Liễu Huyên cầm lên tờ giấy, thanh âm chuyên nghiệp vang vọng giống như đã tập dượt qua vô số lần:
- Đội ngũ chiến đấu chủ lực được cơ cấu thành mội đại đội. Đội trưởng Hàn Phong, phó đội trưởng Ngô Soái.
Đối với việc này, không có ai dị nghị gì cả. Thực lực, danh vọng và tầm quan trọng của hai người Hàn Phong Ngô Soái đối với trấn Hi Vọng là không cần bàn cãi.
Liễu Huyên tiếp tục đọc tiếp:
- Bên dưới đại đội không có trung đội, trực tiếp chia thành 6 tiểu đội như sau:
- Tiểu đội chiến đấu thứ nhất do Châu Lam làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 8 người sau… Trực thuộc đại đội trưởng Hàn Phong quản lý.
- Tiểu đội chiến đấu thứ hai do Mã Mộng Đình làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 8 người sau… Trực thuộc đại đội trưởng Hàn Phong quản lý.
- Tiểu đội chiến đấu thứ ba do Chu Vấn làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 7 người sau… Trực thuộc phó đội trưởng Ngô Soái.
- Tiểu đội chiến đấu thứ tư do Lục Đại Nguyên làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 8 người sau… Trực thuộc phó đội trưởng Ngô Soái.
- Tiểu đội chiến đấu thứ năm do Kiều Ti Vân làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 13 người… Trực thuộc phó đội trưởng Ngô Soái
- Tiểu đội tìm kiếm vật tư do Từ Thôi là tiểu đội trưởng, thành viên gồm 16 người… Trực thuộc đại đội trưởng Hàn Phong.
- Tiểu đội dự bị do Trần Diệu Âm làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 42 người…
- Tiểu đội trị an do Nhạc Sơn làm tiểu đội trưởng, thành viên gồm 5 người…
- Ngoài ra, Phương Tường làm thủ tịch đội hậu cần…
- Sau khi nhân số đội dự bị được đôn lên đội chính, dựa vào biểu hiện của mọi người sẽ tiếp tục bầu ra ba trung đội trưởng…
Mọi người bên dưới nghe xong, có người kinh ngạc, có người mừng rỡ, có người cười khổ.
Liễu Huyên không có dừng lại, tiếp tục phổ biến đãi ngộ:
- Đãi ngộ của đại đội trưởng mỗi ngày sẽ nhận được phiếu lương thực 5 lạng. Phó đại đội trưởng nhận được phiếu lương thực 4 lạng. Các tiểu đội trưởng nhận phiếu lương thực 2 lạng, còn đội viên chính thức sẽ nhận phiếu lương thực 1 lạng, đội viên dự bị nhận phiếu lương thực nửa lạng. Đây là tiền lương cố định mỗi ngày được phân phát, ngoài ra sẽ được bao ăn hai bữa tiêu chuẩn, đồng thời tài nguyên nhận thêm sẽ được đổi lấy bằng chiến công khi chiến đấu. Cụ thể như sau: Mỗi thây ma tương đương 1 chiến công, mỗi 2 chiến công…
Đồng thời với lúc Liễu Huyên thông báo, bên ngoài sân rộng cũng có 2 đội viên đội hậu cần đang đọc rõ thông báo cho mọi người ở trấn Hi Vọng được biết, phía sau bảng đen cũng dán 2 tờ thông cáo rất rõ ràng về chế độ đãi ngộ và bảng quy đổi chiến công cho tất cả mọi người.
- Mỗi ngày làm 12 giờ, thật vất vả a…
- Ngươi còn muốn gì, có ăn là tốt rồi.
- Làm đủ 12 giờ sẽ có thưởng thêm sao, vậy cũng tốt.
- Nhìn tiểu đội chiến đấu kìa, có tiền lương cố định, còn được bao ăn, thật sự là hâm mộ.
- Vậy ngươi đăng ký đi chiến đấu đi, ta sợ thây ma cào trúng lắm, ở nhà vẫn an toàn hơn.
- Lão Nguỵ, ngươi quá gầy, bằng không hôm qua đã được chọn rồi.
- Ta có lẽ đăng ký đi tìm kiếm vật tư, kia có lẽ không quá nguy hiểm…
- Mơ đi, tiểu đội đó đã đủ người, trước đó lão Từ mời chào, ngươi còn không chịu…
Người bên ngoài cũng là vừa nghe thông cáo, vừa nhỏ giọng bàn luận. Có người hâm mộ, có người tiếc nuối, còn rất nhiều người khao khát.
Trong phòng họp, sau khi Liễu Huyên phổ biến xong, mỗi tiểu đội trưởng lại nhận được một bản kê chi tiết về danh sách thành viên của đội mình.
Thấy mọi người đã nhận được hết bố cáo, Hàn Phong lại chậm rãi nói:
- Mỗi 4 ngày sẽ tổng hợp chi tiết chiến công một lần, tiểu đội nào đạt chiến công cao nhất sẽ được cá nhân tôi thưởng 2 bản sách kỹ năng nhất giai hoặc 2 thẻ vật phẩm ngẫu nhiên.
- Cá nhân nào đạt chiến công cao nhất, nhận 1 sách kỹ năng nhị giai!
Thông tin này giống như một quả bom ném vào giữa phòng hội nghị, ai nấy đều hai mắt mở to, hơi thở trở nên vô cùng dồn dập.
Sách kỹ năng, kia chính là chìa khoá mở ra năng lực phi phàm! Ba người Kiều Ti Vân, Từ Thôi, Lục Đại Nguyên đều bốc lên tham lam mãnh liệt. Nhất là Lục Đại Nguyên, hắn bây giờ đã được toại nguyên ở bên Nhạc Thuỷ, hắn phải nỗ lực để chứng tỏ bản lĩnh của mình cho xứng đáng với nàng.
Những người cũ như Chu Vấn, Châu Lam cũng là hai mắt đỏ ngầu, quyết tâm trong lòng dâng cao tới vô hạn. Mục tiêu của bọn họ chính là sách kỹ năng nhị giai! Kia nếu có thể đạt được, bọn họ sẽ thật sự có thể nhảy vọt một bước lớn.
Mã Mộng Đình âm thầm nắm chặt tay. Có chức tiểu đội trưởng này, nàng có thể kiếm được thật nhiều chiến công, hai đứa con Đinh Vũ, Đinh Tịnh Nhi cũng sẽ sống càng thêm tốt hơn.
Hứa Dương ngồi trong góc, có chút cười khổ không biết làm sao.
Hắn đúng là một trong những người đi theo Hàn Phong sớm nhất, cũng tham gia vào rất nhiều cuộc chiến, từ cường chiến E1, thiết lập cạm bẫy giết E2 cho tới phi vụ tiêu diệt Tam Lang, hắn đều có mặt, nhưng cuối cùng hắn lại không được chọn làm tiểu đội trưởng.
Hắn là người thông minh, càng là con trai của một chính trị gia hàng đầu tỉnh DG, hắn hiểu quyết định của Hàn Phong, và cũng mơ hồ thấy được đường đi tương lai của Hàn Phong.
Hứa Dương chưa bao giờ thể hiện sự trung thành với Hàn Phong, hơn nữa, trạng thái tâm lý của hắn hoàn toàn thiên về phe chính phủ.
Nhìn lại 6 tiểu đội trưởng, tất cả bọn họ đều chịu ân và thể hiện sự trung thành với Hàn Phong, những người như vậy mới là người Hàn Phong cần và muốn bồi dưỡng, không phải một người có khả năng rất cao sẽ rời đi như Hứa Dương.
Hứa Dương bây giờ đúng là tâm trạng có chút rối bời… Hắn một bên cực kỳ mâu thuẫn khi đóng góp bản thân không được ghi nhận, một bên lại hiểu rõ nguyên nhân tại sao…
Xuất thân của hắn thân chính phủ, mà Hàn Phong có lẽ tương lai sẽ không thân chính phủ.
Nhưng bảo hắn chấp nhận cách làm của Hàn Phong, hắn hiện tại đúng là chưa chấp nhận được.
- Chỉ mong tương lai có cơ hội báo đáp lại ân cứu mạng của anh… Đến lúc đó, lòng tôi sẽ không còn gợn sóng nữa.
Hứa Dương tâm trạng rất nhanh lấy lại cân bằng. Hắn dù không làm tiểu đội trưởng, nhưng vị trí vẫn trực thuộc tiểu đội của Châu Lam, xem như vẫn phần nào còn đang đứng tại hàng ngũ bên phía Hàn Phong.
Ít nhất thì chưa bị điều đi chặt củi đào đất là tốt rồi.
Hàn Phong để cho đám người bình tĩnh lại thì trầm giọng nói:
- Có thưởng tất sẽ có phạt. Tiểu đội nào đứng bét 3 lần liên tiếp sẽ trực tiếp bị đánh tan, thành viên bị chia nhỏ vào các tiểu đội khác.
Nghe tới hình phạt của hắn, những tiểu đội trưởng đều ngẩn ra, sau đó âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là ba người mới Từ Thôi, Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân, bọn họ gần như không có sức đấu lại nhóm người cũ. Cũng may trong đội ngũ của bọn họ có vài người phi phàm cấp 2, cấp 3, cũng rất hung mãnh thiện chiến.
Hàn Phong cảm thấy không ai còn ý kiến mới đứng dậy nói:
- Hành động gần nhất của chúng ta chính là sưu tầm kho vũ khí của đội cảnh sát cơ động huyện Liễu Lâm, nhưng việc mở đường tới siêu thị Thanh Hà cũng không thể chậm trễ. Hôm nay binh chia hai đường, tôi sẽ triển khai sưu tầm kho vũ khí, phó đại đội trưởng Ngô Soái sẽ thanh lý đường tới siêu thị Thanh Hà. Mọi người có 10 phút tập hợp nhân thủ, chuẩn bị tại sân trước!
Nghe mệnh lệnh của Hàn Phong, nhóm người tiểu đội trưởng đều hừng hực khí thế.
- Rõ!
10 phút sau, dưới sự chứng kiến của nhóm người sống sót trấn Hi Vọng, 2 đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi căn cứ này.
Đoàn xe của Hàn Phong thì rẽ trái, còn đoàn xe của Ngô Soái rẽ phải về hướng siêu thị.
Nhạc Sơn ngồi bên cạnh Hàn Phong, hắn ta đang miêu tả chi tiết cụ thể tình huống kho vũ khí của lực lượng cảnh sát cơ động bên kia.
Hàn Phong một bên quan sát đường phố tìm kiếm thây ma cấp cao có khả năng gât nguy hiểm, một bên tính toán kỹ lưỡng chi tiết lần hành động này.
Kho vũ khí cách trấn Hi Vọng không xa, vẫn là con đường lúc trước hắn và hội Tam Lang đi qua, hướng về phía bờ sông Lệ Giang, nhưng lần này chạy thẳng thêm 1 kilomet nữa thì rẽ trái, chạy song song dọc theo bờ sông.
Nhìn đám thây ma vẫn lúc nhúc ngoài cửa, Hàn Phong chợt nhíu mày, hắn dường như lại thấy sự tình lạ lùng xuất hiện.
- Lần trước là một đống thi thể bị gặm ăn, lần này…
Tất cả thây ma trên đường, dù là cấp thấp hay cấp cao, đều đang ở tư thế quay lưng lại với đoàn xe.
Bọn chúng giống như đều hướng về một cái phương hướng mà ngẩn người.
Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng ra lệnh:
- Tất cả đội viên nghe rõ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Sau mệnh lệnh của Hàn Phong, xe đầu tiên giảm chậm tốc độ, bấm còi 3 hồi ngắn một hồi dài, sau đó là nháy đèn đuôi loạn xạ.
Những xe phía sau cũng hiểu ý, lần lượt dùng cách ám hiệu này để truyền đi thông tin.
4 chiếc xe chạy chậm dần, phần vì sắp tới gần mục tiêu, phần vì thây ma trên đường lại mỗi lúc càng dày đặc hơn, ngoài ra thi thoảng còn có vài điểm tắc đường, bọn họ không thể không nhảy xuống thanh lý thây ma, khai thông bế tắc.
Chạy thêm khoảng 500 mét nữa, chiếc xe bán tải dẫn đầu đã dừng lại.
Nhạc Sơn quan sát kiến trúc hai bên, sau đó chỉ vào một cánh cổng màu đen:
- Là căn ký túc xá đó, đây là ký túc xá của lực lượng cảnh sát cơ động huyện Liễu Lâm
Hàn Phong nhìn theo tay hắn chỉ. Đây là một căn ký túc xá không đề bảng tên bên ngoài, nhưng từ ban công lầu 2 có thể thấy mấy thây ma mặc đồng phục cảnh sát đang bồi hồi khua khoắng cánh tay.
Hoá ra súng đạn không được cất giữ ở trụ sở chính mà lại được lưu trữ ở chỗ này.
Hắn nheo mắt nhìn xung quanh, thây ma trên đường phố ở khu vực này so với khu khác thì đông đúc hơn, nhưng đồng thời dị trạng của bọn chúng cũng biểu hiện rõ ràng hơn.
Khi bọn họ dừng lại, có vài thây ma bắt đầu bu quanh 4 chiếc xe, thò tay cào cấu trên thành xe, kính cửa, phát ra những thanh âm khò khè khát máu. Nhưng lại có càng nhiều thây ma bỏ qua bọn họ mà chậm rãi tiến về phía xa xa theo cùng một hướng.
Hàn Phong sắc mặt trở nên khó coi. Đây là lần đầu hắn thấy việc thây ma bỏ qua tấn công con người mà tự hành di chuyển. Trước đó, thây ma thường ngẩn người đứng im khi không có nhân loại xung quanh.
Hắn vô cùng muốn ra lệnh bỏ chạy về căn cứ ngay lập tức, nhưng đã tới nơi này, không thể trắng tay ra về. Một mặt bọn họ rất cần súng đạn để sinh tồn, một mặt đám thây ma này cũng không phải tập trung vào ký túc xá mà là tập trung về phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm.