Trần Lạc thầm cười lạnh, mẹ nó, ta còn chưa thèm ra ta, các ngươi đã vội vàng động thủ trước rồi?
Nếu như Trần Lạc không có chuẩn bị trước, thì một người bình thường đối mặt với hoàn cảnh này sẽ phải bó tay chịu trói.
Hoàn cảnh ác liệt có thể phóng đại mặt ghê tởm trong tính cách của con người lên vô số lần.
Lương thiện là thứ không đáng giá tiền nhất trong mạt thế, cũng là thứ có thể gây hại cho người ta nhất.
Cố Đào đè bả vai của Trần Lạc lại, đắc ý nói:
"Người anh em, ngươi đừng phản kháng làm gì, yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương đâu."
"Gâu gâu."
Pháp Vương đi chỗ khác tìm kiếm, lúc này vừa hay đã trở lại, nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, sắc mặt con chó tức khắc trở nên hung dữ.
Ba người Cố Đào sợ hãi không thôi, còn có một con chó nữa?
Sắc trời quá tối, bọn họ không nhìn thấy rõ.
Có điều ba người bọn họ cũng không thèm để ý tới, bởi vì thể hình của Pháp Vương không cao lớn dũng mãnh.
Nhưng chưa đợi Pháp Vương hành động, trong tay Trần Lạc đột nhiên xuất hiện hai cây côn điện, nhanh chóng đâm về phía thân thể của Cố Đào, Đồng Viễn Hàng.
Người chết rồi, sẽ không để lộ ra chuyện Trần Lạc có thể lấy được đồ vật từ hư không.
Uy lực của cây côn điện đã được chứng minh từ lâu, hai người tức khắc kêu rên thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt, không tự chủ mà buông lỏng Trần Lạc ra.
Trương Mộng nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc tức khắc trống rỗng, cô ta nhìn thấy Trần Lạc cầm côn điện đi tới gần, lập tức hoảng sợ thét lên:
"Đừng giết ta."
Sao nào, mặt ngươi to thế cơ à?
Trương Mộng muốn chạy trốn, lúc nguy hiểm ập đến cũng là lúc tiềm năng của con người bùng nổ, Trần Lạc đang mặc áo giáp, muốn đuổi theo cô ta đúng là không dễ chút nào.
Nhưng không sao, đã có Pháp Vương đuổi theo, nó nhảy lên vồ vào sau lưng Trương Mộng, đâm thật mạnh vào người cô ta, làm cho Trương Mộng ngã sấp mặt xuống dưới đất.
Trần Lạc tiến lên bổ thêm một nhát đao chí mạng.
Nhìn thi thể của ba người, Trần Lạc đột nhiên bật cười. Cho nên, có đôi khi ngươi phải ra tay trước, chứ chờ đến lúc người khác đã động thủ rồi mới phản kháng lại, không phải là đã muộn rồi sao?
Trần Lạc trèo lên xe tải, lái xe chạy đến gần kho đông lạnh, sau đó sang thay đổi đầu xe khác, trong lúc đi vô tình cán qua ba vật thể mềm mại.
Hắn không có ý gì khác, chỉ là vừa lúc đi ngang qua thôi.
…
Trần Lạc xuống xe, chuẩn bị thu dọn vật tư.
Pháp Vương ở bên ngoài kho đông lạnh để canh chừng, nếu có người đến gần thì nó sẽ báo động cho Trần Lạc biết.
Đầu tiên hắn đi tới phòng chứa thịt của mình trong kho đông lạnh, thu hết toàn bộ thịt dự trữ của mình lại.
Trước khi mạt thế bắt đầu hắn không thể đến lấy, bởi vì Trần Lạc còn chưa trả nốt số tiền còn lại, hai trăm triệu cơ mà, ai mà yên tâm được cơ chứ.
Hơn nữa một số thịt lớn như vậy đột nhiên biến mất sẽ làm cho người khác chú ý tới.
Bỏ túi mới là an toàn nhất, sau khi thu hết toàn bộ chỗ thịt vào không gian, Trần Lạc đã yên tâm hơn rất nhiều, còn về chuyện người khác có thịt ăn hay không thì liên quan gì đến hắn, dù sao hắn và Tô Đại Trụ có thừa thịt để ăn là được rồi.
Hiện tại còn chưa vội đi, đã đến rồi thì phải mang hết toàn bộ những thứ hữu dụng trong kho đông lạnh đi.
Trần Lạc mở cửa kho đông lạnh thứ hai ra.
Nhìn thấy đồ vật bên trong, khóe miệng Trần Lạc giật liên hồi.
Bên trong kho hàng toàn là tỏi, ít cũng phải vài tấn.
Ta lấy nhiều tỏi như vậy để làm gì?
Tỏi, ngươi thật tàn nhẫn.
Thôi, tỏi cũng là gia vị thông thường, bình thường một người một ngày phải ăn kha khá, để điều chế hay nấu ăn cũng có ích.
Cứ mang hết đi.
Hắn đi tới kho đông lạnh tiếp theo.
Đệch mợ.
Gừng, ngươi thật cay độc.
Một kho hàng toàn là gừng.
Chả trách người ta có câu tỏi thật tàn nhẫn, gừng thật cay độc, có phải đấy là chiêu trò marketing để lăng xê của đám gian thương các người không?
Kho hàng tiếp theo lại khiến Trần Lạc vui mừng.
Một khối lượng lớn thịt heo hơi, cùng với những chế phẩm chế biến khác của heo, ví dụ như tim phổi gan heo.
Những thứ này có thể tạm chấp nhận, thịt dự trữ của Trần Lạc toàn là thịt heo, cái này có thể coi như là hàng bổ sung.
Kho hàng kế tiếp, èm, chân gà đông lạnh, cánh gà đông lạnh, còn có cả đùi gà đông lạnh.
Còn có không ít đầu vịt, Trần Lạc hơi do dự, ta không thích ăn đầu vịt.
Thôi, đã thấy thì không thể bỏ qua được.
Gà vịt hoàn chỉnh nguyên con cũng có không ít.
Kho hàng tiếp theo, Trần Lạc vừa vào đã sáng mắt lên, trong kho là hàng đống thùng tôm đông lạnh, có vẻ kho đông lạnh này dùng để chứa đồ hải sản đông lạnh. Trong đó có đủ các loại cá, hải sản.
Trần Lạc tùy tay mở một thùng đông lạnh ra, bên trong ngập tràn tôm tích.
Loại tôm này trực tiếp bỏ vào nước sôi ăn cũng rất ngon.
Trần Lạc vui vẻ nhận lấy toàn bộ.