Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, ngày này cuối cùng cũng tới.
Hắn bình thản ra lệnh:
- Cộng 2 điểm trí lực, 1 nhanh nhẹn, 1 thể lực. Điều tra bảng thuộc tính.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Thường dân.
- Cấp độ: 9 (Exp 4/1000)
- Sức mạnh: 21 (10)
- Nhanh nhẹn: 27 (10)
- Thể lực: 9/26
- Trí lực: 15/40
- Phục hồi: 17 (10)
- Chống chịu: 17 (10)
- Bộc phá: 200%
Kỹ năng chủ động: Thao túng hàn băng (+3); Lấy tĩnh chế động; Phá tâm linh.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục; Trinh sát nhãn; Tăng cường sức mạnh; Tăng cường nhanh nhẹn; Tăng cường thể lực; Tăng cường chống chịu; Tăng cường phục hồi. Tăng cường trí lực; Phiên dịch đa năng; Dự cảm nguy hiểm.
Điểm kỹ năng: 2
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 821
Vũ trang: Thanh phong đao lv3; Ủng gia tốc lv2, vòng tay trị liệu lv2; áo khoác tận thế lv3; nhẫn sức mạnh lv2; Kính dạ quang lv2; nhẫn nhanh nhẹn lv2; nhẫn duy tâm lv3, nhẫn chống chịu lv2; nhẫn hồn giáp lv3; Nhẫn phục hồi lv2”
Tốt, điểm trí lực đã lên tới 40 điểm rồi, các kỹ năng nền tảng trí lực của hắn sẽ có uy lực cao hơn. Điểm nhanh nhẹn cũng đạt 27 điểm, nếu để Hàn Phong đối đầu 1-1 với mấy thể loại thây ma tốc độ cao như F1 cấp 10, 11 hẳn là cũng có thể đánh một trận sòng phẳng.
Hai điểm kỹ năng kia, đương nhiên là cộng vào thao túng hàn băng.
- Thăng cấp kỹ năng thao túng hàn băng!
“Đinh! Kỹ năng thao túng hàn băng (+4). Thời gian duy trì tăng lên 24 giây. Phạm vi tối đa tăng lên 100 mét. Uy lực tăng thêm 30%”
Hàn Phong từ trong balo sau lưng lấy ra một tấm thẻ bài kỳ dị màu vàng kim.
Đây là thẻ tiến giai lv3, có thể trợ giúp tăng giai vị kỹ năng nhất giai, nhị giai đã cường hoá 4 lượt.
Chính là phần thưởng được đánh rớt ra từ trên người thể thôn phệ E1 gần cửa hàng tiện lợi kia.
Nghĩ tới thể thôn phệ, hiện tại Hàn Phong vẫn còn có tiếc nuối. Con thể thôn phệ đầu tiên bọn hắn tiêu diệt cung cấp thật nhiều phần thưởng, nhưng con thứ hai lại do bị điện giật đến chết, bọn họ chẳng thu được gì ngoài một tinh thạch nguyên liệu ma dược.
Gác suy nghĩ lung tung ra sau đầu, Hàn Phong cầm thẻ tiến giai vàng kim nhẹ nhàng ra lệnh:
- Tiến giai kỹ năng thao túng hàn băng!
“Đinh! Xác nhận sử dụng thẻ tiến giai?”
- Xác nhận!
“Đinh. Kỹ năng chủ động tam giai: Thao túng hàn băng. Kỹ năng kích hoạt: tiêu hao 3 điểm thể lực, 5 điểm trí lực. Kỹ năng duy trì: mỗi 35 giây tiếp theo tiêu hao 2 điểm thể lực, 4 điểm trí lực. Uy lực tăng thêm 50%. Phạm vi tối đa 150 mét!”
- Tốt. Haha, kỹ năng chiến đấu chủ lực đã tăng lên tam giai rồi. Nếu gặp lại đầu F2 kia…
Hàn Phong đảo mắt thử tính toán, sau đó khoé miệng co giật lẩm bẩm:
- Có lẽ bỏ chạy sẽ dễ dàng hơn…
Tốc độ của F2 quá nhanh, lực công kích chưa rõ, nhưng đôi móng vuốt sắc bén kia hẳn là có thể dễ dàng một chém chém bay đầu hắn, ngay cả Ngô Soái trong trạng thái cự nhân hoá cũng chưa chắc chống đỡ được.
Mà phòng ngự của nó cũng thật lớn, nó gánh chịu một chiêu băng bạo tiêu hao gần như toàn bộ tài nguyên thuộc tính của Hàn Phong mà cũng không chết, có thể nói là da dày thịt béo.
Hắn bây giờ không có lòng tin đối diện quái vật đó. Ha, dựa vào lấy tĩnh chế động, hẳn là có thể chống đỡ 5 giây, sau 5 giây liền bị cào chết.
- Bất quá, đồ con lừa, chờ buổi chiều nay ta hoàn thành nhiệm vụ thu thập tàn cuộc, đạt được bước tiến mới, chắc chắn có thể chống cự lại ngươi.
Hàn Phong nghiến răng mắng thầm, tư vị bị đuổi giết làm hắn không thấy vui vẻ chút nào.
Chiều nay, hắn sẽ hoàn thành đủ mốc thời gian của nhiệm vụ hệ thống, tới lúc đó thực lực lại được tăng cường.
Sau khi giải quyết xong vấn đề thuộc tính thân thể, Hàn Phong mở ngăn tủ, lấy ra bộ đàm radio, nhét nó vào một cái hộp sắt, cất xuống gầm giường.
Hắn còn cẩn thận gài trên nắp hộp một sợi tóc. Nếu có ai đó mở ra rồi đóng lại, hắn sẽ từ đó biết được.
Cất hộp sắt đi, Hàn Phong muốn ngủ một chút, nhưng cái bụng đói réo ầm ĩ làm hắn chỉ có thể lết xác tới nhà ăn.
Nhà ăn của cao tầng lác đác năm sáu người, lại toàn là nữ nhân mấy người Châu Lam kia, chỉ có duy nhất Ngô Soái là nam nhân, tên cao to này đang được hai cô bạn gái nhiệt tình chăm sóc.
Thấy Hàn Phong bước vào, bọn họ đều đồng loạt đứng lên cúi chào, việc này khiến hắn phải vất vả xua tay, ra hiệu mọi người về sau liền tuỳ tiện một chút, không cần quá lễ nghi.
Hắn tuỳ tiện ngồi xuống đối diện Ngô Soái hỏi:
- Mấy tiểu đội trưởng đâu hết rồi?
Ngô Soái nhếch mép:
- Cái này không phải đều là công sức của Phương Tường sao? Họ đều chọn ăn tại phòng mình.
Hàn Phong nháy mắt đã hiểu ý.
Nam nhân, ai mà không ưa thích chơi nữ nhân.
Chiến đấu căng thẳng mệt mỏi, mỗi giờ mỗi phút đều đối diện nguy hiểm chết chóc, ngay cả người mạnh mẽ gan lỳ nhất cũng không nhịn được ức chế. Hàn Phong dám chắc trong số nam nhân chiến đấu tại tuyến đầu, có tới chín phần mười người dâng lên ý định kìm tiếm một nữ nhân làm ấm giường, phát tiết u tối kìm nén trong lòng.
Ai cũng không thể khẳng định được ngày hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ buổi sáng, đến buổi chiều liệu còn có thể trở về hay không.
Trong tình huống đó, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái nữ hầu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại còn là đãi ngộ miễn phí của tổ chức, ai mà không ưng ý cơ chứ.
Chỉ sợ cái bữa ăn trưa nay của đám nam nhân kia đều là món thịt người.
Thịt người mà tổ chức dung túng, bọn họ muốn ăn thế nào liền ăn thế nào, hầu như không sợ gặp phải trừng phạt hay phản đối, trả giá.
Hàn Phong đối với việc này không có một chút phản cảm nào. Những nữ nhân chọn công việc hầu cận này, chính bọn họ cũng đã ý thức được tính chất của nó. Trong tận thế, cái gì luân thường đạo lý đều không quan trọng bằng cơm, thịt, an toàn, phiếu lương thực.
Không muốn chọn làm hầu phòng, vậy đi đào đất, đi chẻ củi, đi đốt xác thây ma... Hi Vọng trấn không nuôi người vô dụng, trừ khi ngươi tàn phế không chịu nổi, sẽ có cháo loãng từ thiện ngày 1 bữa đủ để duy trì hơi thở.
Ngay cả mấy nữ tiểu đội trưởng như Châu Lam, Mã Mộng Đình, Kiều Ti Vân… Phương Tường cũng có tuỳ chọn hầu nam hoặc hầu nữ cho họ lựa. Nam thì cao to khoẻ đẹp, nữ thì yểu điệu nhu mỳ, kiểu nào cũng có, muôn hình vạn trạng.
Có vô số người đang mong bò được lên giường họ kia kìa.
Phương Tường thậm chí còn đề treo bảng quy đổi chiến công ở đó. Chỉ cần 6 chiến công, đội viên bình thường có thể thuê người phục vụ trong 1 ngày, danh nghĩa là dọn dẹp phòng ốc… Cái này, thật không khác gì môi giới…
Sau khi biết được tiền căn hậu quả, Hàn Phong thoải mái xoa nắn cổ tay, nhìn tới thực đơn được ghi chép bằng bút mực, đối với người phục vụ bên cạnh đưa ra yêu cầu:
- Một phần cơm cùng với mấy món này.
- Dạ.
Rất nhanh, một phần cơm đã được chuẩn bị tới trước mặt Hàn Phong.
Cơm trắng, cà ri bò, gỏi trâu khô trộn củ cải, cá thu sốt cà, canh đuôi bò hầm nấm, một quả cam.
Tất cả tiêu hao của hắn 34 cống hiến.
Nếu dùng tốc độ chậm rãi nhàn nhã, hắn chiến đấu khoảng 10 phút sẽ đủ điểm cống hiến cho bữa ăn này. Nếu muốn nhanh, vậy dùng vài giây là đủ.
Chưa kể đến số kỹ năng thư thừa mứa mà Hàn Phong góp vào kho quỹ, cùng với vũ khí, lương thực hắn cướp về đều được quy đổi ra cống hiến. Chỉ trong buổi sáng hôm nay, hắn đoán chừng đã thu về 1400 cống hiến.
Ngô Soái tuy không tìm kiếm được súng ống nhưng tiêu diệt rất nhiều thây ma, mở rộng rất nhiều địa bàn, hỗ trợ thu lại được nhiều tài nguyên, còn tìm được 9 người sống sót, cống hiến thu về cũng đạt khoảng 800 điểm.
Mà một đội viên chính thức có lẽ cần chiến đấu liên tục 5-6 tiếng để đủ điểm cống hiến cho bữa ăn cao cấp này.
Tiểu đội trưởng thì ít hơn, nhưng cũng cần gần 2 tiếng.
Đây là chênh lệch về thực lực.
Hàn Phong nhàn nhã ăn cơm, cảm giác tay nghề của đầu bếp nấu ăn thật sự là rất ngon, khiến hắn ăn liền một lúc 5 bát cơm mới thoả mãn dừng lại.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phong lại trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Còn 2 giờ nữa mới tới lần hành động buổi chiều. Còn 4 giờ nữa sẽ tới thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, hắn quả thực cực kỳ mong chờ.
Cửa phòng Hàn Phong đã sớm đứng đó hai nữ hầu trong trang phục mỏng manh. Vừa thấy Hàn Phong, họ liền nhu thuận cúi chào, một nữ hầu trong đó dùng ánh mắt ướt át nhìn qua hắn uyển chuyển hỏi:
- Chủ nhân, có cần chúng tôi giúp ngươi thư giãn không?
Hàn Phong khoé miệng co giật, có chút chưa thể thích ứng nổi với cái kiểu xưng hô này. Hắn đang định từ chối thì trong lòng khẽ động, lập tức hỏi lại:
- Ai trong số hai người từng trúng xổ số? Ừm, tóm lại là mấy cái dạng may rủi kia đó…
Hai cái nữ tử đều hơi ngẩn ra, bối rối với câu hỏi của hắn. Một người lí nhí đáp:
- Tôi… Tôi từng bốc thăm trúng thưởng một chiếc ô tô… Còn từng may mắn nhận được học bổng toàn phần của đại học XYZ…
Người còn lại cũng do dự rồi đáp:
- Tôi từng may mắn được nhóm nhạc ABC tặng vé mời đại nhạc hội… Cũng từng trúng xổ số 1 lần, trúng ít thôi…
Hàn Phong xoa xoa cằm, mở cửa phòng rồi thản nhiên nói:
- Vậy hai cô cùng vào đi.
Hai nữ tử đỏ mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Hàn Phong hỏi ai may mắn hơn là muốn chọn ra người may mắn được cùng hắn làm chuyện kia sao. Cuối cùng không chọn được nên hắn định hành sự tập thể?
Mang theo sự hồi hộp không nhỏ, hai nữ tử theo Hàn Phong bước vào phòng, một người thì hơi hưng phấn giãn ra cơ thể non mềm, người còn lại có chút kỳ quái, nhưng trong mắt cũng không che giấu dã tâm nóng rực.
Nếu có thể cùng Hàn Phong phát sinh cái gì đó, vậy không quản quá trình thế nào, bọn họ chắc chắn sẽ nhận được địa vị khác biệt.
Nếu chiều chuộng Hàn Phong cẩn thận, làm hắn thư sướng vui lòng, nói không chừng còn được ban thưởng kỹ năng thư. Kia chính là chìa khoá người phi phàm!
Cái kia, bọn họ chấp nhận làm bất kỳ điều gì, kể cả nó vô cùng hoang đường.
Bất quá Hàn Phong không có giống như bọn họ tưởng tượng. Sau khi vào phòng, hắn đánh giá nhan sắc hai người một chút, cố gắng đè xuống tư tưởng đen tối, bàn tay vung lên, trên bàn xuất hiện 5 tấm thẻ màu bạc.
Đây là 5 thẻ vật phẩm thuộc sở hữu cá nhân của hắn.
Hắn chỉ một nữ tử từng bốc thăm trúng ô tô, sau đó chỉ vào thẻ vật phẩm, thản nhiên nói:
- Mở nó đi.
——
Cho tác xin 1 like có được không, độc giả yêu quý của tui <3