Nếu không có sự xuất hiện của Băng Hoạt kỹ năng kia, vậy thì còn lâu Hàn Phong mới lựa chọn nhiệm vụ thăng chức thành Tử Vong Đạo Sư.
Pháp Sư Băng, hệ thống chiến đấu gần như hoàn toàn dựa vào Băng Nô. Điểm mạnh là rất đa dụng, rất quỷ dị, nhưng điểm yếu của hệ thống này là tốn rất nhiều tâm lực đi thao túng, khiến người dùng vô cùng mệt não.
Và điểm yếu lớn nhất là nó rất "yếu".
Hàn Phong thật ra không quá mức hài lòng với hệ thống hiện tại, bởi vì đầu ra sát thương của nó thực sự là quá yếu.
Nhìn nhận một cách thực tế, hắn nếu dùng toàn lực tất cả kỹ năng của Pháp Sư Băng trên cơ sở Thao Túng Hàn Băng tứ giai hiện tại cũng không thể gây ra được sát thương hữu hiệu cho thây ma Fast level 30, đừng nói là muốn tiêu diệt nó, đó là càng không có khả năng.
Đây là một sự "sỉ nhục" đối với kỹ năng tứ giai và thẻ chức nghiệp, đáng lẽ khi cầm hai bài tẩy mạnh mẽ này, hắn cũng phải mạnh lắm chứ, nhưng mà sát thương dứt điểm của hắn còn thua xa thằng nhóc Chu Vấn kia, càng đừng nói tới Cổ Nguyên, Lạc Thanh Thuỷ hay La Thiên Dật mấy người này.
Bài tẩy mạnh nhất của hắn để đối phó với thây ma hiện tại là Hồn Áp và Vỏ Bọc Ký Sinh, hai kỹ năng chẳng liên quan gì tới Thao Túng Hàn Băng cả, chúng nó hoàn toàn không nhận được tăng cường chức nghiệp, sử dụng rất đơn điệu, rất khó khăn, rất dễ bị khắc chế, và vô cùng tốn tiềm năng.
Thậm chí hắn còn phải mượn lực của Thể Thôn Phệ Hạ Sa thông qua Nhẫn Mô Phỏng level 4 để tạo thành hiệu quả mong muốn.
Đây chắc chắn là một vấn đề cực lớn, bởi vì Pháp Sư Băng level 21 chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, gặp kẻ mạnh thì hoàn toàn không có tư cách đối đầu.
Đã vậy cầm Băng Nô đi bắt nạt kẻ yếu còn cần hao tốn rất nhiều tâm lực canh chừng, giống như cha mẹ canh chừng đàn con ở hồ bơi vậy, chỉ sợ lỡ một cái là con chết đuối, bị thây ma cào nát, dùng kỹ năng mà vất vả còn hơn cả nuôi con mọn.
Cái này không khác nào việc tự trói tay mình vào cái cột, sau đó chấp nhận ăn đồ làng nhàng tầng đáy, đồ ngon thì để đứa khác bú.
Hai chức nghiệp Thuật Sĩ Hằng Nhiệt và Pháp Sư Ngũ Hành đã triệt để giải quyết vấn đề đầu ra sát thương yếu ớt này, nó sẽ đẩy uy lực hàn băng lên một tầm cao hoàn toàn mới, cũng xoá bỏ sự đơn điệu đang phải phụ thuộc vào băng nô, từ đó khiến cá nhân Hàn Phong có đủ sức mạnh để đương cự lại với những đối thủ ngang tầm.
Hắn đã định chọn một trong hai phương hướng này rồi. Nhưng mà, sự xuất hiện của Băng Hoạt đã khiến hắn nghĩ lại.
Hệ thống chiến đấu dựa vào băng nô theo kiểu "bắt nạt kẻ yếu", bởi vì có Băng Hoạt mà đã được "lắp chíp vào điện thoại", biến nó thành một hệ thống gần như hoàn chỉnh, độc lập vận hành, không tốn quá nhiều sức để vận hành nữa.
Hắn đã được giải khai tâm trí để làm việc khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra điểm mạnh nhất của Hàn Phong hiện tại không phải kiến thức về băng giá. Thứ kiến thức kia rất có khả năng cũng có người suy luận ra được, bởi vì đó là kiến thức dựa trên nền tảng vật lý lý thuyết trước tận thế, rất nhiều kỹ năng có thể áp dụng được, không cứ gì hàn băng.
Điểm mạnh nhất của hắn chính là tâm trí được giải khai để tạo ra dấu ấn tâm lực tinh thuần, từ đó đẩy năng lực của bản thân lên tầm tiệm cận tiến hoá giả.
Thứ tri thức này, có thể xem như là tư duy "đi trước thời đại", có lẽ số đông tạm thời chưa thể bắt kịp, hắn sẽ có lợi thế rõ ràng, và quan trọng nhất là nó hoàn toàn dựa trên tư duy tự thân sáng tạo, không phải dựa trên khí vận hay hậu phương, những thứ mà hắn hoàn toàn không có.
Phát triển Băng Hoạt theo phương hướng 100% tri thức phi phàm, vận dụng năng lực tâm trí vượt thời đại, hệ thống chiến đấu bằng Băng Nô của hắn sẽ biến thành một đội quân vô cùng thiện chiến, vô cùng kỷ luật, vô cùng dễ bảo, năng suất chiến đấu sẽ tăng hơn hiện tại rất nhiều lần.
Và, theo đuổi Tử Vong Đạo Sư sẽ đẩy sức mạnh của đội quân Băng Nô này lên một tầm cao mới nữa.
Chúng nó sẽ nuôi ngược lại hắn, không cần hắn chăm bẵm như lúc này nữa.
Mặt khác, hệ thống chiến đấu bằng Băng Nô được tăng cường bởi Tử Vong Đạo Sư còn có một điểm mạnh nhất mà Thuật Sĩ Hằng Nhiệt và Pháp Sư Nguyên Tố không thể sánh bằng, đó là tính an toàn rất cao.
Đúng vậy, gia năng năng lực của hàn băng sẽ khiến thực lực cá nhân Hàn Phong tăng lên, từ đó vô tình đẩy hắn vào cục diện phải đối đầu trực tiếp với địch thủ, phải so găng xem ai mạnh hơn, phải chiến đấu tại tuyến đầu, va chạm trực tiếp với kẻ mạnh. Phong cách chiến đấu này rất nguy hiểm, rất dễ chết, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn tạm thời đàn quá tệ đi, hắn chỉ giỏi võ mồm mà cắn trộm mà thôi, không bao giờ đối đầu solo tốt bằng người khác.
Đi theo Tử Vong Đạo Sư thì tăng cường được sự quỷ dị và an toàn lên, Băng Nô mỗi lúc một chân thật hơn, hoàn thiện hơn, linh hoạt hơn, sẽ làm nổi bật được điểm mạnh sử dụng tâm trí của mình.
Điều này trực tiếp phù hợp với hai tiêu chí chọn được việc bản thân yêu thích và chọn việc bản thân giỏi, bởi hắn giỏi nhất là lừa gạt và thao túng, hắn cũng yêu thích việc an toàn đứng phía sau giật dây, Tử Vong Đạo Sư chính là sinh ra để dành cho con la nhát chết thích mưu ma chước quỷ như hắn.
Về phần câu trả lời là xã hội có cần không?
Thật ra thì...
Đéo ai quan tâm chứ.
Phục vụ bản thân còn chưa xong, phục vụ xã hội thế nào được, chẳng lẽ còn muốn hi sinh bản thân vì xã hội hay sao.
Nghe tuyệt vời đấy, lý tưởng rất đáng hoan nghênh.
Nhưng rất tiếc, Hàn Phong tuyệt đối không phải người đại nghĩa cao cả như vậy.
Hắn là người ích kỷ có số má quen rồi.
Trước tận thế, hắn còn đi lừa đảo xã hội để kiếm sống đấy.
Sau tận thế, hắn còn đang có mấy em ghệ cực xinh để lần lượt chấm mút, có tiền bạc đuề huề để ăn chơi nhảy múa, có quyền lực to lớn để hiện thực hoá tham vọng, có cơ hội rất tốt để đứng thẳng lưng làm người. Thế thì sao mà hắn có thể tự mình lao đầu vào chỗ nguy hiểm "vì xã hội" chứ.
Chuyện hại mình lợi người như vậy, hắn tuyệt đối không làm.
Giờ hắn mà bị thương cụt chym thì ai khóc thay cho hắn đây, hay lao lên tuyến đầu rồi bị đấm cho trọng thương nửa tháng, tụt hậu so với xã hội, vậy xã hội có chấp nhận chờ hắn khoẻ lại hay không đây, hay chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng sẽ được đổi chủ.
Hắn mới lại không ngu như vậy.
Hàn Phong tin rằng có thể dùng điểm mạnh lừa gạt thao túng và mưu ma chước quỷ của mình để san lấp khoảng cách thực lực.
Hơn nữa...
Nếu có thể đẩy người khác ra tuyến đầu chiến đấu vì mình, vậy không phải là đã thành công giải quyết được bài toán sát thương đầu ra yếu ớt sao.
Đây chính là trật tự xã hội mà Tử Vong Đạo Sư đang hướng tới. Kẻ lãnh đạo thì mưu ma chước quỷ, chỉ giỏi võ mồm, chỉ giỏi thao túng dòng chảy ngầm của xã hội, nhân viên tầng dưới kinh bang tế thế, tài năng ngút trời, nhưng lại bị các quy chuẩn xã hội bóc lột tới cùng cực, cuối cùng quên đi việc bản thân cũng vô cùng xứng đáng, trong vô hình dần trở thành một con rối tử vong chết não, theo đúng nghĩa đen.
...
Đại đội số 3 của Châu Lam là đại đội nữ binh, có tới 9 phần đội viên ở đây là nữ tính, chỉ có số rất ít là nam tính. Hồ Du là đội trưởng tiểu đội chiến đấu số 17, hắn ta vừa là nam đội trưởng duy nhất, vừa là người mạnh nhất đại đội 3, mạnh hơn cả Châu đại đội trưởng.
Hồ Du xuất thân từ trấn Thiết Thạch. Trước tận thế, hắn là một công nhân nhà máy thép TXG, cuộc sống trôi qua xem như đủ ăn đủ mặc, còn mơ hồ chim chuột được với con gái của giám đốc nhà máy.
Sau tận thế, hắn được ban tặng tam giai Phong Đao. Dựa vào kỹ năng này, hắn lấy sức một người cản bước thây ma xâm lấn, thành công hỗ trợ ông chủ Quách Tăng của mình ổn định tình hình trấn Thiết Thạch.
Nhưng Quách Tăng là người chỉ cầu ổn thoả, không cầu phát triển. Sau khi thành công tụ tập cư dân sống sót lại, ông ta bèn không muốn mở chiến dịch tấn công thây ma nữa, chỉ muốn gia cố phòng thủ, chờ đợi chính phủ trợ giúp.
Điều này khiến Hồ Du chỉ có thể cẩn thận đơn độc ra ngoài săn giết thây ma một cách từ tốn, tốc độ thăng tiến sức mạnh vì thế cũng bị kéo chậm lại.
Nhưng mà, cho tới khi Châu Lam giải phóng trấn Thiết Thạch, Hồ Du cũng đã tự mình leo lên tới level 13, kỹ năng Phong Đao tam giai chạm bậc +4 cường hoá, thực lực vô cùng cao cường.
Hắn thành công cùng với Quách Lệ trở thành hai đội trưởng mới của trấn Hi Vọng.
Đại đội 3 được giao nhiệm vụ phòng thủ tuyến trận địa số 5, vị trí sát bên cạnh tiểu đoàn 3 Tam Giang, mà Hồ Du đội trưởng tiểu đội chiến đấu số 17 chính là được giao nhiệm vụ trấn giữ đầu mối kết nối hai tiểu đoàn ở chỗ này.
Chiến trận diễn ra 30 phút, Hồn Áp ầm ầm từ trên cao giáng xuống, ai nấy đều bị đánh cho choáng váng đầu óc, tâm thần hoảng loạn, điểm trí lực cũng bị rút cạn đi rất nhiều. Phe nhân loại dần kiệt sức, không có cách nào khác mà buộc phải rút lui trước thi đàn đông nghịt, áp lực giữa các đầu mối kết nối càng phải căng mình ra chống đỡ, ngăn không cho thây ma đục khoét trận hình.
Thây ma không sợ chết. Sau đòn khủng bố của Hàn Phong đánh ra kia, chỉ có chủ lực thi đàn tiến hoá là tạm lui lại chữa thương, đám lính lác tầng thấp càng thêm cuồng nộ trả đũa, đầu mối kết nối phe nhân loại càng thêm chịu đựng áp lực.
Hồ Du hai mắt đỏ bừng vừa giơ tay phất ra hàng loạt đạo Phong Đao, vừa cao giọng chỉ huy cấp dưới tuân theo kỹ chiến thuật từ lều chỉ huy trung tâm truyền xuống.
- Đại Cường, thao túng kéo sụp vị trí đất đá này xuống, chúng ta phải ngăn cản lũ chết tiệt này.
- Vận dụng bom xăng cản lại thi đàn, thao túng hoả diễm cho cô đọng, không gây sát thương kéo dài nữa.
- Xả đạn 7.62, không cần quan tâm ngắm bắn chuẩn xác nữa, xả ngang tầm đầu là được.
- Rải lưới thép ra, xả keo siêu dính, để cho lũ quái vật này phải bó chung một chỗ.
- Thay lưới cản bộc đạn ngay...
- Thủ vững trận địa, nhặt chiến lợi phẩm...
Âm thanh oang oang tràn đầy khí tức dũng mãnh của Hồ Du vang vọng cả một góc chiến trường, chấn cho không khí sục sôi một mảnh thiết huyết, những người mệt mỏi nhất cũng vì thế mà lây dính được sự sung sức nhiệt huyết của hắn, tâm lý theo đó càng thêm vững vàng.
Dưới sự chỉ đạo của hắn ta, tất cả đội viên nghe lệnh đều nhanh chóng thực hiện đúng theo nội dung điều tiết, thi đàn vì thế cũng bị đẩy lui.
Tiểu đội 17 là tiểu đội cực kỳ hiếm hoi của liên quân hai bờ vẫn có thể giữ được trận địa trước biển thây ma trước mặt, số còn lại sắp có xu hướng bỏ chạy tứ tán về phía sau, ngay cả xác đồng đội cũng phải bỏ lại.
Công sức ở đây có sự đóng góp rất lớn của một người, người kia vừa tự mình trấn tràng, vừa chỉ huy toàn cục, có thể nói là toàn năng.
Sự dũng mãnh tự thân cùng tài năng lãnh đạo tương đối kiệt xuất của Hồ Du để cho phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang là Thích Thương cũng âm thần cảm thấy mến tài.
Lúc này tại phía trước công sự di động bên trái, một cái đội viên tay cầm trảm mã đao run rẩy vội vã hô lên:
- Đội... Đội trưởng, tôi... tôi kiệt sức rồi...
Một nam đội viên hiếm hoi dưới trướng Hồ Du lúc này sắc mặt tái nhợt mà kêu lên, chẳng qua hắn vừa kêu xong, âm thanh oe oe từ trên cao đã cuồng nộ rót xuống, đem hắn trực tiếp chấn ngất.
Một đầu thây ma level 7 nhân cơ hội này vươn tay trảo ra, trảo thẳng tới đầu lâu của đội viên kia. Chẳng qua hàng loạt đao khí cực kỳ sắc bén đã ập tới phương hướng bên này, đem cả một mảng lớn mười mấy đầu thây ma chém thành trăm khối.
Đồng đội đang đứng cạnh đội viên vừa ngất lập tức tiến lên ba bước lôi người này lại về sau, sau đó cả hai gấp gáp rút khỏi trận địa.
- Chết tiệt thật...
Hồ Du sắc mặt tái nhợt cắn răng mắng một câu. Đòn vừa rồi tiêu tốn 2 thể lực 4 trí lực, đây là mức tiêu hao quá độ, tốn mất 2 tiềm năng mà hiệu quả đem lại không đủ lớn. May mắn cứu được đồng đội, nhưng trận địa cũng đã mất rồi.
Nếu hắn bình tĩnh chém chậm hơn, vậy thì phải có cả trăm thây ma chết trận, trận địa tất cũng phải giữ được.
- Lấy sức ra cướp lại vậy.
Hồ Du bàn tay nắm chặt hừ nhẹ một câu, ngón tay chụm lại thành một khối, phẩy ra phía trước.
- Cuồng Phong Loạn Vũ!
Phi phàm vừa ra, thương khung mù mịt.
Một trận gió lốc khủng bố lấy vị trí mà Hồ Du đang đứng bắt đầu thổi quét tới cả đám thi đàn phía trước. Vòng ngoài gió lốc có bán kính hơn 30 mét, chuyển động liên tục thành hình tròn kín kẽ, đem tất cả thây ma xung quanh thổi bay, bên trong trung tâm gió lốc, đao gió cuồng loạn xé tan tất thảy địch nhân, chém cho thây ma nát thành vụn phấn.
Có sự tồn tại của vòng ngoài kín kẽ, phong đao loạn vũ chém xong địch nhân lại không thổi đi mất tích như thông thường, trái lại tiếp tục thổi quét bên trong phạm vi bao phủ, gây ra sát thương tối đa.
Năng lượng phi phàm bị nhốt kín trong lồng gió, không hao hụt dù chỉ nửa điểm, bất kỳ thây ma nào bị quét tới đều không chịu đựng nổi sát thương loạn lạc này, càng không có bất kỳ cơ hội tránh né nào.
Một chiêu Cuồng Phong Loạn Vũ mà Hồ Du tự sáng tạo có uy lực vô cùng ghê gớm, hơn 120 thây ma ở dưới một đao này đã bị chém chết, tranh thủ cơ hội cho hai nữ đội viên tiến lên lấp đầy trận địa, đòi lại phòng tuyến đã mất.
Tất cả mọi người đều nhìn tới một màn này, ai nấy đều âm thầm cảm thấy chấn kinh.
Hồ đội trương, quá mạnh, quá mạnh rồi.
Nhưng mà, thây ma vẫn quá đông...
Đúng lúc này, bên cạnh Hồ Du chợt xuất hiện một cái bóng người mặc áo đen.
Hàn Phong vừa hiện ra liền lập tức giáng tay xuống dưới, bão tuyết cuồng nộ từ bàn tay hắn phun ra ngoài, thổi quét tới hàng trăm thây ma phía trước, hoá chúng thành băng điêu.
Hàng trăm cỗ băng điêu này bắt đầu quá trình phủ kín băng giá, càng lúc càng dày đặc. Chỉ qua 5 giây, một bức tường băng khổng lồ được kết tinh từ xác thịt thây ma đã được dựng lên, chặn đứng dòng chảy phía sau đang đẩy tới.
Muốn phá được tường băng này, không có Thể Sức Mạnh tới hỗ trợ, chỉ dựa vào thây ma cấp thấp cắn phá, vậy thì còn lâu mới phá nổi.
Trận địa của tiểu đội chiến đấu số 17 cũng vì một đòn này mà được hoàn toàn thủ vững.
Hồ Du nhìn cảnh này mà không khỏi thở ra một hơi.
May mắn, may mắn, may mà có thủ lĩnh kịp thời hỗ trợ, bằng không thì lần này nguy to rồi.
Trong lúc hắn đang định lên tiếng nói lời cảm ơn, Hàn Phong đứng bên kia lại cau chặt mày lại mà quát ầm lên:
- Anh làm việc cái kiểu gì vậy, tại sao không chỉ đạo đội viên rải ra công sự ngay khi phòng tuyến vừa bị lủng, tại sao lại dùng nhân lực bù đắp vào mãi như vậy, cách làm đó liệu có bền chắc hay không.
- Anh định dùng tính mạng đồng đội đi chiến đấu hay sao?
- Anh có thực sự đang nỗ lực chiến đấu không, có đang thực sự để tâm vào cuộc chiến không, mệnh lệnh từ bên trên ban bố xuống, anh không định chấp hành sao?
- Có phải quanh năm suốt tháng chỉ có ăn chơi hưởng lạc, nên bây giờ phải ra chiến trường thì không muốn ra sức chiến đấu nữa hay không?
- Muốn ngồi chơi xơi nước thôi có đúng không?
- Anh có thực sự đủ tư cách nắm giữ chức vụ tiểu đội trưởng của tiểu đoàn Hi Vọng hay không?
- Có muốn chiến đấu nữa hay không? Hay muốn cút về phía sau đi vận chuyển cơm hộp?
- Không làm được thì nói luôn, đừng có thể hiện cái thái độ ăn bám tổ chức ở đây!
- Chết tiệt!
Âm thanh chửi mắng xối xả của Hàn Phong còn đi kèm với đòn Uy Áp Thượng Vị, nó lan tràn ra xa xa, phủ xuống 7, 8 tiểu đội chiến đấu tại tiền tuyến thuộc cả binh đoàn Hi Vọng lẫn phe Tam Giang. Cái này đã chấn cho tất cả mọi người đều phải run lên bần bật.
Vị Hàn thủ lĩnh này, thật sự, thật sự...
Hồ đội trưởng đã làm tốt như vậy rồi, vậy mà vẫn bị công khai chửi mắng trước toàn quân...
Âm thanh run rẩy bàn tán bắt đầu kín đáo truyền ra.
Quân phiệt.
Hồ Du đứng mũi chịu sào, trong lúc này khuôn mặt của hắn đã trở nên cực độ tím tái, khuôn miệng cười tươi chân thành kia cũng đã trở nên cứng đơ.
Hàn Phong phát tiết xong thì hừ một tiếng quay đầu bước đi, còn không quên để lại một câu mắng chửi:
- Quỷ tha ma bắt. Toàn một lũ...
Hồ Du bàn tay nắm chặt, ánh mắt nhìn về bóng lưng Hàn Phong có chút uất hận.
Hàng trăm đạo ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn tới để cho hắn vô cùng mất mặt, càng cảm thấy có một sự nhục nhã không nói lên lời.
Sau tất cả nỗ lực.
Hắn xứng đáng bị đối xử như vậy sao.
Chiến đấu vẫn phải tiếp diễn. Áp lực thì đàn càng ngày càng lớn.
Tường băng do Hàn Phong chế tạo dần dần bị đánh nát, tiểu đội 17 cũng chỉ thủ thêm được một lát, cuối cùng buộc phải bỏ lại phòng tuyến mà hoàn toàn rút lui.
5 phút sau khi Hàn Phong rời đi, một đội viên Dao Găm âm thầm bước tới bên cạnh Hồ Du rồi nhỏ giọng nói:
- Thủ lĩnh triệu anh tới có việc bàn giao.
Hồ Du nghe được lời này, bàn tay không khỏi nắm chặt.
Đến rồi sao.
Khắp chiến trường, chỉ có duy nhất một mình hắn là bị thủ lĩnh giáo huấn, thậm chí ở cả bên Tam Giang bên kia cũng không có bất kỳ tiểu đội trưởng nào gặp phải sự mắng chửi, đừng nói là bị mắng chửi dữ dội như hắn.
Hắn sắp phải đi xách nước thật rồi sao...
Hồ Du bàn giao công tác chỉ đạo cho thân tín dưới trướng, sau đó đi theo đội viên Dao Găm bước tới một chiếc xe ô tô.
Bên trong xe chỉ có một mình thủ lĩnh ngồi đó, quần áo bê bết máu, đầu tóc bạc trắng băng sương, khuôn mặt cũng sớm trở nên tái nhợt vì kiệt sức.
Hồ Du tâm trạng phẫn uất và chán nản vốn đang kịch liệt bủa vây, nhìn thấy cái trạng huống này của Hàn Phong, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Có lẽ do thủ lĩnh đã quá mệt mỏi nên đã phát tiết lên hắn...
Nhưng mà, tại sao a, tại sao lại mắng chửi hắn công khai trước bàn dân thiên hạ a...
Hắn xứng đáng bị mắng chửi thậm tệ trước mặt mọi người như vậy sao?
Đội viên Dao Găm kia rời đi, trong xe chỉ còn hai người.
Hàn Phong bây giờ mới quay qua Hồ Du bên cạnh chậm rãi hỏi:
- Hồ đội trưởng, có biết vì sao tôi chửi mắng anh không?
Hồ Du khuôn mặt lâm vào trong quẫn bách.
Đây cũng chính là câu hỏi mà hắn muốn hỏi.
Lúc này hắn nắm chặt tay lại rồi thở ra nhận lỗi:
- Thủ lĩnh, tôi xin lỗi, vì tôi làm chưa đủ tốt.
Hàn Phong nghe được lời này, trong lòng âm thầm cười to.
Chẳng qua bên ngoài hắn vẫn như cũ duy trì biểu cảm mệt mỏi suy yếu, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn tới tiền tuyến.
Hồ Du ngồi bên cạnh, tâm trạng càng lúc càng chìm xuống.
Một lúc sau, sau khi không khí trong xe trở nên cực độ khó thở, Hàn Phong mới là ho ra một ngụm băng đá, chậm chạp nói:
- Hồ Du, tôi biết trong lòng anh đang tràn ngập phận uất, bởi vì anh không xứng đáng bị đối xử theo cách như vậy.
- Tôi chỉ muốn nói một điều rằng, vì tôi buộc phải làm như vậy.
- Tôi không bao giờ có ý định nhắm tới anh hay muốn làm tổn thương anh.
- Tôi hiện tại đưa ra lời xin lỗi chính thức với anh.
Hồ Du nghe được lời này, trong lòng không khỏi xuất hiện một trận run rẩy.
Một lúc sau hắn mới là khàn giọng hỏi lại:
- Thủ... Thủ lĩnh... Nhưng tại sao...
Cảm giác bị mắng chửi xối xả trước mặt bao người vì lỗi lầm không phải thuộc về mình kia, có lẽ sẽ khiến hắn không bao giờ quên được.
Hàn Phong nhìn về xa xa chiến trường, chậm rãi nói:
- Vì anh là người giỏi nhất.
- Hồ Du, 22 tiểu đội trưởng thuộc quân đoàn Hi Vọng, thậm chí tất cả tiểu đội trưởng trên toàn bộ chiến trường trước mặt, anh cũng là người giỏi nhất.
- Trận chiến này diễn ra quá khốc liệt, thế nhưng tinh thần của nhân loại lại mỗi lúc một xuống thấp, ngay cả những tiểu đội trưởng gan lì mạnh mẽ nhất cũng dần có ý muốn rút lui.
- Chỉ có anh là vẫn giữ vững ý chí chiến đấu.
- Hồ Du, tôi cần đảm bảo cuộc chiến này buộc phải chiến thắng, phải đảm bảo các tiểu đội trưởng khác không được nhụt chí, phải đảm bảo toàn quân không được lười biếng, luôn được dâng cao tinh thần chiến đấu, quyết không bỏ cuộc.
- Và tôi cần cho họ thấy điều đó bằng cách khiển trách người giỏi nhất trong đội ngũ.
- Đối với tôi, người giỏi nhất đó chính là anh.
- Xin lỗi vì đã vô tình làm tổn thương tới anh. Hồ Du.
Hồ Du ánh mắt đã trở nên đỏ bừng.
Bao nhiêu phẫn uất trong lòng hắn, giờ khắc này đã được giải khai toàn bộ.
- Thủ lĩnh...
Hắn đã không còn nói đượcơ nên lời.
Hàn Phong phất tay cản lại cái vị đội trưởng này, sau đó lấy ra vài bản kỹ năng tam giai, cùng với cánh sao an toàn, bình tĩnh nói:
- Anh đã hiểu được nỗi lòng của tôi, tôi thực sự cảm thấy rất vui vì điều đó.
- Tuy nhiên, hành động của tôi vẫn là hành động sai lầm khi đã biến anh thành đích ngắm.
- Đây là đền bù của tôi hướng tới anh.
Hồ Du ánh mắt xuất hiện sự kinh ngạc, hắn vội vã muốn nói từ chối, chẳng qua Hàn Phong lại tiếp tục giơ tay cản lại mà hỏi:
- Anh đã tích luỹ đủ 15.000 minh tệ chưa?
Hồ Du nghe được câu hỏi này, trong lòng không khỏi bốc lên một ngụm cảm động nữa.
Thủ lĩnh luôn nhớ tới nguyện vọng của hắn, người kia chưa bao giờ quên.
Hắn hít sâu một hơi rồi gật mạnh đầu đáp lại:
- Báo cáo thủ lĩnh, đã thu thập đủ.
Hàn Phong nhếch miệng cười, nhanh chóng cấp quyền truy cập thương thành cho vị tiểu đội trưởng thứ 17 của binh đoàn Hi Vọng.
Thẻ tiến giai trung cấp, đã tới tay!
Hồ Du rời đi ô tô, thực lực so với trước đó đã thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất.
Hắn bàn tay nắm chặt lại một viên đạn 7,62mm mới tinh, sau khi nhìn tới mái tóc bạc trắng băng tuyết cùng bộ quần áo rách rưới của thủ lĩnh, lại nhìn tới tiền tuyến xa xa, quanh thân bắt đầu bốc lên ngùn ngụt lốc xoáy.
- Thủ lĩnh! Tôi Hồ Du xin hứa, chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh!
Hàn Phong ngồi tại trong xe, đầu tiên là búng tay tản đi băng giá trên đầu, kế đó là cởi ra bộ đồ rướm máu nhớ nháp, trong miệng còn khẽ huýt sáo mấy bài hát dân ca.
5 phút ra tay, thu về một tướng tài trung thành, 3000 minh tệ tiền thuế mua đồ, còn được người ta tặng ngược lại cho hơn 1300 minh tệ nữa, chuyến làm ăn này, lời to rồi.
Hắn đố đứa nào có sức mạnh đủ để một chiêu đánh ra thu về một mớ tài nguyên khổng lồ cả nhân lực cả vật lực như hắn đấy.
Đây chính là, sức mạnh của xây dựng trật tự xã hội.
Tử Vong Đạo Sư, chắc chắn phải đại thành!
-----
Truyện đã cán mốc 400k lượt đọc <3
Cảm tạ tất cả độc giả thời gian vừa qua đã yêu quý và ủng hộ MT-SHNC.
Gửi tới mọi người ngàn vạn chai rượu sâm Sơn Xuyên để bồi bổ sức khoẻ nhé ~.~