Chương 1: Vật Tư

"Ngài Trần, ngài cần một trăm thùng gà rán. Chúng ta sẽ đưa đến theo thời gian mà ngài đặt."

Trên con đường nhỏ gần ngoại ô, Trần Lạc liếc mắt nhìn xe đưa thức ăn, phân phó:

"Sắp lên xe ta đi, xếp tốt một chút."

Trần Lạc chuẩn bị một chiếc xe tải cỡ nhỏ, dù có chứa một trăm thùng gà rán cũng vẫn dư dả.

Người phụ trách đưa đồ gặm gà tươi cười đồng ý.

Vốn dĩ họ không cung cấp dịch vụ xếp hàng lên xe thế này nhưng cũng không còn cách nào khác. Trần Lạc đưa rất nhiều, còn bỏ thêm tiền để đơn đặt hàng giao nhanh hơn nửa tháng.

Người trước vừa đưa gà rán đến xong thì ngay sau đó đã có người đưa vịt quay tới.

"Ngài Trần, một trăm phần vịt quay ngài đặt đã tới rồi."

Sau khi hai nhóm người đều đi, Trần Lạc quan sát xung quanh một chút rồi lên xe. Lúc sau gà rán và vịt quay vừa mới được đưa tới đã biến mất một cách thần kỳ.

Chúng cũng không biến mất mà đã được thu vào trong không gian dị năng của Trần Lạc.

Phải nhường chỗ trong thùng xe, sau này còn rất nhiều lần đưa thực phẩm tới.

Không gian dị năng không quá lớn nhưng cũng rộng bằng hai mươi mấy cái sân bóng đá lớn nhỏ, cao hai mươi mét.

Thời gian trong không gian dị năng sẽ bị tạm dừng. Dù hai mươi năm sau lấy bừa một phần gà rán hoặc là vịt quay từ trong đó cũng sẽ vô cùng tươi mới, thậm chí còn hơi nóng.

Ba ngày trước, Trần Lạc khiếp sợ phát hiện bản thân xuyên từ mười hai năm sau tận thế về một tháng trước khi xảy ra tận thế.

Thứ "cháy hàng" nhất ở mạt thế là gì?

Vật tư.

Chính xác hơn là thức ăn.

Việc ăn uống quan trọng nhất, không ăn ai mà chịu nổi chứ?

Cái nơi tận thế chó má này eo hẹp tài nguyên đến kỳ lạ. Dù được xưng là Hư Không Quân Vương Trần Lạc nhưng trong lúc tận thế, hắn cũng thường xuyên phải nhịn đói.

Đồ hắn ăn đều là thức ăn nhanh quá hạn không biết bao nhiêu năm. Hoặc là thịt của sinh vật biến dị có vị chua lè.

Hai mươi bảy ngày sau, không biết vì sao mà tận thế bùng phát, tám mươi phần trăm loài người trên thế giới đều biến thành tang thi.

Ít nhất chín mươi phần trăm trong số những người còn lại cũng đều chết trong tay tang thi.

Người may mắn còn sống sót, có người nhanh người chậm bắt đầu tiến hóa, xuất hiện dị năng, có người về phương diện cơ thể, phương diện nguyên tố, cũng có phương diện tinh thần.

Mà năng lực mà Trần Lạc nắm giữ chính là dị năng hệ không gian cực kỳ hiếm thấy, thiên phú mạnh mẽ. Được xưng là Quân Vương Hư Không, có thể nói là không một ai có thể đánh lại.

Trần Lạc tự do đi lại trong không gian, năng lực chó đến mức không ai có thể so sánh. Năng lực chiến đấu hạng nhất, năng lực giữ mạng lại càng xuất sắc.

Gặp nguy hiểm thì có thể vào không gian để trốn thoát.

Tiếp tục kiên trì Trần Lạc mới phát hiện có vẻ như tất cả người sống sót còn lại đều chịu chết. Khắp thế giới, ngoại trừ quái vật càng ngày càng tiến hóa thì cũng không còn gặp được một đồng loại nào.

Tận thế, lòng người khó dò nhưng trên thế giới chỉ có một mình hắn, thật sự quá mức cô độc.

Trần Lạc chịu không nổi sự cô đơn này, tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa gì nên đã tìm một cái hố rồi tự chôn mình.

Không phải Trần Lạc không sống nổi mà là Trần Lạc không muốn sống.

Sau khi tỉnh lại, Trần Lạc phát hiện mình đã sống lại. Vẫn còn mở ra được không gian dị năng ở kiếp trước, có thể tự do lấy vật tư.

Những lực lượng dị năng khác đều biến mất.

Trần Lạc không nghĩ ra bản thân hắn đã xảy ra chuyện gì nên cũng lười suy nghĩ.

Trên thế giới này chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ lòng, nhanh chóng trữ một loạt trước.

Ba phút sau.

"Ngài Trần, món ngài đặt trước đã tới rồi."

Trần Lạc đặc biệt tìm mấy khách sạn nổi tiếng với đồ ăn ngon, bảo mỗi bên đưa tới một trăm phần rượu và thức ăn đã được đóng gói sẵn.

Đều là món Trần Lạc thích ăn.

Cá dưa chua, gà con hầm nấm, vịt bia, sườn chua ngọt, cá trích kho tàu...

Đều được đầu bếp tự tay làm.

Trước tận thế, người bình thường ăn những món ăn giá cả không thấp này một lần đều được coi là xa xỉ.

Về sau tận thế đến, đừng nói ăn, có thể thấy những món ăn này cũng quá tốt rồi.

Muốn ăn không?

Trong mơ cái gì cũng có.

Một miếng bánh mì cũng đủ để cho người ta đánh nhau.

Trần Lạc từng vì một cái giăm bông mà huyết chiến một lúc với người khác.

Nếu có người có thể cung cấp một miếng lương khô thì Trần Lạc còn tỏ vẻ, ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó. Họ thật sự nghẹn lâu quá nên mới trở nên độc ác.

Không tới một giờ, năm trăm loại đồ ăn khác nhau đã tiến vào bên trong không gian dị năng của Trần Lạc.

Trước khi tận thế đến, chỉ cần rảnh rỗi thì Trần Lạc sẽ không ngừng làm thế này.

Đặt cơm như vậy có chút kỳ lạ nhưng Trần Lạc không quan tâm, hắn không trộm cũng không cướp.