Quả nhiên giống hệt miêu tả của biểu huynh Hàn Phong, thây ma ở khu vực này đều biểu hiện ra trạng thái kỳ dị, bọn chúng đều đang quay mặt về một hướng.
Hướng đó chính là phía đường dẫn tới ký túc xá cảnh sát cơ động, trung tâm huyện Liễu Lâm.
Cũng may, bọn họ chạy tới phía bắc, càng lúc càng xa trung tâm huyện. Mà theo Ngô Soái chăm chú quan sát, tình trạng ngẩn người kỳ dị này đang giảm dần, đầu tiên là cả những thây ma level 5, level 6 cũng ngẩn người, hiện tại chỉ còn lại thây ma level 1, hơn nữa càng ngày tình trạng này càng giảm.
Có xe bọc thép mở đường, thây ma hầu như không thể ngăn cảm nổi đoàn xe. Chỉ có số ít đoạn tắc bởi thây ma kẹt cứng, Ngô Soái trực tiếp nhảy xuống tàn sát một trận, đoàn xe lại khởi hành không dừng.
Hắn không khỏi dâng lên thắc mắc với Quan Bình:
- Đoạn đường này tương đối nguy hiểm, tại sao các anh lại chạy thoát được vậy?
Quan Bình cắn chặt răng nói:
- Chúng tôi vốn hình thành một đoàn 4 xe chạy trốn, cũng có súng máy 7.62mm áp trận. Chẳng qua 3 xe còn lại đã bị thây ma tầng tầng lớp lớp bao vây, không biết thất lạc đi đâu mất, tôi chạy cuối vậy mà may mắn thoát nạn…
Ngô Soái gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Kết cục của chiến bại thực sự quá thê thảm.
Nếu không có căn cứ an toàn để nghỉ chân mà cứ mãi lang thang bên ngoài, tới Ngô Soái hay Hàn Phong cũng không thể sống sót nổi.
Xe chạy thêm gần 1 cây số, Trần Diệu Âm chợt nói với lái xe:
- Chạy chậm lại, tìm địa điểm đỗ… Ừm, căn nhà ba tầng với khoảng sân rộng kia.
Lái xe dựa theo huấn luyện từ trước bóp còi cùng nháy đèn hiệu, sau đó lái vào một khoảng đất trống bên đường.
Ngô Soái đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa xa là một cây cầu lớn.
Cầu Lệ Giang.
Cầu Lệ Giang là một trong ba cây cầu kết nối hai huyện Liễu Lâm và Tam Giang. Nếu không muốn đi qua cầu này, vậy phải đi tiếp 6 cây số nữa mới tới cầu Dương Lê.
Hắn mở cửa xe, bàn tay hoá thành hai lưỡi kiếm sắc bén, dưới chân khẽ nhún, xông thẳng tới hai thây ma đang tiếp cận.
Hai cái đầu lâu thối rữa chợt bay cao cao lên không trung.
Sau đó là 7, 8 thây ma rồi hơn chục thây ma toàn bộ đứt đầu.
Chờ tới khi những người chủ chốt đều bước xuống, khoảng đất rộng này đã có gần 20 thây ma bỏ mạng.
Ngô Soái lập tức chỉ đạo ba đội viên dưới trướng:
- Triệu Tứ, Long Hưu, hai người phụ trách đảm bảo an toàn xung quanh, cố gắng đừng dùng súng. Lê Tam Ba, cậu canh chừng súng máy, có vấn đề lập tức yểm trợ.
- Rõ!
Thấy thực lực của Ngô Soái kinh khủng như vậy, Quan Bình không nhịn được trong lòng run rẩy.
Cái này… Cái này đã có thể sánh ngang với một trong năm người phi phàm mạnh nhất căn cứ chính phủ huyện Tam Giang rồi.
Tại sao người phi phàm hoang dã này có thể trong sáu ngày mà trở nên mạnh tới vậy… Phải biết căn cứ của bọn họ bồi dưỡng người phi phàm không hề tệ, tài nguyên tốt nhất đều được đem đi phân phối hợp lý.
Ngô Soái đã vậy, vậy vị đại đội trưởng Hàn Phong kia…
Quan Bình không nghĩ ngợi nữa, nhìn Ngô Soái xông thẳng vào toà nhà, hắn và Trần Diệu Âm cũng theo đó bước theo sau.
Toà nhà này giống như một cái cửa hàng bán đồ điện gia dụng, bên trong chỉ có vài nhân viên sớm hoá thành thây ma, thây ma mạnh nhất cũng chỉ cấp 7, Ngô Soái rất dễ dàng toàn bộ tiêu diệt.
Ba người nhanh chóng leo lên tới tầng tượng. Sau khi mở cánh cửa sắt, bọn họ đi tới ban công tương đối rộng.
Từ chỗ này có thể bao quát tình hình xung quanh vài cây số.
Thây ma tràn lan, khắp nơi đều rải rác những cỗ thi thể mục rữa ngơ ngác đứng ngẩn người.
Cách chỗ bọn họ dừng chân 300 mét là đầu cầu Lệ Giang phía bờ bên này huyện Liễu Lâm.
Cầu dài hơn 1 cây số, trên cầu có vài thây ma vất vưởng bồi hồi, con thì cúi người gặm xác, vài con thì đang kịch kiệt cào trên một chiếc cửa kính ô tô.
Ngô Soái nheo mắt nhìn về phía đầu cầu bên kia, chỉ thấy bờ sông phía huyện Tam Giang đông nghịt một mảnh thi thể đang đứng nhấp nhô. Khoảng cách quá xa, hắn không thể nhìn rõ.
Mà Trần Diệu Âm xách theo một chiếc vali lúc này mở ra, bên trong là mấy bộ phận đã được tháo rời. Nàng ta cẩn thận lắp ráp lại, năm phút sau, khẩu AWM màu nâu gỗ đã xuất hiện.
Ngô Soái liếm mép nhìn khẩu súng huyền thoại này, thật sự là đủ đẹp.
Trần Diệu Âm gác súng lên thành lan can, dựa vào ống nhòm PM II bên trên, cẩn thận quan sát tình trạng bên kia sông.
Một lúc lâu sau, nàng ta đưa khẩu súng cho Ngô Soái, trầm giọng nói:
- Anh đánh giá một chút.
Ngô Soái sớm đã chờ không nổi, lúc này tiếp nhận súng, nhìn vào ống nhòm đã được căn chỉnh tiêu cự.
Cảnh vật phía bờ sông bên kia đã trở nên rõ ràng rất nhiều. Thây ma lúc nhúc du động, từng luồng thông tin theo đó hiện lên trong lòng hắn.
“Đinh, thể lây nhiễm level 2…”
“Đinh! Thể lây nhiễm level 5…”
“Đinh! Thể lây nhiễm level 1…”
“Đinh! Thể lây nhiễm level 9…”
Từng con thây ma mặt mày chảy mủ hiện ra, ít nhất phải có tới cả hai ba nghìn con. Ngô Soái cẩn thận xem xét, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Thây ma cấp cao đâu?
Thông thường, cứ 300-600 thây ma sẽ có một thây ma đột biến trên level 10, thể tốc độ, thể sức mạnh tuỳ loại. Nhưng đàn thây ma bên kia sông, không có bất kỳ đầu thây ma biến dị nào.
Nhờ tới lời dặn của Hàn Phong, Ngô Soái càng thêm cẩn thận quan sát.
Một lúc lâu sau, ống kính của hắn bắt được một cái thân ảnh đen kịt cao hơn 3 mét.
Một dòng thông tin lập tức hiện lên trong lòng, để cho Ngô Soái đồng tử điên cuồng thu nhỏ.
Đường Thanh Hà, đội ngũ trấn Hi Vọng đang chậm rãi đánh giết thi đàn.
Một quái vật hàn băng cao 1 mét 5 thô bạo khua cái tay lớn như chuỳ đá, bốp một tiếng đem đầu một thây ma level 5 đánh nổ, sau đó cánh tay nhọn như mũi khoan cự đại của nó đâm qua, đâm thủng đầu một thây ma cạnh đó.
Đây là băng nô của Hàn Phong. Nó vừa giết xong hai thây ma liền tiến lên một bước nhặt lấy tấm thẻ bài màu bạc dưới đất, hoàn toàn không chút để ý tới móng vuốt của mấy thây ma bên cạnh cào trên người nó.
Mà trên người nó quả thật cũng có dày đặc những vết cào nông sâu chi chít, vai phải còn bị đánh vỡ một khối lớn, thế nhưng băng nô này vẫn sừng sững không ngã, thân thể toả ra hàn khí bức người.
Mấy thây ma bao vây nó vừa cào được vài cái, một cái chuỳ băng đã liên tiếp đập qua, đem ba thây ma này toàn bộ đánh chết.
Đây là băng nô thứ hai.
Ba băng nô còn lại phân tán ở các góc cũng biểu hiện ra sức chiến đấu kinh khủng. Hầu như mỗi phút, bọn chúng đều đánh ngã 2, 3 thây ma, nếu gặp phải hạng thây ma tay to level 8, level 9, bọn chúng cũng có thể quần công vây ráp, chỉ một thoáng đã đánh bại được đối phương.
Tốc độ diệt sát thây ma của mỗi cái hình nộm băng giá này ngang với một phi phàm giả level 4, còn cả 5 đầu băng nô hợp lại, chúng sẽ có tốc độ tiêu diệt thây ma gấp ba lần một tiểu đội bình thường.
Bởi vì chúng không sợ chết, không sợ lây nhiễm, không biết mệt mỏi, còn phối hợp với nhau thuần thục tới mức khó tin.
Đây là đợt băng nô thứ hai được Hàn Phong triệu hồi ra, một mình hắn thi triển năng lực này, trong gần 30 phút đã tiêu diệt hơn 200 thây ma.
Mà chủ nhân của băng nô là Hàn Phong đang đứng trên nóc một ô tô tải, thời khắc tập trung quan sát toàn bộ chiến trường.
Băng nô đẩy mạnh vào thi đàn, phía xa bỗng nhiên vang lên một thanh âm rít gào ghê rợn.
- Grekkk
Hàn Phong nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái thân ảnh nhỏ thó cao 1 mét 3 đang cấp tốc nhảy về phía này.
“Đinh! Thể tốc độ level 11 - F1”
Thể tốc độ vừa xuất hiện, một băng nô lập tức tiến lên, chuỳ đá trong tay gõ qua, gõ về phía đầu của quái vật nhanh nhẹn.
Thể tốc độ rú lên đầy tức giận, thân thể vặn vẹo chợt trái chợt phải, né qua chuỳ này, bàn tay với hai cái móng vuốt sắc bén thò ra một trảo, bang một tiếng gõ nổ cánh tay băng nô.
Một băng nô khác lập tức tiến lên tiếp ứng, dùi băng nhọn hoắt trong tay đâm ra, đâm về phía F1.
Hàn Phong trầm giọng hét lên:
- Đội ngũ chiến đấu lui lại.
Theo hiệu lệnh của hắn, ba băng nô từ các góc khác nhau chạy tới giáp công F1, mà đám đội viên dưới sự chỉ đạo của tiểu đội trưởng đều điên cuồng rút lui.
F1 tất nhiên không thể bị băng nô đâm trúng, nó vẹo qua cơ thể né đi dùi băng nhọn hoắt, thò trảo tát một tát trúng đầu băng nô, bốp một tiếng đem vật này gõ bạo.
Hàn Phong nhướng mày, băng nô bị gõ bạo đầu kia lập tức lăn quay ra chết.
Nhưng tên băng nô bị đập vỡ tay thì khà một tiếng lạnh lẽo, thừa dịp F1 chưa kịp thu thế, nó nhảy chồm lên dùng một tay ôm ngang hông con thể tốc độ này.
Sau đó dưới những ánh mắt kinh hãi của đội viên trấn Hi Vọng, băng nô uỳnh một tiếng nổ tung.
Vụ nổ tạo ra một cơn bão hàn khí chừng hai mét vuông, mấy con thây ma cấp thấp xung quanh lập tức bị vạ lây mà đông cứng, ngay cả F1 cũng là thét lên đầy thê lương.
- Grekkk…
Nó phần eo bị nổ ra một mảnh. Với sức chịu đựng của nó, tổn thương này chẳng đáng là gì, nhưng cái xác băng nô to lớn lại hoá thành một khối băng bám chặt lên người nó, khiến nó không thể di động.
Thể tốc độ có tốc độ rất lớn, nhưng sức mạnh thì không. Nó bị một khối băng nặng như một người trưởng thành bám chặt, nhất thời nửa khắc bị khoá cứng tại chỗ, không thể nhanh chóng giãy thoát, vừa kịp tạo cơ hội cho ba băng nô tiếp cận.
Một con trong đó giơ cái chuỳ băng trong tay gõ xuống. F1 ré lên thê lương, thò vuốt trảo về phía chuỳ băng,
Bang!
Chuỳ băng lập tức bị trảo tới vỡ tan, vụn băng bắn tung toé lả tả. Nhưng nó gõ được một chứ không gõ được cả ba, hai băng nô còn lại chuỳ lớn đập tới, đem đầu F1 một chiêu gõ bạo.
F1 kinh khủng dưới sự vây công của 5 băng nô đã chết thảm.
Hàn Phong giơ tay hô lên:
- Tiếp tục chiến đấu!
Mấy chục con người xung quanh nghe thấy vậy chợt giật thót, bắt đầu dựa theo sự sắp xếp của tiểu đội trưởng lục tục trở lại tiền tuyến.
Khi đi ngang qua 3 cái băng nô trắng bệch sứt sẹo, cùng với 2 cái thi thể băng giá đang dần dần bốc hơi, bọn họ đều không nhịn được mà rùng minh. Sau đó tâm thần hiện lên hai chữ đáng sợ:
Tử sĩ.
Những tử sĩ này của Hàn Phong thật sự quá ác độc, quá nguy hiểm, quá kinh khủng…
Đây còn không phải lần đầu chúng nó hi sinh. Lần trước, chúng nó đã đồng loạt nổ chết một con thây ma to lớn.
Hàn Phong không để ý tới bọn họ, sau khi từ tay một băng nô tiếp nhận một sách kỹ năng, một tinh thạch đỏ, một tinh thạch vàng, hắn đem tinh thạch exp màu đỏ hoá thành quang mang kinh nghiệm.
“Đinh! Chúc mừng tăng lên cấp 10.”
“Đinh! Bởi vì ký chủ tăng lên cấp 10. Hệ thống xin mời lựa chọn phương hướng…”
————
Mọi người đọc truyện mà chẳng chịu like truyện hay tương tác bình luận cho tôi gì T.T