Nhưng rõ ràng là đã quá muộn.
Lúc một đôi chân thon dài xuất hiện ở cửa, hai mắt Tôn Tư Phàm đã trừng lớn hết cỡ:
- Gì đây?
Không chỉ có chó mà còn có đàn ông!
Tôn Tư Phàm quay đầu nhìn về phía Tống Bội, khiếp sợ nói:
- Chị em tốt, cậu giấu đủ sâu a.
Tống Bội: “……”
Nhân lúc Tôn Tư Phàm chưa kịp mở miệng lần nữa, Tống Bội đã đi tới cửa, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thịnh Nam Châu, liền vội vàng nói:
- Anh lại ra ngoài phải không? Giao Tiểu lang cho tôi, yên tâm đi, tạm biệt.
Tống Bội đóng sầm cửa lại, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Thịnh Nam Châu.
Giây tiếp theo cô đã cảm giác được phía sau có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần:
- Vội vàng đóng cửa như vậy? Chẳng lẽ là có tật giật mình?
Tống Bội lại lần nữa không nói nên lời.
Không cho Tôn Tư Phàm có cơ hội tiếp tục bổ não, cô nhanh chóng kể lại chuyện lúc trước gặp phải kẻ xấu bắt cóc, sau khi báo cảnh sát, người tới chính là Thịnh Nam Châu, sau khi mua nhà ở đây, mới vô tình phát hiện ra hai người là hàng xóm của nhau.
Trong mắt Tôn Tư Phàm xẹt qua một mạt chế nhạo:
- Nói như vậy, hai người cũng rất có duyên nha.
Tống Bội hiểu ý của cô ấy, lập tức nói:
- Đừng nói bừa, giữa chúng tớ không có liên quan gì.
- Bây giờ trong sạch, không có nghĩa sau này cũng trong sạch.
Trong lòng Tôn Tư Phàm đã khóa cứng hai người lại với nhau.
Tống Bội nghĩ sau này cô ấy sẽ sống ở đây, nếu hiện tại cô không giải thích rõ ràng, Tôn Tư Phàm chắc chắn sẽ không dừng lại, liền dứt khoát đem Nhậm Tuấn Minh ra làm lá chắn:
- Tạm thời tớ không muốn nhắc đến tình cảm.
Nhắc tới tra nam, Tôn Tư Phàm cũng nói cho Tống Bội một tin tốt.
- Mấy ngày trước, đột nhiên tên tra nam họ Nhậm kia tìm tớ mua đồ ăn, sao tớ có thể bán cho hắn ta! Không chỉ không bán, tớ còn mắng hắn một trận! Tên đàn ông thối! Đói chết hắn!
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên Vương Xán gọi video cho Tôn Tư Phàm.
Tôn Tư Phàm nhấn nhận cuộc gọi, lập tức trong điện thoại liền truyền đến giọng nói đầy kích động của Vương Xán kích:
- Cậu đúng là chị ruột của tớ.
Tôn Tư Phàm mang đồ ăn cho Tống Bội cũng gửi một phần đồ ăn tới nhà Vương Xán, lúc này Vương Xán gọi điện tới muốn nói cảm ơn, nhưng Tôn Tư Phàm lại có chút ghét bỏ nói:
- Đừng nói mấy lời vô nghĩa, mau tới đây, ở với tớ vài ngày.
- Được rồi!
Chờ người giao hàng chuyển hết đồ lên lầu, Vương Xán lập tức lên thuyền, đi cùng cô còn có cậu nhóc tên Cố Vũ An.
Nhà Cố Vũ An ở lầu hai, người nhà hắn đã tới chỗ tránh nạn, hắn bị bỏ lại ở nhà anh trai vương xán, vì trước đó Vương Xán từng dẫn hắn đi ăn rồi đi hát karaoke cùng Tống Bội, Tôn Tư Phàm, cho nên có gặp nhau cũng không quá xấu hổ.
Bốn người đoàn tụ, khó tránh khỏi có chút cảm khái.
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Tôn Tư Phàm liên tục mua hàng hóa không kể ngày đêm trong suốt hai tuần, ăn không ngon, ngủ không ngon, lúc này đã đói bụng:
- Chúng ta ăn lẩu đi?
Mưa lớn liên tục nửa tháng, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, nhưng lúc như thế này mà được ăn một nồi lẩu cay đến toát mồ hôi, chắc chắn là một loại hưởng thụ.
Bốn người ăn nhịp với nhau, lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Hiển nhiên Tôn Tư Phàm đã liên kế hoạch từ sớm, ngoại trừ các loại rau xanh, thịt viên, thịt cuộn, hải sản, ngay cả nồi lẩu bằng đồng cũng đã chuẩn bị,
Mấy người phân công, phối hợp, Vương Xán cùng Tống Bội nhặt rau rửa rau, Tôn Tư Phàm bày chén bát, Cố Vũ An đốt than.
Tiểu lang nằm trên mặt đất phụ trách trông coi giám sát công việc.
Sau khi tất cả nguyên liệu đã được đặt lên bàn, Tống Bội ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, đang do dự không biết có nên vén bức màn kia lên hay không, không nghĩ tới lại có người nhanh hơn cô một bước.
Vương Xán bước nhanh đi đến chỗ cửa sổ, lén nhìn ra ngoài, cạch một tiếng, kéo rèm lại, sau đó lập tức quay về bàn, bày ra vẻ mặt thần bí nhìn mọi người, nói:
- Các cậu biết không? Trận mưa lớn kéo dài nửa tháng này, kỳ thật là một loại cảnh báo sớm, cho chúng ta biết một điều.
Cố Vũ An ngồi bên cạnh cô ấy, nhếch môi nói:
- Lại tới nữa.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Bội cùng Tôn Tư Phàm ngồi ở đối diện, bất đắc dĩ nói:
- Hai người đừng nghe chị ấy nói bừa, gần nhất chị ấy đọc quá nhiều tiểu thuyết mạt thế, thần kinh có chút không bình thường.
Bang một tiếng.
Vương Xán trực tiếp vỗ một cái “bốp” vào trán Cố Vũ An:
- Em mới thần kinh! Cả nhà em đều thần kinh!
Lười nói mấy lời vô nghĩa với người không biết gì như Cố Vũ An, Vương Xán lại nhìn về phía Tống Bội cùng Tôn Tư Phàm, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Những gì tớ nói đều là sự thật! Thiên tai sắp đến!
Nghe thấy tin tức này, Tôn Tư Phàm: “……” cô ấy cũng có suy nghĩ giống như Cố Vũ An, cảm thấy Vương Xán có chút thần kinh.
Chỉ có Tống Bội trầm mặc: “……”
Tuy không nghĩ tới Vương Xán cũng đọc tiểu thuyết mạt thế, nhưng đây là cơ hội tốt để cảnh báo Tôn Tư Phàm, vì vậy Tống Bội liền rèn sắt khi còn nóng:
- Kỳ thật tớ cũng cảm thấy Vương Xán nói có lý.
Tôn Tư Phàm quay đầu nhìn, có chút không thể tin được:
- Sao cậu lại hợp với Vương Xán để hồ nháo?
Tống Bội nghiêm túc nói:
- Kỳ thật, Vương Xán không phải là người đầu tiên nói những lời này, vừa rồi, lúc mọi người tới đây có nhìn thấy cánh cổng sắt ở hành lang không? Thứ đó là hàng xóm tớ làm ra, trước đó hắn cũng nhắc nhở tớ rằng thế giới không còn an toàn, còn tặng tớ mấy khẩu súng mô hình để phòng thân. Tóm lại, tớ cảm thấy trận mưa này rất kỳ lạ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuẩn bị trước một chút vẫn hơn!
- Đúng không, đúng không? Mọi người xem! Bội Bội cùng đồng ý với những gì tớ nói.
Vương Xán nhận được sự ủng hộ, lại càng cảm thấy tự tin hơn, cô ấy lập tức rút điện thoại, mở cuốn tiểu thuyết thiên tai mạt thế trong điện thoại ra, bắt đầu điên cuồng phổ cập kiến thức cho Tôn Tư Phàm cùng Cố Vũ An.
Đáng tiếc, dù cô ấy có nói đến miệng đắng lưỡi khô, Tôn Tư Phàm cùng Cố Vũ An vẫn không tin.
Tống Bội nhìn một màn này, cũng không cưỡng cầu, dù sao nếu không phải tự mình trải qua loại chuyện này, cô cũng sẽ không tin, nhưng ít ra bọn họ đã được tiêm dự phòng.
Ăn lẩu xong, Tôn Tư Phàm đề nghị đánh bài, bốn người chơi đến hơn mười giờ.
Vốn dĩ Tôn Tư Phàm muốn Tống Bội ở lại ngủ cùng mình, nhưng Tống Bội nhất quyết muốn về nhà ngủ.
Mang theo tiểu lang ra khỏi phòng 2101, cô liếc nhìn cửa phòng 2103, thấy dưới đất không có nước, đoán Thịnh Nam Châu chưa trở về, cô liền khẽ cau mày.
Mấy ngày hôm trước, không phải bảy tám giờ là trở về rồi sao?
Tống Bội có chút do dự, sau đó đi tới gõ cửa, nhưng không có người mở.
Sau khi xác nhận anh hàng xóm đẹp trai vẫn chưa trở về, Tống Bội liền mang tiểu lang về nhà mình trước, đặt một tấm thảm tập yoga ở cạnh giường trong phòng ngủ chính cho tiểu lang, nhìn nó nằm đến mặt trên, Tống Bội xoay người đi tắm rửa.
Rõ ràng buổi chiều không rèn luyện, nhưng cô lại cảm thấy chơi bài còn mệt hơn cả rèn luyện, bả vai của cô đã cứng ngắc.
Cũng may, tắm rửa xong, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn chút.
Lau tóc rồi trở về phòng ngủ, dư quang khóe mắt khẽ lướt qua cửa sổ, đột nhiên cô phát hiện trong chậu hoa có thêm ba mầm nhỏ màu xanh lục, không biết xuất hiện từ khi nào.
Tống Bội đi đến cạnh cửa sổ, nhìn những mầm rau mới nảy mầm, từ từ cong môi, mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không?
Nằm trên giường, Tống Bội dùng 100 vạn mà Tôn Tư Phàm đưa để trả hết số nợ, còn dư lại 60 vạn đang lặng lẽ nằm trong thẻ chờ biến thành giấy vụn.
Có đôi khi cuộc sống là vậy, khi muốn thì không có nhưng khi không muốn thì lại có.
Một đêm ngủ ngon.
Một tuần tiếp theo, bầu không khí trong nhóm chủ nhà vẫn rất hòa thuận.
Suy cho cùng, yêu cầu của những người dân bình thường rất đơn giản, chỉ cần có nơi ở, có cơm ăn là bọn họ đã hài lòng.
Nhưng rất nhanh, niềm vui vẻ đó của bọn họ sẽ biến mất, bởi vì buổi sáng đột nhiên Tôn Tư Phàm trầm giọng nói:
- Các thành phố xung quanh cũng bị ngập. Tớ cố gắng đi xa hơn để thu mua thức ăn, nhưng phát hiện khắp nơi trên cả nước đều đang mưa lớn.
Đột nhiên Tôn Tư Phàm ngẩng đầu nhìn về phía ba người:
- Chẳng lẽ mạt thế sẽ tới thật sao?