Nếu vẻn vẹn vì tiền, Trần Lạc sẽ không ra tay độc ác như thế. Mối thù giết gia mẹ, không đội trời chung, báo thù như thế nào cũng vẫn là nhẹ.
Trong lòng Trần Kiến An rầm một tiếng, chẳng lẽ chuyện kia đã bị Trần Lạc biết rồi sao?
Trần Lạc nhấc cổ Trần Kiến An lên, ép hắn ngẩng đầu, để nhìn rõ ràng hơn cảnh Trần Phi bị ăn sạch như thế nào. Mắt thấy hô hấp Trần Phi càng ngày càng yếu, tiếng la hét cũng càng ngày càng nhỏ, Trần Kiến An giận dữ hét:
"Trần Lạc, nếu bây giờ ngươi cứu Trần Phi, ta còn có thể lựa chọn không báo cảnh sát, bằng không thì ngươi khó thoát."
Đến bây giờ Trần Kiến An vẫn hoàn toàn không ý thức được mạt thế đã tới, chỉ là cho rằng người giúp việc bị bệnh khủng bố gì đó hoặc là do Trần Lạc hạ thuốc.
Trần Lạc xem như không nghe thấy, thỉnh thoảng dùng dùi cui điện nhẹ nhàng xẹt qua mặt Trần Kiến An. Lúc này Trần Kiến An cũng đã tuyệt vọng, Trần Lạc đây là quyết tâm muốn giết chết bố con bọn hắn.
"Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, lại tự tay giết chết bác cả và anh họ mình, không bằng heo chó."
Sắc mặt Trần Lạc dữ tợn, hung hăng tát Trần Kiến An một phát:
"Lang tâm cẩu phế là nói ngươi đúng không, bố ta thấy ngươi chẳng làm nên trò trống gì, tốt tính đưa ngươi vào tập đoàn Trần thị, nhưng ngươi ám hại hắn, ngươi lấy mặt mũi đâu ra mà nói những lời này."
Tang thi giúp việc đã cắn đứt cổ Trần Phi. Trần Kiến An không may mắn. Hắn sống cả đời, là vì đứa con trai này, mặc dù có tiền, nhưng kỳ vọng rất cao vào Trần Phi, quản lý chặt chẽ. Bây giờ, mọi thứ đều thành công cốc.
Trần Kiến An đã hoàn toàn điên cuồng:
"Ta là anh trai hắn, anh trai ruột, giúp hắn lập được không ít công lao, kết quả đâu, hắn chỉ cho ta mười phần trăm cổ phần, đuổi ăn xin sao? Hắn đáng chết. Còn có ngươi, với khoa học kỹ thuật hiện nay, ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu."
Ánh mắt Trần Lạc rét run, thật là dẫn sói vào nhà, tính lúc ấy thì mười phần trăm giá trị cổ phần cũng có mười lăm tỷ, người làm công nào có thể được chia mười lăm tỷ cổ phần hả?
Một phần trăm cũng đã là nằm mơ rồi.
Lòng người không đủ rắn nuôt voi.
Một con tang thi không thể nào trong thời gian ngắn ăn hết hai người, Trần Lạc cũng không cách nào khống chế tang thi giúp việc đến gặm Trần Kiến An.
Mà điện giật chết thì lại quá dễ dàng cho hắn.
Trần Lạc lấy dao găm đã chuẩn bị kỹ từ trong không gian dị năng, một dao chém xuống, cắm vào xong, Trần Kiến An không còn hô hấp nữa. Trong quá trình này, Trần Phi đã bị tươi sống cắn chết, nghe được động tĩnh lớn, tang thi giúp việc ăn no rồi nên lại gào thét hướng về phía Trần Lạc mà đến.
Trần Lạc đã gặp quá nhiều tang thi, hơn nữa đây còn là loại tang thi cấp thấp nhất. Trần Lạc không hốt hoảng chút nào, một lần điều chỉnh điện áp đến mức cao nhất.
"Tư tư" tiếng dòng điện vang lên.
Một mùi khét lẹt truyền đến, lần này Trần Lạc giật điện tận mấy giây. Tang thi giúp việc kêu thảm mấy tiếng lập tức không một tiếng động, hôn mê bất tỉnh.
Tang thi cũng có cảm giác đau, nhưng chúng sẽ không giống người bình thường vì cảm giác đau đớn mà e ngại, chúng ngoại trừ cảm xúc muốn ăn thịt người thì không có cảm xúc khác.
Không biết sợ, nhưng biết đau.
Giết chết chúng cũng không phải quá khó.
Biện pháp có thể giết chết người thì đều có thể giết chết chúng. Chuyện duy nhất khó giải quyết là, dù là ruột chảy ra hoặc là mặt thiếu mất một nửa, cũng không thể khiến chúng nó dừng chiến đấu.
Tê liệt, choáng váng đối với bọn nó cũng vậy.
Trần Lạc cũng không xác định được tang thi giúp việc trước mắt phải chăng đã chết. Nhưng mà không quan trọng, Trần Lạc ngồi xổm người xuống, móc dao găm ra cắm vào giữa trán tang thi giúp việc.
Lần này nó đã chết thật, tang thi cũng có nhược điểm, chính vị trí giữa trán, một khi bị vũ khí sắc bén cắm sâu vào, lập tức sẽ tử vong.
Trần Lạc không có dừng tay, ngược lại tiếp tục dùng dao găm quấy đảo trong não tang thi giúp việc. Có chất lỏng đỏ trắng phun ra, trông rất là buồn nôn.
Nhưng sắc mặt Trần Lạc vẫn bình tĩnh.
Ở kiếp trước Trần Lạc đã nôn qua rất nhiều lần, nôn riết thành thói quen.
Trần Lạc cũng không phải là biến thái, cố ý làm nhục thi thể tang thi giúp việc, mà là phải lấy tinh hạch chỗ mi tâm của nó ra.
Dù là dị năng giả hay là tang thi, sau khi mạt thế bùng nổ, chỗ mi tâm đều sẽ sinh ra một tinh hạch. Căn cứ theo dị năng lực thuộc loại nào và mạnh yếu ra sao mà tinh hạch sẽ có khác biệt về kích thước và màu sắc.
Dị năng giả hệ hoả hoặc là tang thi, tinh hạch sẽ là màu đỏ, dị năng giả hoặc là tang thi hệ phong, tinh thể sẽ là màu xanh.
Pháp Vương nếu thức tỉnh dị năng, tinh thể sẽ là màu tím, lúc trước hắn lấy từ trong đầu Pháp Vương ra một tinh hạch, to bằng quả trứng gà, màu tím đậm.
Mà tang thi giúp việc này, vì là cấp thấp nhất, chưa tiến hóa ra năng lực thì là màu trắng nhạt.
Giống Trần Lạc dị năng hệ không gian, thì lại là tinh hạch trong suốt.
Đừng hiểu lầm, Trần Lạc cũng chưa từng nhìn qua tinh hạch của bản thân là màu gì, mà là từ những dị năng giả hệ không gian khác.