Quán m Bồ Tát, kết quả vẫn bị nhổ hết ra như cũ.
Tống Bội không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm trong cửa hàng, kết quả không tìm được tấm thẻ bài nào, mà lại tìm được một chiếc két sắt.
Muốn mở ngay tại đây thì không kịp, cô đành phải ném nó vào không gian trước, định về nhà rồi mở, nhưng vừa ném chiếc két sắt vào không gian, trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển.
Động tĩnh lần này lớn hơn lần trước rất nhiều.
Tống Bội bị dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Chờ ổn định lại, cô mới đi kiểm tra không gian, Tống Bội phát hiện không gian không chỉ có thêm một phòng ngủ mà diện tích phòng khách và phòng ngủ ban đầu cũng rộng hơn rất nhiều, toàn bộ không gian phải rộng ít nhất 150 mét vuông.
Cô biết, chắc chắn là đồ trong két sắt mới có tác dụng như vậy, Tống Bội vui vẻ không thôi.
Cô tức lấy két sắt ra, mở nó ra ngay tại chỗ, không ngờ lại phát hiện két đã nhẹ hơn rất nhiều? Khi cô cầm nó lên rồi lắc, tiếng cạch cạch đồ vật va chạm đã biến mất, bên trong trống rỗng.
Thấy mình đã chậm một bước, Tống Bồi cũng không nhụt chí, dù sao không gian đã có thêm diện tích, nhanh chóng đi thu thập vật tư mới là quan trọng.
Lúc chạy ra khỏi cửa hàng, cô phát hiện cửa hàng bên cạnh cũng treo một tấm thẻ bài nhỏ,Tống Bội thuận tay lấy xuống, rồi ném vào không gian, đột nhiên một tiếng ầm lớn lại xuất hiện, trong không gian có thêm một phòng vệ sinh.
Cuối cùng Tống Bội cũng đã nhìn ra!
Hóa ra tất cả những thứ được bày bán trong cửa hàng này đều là đồ giả, chỉ có thứ trong két sắt và thứ bán cho hàng xóm là thật!
Ông chủ này quá chó má! Thật sự quá chó má!
Tống Bội phỉ nhổ một câu, rồi tiếp tục đi lên phía trước, thấy cửa hàng nào có thẻ bài trên cửa, cô liền thu vào không gian, thấy cửa hàng nào cần, liền đập cửa sổ đi vào.
Mới đầu, cô gặp được loại quần áo, đủ các nhãn hiệu, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, nó quá chiếm chỗ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cửa hàng bán bò khô Mông Cổ.
Trong cửa hàng không chỉ có bò khô, mà còn có phô mai, gân bò, thịt khô, thịt hun khói, lạp xưởng, thịt ba chỉ, gà hun khói, vịt muối, cổ vịt khô, cổ gà cay, bò vàng và bò……
Có loại hút chân không, cũng có loại để đông lạnh, Tống Bội thu toàn bộ.
Cuối cùng, Tống Bội còn tìm được một cái chân giò hun khói nặng bảy tám cân.
Đây đều là những thứ ngày thường Tống Bồi không nơi ăn, hoặc thậm chí là chưa từng ăn qua.
Được mua đồ với giá 0 đồng, quả thứ quá sảng khoái.