23h7p ngày thứ 30 hậu dị biến.
Nửa đêm gần điểm.
Thương khung Diệu Liên đã trở nên cao xa cùng sâu u thăm thẳm, toàn bộ vũ trụ sớm chìm vào trong một màn sương dày đặc hôn ám, thuần tuý tối tăm cùng lạnh lẽo.
Thế nhưng đứng tại trên vòm trời cao xa kia lại đang có một thứ còn đen đúa hơn cả bầu trời đêm, đáng sợ hơn cả bóng tối lạnh lẽo, sâu u cùng nguy hiểm hơn cả vũ trụ huyền bí, đó chính là đôi mắt của La Thiên Dật.
Một đôi mắt nhuốm màu phẫn nộ cùng đau khổ.
Và, cầu khí khổng lồ rộng tới 500 mét được tụ hội từ hơn một vạn xác thịt thây ma đang lơ lửng trên tay cậu ta.
Một cầu khí đen kịt với vô tận phi phàm lực phong thuộc tính hoà trộn với ma tính khổng lồ.
X a xa xung quanh La Thiên Dật, vài người đang đứng rải rác.
Lạc Thanh Thuỷ, Tào Khang, Mộ Dung Địch, ai nấy hơi thở gấp gáp mặt mày nghiêm trọng, ai nấy khí chất tả tơi, phi phàm lực gần như cạn đáy, tất cả đều đang bị vây trong trạng thái vô cùng nhếch nhác.
Một chấp ba, họ La đã "đánh bại" cả ba người.
Ba người kia đã thất bại trong việc ngăn cản cơn phẫn nộ của tiến hoá giả.
Hàn Phong đứng dưới gầm trời, ngước mắt nhìn lên thương khung cao xa, nhìn tới sức mạnh khủng bố của cái thứ gọi là khí vận chi tử.
Hắn ngón trỏ bàn tay phải khẽ nhấn, lượt kích hoạt cuối cùng của Nhẫn Mô Phỏng level 4 đã hoàn toàn xuất ra.
"Mô Phỏng!"
"Đinh! Mô phỏng hoàn tất 93% uy lực kỹ năng!"
Thanh âm thông báo của hệ thống lạnh lẽo vang lên rồi chấm dứt, khoé miệng của thủ lĩnh trấn Hi Vọng cũng theo đó nhếch lên một đường cong thoả mãn.
Thật ra, nếu xét về một mặt nào đó, bản thân Hàn Phong cũng là một cái khí vận chi tử, con cưng trời đất.
Trước đó cầm Găng Đạo Tặc đi ăn trộm một cái hiệu ứng phế vật, xem như xả hết xui xẻo.
Khổ trước, sướng sau, lần ăn trộm thứ hai này, hắn cuối cùng đã đạt thành nguyện ước.
Hắn đã thành công nắm giữ được một lá bài tẩy với uy năng vượt xa tất cả mọi thứ mà bản thân từng nắm giữ rồi.
Mất thời gian tham gia vào trò chơi với lũ chó săn, mất công sức dùng nốt một đòn mô phỏng do vợ yêu để lại, mất tâm lực đi tính toán cùng lừa lọc, chính là muốn thu lại hiệu quả như lúc này đây!
Thứ năng lượng phi phàm mạnh nhất mà La Thiên Dật có thể phóng thích sau khi đã tiêu hoá tất cả chiến quả mà cậu ta nhận được từ thi đàn Minh Thái!
Tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng, sách kỹ năng, trang bị phục hồi, bộc phá lực được hút từ ba vạn thây ma tiến hoá, và ma tính thuần khiết từ xác của hơn một vạn thây ma cấp cao... Tất cả được gom góp rồi biến thành một đạo năng lượng có thể huỷ thiên diệt địa.
Năng lượng từ một kẻ điên, liều và ngu nhất hai bờ đông tây sông Lệ, một kẻ bất chấp tất cả để thi triển một đạo kỹ năng với vô hạn tiềm năng trưởng thành.
Đây chính là thứ mạnh nhất mà nhân loại ngày thứ 30 có thể tìm thấy được.
Nó đã được hắn chính thức sở hữu rồi.
La Thiên Dật rất khó khống chế, muốn khống chế cậu ta, ngoài việc phải tập trung toàn bộ đòn phi phàm vào đơn thể vào cá nhân thì còn phải tập trung đúng điểm mới có thể tạo thành hiệu quả.
Đó là điểm khiến cho cậu ta không muốn bị khống chế cũng buộc phải bị khống chế.
Điểm đó chính là nỗi sợ sâu thẳm đang tồn tại trong lòng.
Ngay cả trong trạng thái bình phàm, chọc tới điểm này cũng làm họ La phát điên, bởi vì đây chính là nghịch lân của cậu ta.
Một khi đã đụng tới cha mẹ, vậy thì họ La sẽ phát điên, phát điên tới không ai có thể khống chế, không ai có thể cản nổi.
Hàn Phong dùng phi phàm lực thuần tuý nhất về mặt khống chế đi chọc ngoáy đúng vào điểm bình phàm này, chọc vào chỗ yếu hại nhất trong lòng mỗi người, đây chính là cách mà hắn nâng cao khống chế lực.
Dùng bình phàm khống chế phi phàm, dùng phi phàm kích thích bình phàm.
Ngay cả việc "nhốt" Cổ Nguyên vào sàn đấu boxing, hắn cũng vận dụng nguyên tắc cân bằng phi phàm - bình phàm này, phải chọc thẳng vào thứ mà phi phàm có thể phát huy tác dụng nhất, đó chính là bản thân nhân loại.
Nhân loại yếu ớt, vốn chỉ mang danh "ký chủ", một khi bị phi phàm tác động trúng điểm, vậy thì không khác nào một con kiến.
Nhân tộc thuần chủng hay tiến hoá giả, tất cả chỉ là dối lừa của dĩ thái mà thôi, tất cả đều là con kiến.
Chỉ có nắm được bản chất của cả phi phàm và bình phàm, mới có thể thật sự chơi được trò chơi này.
Trên trời cao, cầu khí khổng lồ đã đạt kích thước cực đại, mà La Thiên Dật cũng đã hao hết tiềm năng.
Ánh mắt của cậu ta dần hiện lên một chút hoang mang, sau đó là hoàn toàn thanh tỉnh.
Sau đó liền là sợ hãi.
Cậu ta nhìn tới cầu khí khổng lồ trên đỉnh đầu mình, run giọng kêu to:
- Tôi... Tôi phải làm gì!
- Tôi... Tôi không khống chế được nó nữa rồi!
Nghe được lời này của họ La, hơn hai mươi người đang có mặt tại hiện trường đều nổi da gà, toàn thân xuất hiện run rẩy.
Không khống chế được, vậy thì làm thế nào đây....
Hàn Phong bàn tay khẽ phất, Thi Nhã Vân đang run rẩy đứng bên kia đã được triệu hồi lại đây, hắn một bên xách lấy nàng ta, một bên phất tay thu lại toàn bộ thây ma còn thừa xung quanh rồi cao giọng hô to:
- La Thiên Dật, ném xuống dưới đất rồi chạy đi!
Họ La sớm lâm vào trong rối loạn, chỉ chờ có người chỉ dẫn cho mình phải làm gì, lúc này đã tìm ra lối thoát, cậu ta liền không chút do dự ném cầu khí trong tay xuống dưới.
Sau đó cậu ta lập tức xoay người chạy mất hút.
- Chết tiệt!
- Mẹ kiếp!
- Hỏng bét!
Thanh âm kêu to của hàng loạt người điên cuồng vang lên, nhìn quả bom hạt nhân đen kịt như mực nước đang từ trên cao hạ xuống, ai nấy đều sợ tới nhũn cả chân mà muốn ngất xỉu tại chỗ.
Hàn Phong nhấn tay một cái đã biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại, hắn tiếp tục nhấn tay xuống, rồi lại nhấn xuống, thân thể đã di động ra khoảng cách gần 4 cây số.
Hàng loạt xác chết máu thịt xung quanh cũng theo hắn lần lượt hoá thành cát vàng biến mất.
Trung tâm chiến trường, Trầm Thành cả người lông tơ dựng đứng vì luồng thông tin báo động của nhất giai Cảm Giác Nguy Hiểm, hắn khẽ xoay người muốn lui lại, Ủng Đột Phá level 4 nơi chân hơi sáng lên, phi phàm lực bộc phát, muốn dẫn hắn chạy xa.
Chẳng qua trong tình thế nguy cấp, sống lưng của hắn lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giống như thể đã rơi vào trong hầm băng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía gần 20 thành viên Long Nha còn đang sống sót bên kia, ai nấy mặt mày tái nhợt vì sợ hãi cùng kiệt sức, vài người bị uy áp phi phàm ép tới ngã lăn ra đất, trong mắt toàn bộ là biểu cảm tuyệt vọng.
Đây đều là người bị hắn kéo tới đây vây công Hàn Phong, mỗi người đều mang trong người một hai đòn khống chế, chẳng qua, trong lúc này, tất cả đều đã mất khống chế.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối không thể chống trả, bất kỳ ai cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Tô Nguyệt!
Trầm Thành kêu to lên một đạo thanh âm đầy gấp gáp, hai chân nhún một cái đã xuất hiện tại xa xa, bàn tay nắm lấy hai cái thân ảnh đồng đội mà điên cuồng lui lại.
Năng lực phi phàm đang trên đà giáng xuống kia quá mạnh bạo, chỉ cần không thoát ra ngoài phạm vi hai cây số, vậy thì ai cũng có khả năng bị nghiến chết.
- Tang!
- Tang! Tang! Tang!
Từng thanh âm đàn tì bà dồn dập vang lên trong đêm khuya thanh vắng, từng người từng người được dịch chuyển ra xa xa, hướng về phía hậu tuyến an toàn, thế nhưng tốc độ cầu khí là cỡ nào khủng bố, nó đã gần như muốn chạm tới mặt đất.
Ù ù ù ù...
Âm thanh gió lốc u u vang vọng như quỷ hồn đòi mạng, toàn bộ đất trời đều đã bị bao vây trong một mảnh đen kịt như mực nước, phi phàm lực đặc sệt khoá chặt tất thảy phản kháng, đốt cháy toàn bộ mọi nỗ lực giải cứu.
Trên tảng đá lớn nằm sát chiến trường, Tô Nguyệt đột nhiên biến mất tại chỗ, sau khi xuất hiện tại xa xa, nàng toàn thân bốc lên một luồng bộc phá lực ngùn ngụt, năng lượng phi phàm khổng lồ toàn bộ phóng xuất, không gian ba cây số xung quanh đã bị khoá cứng tại chỗ.
Đám người Tam Giang cũng phản ứng cực nhanh, ai nấy đều nhanh chóng bốc lên vô hạn bộc phá lực rồi xả hết tiềm năng ra ngoài, muốn cản lại uy năng vụ nổ.
Mộ Dung Địch nhìn về bên kia, đột nhiêu hô to:
- Cứu Cổ Nguyên!
Tào Khang khuôn mặt tái nhợt nhìn vào chiếc hộp 4x4x4 nằm lăn lóc trên chiến trường, dưới chân khẽ nhún một cái, Ủng Đột Phá level 4 dẫn ông ta xuyên qua không gian lập tức tới đích.
Ông ta vừa kịp chạm tay vào chiếc hộp này, một âm thanh khủng bố đã mãnh liệt truyền ra.
ÙNGGGGGGGGGG...
...
Đứng tại hơn 4 cây số xa xa, Hàn Phong đưa mắt nhìn về phía trung tâm vụ nổ, nhìn về phía đạo "ánh sáng màu đen" vừa mới chớp lên kia, đáy quần cũng có chút ẩm ướt.
"Con mẹ nó, nếu họ Tô kia mà bỏ qua an nguy đồng bạn, nhất quyết muốn giết mình, vậy thì e là..."
Nghĩ tới đây, hắn quay qua bên cạnh nói với Thi Nhã Vân đang run rẩy đứng đó, thản nhiên nói:
- Cô lại nợ tôi một mạng đó.
- Hả... Hả?
Hàn Phong không để ý tới nữ nhân bên cạnh ngơ ngác, hắn tiếp tục nhìn về chiến trường bên kia.
Tam giai Siêu Thị Giác để hắn nhìn rõ mồn một khung cảnh tan hoang loạn lạc.
Cầu khí khủng bố với đường kính hơn 500 mét do La Thiên Dật giáng xuống đã không thể ngăn cản. Vừa mới chạm đất, nó liền nổ tung rồi bộc phát ra phi phàm lực cực độ khổng lồ, hàng vạn sợi đao khí phong thuộc tính đi kèm với ma tính đen kịt đặc quánh cuồng phun mãnh liệt ra ngoài, chấn cho không gian cũng phải run rẩy trùng động.
So với cầu khí khổng lồ ba người tạo ra tại chiến dịch 5 giây, đòn này của họ La còn khủng bố hơn nhiều.
Uy năng huỷ thiên diệt địa này ngay lập tức nghiến nát tất cả phòng ngự niệm lực do Mộ Dung Địch phát ra rồi trướng to tới 700 mét, mãnh liệt cắt xé tung khói mù màng nước lam sắc của Lạc Thanh Thuỷ.
Màng nước tổ hợp từ hàng vạn thuyền buồm nhỏ xíu của đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang bị năng lượng tần số cao viễn siêu bản thân tác động tới không thể chống cự, toàn thể cấp tốc bốc hơi mãnh liệt, giống như thể cốc nước đổ vào trên tấm sắt nung, không dậy nổi bất kỳ bọt sóng nào.
Thuyền nước vỡ tan, chớp mắt đã biến mất.
Phi phàm giả cùng tiến hoá giả, chênh lệch vẫn là quá lớn.
Cầu khí chỉ dùng 1 giây phá tan màng phòng ngự thuỷ thuật, nó tiếp tục phình to trướng lớn tới phạm vi 1 cây số, sau đó chợt bị nhốt kín trong không gian loạn lưu với vô số vết cắt xẻ dữ tợn.
Không gian lực chia cầu khí thành vô số phần, lần lượt ném các phần này về phía bầu trời, tạo thành hàng chục vụ nổ thứ cấp nhỏ, đem hàng vạn phong đao giải phóng ra ngoài.
Tô Nguyệt muốn chia sát thương ra làm vô số phần, từ từ tiêu hao khối năng lượng nguy hiểm này.
Chẳng qua không gian lực nồng đậm của nàng ta cũng không thể ngăn cản uy năng cầu khí được, khối không gian đặc quánh xung quanh nhanh chóng chạm tới giới hạn rồi cấp tốc bị nghiền nát từng phần, phi phàm lực của Tô Nguyệt bị triệt tiêu còn nhanh hơn cả tốc độ cắt xẻ, bởi vì ma khí khủng bố ẩn chứa trong siêu bão kia khiến cho năng lực của nhân loại bị áp chế tới triệt để.
Không gian lực chỉ duy trì được hơn một giây liền triệt để vỡ vụn như tấm kính mỏng manh.
Gần 3 giây kể từ khi cầu khí chạm đất, tất cả phản kháng đều đã bị nghiền nát. Nó ùng một tiếng nổ tung như bom hạt nhân, tổng thế phát ra thứ ánh sáng đặc quánh, năng lượng tần số cao phá tan toàn bộ ngăn cản, trùng kích cho tất cả những người chứng kiến đều phải run rẩy tâm thần.
...
ÙNGGGGGGG...
Ùng ùng ùng...
Hàn Phong tại xa xa 4 cây số lẳng lặng quan sát, âm thanh nổ tung của phi phàm đặc quánh đến bây giờ mới truyền tới bên này, sau đó liền là phong bạo loạn lưu giống như thác lũ thổi bay đầu tóc, cuốn đi đất cát cỏ cây, cắt qua da thịt tới mơ hồ đau rát.
Đứng tại 4 cây số này, nhân loại bình thường vẫn có nguy cơ bị phi phàm chẻ làm hai nửa.
Gió bão vần vũ hồi lâu không tiêu tan, Hàn Phong vẫn lẳng lặng đứng nhìn.
Một lúc sau, trước người hắn dần xuất hiện vài bóng người, ai nấy đầu tóc bù xù khí thế tả tơi, vài người quần áo còn mơ hồ rách nát, trên mặt cũng có dấu vết đâm chém xước xát, có thể nói là thảm tới cùng cực.
Trầm Thành đứng tại trước nhất, ánh mắt sớm đã trở nên đỏ ngầu, hắn ta nhìn chằm chằm Hàn Phong mà lạnh lẽo nghiến răng:
- Hàn Phong, anh giỏi lắm, thật sự giỏi lắm!
Hắn dẫn tới nơi này 22 thành viên Long Nha, hiện tại, chỉ còn lại 13 người.
9 người đã vĩnh viễn chết đi, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hàn Phong nhìn hắn, lại nhìn bốn năm người xung quanh, ngón trỏ bàn tay phải giơ ra phía trước.
Nhẫn Mô Phỏng level 4 khẽ sáng lên một luồng quang mang đặc quánh, phi phàm lực phong thuộc tính điên cuồng tụ tập về bên này.
Dị trạng này lập tức dọa cho mấy người đứng ở đây mặt mày tái mét, ai nấy đều khẽ lùi lại một bước, trong mắt xuất hiện run rẩy cùng ám ảnh tới không cách nào đó lường.
Tại... Tại sao...
Chẳng qua Hàn Phong cũng không có xuất ra đòn kia làm gì, hắn chỉ doạ một chút mà thôi.
Lúc này hắn thu tay lại, thản nhiên nhìn qua Trầm Thành, nói:
- Tự anh dẫn thuộc hạ tới cho La Thiên Dật giết, trách cứ gì tôi?