Chương 587: Họp bàn trước chiến

Đoàn xe viễn chinh dài dằng dặc của trấn Hi Vọng chạy về phía nam, di chuyển dọc theo trục đường liên huyện BT825 tới ngoại ô trấn Thiết Thạch, sau đó vượt qua giao giới hai huyện, chính thức bước vào địa phận huyện Hương Đường.

Huyện Hương Đường là huyện nhỏ thứ nhì của tỉnh Diễn Giang.

Huyện này nằm sát bên sườn tây của thành phố Dương Hoành, phía bắc giáp huyện Liễu Lâm, phía đông và nam giáp huyện Tam Giang, ngăn cách bằng sông Lệ Giang, phía tây nam giáp huyện Bình Sơn, có thể nói là nằm lọt thỏm trong lòng Diễn Giang, không có bất kỳ thông thương nào với tỉnh khác.

Địa hình huyện Hương Đường tương đối bằng phẳng, ít đồi núi, nhưng lại nhiều hồ nước, đặc biệt là hồ Hương Khê tại phía tây bắc là danh lam thắng cảnh rất nổi tiếng. Nghe nói ngày xưa đã từng có hai vị thần tiên giáng xuống nơi này để truyền lại nghề trồng ngô, đan sợi, nuôi tôm, cái này khiến cho cư dân toàn tỉnh được thoát khỏi đói nghèo.

Cũng không biết truyền thuyết này xuất phát từ ai, lại có từ bao giờ, chỉ biết huyện Hương Đường đúng là trồng rất nhiều ngô, cũng có vài làng nghề dệt may tương đối có tiếng.

Huyện này trước tận thế có dân số vào khoảng 16 vạn, cư dân chủ yếu làm nông nghiệp sạch, sản xuất mỹ nghệ thủ công, cùng với du lịch sinh thái nhẹ nhàng rải rác. Một nửa diện tích phía tây là khu quân sự hoá, chính là nơi đóng quân của tiểu đoàn bộ binh 103, cũng là trường bắn duy nhất của toàn tỉnh Diễn Giang này.

Trên đường đoàn xe viễn chinh chạy qua, cảnh vật hai bên liên tiếp hiện lên thuần một màu xanh đen mênh mông bát ngát.

Xanh của ngô, đen của thối rữa cùng dị biến

Gần một tháng sau khi diễn ra sự kiện kia, thế giới càng lúc càng xuất hiện nhiều dị biến, điển hình nhất là động thực vật, dị biến càng lúc càng nghiêm trọng.

Liễu Lâm Tam Giang hai huyện phát triển công nghiệp hoá hiện đại hoá, nhiều công xưởng, nhà máy, hệ thống đô thị và dân cư dày đặc, tương đối ít cây xanh, công trình kiến trúc vì thế cũng ít bị tàn phá hơn

Cái huyện Hương Đường bên này thì quá nhiều cây cối, mật độ phải ngang với tỉnh Nam Ô bên kia, hiện tại đã gần như muốn biến thành rừng rậm rồi.

Những hàng dài ruộng ngô hai bên đường đều cao vút tới hai ba mét, thân ngô đen tím như thân mía, lá ngô xanh lục trải đầy vân đen, bắp ngô rải rác chảy mủ, bốc mùi hôi thối vô cùng buồn nôn. Mà những toà nhà dân cư xung quanh cũng bắt đầu bị hàng loạt loại dây leo kỳ quái từng bước xâm thực, đã rất khó nhìn nhận ra được cảnh tượng trước đây.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi phát ra thở dài:

- Aizzzz... Nếu có thể một mồi lửa thiêu sạch thì tốt quá..."

Hắn đối với hiện trạng này cũng chỉ đành bất lực

Rừng rậm là nơi đồn trú và sinh trưởng tuyệt hảo cho động vật biến dị, rừng ngô biến dị này càng giống như rừng thức ăn để sẵn đó, chỉ cần chú tâm nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy rất nhiều chuột bọ đang đua nhau chạy ngược chayu xuôi tới nháo nhào.

Mặc dù chỉ là chuột thường level 1, hoặc hoạ hoằn lắm mới thấy một con level 2, nhưng chúng nó đông a, và có tiềm năng phát triển, tiềm năng sinh đẻ mạnh mẽ a.

Tương lai bọn này thành vương thành tướng, ai mà dẹp nổi đây.

Bên cạnh Hàn Phong, con mèo ngu ngồi chồm hỗm ở đó cũng đang xù hết cả bộ lông lên mà nhìn ngó ngoài cửa sổ, miệng còn liên tục chửi bới.

- Méoooo...

"Lũ chuột ngu xuẩn, ngửi mùi là biết đều là thứ sinh vật hạ đẳng hèn mọn rồi. Thịt chắc là ngon lắm. Meo!"

Hàn Phong nghe được lời này của nó mà không khỏi thở dài.

Con mèo ngu xuẩn này lắm nữa.

Chỉ được cái võ mồm.

Hắn cứu nhầm "người" rồi.

Hắn bắt con mèo này về tất nhiên là có ý đồ cả, kia chính là muốn nó nhanh chóng trưởng thành rồi canh chừng thiên tài địa bảo cho hắn, xua đuổi bọn chuột biến dị xung quanh căn cứ, cùng với thu thập thông tin tình báo về mấy người lạ mặt đang trà trộn trong căn cứ.

Nhưng mà, con mèo ngu này quá yếu, hay phải nói là nó không muốn lớn, không muốn mạnh hơn. Nó không chịu ăn thịt thây ma, chê thứ kia hôi thối, cũng không chịu ăn tinh thạch ma dược, nói hiện tại ăn vào sẽ no tới vỡ bụng.

Nó chỉ ăn đồ ăn cho mèo trước tận thế, hoặc ăn thịt chuột, mà cũng chỉ muốn ăn gan, tim. Phân thân Ảnh Chiếu tối qua đã chỉ đạo người bắt chuột móc tim gan chuột cho nó ăn, nhưng nó lại chỉ ăn một ít, chê đồ không đủ tươi.

Mà bảo nó đi bắt chuột thì nó nói nhiệm vụ săn mồi không phải của nó, nhân loại hạ đẳng phải cống nạp đồ ăn cho nó, bù lại nó sẽ cho nhân loại được phép vuốt ve.

Nói tóm lại, nó vừa lười làm, vừa lười ăn, vừa lười cống hiến luôn.

Thứ đồ lắm lông này không được bất kỳ tích sự gì ngoài kêu meo meo, và, ừm, khá xinh đẹp, chấm hết.

Con m** nó.

Phế vật. Hắn đang nuôi phế vật.

Có lẽ đây là phế vật duy nhất của cái căn cứ trấn Hi Vọng này còn được nhởn nhơ bên ngoài.

Nếu không phải dù có thịt con mèo ngu này ra rồi xào lăn cũng không đủ nhét kẽ răng cho hắn nửa bữa, hắn đã sớm thịt nó luôn rồi.

Mèo biến dị thấy Hàn Phong sắc mặt không tốt, lúc này khẽ dụi dụi vào tay hắn mấy cái, bộ lông vàng xù lên bóng mượt, cử chỉ vô cùng quấn người, nhưng giọng điệu thì cực kỳ chua ngoa đanh đá:

- Méo...

"Nhân loại hạ đẳng, cho phép ngươi vuốt ve ta. Meo!"

Nếu ai không biết tiếng mèo nhìn vào, chắc chắn sẽ khen nó là con mèo ngoan xinh đẹp quấn chủ.

Hàn Phong chỉ có thể uể oải vươn tay ra vuốt mất cái.

Nói đi cũng phải nói lại, sờ mồn lèo này rất thích tay, mà nó cũng rất biết diễn, miệng thì chửi nhưng cổ thì liên tục ngửa ra, xem như tương đối thuận mắt.

"Haiz... Thôi thì an ủi bằng việc con mèo này có linh tính hơn mấy động vật biến dị khác. Con chó ngu kia level 29 rồi nhưng giao tiếp vẫn vô cùng giống chó, không giống người chút nào, bình thường cũng chỉ gâu gâu vô nghĩa..."

Hàn Phong lúc này khẽ phất tay, một băng nô khoảnh khắc xuất hiện ở xa xa rồi bẻ xuống một bắp ngô đen đúa chảy mủ, sau đó nửa cái chớp mắt liền biến mất.

Hàn Phong trên tay cầm lấy bắp ngô hơi xem xét.

Bắp ngô này dính đầy dịch nhầy màu nâu đen, râu ngô cứng rắn như sợi thép, những dãy hạt ngô lởm chởm đen kịt, đầu hạt nhọn hoắt đâm tua tủa ra ngoài, bên trên lở loét ghê người, trông không khác nào những chiếc răng bị sâu, tổng thể còn phát ra mùi hôi khiến người ta không thể nhịn nổi mà phải bịt mũi.

Hàn Phong chỉ đạo băng nô cạy lấy vài hạt ngô để trên tay, vật kia lập tức xuất hiện vô số vệt nứt nẻ rồi bụp một tiếng nổ nhẹ tại chỗ.

Hạt ngô đã phình to gấp chục lần.

Món bắp rang bơ với màu sắc như màu socola nhưng mùi thì như mùi cứt ngâm ba tháng lẻ tám ngày cứ như vậy được chế biến ra.

Hàn Phong vội vã đem thứ ngô chết tiệt này ném ra ngoài cửa sổ, trong khi con mèo bên cạnh thì liên tục nôn mửa cùng chửi bới:

- Méooooo...

"Nhân loại hạ đẳng. Làm cái trò gì mà bẩn thỉu như vậy hả. Không thể an ổn một chút sao. Meo!"

Hàn Phong khoé miệng xuất hiện một trận co giật.

Đã bị thối mũi còn bị điếc tai.

Con mèo này chửi hắn còn khoẻ hơn cả Phương Tường ngày xưa từng chửi nữa.

Biết tiếng mèo cũng không phải là điều gì sung sướng.

Vui vẻ là vậy, nhưng nhìn nhận một cách nghiêm túc thì thật là vô cùng nguy hiểm.

Nếu như thế giới vẫn giữ nguyên cường độ dị biến hiện tại, vậy thì có lẽ chỉ trong vòng vài tháng nữa thôi, tất cả những nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của nhân loại sẽ biến thành hoang dã, và cực kỳ ít nhân loại có thể sống sót một cách "hoang dã".

Thế giới càng lúc càng khắc nghiệt nguy hiểm, không có chỗ dựa lưng, không có thế lực chống đỡ, không có hậu cần và đội ngũ hùng hậu làm điểm tựa, vậy thì chỉ có con đường chết.

Nửa tiếng di chuyển, đoàn xe khổng lồ đã chạy tới sát bên trường bắn Hương Đường, ngoại biên tiểu đoàn bộ binh 103.

Nơi này cách trung tâm thi đàn khoảng hơn 8 cây số về phía tây tây nam, xung quanh sớm đã được xử lý khử mùi và chế tạo đánh lạc hướng cẩn thận, là vị trí tập kết quân tuyệt đối an toàn.

Người Tam Giang rất đúng giờ, sớm đã tới nơi này chờ đợi hội ngộ.

Bọn họ là tổ chức chính thống, lực hiệu triệu vô cùng lớn, dưới trướng có nhiều quân nhân và cảnh sát chính quy nhiệt tình ra sức, điều này khiến đội ngũ của bọn họ rất có tổ chức và kỷ luật, ngay cả tân binh cũng có tác phong rất tốt.

Bốn tiểu đoàn của bọn họ đang chia khu sắp xếp trận hình ở xa xa, tư thái chỉnh tề nghiêm cẩn, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ tập trung nghiêm túc, thái độ vô cùng chuyên chú.

Đốc sát đứng tại đầu hàng đang cao giọng phổ biến lại một lượt nữa những điểm cần lưu ý, cũng có nhân viên hậu cần đang tích cực kiểm tra lại một lần nữa quân tư trang chuẩn bị cho chiến cuộc, vài đội viên tác phong chưa chuẩn, trang bị chưa đầy đủ cũng được hỗ trợ bổ sung ngay tại chỗ, tổng thể phải nói là tinh nhuệ tới cùng cực.

Quân đội Tam Giang mạnh, rất mạnh, mạnh hơn quân dân Hi Vọng nhiều, nếu có đánh nhau, kết quả trận chiến có lẽ đã vô cùng rõ ràng.

Hàn Phong bước xuống xe, con mèo cam cũng ngay lập tức nhảy lên lưng hắn, sau vài nhịp nhún người đã thành công trèo lên vai trái hắn nằm xuống, nó há miệng ngáp một tiếng, lim dim mắt ngủ say.

Con mèo ngu này bám người thật, cũng khôn thật, tuy rằng mỏ nó rất hỗn, nhưng nó biết ở cạnh ai sẽ được an toàn.

Hàn Phong bảo nó ở nhà trông nhà, nó cũng không chịu, nhất quyết bám theo bằng được, hắn cũng đành phải thuận theo.

Quân dân trấn Hi Vọng tập trung xong xuôi, một đội viên Tam Giang đã chạy qua bên này đưa ra lời mời:

- Hàn thủ lĩnh, mời đi hướng này.

Hàn Phong gật đầu, dẫn đầu bước theo người kia.

Lều chỉ huy trung tâm được dựng lên lâm thời bằng vải bạt, hiện tại đang có hơn chục người đang ngồi bên trong, tất cả đang chăm chú nhìn lên màn hình máy chiếu mà quan sát tình hình thi đàn.

Người ở đây đều là các thành phần cốt cán chủ chốt, có thực lực, có địa vị, có cả trí tuệ.

Bạc Thanh, Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch, La Thiên Dật, Hắc Tề, Tống Quảng Thắng, Thích Thương, Hạ Quân...

Hàn Phong cũng dẫn theo ba bốn người ngồi xuống ghế được đề tên sẵn, về phần những người còn lại, tất nhiên là lo việc sắp xếp và bài bố đội hình, cùng với bước đầu diễn luyện phối hợp chiến đấu cùng 4 tiểu đoàn Tam Giang.

Hà Tam cũng đã sớm dẫn đầu đoàn trao đổi vật tư bên ngoài, bắt đầu tiến hành hoán đổi tài nguyên phi phàm với Bạc Tuấn đối diện.

Đứng tại trên bục cao là đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Tào Khang, lúc này ông ta đang ra sức thuyết trình một lần nữa về kế hoạch tấn công đã được đề ra từ buổi chiều qua.

Là một thượng tá quân đội, ông ta chính là người có tư cách này nhất.

Khoảng 10 phút sau, Tào Khang mới ngừng lại rồi quay qua hỏi Hàn Phong:

- Hàn thủ lĩnh, cậu có đề xuất gì sửa đổi hay bổ sung không?

Hàn Phong trầm ngâm một lát, sau khi liếc mắt nhìn Tường Vi bên kia thì mới thành thật nói:

- Tào đoàn trưởng, nói thật, với kế hoạch trình bày của ông tôi chỉ có thể hoàn toàn đồng thuận. Có điều, chúng ta cần tìm ra chính xác mức sát thương có thể xuyên thủng được phòng ngự của chủ lực thi đàn.

Lời này của hắn vừa ra, phòng họp lập tức lâm vào trong im lặng kéo dài.

Tình hình thi đàn Minh Thái, có thể hình dung bằng một câu, đó là bất khả chiến bại. (Không thể đánh bại).

Mặc dù mức độ hung dữ của thi đàn này là rất lớn, bọn nó vô cùng hiếu chiến và ham chiến, sẵn sàng tấn công mãnh liệt bất chấp thương vong, thế nhưng sức phòng ngự nơi đầu não xa xa mới là thứ khiến cho nhân loại hoàn toàn bó tay.

Theo trinh sát từ drone vào thời điểm 30 phút trước, bọn chúng có tổng số quân vào khoảng gần 15 vạn đầu. Trong đó cao tầng thi đàn cực kỳ nặng về mặt phòng thủ.

Chỉ riêng quái vật Thể Phòng Hộ trên level 30 đã có 3 đầu rồi, trong đó có một đầu Shield 3 level 32 chính là thứ sinh vật không thể tác động tới. Con Thể Thao Túng level 30 thậm chí còn công khai ngồi trên bờ vai quái vật này mà liên tục nhai nuốt một cọng dây thừng, không thèm che giấu thân ảnh.

Đây là tự tin tới mức nào chứ.

Kỹ năng thiên phú mà bọn Shield-3 nắm giữ, theo như giao tranh trước đó mà Tam Giang đã trải qua, càng là thứ mà hai bờ đông tây sông Lệ không có lời giải.

Chưa kể tới hơn 40 đầu Shield 2 trải dài từ level 20 tới level 29, cùng với đó còn là cả trăm thây ma shield 1 level 18, 19 khác.

Chống làm sao đây?

Về phần thành phần thây ma khác loại, thi đàn này cũng cực kỳ khủng bố với 2 đầu Thể Sức Mạnh level 30 và level 31, 2 đầu Thể Tốc Độ level 30. Tầng cấp thấp hơn, bọn chúng có tổng cộng hơn 200 thây ma trên level 20 và tổng cộng 1300 thây ma trên level 10 nữa.

Tinh anh dưới level 30 của thi đàn Minh Thái nhiều gấp 4 lần tinh anh của thi đàn từng chạy qua trấn Thiết Thạch, sức mạnh tổng hợp của bọn chúng, càng là nhiều gấp cả chục lần.

Nếu lũ quái thai này đồng loạt xông lên cùng một thời điểm, nhân loại chắc chắn sẽ bị đánh cho tan tành xác pháo, chỉ có thể ôm đầu máu bỏ chạy được tới đâu liền chạy tới đó.

Nan đề này, nói thật, thêm một tiểu đoàn Hi Vọng cũng chỉ là thêm về lượng mà thôi, không thay đổi được về chất, trừ khi có thứ gì đó thật sự hay ho được lấy ra để sử dụng.

La Thiên Dật đầu tóc bạc trắng ngồi ở đuôi bàn, khuôn mặt giống như nhẫn nhịn đã lâu, mà tư thái cũng nhấp nhổm không yên.

Tại sao không ai nói gì để cậu ta còn hùa theo.

Lúc này Chu Vấn sau khi nhìn một vòng thì hung ác nói:

- Quản chi cái gì phòng ngự, đánh trước tính sau. Hiện tại ngồi đây bàn luận, thây ma kia cũng đâu có lăn ra chết cho chúng ta hưởng lợi được. Đánh thử vài hiệp lấy chút kinh nghiệm rồi bàn bạc tiếp.

La Thiên Dật thấy rốt cuộc cũng có người phát biểu thì vội vã lên tiếng hùa theo:

- Phải đấy, đánh thử một chút đi rồi tính tiếp.

Hắc Tề ngồi đối diện Chu Vấn, sau khi thấy cái thằng nhóc tóc vàng này vậy mà lại oang oang đòi đánh kiểu mù mờ, trong khi bao người còn đang lập kế hoạch cẩn thận, ông ta không khỏi cảm thấy nực cười.

Thổ phỉ...

Bất quá, sau khi nghĩ lại, lời của thằng nhóc này cũng không phải không có lý.

Đúng vậy, đánh để xem phản ứng, tính toán sâu cạn địch thủ một phen, xem trong quân có ai có phương án nào hay không, sau đó bàn tiếp, cũng là ý hay.

Ông ta lần đầu tiên lên tiếng đồng tình với quan điểm của bờ đông sông Lệ:

- Tôi cũng nghĩ chúng ta nên đánh thử một chút trước.

La Thiên Dật ở bên kia lại tiếp tục hùa theo:

- Đúng, thử một chút đi.

Trong lúc nhất thời, ý kiến của hai thằng trẻ trâu nhất lại được một lão làng già đầu khó tính nhất ủng hộ.

Và đây cũng chính là quyết định chung của cao tầng liên quân.

8h sáng ngày thứ 28 hậu dị biến.

Hàng dài xe cộ bắt đầu dựa theo lộ tuyến phòng ngự được xây đắp cả mấy ngày nay mà chậm chạp tiến lên. Số lượng lớn phương tiện phải tới gần 500 chiếc, cái này để cho mặt đất nhanh chóng bị cày xới biến thành mấp mô thủng lỗ, bụi khói tung trời mù đất, không khí tràn ngập một loại cảm giác bức thiết cùng hồi hộp.

Cách sắp xếp trận hình của liên quân hai bờ đông tây lần lượt là tiểu đoàn Hi Vọng ngoài cùng bên trái, tiểu đoàn 3 Tam Giang, tiểu đoàn 4, tiểu đoàn 1, tiểu đoàn 2 trấn giữ ở phía ngoài cùng bên phải.

Trấn Hi Vọng dùng nửa tháng thời gian để hoán cải hàng loạt xe cộ thành dạng bọc thép, đội hình xung phong là 30 chiếc xe tải hạng nặng được bọc giáp dày, xung quanh tua tủa chông sắt nhằm ngăn cản thây ma tiếp cận, đầu xe tải có một trụ sắt cực lớn hình chữ T gắn chặt, đây chính là công sự di động mới được thiết kế ra, thây ma lao tới chỉ có thể đứng phía trước chữ T mà thôi, nhân loại cận chiến giả sẽ đứng ở hai bên chữ T, thò đao tới chém đầu quái vật một cách nhàn hạ.

Nóc của ba dãy xe tải đi hàng đầu được dựng lên hàng loạt lưới chống bộc đạn, trên lưới gắn chi chít sợi vải ẩm ướt, ngay phía sau thùng xe là hàng chục tấm lưới xếp sẵn, có thể cơ động thay thế lưới cũ bất kỳ lúc nào, còn có cả bom xăng các loại chất đầy cao ngất, cũng sẵn sàng ném ra bất kỳ lúc nào.

Phía sau lớp xung phong là lớp binh lính chủ lực, thùng của những chiếc xe tải này được thiết kế lại để lắp đặt thêm vài cụm bậc tam cấp, nhóm phi phàm giả 4-1 có thể dựa vào các cụm bậc thang này mà tổ hợp thành nhóm chiến đấu một cách vững chãi. Mỗi chiếc xe tải hoán cải này chở được 5 cụm chiến binh, tổng số 25 người, thêm 2 thủ hộ giả sở hữu Quang Giáp, đây chính là đội hình 15 điểm hoả lực chính của trấn Hi Vọng.

Ngoài ra, các loại vũ khí khí tài hoả lực mạnh như BMP-1, BTR-60, M113, BTR-40, RAM-2000, súng máy hạng nặng, và tổ hợp chống tăng các loại được bố trí ngoài cùng bên trái, mục đích nhằm sẵn sàng xả hoả lực cao khi bị chọc sườn, hoặc đảm nhiệm bọc đoạn hậu khi toàn quân rút lui.

Không thể không kể đến hàng chục chiếc máy ủi, máy xúc, máy lu, xe tải chở công sự, xe cứu hoả cũng đã được điều động tới, mục đích chính là bố trí công sự di động, thu dọn chiến trường, giải tán thây ma tắc nghẽn, thực hiện chiến thuật đặc biệt, và dập tắt lửa của bộc đạn thây ma khi chúng nó bắn tới.

Phía sau đoàn xe xung phong của phi phàm giả là hàng dài xe ben chở người, tất cả đều là người sống sót có nhiệm vụ chịu đòn. Bọn họ hiện tại đã bắt đầu được chỉ đạo bật từng lon nước chống chịu và nước chiết xuất từ lá ớt biến dị ra uống xuống, ai nấy đều hiện lên biểu cảm vô cùng tận hồi hộp.

Còn có khủng hoảng cùng sợ hãi sâu đậm, tiếng khóc lóc, tiếng cầu ngyuện, tiếng nức nở hô gọi, tiếng nuốt nước bọt rên rỉ đã bắt đầu truyền ra, lại ngay lập tức được đốc sát cao giọng đè xuống.

Bên phía Tam Giang, bọn họ tất nhiên cũng đã hoán cải xe cộ thành dạng bọc thép, đội hình còn được giữ cự ly cực kỳ tốt, bốn vị đoàn trưởng hiện đang đứng hàng trước nhất, luôn luôn sẵn sàng ra tay giải quyết bất kỳ nguy cơ bất ngờ nào ập tới.

Tam Giang hôm nay huy động tới hơn 2200 người tham chiến, trong đó có 1100 binh lính chính quy, hơn 100 nhân viên hậu cần, số còn lại chính là mang theo để chịu đòn. Xem ra lời khuyên lúc trước của Hàn Phong cũng không phải là không có tác dụng, bọn họ đã huy động thường dân tới chiến trường rồi.

Trận địa công kích trải dài tới gần một cây số chiều ngang của nhân loại đã thành hình, lốp bánh xe nghiến trên mặt đất nhớp nháp, đem từng đạo ruộng ngô thối rữ nghiến tới nát bét, khoảng cách so với thi đàn thong thả rút ngắn, uy áp hai bên dần dần đối chọi với nhau.

Đứng tại nóc một chiếc xe tải nhìn về phía xa xa, Hàn Phong hai mắt khẽ nheo lại rồi ngửa đầu hít một hơi thật sâu.

Hương vị hư thối của thây ma đã vô cùng rõ nét, không cầnâ Siêu Khứu Giác, hắn cũng có thể ngửi được.

Mặt trời đã bắt đầu lên cao, chiến tranh cũng sắp tới hồi khai màn.

Uy áp năng lượng từ hai bên trận địa, theo khoảng cách đầu não rút xuống còn 5 cây số, càng thêm một bước va chạm vào nhau.

Nhím chống tăng bắt đầu được tích cực rải ra phía trước, cùng với đó, bom xăng cũng đã được xếp chồng lên nhau vào những vị trí yếu hại.

Trung tâm thi đàn, quang mang phòng ngự đỏ rực như máu trong khoảnh khắc này liền bùng nổ như sóng triều cuồn cuộn. Hàng trăm đạo quang giáp phụt phụt phụt được phóng thích, âm thanh khà khà vang vọng bốn phương tám hướng, biến thành áp lực vô cùng khủng bố, đến ngay cả vòm trời tại nơi này cũng phải mờ đi vì nhiễu ánh sáng và nhiễu năng lượng.

Thủ lĩnh thi đàn gửi đi một tín hiệu vô cùng rõ ràng.

"Có ngon thì thử đánh tới bố mày xem nào."

- Oeeeeee......

Âm thanh như trẻ con khóc lóc thảm thương, lại như tiếng dê đực mùa động dục, giữa không gian bao la mịt mù của hàng tỉ đạo năng lượng loạn lưu, điên cuồng phóng thích.

Trận địa nhân loại, Tào Khang giơ tay lên trời cao giọng hô:

- Thi đàn đã phát tín hiệu trinh sát. Toàn quân nghe lệnh, tấn công phủ đầu!

------

Cảm tạ đậu hũ HTTH vừa đô lết trà xoài nhé ~.~

Gâu gâu ẳng ẳng ~.~