Chương 18: Tôi là mẹ cậu sao?

Chỉ thấy cảnh sát đẹp trai cùng Tiểu Lang đứng ở ngoài hành lang, phía sau cửa thang máy phía đối diện là chủ nhà cũ cầm theo tua vít, dây thép, tấm sắt và các dụng cụ khác, hai bên đang ở thế giằng co.

Tiểu Lang nhìn thấy Tống Bội đi ra, lập tức đi đến bên chân cô, dùng cái đầu to xù cọ cọ vào chân cô, sau đó tiếp tục quay mặt về phía cửa thang máy, nhe răng nhìn chủ nhà cũ, rất tư thế bảo vệ chủ.

Tống Bội sờ sờ đầu Tiểu Lang, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lạnh giọng hỏi:

- Sao các người lại lên được đây?

Không nói đến chuyện ngày hôm qua lầu một đã bị ngập, thang máy cũng bị ngập, người đàn ông này không muốn sống nữa hay sao mà ngồi thang máy lên đây, mà đi thang máy lên lầu cũng cần phải quét thẻ, lúc ở phòng giao dịch, Tống Bội đã yêu cầu lấy lại cả ba thẻ ra vào, sao chủ nhà cũ còn có thể lên đây được?

Không cần hỏi! Chắc chắn là người đàn ông không biết xấu hổ này đã lén giấu thẻ ra vào một cách trắng trợn.

Chủ nhà cũ hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Tống Bội, cuối cùng cũng thấy cô mở cửa, lập tức hùng hổ hét lên:

- Trả lại nhà cho tôi! Tôi đã hỏi thăm hàng xóm, cô chưa lấy được chứng nhận bất động sản, nhà vẫn chưa sang tên xong, cho nên hiện tại vẫn là nhà của tôi.

Tống Bội: “……”

Nghĩ đến mấy câu trò chuyện hôm qua giữa người đàn ông này và chủ nhà 1-2-602 trong nhóm, Tống Bội đã biết người được gọi là hàng xóm của mình là ai.

Cô cười lạnh một tiếng:

- Quốc gia có quy định, trong trường hợp không có giấy chứng nhận bất động sản thì căn nhà sẽ thuộc sở hữu của người có tên trên hóa đơn thuế trước bạ, đâu đến lượt ông ở chỗ này nói ra nói vào.

Để tránh bị tên vô lại này tiếp tục đến cửa dây dưa, Tống Bội trực tiếp vào nhà, mang ra giấy chứng nhận bất động sản mà cô đã dầm mưa chạy tới văn phòng quản lý bất động sản để lấy, bên trên có viết tên chủ nhà, địa chỉ nhà và số phòng tên Tống Bội.

- Mở mắt chó của ông ra mà nhìn cho rõ. Xem thử ngôi nhà này có phải của tôi hay không!

Chủ nhà cũ hiển nhiên không nghĩ tới Tống Bội đã lấy được giấy chứng nhận bất động sản nhanh như vậy, hắn ta còn tưởng hai ngày trước trời mưa, Tống Bội chắc chắn sẽ không đi lấy về được, nên mới dám hùng hổ tới đây như vậy.

Hiện tại tự biết mình đuối lý, không có lý do gì, hắn chỉ có thể hùng hùng hổ hổ trở về.

Rất nhanh, Tống Bội nhìn qua cửa sổ đã thấy chủ nhà cũ lảo đảo bơi từ tòa nhà 2 sang tòa nhà 1 giống như chó rơi xuống nước, thấy mực nước đã sắp tới cửa sổ lầu hai, Tống Bội cuối cùng cũng biết vì sao chủ nhà cũ lại sốt ruột như vậy.

Cô đoán là ông ta sợ nước sẽ ngập đến lầu 6 chỗ ông ta thuê đi?

Này có chút buồn lo vô cớ a, nếu trận mưa này thật sự có thể khiến nước ngập đến lầu 6, độ cao này phải gần 20 mét, chỉ riêng trọng lượng thôi đã có thể trực tiếp hủy diệt trái đất.

Giống như tiểu khu kiểu mẫu chỗ nhà Vương Xán, người ở khu phố cũ đều biết chắc chắn nước sẽ không thể ngập được tới lầu 6, so sánh để thấy rõ đối lập, chủ nhà cũ này quả thực giống như kẻ thiểu năng trí tuệ.

Nghĩ như vậy, cuối cùng Tống Bội cũng tiêu tan cơn tức giận do cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng lại bị lăn lộn phải rời giường.

Được rồi! Rửa mặt ăn cơm!

Vừa ăn cơm, vừa mở điện thoại ra, phát hiện phía chính phủ vẫn gửi đi những lời trấn an kia, đáng tiếc căn bản đều vô dụng, phía dưới tràn ngập những tin nhắn đều là những lời phàn nàn, thậm chí là chửi bới.

Đường dây điện thoại của các phòng ban khác nhau vẫn trong trạng thái bận.

Trên đường có thể thấy nóc xe nổi ở khắp mọi nơi, mặc dù chắc chắn chúng nó đã báo hỏng, nhưng không thể không nói, chức năng bịt kín lại khá tốt.

Bắt đầu từ nửa đêm, những chủ nhà ở lầu 2 thấy nước gần ngập tới, thì bắt đầu khủng hoảng, thậm chí có chút hối hận vì sao hôm qua không thuê nhà trước, bây giờ muốn thuê nhà cũng không được, chỉ có thể liên tục cầu cứu trong nhóm, chứ không còn cách nào..

Cảm giác không ổn, có nhà đã bắt đầu chuyển đồ đạc trong nhà ra hành lang trước.

Ngày hôm qua, hai chủ nhà lầu 1, đang sống tạm ở hành lang, đã thông minh hơn, dọn toàn bộ hành lý của mình lên hành lang lầu mười trở lên.

Cùng lúc đó, chủ nhà ở lầu một vẫn tiếp tục đăng vào trong nhóm, bắt đầu chơi bài tình cảm, kể một bài gì mà từ khi mình bán nhà + thuê nhà + dọn về đã phải trải qua, tổng kết lại chính là ——

Có người tốt bụng nào không a! Thương xót chúng tôi đáng thương! Cho chúng tôi cái gì đó ăn đi!

Ngày hôm qua có những người chủ than phiền đói bụng hô hào muốn bỏ tiền mua đồ ăn, nhưng bọn họ chỉ nói suông, không muốn tiêu tiền, bàn tính này đánh thật hay, chuột túi ở Australia cũng nghe thấy.

Phi!

Tống Bội phun hạt ớt cay trong miệng ra, tiếp tục chọc chọc màn hình điện thoại lướt xem.

Quả nhiên rất nhanh, những chủ nhà chi tiền mua đồ ngày hôm qua lại xuất hiện trong nhóm một lần nữa, nhưng hôm nay giá cả đã tăng lên, hơn nữa trong đội ngũ tăng giá còn xuất hiện một vài gương mặt mới.

Tống Bội lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện, cô biết, kế tiếp những người này sẽ càng ngày càng ra giá cao, nhưng cho dù là vậy, cũng không thấy có người bán nào.

Một phần là do mưa to liên tục, cho dù trong nhà có tích trữ lương thực, nhưng lương thực lại là thứ không ngừng tiêu hao, nên bọn họ không dám tiếp tục bán.

Một phần nữa là chủ nhà không phải là kẻ ngốc, nếu trời tiếp tục mưa không ngớt, bọn họ chắc chắn sẽ ý thức được nguy cơ.

Hôm nay, trên đường phố bắt đầu xuất hiện những quân nhân mặc áo mưa, áo cứu sinh ngồi trên thuyền cao su hoặc là thuyền nhỏ đi đến từng con phố, thống kê số người cần trợ giúp ở các tiểu khu.

Đến buổi chiều, cuối cùng chính phủ cũng thông báo tin tức tốt, chính phủ đã chuẩn bị sẵn những nơi trú ẩn an toàn để các gia đình gặp thiên tai có thể tới tị nạn.

Rõ ràng công tác cứu khổ cứu nạn là một việc tốt, nhưng thực hiện lại cực kỳ gian nan.

Những người dân bị ngập nhà ở lầu 1 và lầu 2 nhất quyết đòi mang theo hành lý, nhân lúc những người quân nhân kia không chú ý liền ném đồ lên thuyền cao su, mấy người quân nhân giải thích nhiều đến mức miệng khô lưỡi khô, nói thuyền cao su quá nhỏ, lại có quá nhiều người bị ảnh hưởng bởi lũ lụt, chỉ có thể đưa người đi, không thể mang theo hành lý.

Nhưng dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa, những người dân này vẫn làm theo ý mình như cũ.

Không chỉ có như thế, mà những nhà ở lầu 3, 4, 5, 6 cũng sợ nước sẽ ngập đến nhà mình, nên lao tới xem náo nhiệt, vì tranh cướp vị trí trên thuyền, một lời không hợp liền đánh nhau.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Chính phủ vừa thấy như vậy không hiệu quả, liền lập tức đưa ra chính sách khuyến khích, hỗ trợ, nói một cách đơn giản như là cư dân tầng cao giúp đỡ cư dân ở tầng thấp, hộ gia đình từ tầng thấp sẽ trả tiền thuê nhà, người phụ trách bất động sản sẽ chịu trách nhiệm thống kê, chờ thiên tai đi qua, chính phủ sẽ khen thưởng vài trăm nhân dân tệ.

Sau khi thấy thông báo treo giải thưởng, cuối cùng cũng có những người dũng cảm đứng ra, những người này đại đa số đều là gia đình có điều kiện khó khăn, bởi vì mưa lớn mà không thể ra ngoài kiếm tiền, muốn kiếm một ít tiền thuê nhà để nuôi sống gia đình, lại hoàn toàn không biết thiên tai đã đến, hành động của bọn họ không khác gì dẫn sói vào nhà.

Một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Lầu hai đã hoàn toàn bị ngập trong nước, kế tiếp áp lực lại dồn lên lầu 3.

Buổi sáng mới vừa mở mắt, Tống Bội đã nhìn thấy một số tin tức thú vị.

Tống Dịch: Tống Bội, trước đó là tớ không hiểu chuyện, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tớ a.

Tống Dịch: Mọi người đều là bạn học, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nháo căng thẳng cũng không tốt, cậu nói đúng không?

Tống Dịch: Sau này nếu cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tớ, nếu có thể giúp, tớ nhất định sẽ giúp.

Tống Dịch: Giữa bạn học với nhau nên đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, huống chi chúng ta đều có họ Tống, nếu hỏi thăm lại tổ tiên, nói không chừng còn là thân thích họ hàng a.

Tống Bội bật cười khi thấy Tống Dịch vì một miếng ăn mà bắt đầu cố làm thân với cô.

Tuy Tống Dịch đã thay đổi tài khoản sau khi bị cô vạch trần, cũng gia nhập nhóm những chủ nhà chi tiền mua đồ đều đặn ba lần một ngày, nhưng thủ đoạn của cô ta không đủ cao minh, vẫn bị Tống Bội phát hiện.

Đặc biệt là ngày hôm qua, Tống tiểu thư đã bắt đầu hạ mình mua món mì ăn liền mà cô ta ghét bỏ nhất.

Đáng tiếc, cho dù cô ta có tăng giá mì ăn liền lên đến 300 tệ một túi, gấp trăm lần cũng không có ai dám bán nữa.

Mọi người đều không phải đồ ngốc, đều ý thức được nguy cơ.

Tống Bội trực tiếp nhắn trả lời bằng hai chữ 【 không có 】, sau đó bấm vào góc trên bên phải để chặn, ai ngờ đối phương đã lập tức gửi tin nhắn tới: Sao cậu có thể không có? Mấy ngày này trong nhóm có rất nhiều người mua đồ ăn, nhưng cậu chưa từng mua, nếu không phải cậu có đồ ăn sao có thể không mua?

U a! Đây là đang chờ cô đúng không?

Tống Bội: Tôi mua ở nhà hàng xóm, cậu có ý kiến?

Ý kiến thì không dám có, nhưng da mặt lại rất dày: Vậy thì chia cho tớ một ít thứ cậu mua, hoặc là cho tớ phương thức liên hệ với hàng xóm của bạn, để hắn bán cho tớ một ít.

Tống Bội trực tiếp bị khí cười: Tôi là cậu sao?

Tống Dịch: Sao cậu lại mắng chửi người a?

Tống Bội: Nếu tôi không phải mẹ cậu, Dựa vào cái gì tôi phải để ý cậu?