Nghe thấy Hàn Phong hỏi, Nhạc Sơn lập tức lên tiếng:
- Gọi là trạm cứu hộ cứu nạn huyện Liễu Lâm đi.
Đây là tên gọi cũ của nơi này, cha hắn đã chết vì nơi này, hắn sớm đã muốn khôi phục lại tên gọi để tưởng nhớ.
Kiều Ti Vân đảo mắt suy nghĩ rất nhanh. Nàng vốn là thiếp thân tổng quản của Lang Uy Nhất, rất hiểu cách chiều chuộng thượng vị giả. Bản thân nàng nghĩ, đã là người đứng đầu, tất nhiên muốn đặt tên dựa theo ý kiến cá nhân của họ, gắn liền tôn chỉ và ý chí của bản thân, sao có thể chọn một cái tên cũ rích đã sớm thất bại. Đây không phải điểm gở sao?
Bởi vậy Kiều Ti Vân mạnh dạn phản bác:
- Ài, tôi nghĩ cái tên này quá dài, nên chọn tên nào ngắn một chút, đặc trưng một chút.
Nàng nói xong, kín đáo nhìn Hàn Phong, sau đó lập tức cụp mắt xuống.
Hàn Phong liếc thoáng qua Kiều Ti Vân, rốt cuộc hiểu tại sao nữ nhân này bắt được Lang Uy Nhất vào trong tay. Vừa xinh đẹp vừa hiểu lòng người, ai mà không yêu thích cơ chứ.
Ngô Soái gãi gãi cằm, nghiêm túc nói:
- Nơi này có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, vậy gọi Diễm Hương trấn đi.
Hàn Phong đang uống nước thiếu chút nữa đã phun toàn bộ ra ngoài, cái tên em họ đầu đất này, suốt ngày chỉ nghĩ tới gái.
Mà những người khác cũng cổ quái nhìn qua Ngô Soái, tự hỏi vì sao hắn có thể nói ra một cách nghiêm túc như vậy.
Ngô Soái thấy nhiều người nhìn mình thì cười gượng, chỉ có thể bỏ qua.
Lúc này Mã Mộng Đình trong góc chợt nói:
- Nơi này rất nhiều phụ nữ, nhưng đồng thời cũng rất nhiều trẻ em, không biết quanh đây có trường tiểu học, trung học nào không?
Nàng có hai đứa con là Đinh Vũ và Đinh Tịnh Nhi, trước tận thế, Đinh Vũ học tiểu học, còn Đinh Tịnh Nhi vừa lên lớp 7, vẫn còn đang lứa tuổi học sinh.
Hàn Phong trong lòng khẽ động, nhìn qua Từ Thôi, Tạ Hàm Hương hai cái thổ địa nơi này.
Tạ Hàm Hương có chút chua xót nói:
- Có, trường tiểu học Hi Vọng, con tôi chính là học tại trường này. Chỉ là nó đã…
Nàng ta nói tới đây hai hàng lệ bất giác chảy xuống. Tận thể phủ xuống, ai cũng tránh không thoát, con nàng đã bị thây ma ăn thịt rồi.
Hàn Phong nặng nề thở ra, một lúc sau, hắn nghiêm túc nói:
- Căn cứ này từ nay sẽ gọi là Trấn Hi Vọng.
- Trấn Hi Vọng…
Mọi người đều lẩm bẩm lặp lại từ này, ánh mắt mỗi người đều xuất hiện hi vọng cùng phức tạp đồng thời song hành.
Tên này thực sự chất chứa rất nhiều ý nghĩa. Thật sự là một cái tên hay
Sau khi đã thống nhất thông qua, tiếp theo là bàn bạc các mặt công việc của trấn Hi Vọng.
Tiếp tục vẫn là Phương Tường lên tiếng:
- Sau khi thống kê tất cả vật tư, hiện tại chúng ta có 1.573kg gạo, 211kg bột, 97 cân ngô hạt, 42 thùng lẻ 7 gói mỳ tôm, 9 thùng bánh bao chay khoảng 900 cái, 49 cân thịt phơi khô, 38 kg cá biển phơi khô, 33 cân đậu hà lan khô, khoảng 41 cân các loại rau khô, 19 cân da heo muối, 21 cân đuôi bò, hơn 300 lon đồ hộp các loại…
- Tổng hợp lại, dựa theo mức tiêu thụ hiện tại, cung cấp cho hơn 200 người có thể duy trì không quá lâu.
Lão không đưa ra thời gian cụ thể, không phải vì lão không tính được, mà là do lão cần báo cáo riêng việc này với Hàn Phong.
Là muốn cắt khẩu phần hay tăng khẩu phần?
Việc này có chút nhạy cảm. Là người đứng đầu, Hàn Phong phải chịu trách nhiệm với lượng thức ăn của người dưới trướng, cũng là người đầu tiên đón nhận cái nhìn của dư luận. Phương Tường nửa đời trước đã làm người đứng đầu, hiểu được việc không ai có thể quyết định thay Hàn Phong.
Hàn Phong lẳng lặng lắng nghe, trong lòng thử tính toán một chút, đoán chừng lương thực sẽ duy trì được 20 ngày.
Nhưng hắn sẽ ép chỉ tiêu tăng lên 30 ngày, về phần làm thế nào, cái đó để cho Phương Tường đi đau đầu.
Sau khi Phương Tường báo cáo, tới lượt Từ Thôi.
- Tôi đã huy động được 18 nam nhân trong tổng số 32 nam nhân, đều là những người tương đối có sức lực, cũng sẵn sàng cống hiến sức lực. Có điều, bọn họ chỉ sợ là không dám đối đầu thây ma.
Hàn Phong gật đầu, trong số 32 người kia, có vài người đã được hai người Lục Đại Nguyên, Nhạc Sơn chiêu mộ đi chiến đấu, những người còn lại tình hình không quá khả quan, không gãy tay cụt chân thì cũng già tới không chịu nổi, không tiện làm việc. Về phần chiến đấu, không phải ai cũng có dũng khí đối đầu thây ma, hắn không có phản cảm, chỉ thản nhiên nói:
- Rất tốt, những người này chia làm 2 tổ, về sau sẽ đi theo đội ngũ chiến đấu làm nhiệm vụ thu dọn chiến trường, tìm kiếm và vận chuyển vật tư.
Đàn ông nếu không trực tiếp ra chiến trường thì cũng phải ra sát tiền tuyến.
Tạ Hàm Hương cũng theo đó báo cáo:
- Rất nhiều nữ nhân đồng ý ra sức làm việc, tôi chọn lựa những người tương đối có sức lực, tổng cộng 3 tổ, mỗi tổ 20 người.
Nữ nhân ở trấn Hi Vọng thực sự rất nhiều, nhất là khi hợp nhất với tiểu đội của Hàn Phong, số lượng này lại càng nhiều, tới gần 120 người. Tuy bọn họ sức lực yếu nhược hơn nam nhân, nhưng không vì thế mà Hàn Phong bỏ qua lực lượng lao động này, hắn thản nhiên nói:
- Một tổ phụ trách tháo rút xăng xe, tìm kiếm nhiên liệu như gas, củi đốt, sắt thép. Tôi nghe nói có hai thợ rèn tay nghề rất khá, cô từ chỗ Từ Thôi liên lạc với họ, chuẩn bị chế tạo số lượng lớn gươm đao, vũ khí lạnh.
- Một tổ đi đào đất, xây một bức tường chắn con đường phía nam và phía đông lại, còn cần gia cố lại bức tường bao quanh khu lý túc xá này.
- Tổ còn lại chia đôi, một nửa phụ trách nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh, một nửa phụ trách may trang phục chiến đấu. Yêu cầu thật dày, thật kín, và có nhiều túi, nhiều ngăn để treo vũ khí. Ngoài ra, đan vài tấm lưới lớn.
Sau khi Tạ Hàm Hương báo cáo xong, tới lượt Lục Đại Nguyên nóng ruột lên tiếng:
- Đội viên của tôi chiêu nạp được tổng cộng 9 người, tất cả đều sẵn sàng đối mặt chém giết thây ma.
Đây cơ bản là lực lượng hắc bang còn sót lại của Tam Lang hội. Sau khi Tam Lang bị đánh tan, bọn họ đều quyết định vì Hàn Phong hiệu lệnh. Ngoài ra còn có mấy nam nhân không muốn làm công tác quét dọn, càng muốn cố gắng vì tương lai mạnh mẽ hơn.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Trước hết mỗi người được phát một khẩu súng lục và 8 viên đạn để phòng thân, ngoài ra vũ trang cơ bản có gậy bóng chày.
Nhạc Sơn cũng vội vã lên tiếng:
- Dựa theo chỉ thị của anh, tôi đã tập hợp được 8 nam nhân tham gia vào đội trị an.
Hàn Phong trực tiếp ra lệnh:
- Họ cần duy trì trị an cho Hi Vọng trấn, không chỉ đề phòng con người mà còn là động vật, thây ma đi lạc. Tôi trang bị cho anh 1 khẩu AK74 và 4 súng lục, phân phối ra sao tuỳ anh.
Sau khi Nhạc Sơn kết thúc trình bày, Kiều Ti Vân đã có chuẩn bị trước, chậm rãi lên tiếng:
- Có 40 nữ nhân đồng ý tham gia chiến đấu với thây ma.
Đây đều là những nữ nhân trải qua dày vò cùng cực của Tam Lang hội.
Nàng ta nói rất ngắn gọn, nhưng người ở đây đều nhận thấy sự quyết tâm vô cùng to lớn.
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chỗ tôi chỉ còn lại 13 thanh gậy bóng chày, cô chia họ thành 3 tổ, thay phiên nhau sử dụng, những người còn lại dùng vũ khí lạnh. 3 tổ này, tất cả đều trực tiếp nghe theo hiệu lệnh của Ngô Soái.
Ngô Soái nắn bóp hai tay nói:
- Các cô chưa có kinh nghiệm, ngày mai tôi sẽ phụ trách huấn luyện cho.
Hắn từ nhỏ mê võ thuật, lớn lên mê quân đội, những thứ này đều có thể làm được.
Hàn Phong nhìn qua một lượt nói:
- Những người phi phàm còn lại tạo thành một đội ngũ, trực tiếp nghe theo chỉ huy của tôi.
- Rõ!
Sau khi đã sắp xếp nhân sự xong xuôi, tiếp theo là phương hướng tương lai. Hàn Phong nhìn một vòng sau đó nói:
- Mục tiêu hàng đầu trước mắt của chúng ta là lương thực. Tuy nhiên, siêu thị Thanh Hà gần đây có quái vật cực kỳ khủng bố, nếu không chuẩn bị trước, tất nhiên không thể đoạt được nơi này. Bởi vậy trước hết chúng ta sẽ tìm kiếm vật tư dọc một đường về phía siêu thị, vừa để thanh lý thây ma trên đường tấn công, vừa để bố trí chiến trường đánh bại con quái vật kia.
- Mục tiêu tiếp theo là tìm kiếm kho vũ khí. Chúng ta sẽ tiến hành song song với hành động thu thập tài nguyên, và chỉ tấn công siêu thị sau khi đạt được đủ vũ khí cần thiết.
- Mục tiêu thứ ba là liên lạc với chính phủ xin trợ giúp. Vấn đề này, Nhạc Sơn, cậu có ý kiến gì?
Nhạc Sơn suy nghĩ một chút sau đó bất lực thở dài:
- Tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bộ đàm liên lạc ở đâu. Về phần tần số liên lạc, tôi cũng không biết rõ. Sau khi cha tôi bị hại chết, đám người Tam Lang đã thay đổi sóng liên lạc rồi. Có điều, tôi biết căn cứ đó ở bên kia cầu Lệ Giang, thuộc địa phận huyện Tam Giang.
Hàn Phong bất động thanh sắc, gật đầu xem như đã biết, thản nhiên nói:
- Cậu về sau phụ trách dò tìm cách thức liên lạc với họ.
Nhạc Sơn đồng ý, sau đó tiếp tục nói:
- Hàn Phong, bây giờ đội ngũ của chúng ta đã rất đông thành viên, tôi nghĩ nên thiết lập cấp bậc chính quy cho tiện việc trao đổi.
Cha hắn là phó cảnh trưởng, tất nhiên là không quen thuộc cách gọi lão đại, đại ca, tiểu đệ, lâu la gì gì đó như nhóm Tam Lang vẫn dùng.
Mà việc sắp xếp cấp bậc này khiến Ngô Soái cực kỳ hứng thú, hắn là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.
Hàn Phong gật đầu đồng ý:
- Anh quen thuộc nhất, anh cho ý kiến đi.
Nhạc Sơn lập tức gật vui mừng nói:
- Tổng nhân số chiến đấu của chúng ta có khoảng 70 người, vừa đủ một đại đội, vậy nên tôi nghĩ nên cơ cấu thành một đại đội với ba trung đội nhỏ, mỗi trung đội có 2 tiểu đội…
Nói tới đó, Nhạc Sơn hơi dừng lại một chút, sau đó liền im lặng.
Những người ở đây tâm tư rất nhạy bén. Đại đội thì phải có đại đội trưởng, đại đội phó, sau đó lần lượt là các trung đội trưởng, trung đội phó, tiểu đội trưởng… Đây đều là các chức vụ lãnh đạo nắm quyền trực tiếp.
Nhạc Sơn sao có thể quyết định, hắn không dám nhiều lời thêm, chỉ chạm đến liền dừng.
Hàn Phong liếc nhìn hắn ta nói:
- Tối nay hãy đem bản phác thảo cho tôi xem.
Nhạc Sơn thấy ý kiến của mình được chấp thuận thì thở phào một hơi, có chút vui vẻ vì cái tổ chức giống như thổ phỉ của lũ Tam Lang hội sẽ không hiển hiện lần nữa.
Cuộc họp dần đi đến hồi kết, Liễu Huyên đột nhiên giơ tay phát biểu:
- Tôi cảm giác hệ thống chấm công của chúng ta có chút khó giải quyết, chi bằng đổi hình thức khác…
Cả Hàn Phong lẫn Phương Tường đều hứng thú nhìn nàng ta, những người còn lại cũng tương tự như vậy.
Liễu Huyên không có vì nhiều người chú ý mà ngượng ngùng, trái lại nàng ta còn rất tự tin mỉm cười nói:
- Điểm chiến công vẫn giữ, nhưng tạo ra một hệ thống quy đổi chiến công qua phiếu lương thực, song song hiện hữu. Chúng ta sẽ chi trả tất cả mọi thứ dựa trên phiếu lương thực này, có thể coi nó như một loại tiền tệ để trả lương.