Chương 4: Lôi Điện Pháp Vương

Sau khi sống lại Trần Lạc lập tức để ý đến, người ủy thác phụ trách tìm kiếm, tìm được cho một triệu.

Cái giá đó cũng không thấp hơn giá một hiệu trưởng nào đó tìm kiếm con chó yêu quý của mình.

Trần Lạc lập tức kiểm tra điện thoại di động, quả nhiên đối phương gửi tới một tấm ảnh, trong ảnh là một con chó Tugou Trung Quốc màu đen trông có vẻ uể oải. Trong ánh mắt để lộ ra nét đau thương.

Đồng tử Trần Lạc co rụt lại, hắn đã đánh lén Lôi Điện Pháp Vương rất nhiều lần mới thành công nhưng cũng ăn không ít đòn đau của nó. Trần Lạc không nên quá thân quen với nó.

Không có cách nào, Trần Lạc rất muốn ăn thịt chó.

Ăn xong Trần Lạc lập tức hối hận. Thiếu gia vị, lại không có tài nấu nướng. Trần Lạc chỉ có thể đun sôi nước sôi, cho chút muối...

Mùi vị đó, thật là thơm...

Con chó đen trong ảnh nhìn dáng dấp chính là Lôi Điện Pháp Vương, thiếu lỗ tai trái chính là bằng chứng rõ ràng.

Trần Lạc không nhịn được mà nở nụ cười, Pháp Vương à Pháp Vương. Đời này ta không thiếu đồ ăn, nếu không chúng ta làm bạn nhé?

Ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi, cho ngươi ăn ngon uống ngọt.

Chờ ta đây cứu ngươi, hy vọng ngươi nhận ta đây làm chủ.

Cất điện thoại di động, Trần Lạc nóng lòng muốn cứu Lôi Điện Pháp Vương, nên Trần Lạc xin phép ra về:

"Bác cả, ta đi đây."

Trần Kiến An cũng không ngăn cản, nheo mắt nhìn Trần An đang nhanh chóng rời đi, Trần thị không liên quan gì đến Trần Lạc.

Trần Lạc rời khỏi văn phòng của Trần Kiến An và dừng lại một lúc. Bố con Trần Kiến An đều rất may mắn, sau ngày tận thế không chết. Trần Phi cũng đã thức tỉnh một siêu năng lực tốt và dựa vào các nhân viên của Trần thị để tạo thành một thế lực, thực lực xem như cũng không tệ. Đời này họ không có cơ hội đâu, sẽ chết vào ngày tận thế, hắn chắc chắn sẽ như vậy.

Trần Lạc rời đi không bao lâu, Trần Phi đi vào văn phòng của Trần Kiến An. Trần Phi cao và cường tráng.

Trần Phi vội nói:

"Theo ta điều tra được, gần đây Trần Lạc đã đặt mua một lượng lớn vật tư."

Trần Kiến An châm một điếu thuốc và phiền não nói:

"Hắn nói rằng đã dự trữ một tỷ thịt lợn, mọe nó, dám phá hỏng kế hoạch của ta."

Trần Phi thoáng kinh ngạc nói:

"Nhưng theo ta biết, hắn chỉ đặt hàng mười nghìn tấn thịt lợn, tức là gần hai trăm triệu."

Trần Kiến An chế nhạo nói:

"Trần Lạc không ngu ngốc đến thế, hình như hắn thấy ta muốn nuốt chửng cổ phần của hắn nên kiếm cớ. Chỉ là không ngờ hắn lại dũng cảm cắt đứt nguồn lực của mình, không có người bình thường nào lại sẵn lòng bán ba tỷ cổ phiếu với giá quá thấp là một tỷ, ta đã đánh giá thấp hắn rồi."

Thấy xung quanh không có ai, Trần Phi đi tới trước mặt Trần Kiến An, nhỏ giọng nói:

"Bố, ngươi có muốn làm gì đó khiến hắn biến mất không? Bố mẹ hắn hiện tại đã không còn, nếu hắn chết thì di sản, quyền thừa kế sẽ thuộc về chúng ta."

Trần Kiến An xua tay từ chối:

"Tiểu Phi, năm đó là vì chúng ta khi ấy không có gì, có thể mạo hiểm, hiện tại tài sản ròng của chúng ta đã gần chục tỷ, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, nếu bị người bắt được cái đuôi, chúng ta sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."

Trần Phi nhỏ giọng mắng:

"Chuyện này cứ như tới ngày tận thế, tích trữ nhiều vật tư như vậy, mình cũng không thể giết hắn."

...

Trần Lạc đang tìm kiếm Lôi Điện Pháp Vương và giao việc cho hai thám tử tư, nếu đích thân đưa ra một phần thưởng, Trần Lạc sẽ khó chịu đến chết bởi những kẻ can thiệp, nhàm chán, hỏi thăm, tham lam và lừa dối.

Lái xe gần một giờ, Trần Lạc đã tới địa điểm đã thỏa thuận với đối phương. Vừa bước xuống xe, một người đàn ông và một người phụ nữ từ bên kia đã bước lên đón tiếp.

Người đàn ông là thám tử tư Vương Minh, trông rất khôn khéo, còn người phụ nữ là trợ lý của hắn, mới ngoài hai mươi tuổi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Lạc.

Trẻ tuổi, giàu có và đẹp trai, một người như vậy làm sao có thể không hấp dẫn cô chứ?

Trần Lạc không hàn huyên mà nhanh chóng hỏi:

"Ở đâu?"

Vương Minh cười nói:

"Ngài Trần, mời đi theo ta."

Vương Minh đã ký hợp đồng với Trần Lạc, hắn không sợ Trần Lạc vỡ nợ, hắn cũng đã điều tra Trần Lạc trước đó, với hàng tỷ cổ phiếu của Trần Lạc trong công ty, giới siêu giàu thế hệ thứ hai sẽ không vỡ nợ một triệu này của hắn.

Lôi Điện Pháp Vương hiện tại đang ở trong quán thịt chó, đoán chừng đây chính là nguyên nhân khiến nó có vẻ buồn bã, trí tuệ mách bảo nó có thể bị người khác ăn thịt bất cứ lúc nào. Có thể là ngày mai, có thể là tối nay.

Quán thịt chó này ở gần đây, nếu không thì sao họ lại đồng ý làm việc này ở đây chứ?

Một phút sau, Trần Lạc tới quán thịt chó tên là Bạch Nhị. Bây giờ đã là buổi chiều, quán thịt chó mặc dù mở cửa nhưng hiển nhiên không có khách.