Chương 547: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (9)

Hàn Phong tất nhiên không rảnh hót cứt, hắn chỉ khẽ hất cẳng chân một cái, ngăn không cho con mèo ngu này bôi nước mưa lên ống quần mình rồi tức giận đáp lại:

- Méo!

"Mày đi bên cạnh tao đi, cẩn thận một chút, không có lại bị lạc mất bây giờ. Meo."

- Méoooo...

"Nhân loại hạ đẳng, không cần ngại ngùng, ta cho phép ngươi hốt. Meo."

Một đoàn năm người, ừm, là bốn người một mèo, dưới sự dẫn đầu của Trần Tu, bắt đầu đi một vòng lớn xuyên chéo qua khu cá độ để tới một con phố nhỏ.

Đây là phố Thái Thịnh, là phố trung gian kết nối giữa khu nội khu và khu ngoại ô.

Khu nội khu là ba khu vực lớn gộp lại, bao gồm khu quân sự hoá, khu trung tâm và khu dân sự, là nơi mà vừa rồi đám người đã vui chơi thăm thú. Còn khu ngoại ô là tất cả các khu vực còn lại, chúng nằm hết tại bên ngoài lớp tường bao thứ nhất, nơi diễn ra các sự việc được coi là "bất hợp pháp".

Trong văn bản pháp luật của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang có ghi rõ, tất cả mọi địa điểm bên trong khu vực nội khu đều nghiêm cấm tuyệt đối việc sử dụng kỹ năng hệ thống, bất kỳ ai ngoài chấp pháp đội dám tung ra đòn phi phàm sẽ lập tức bị bắt lại, không có ngoại lệ.

Khu vực ngoại ô cũng nghiêm cấm sử dụng kỹ năng hệ thống, tuy nhiên không phải cấm tuyệt đối, lệnh cấm này chỉ có giá trị tương đối.

Sở dĩ có sự tương đối này là do khu ngoại ô chỉ cấm người ta dùng năng lực phi phàm để tấn công nhau, còn về phần sử dụng năng lực phi phàm để tấn công động vật biến dị thì ai cũng đều được phép.

Sự khác biệt của việc áp dụng luật pháp này tới từ rất nhiều nguyên nhân bên lề...

Bước tới đầu phố Thái Thịnh, Trần Tu đầu tiên là tháo ra huy hiệu của nhân viên chính phủ rồi nhét vào túi.

Vật này đa số thời gian dùng để chứng minh thân phận, hay còn gọi là khoe mẽ trấn áp bên ngoài, tác dụng tại khu nội khu tương đối lớn.

Nhưng mà ở phố Thái Thịnh này và ở cả khu ngoại ô thì không, ngược lại, nó còn là cản trở cùng nguy cơ.

Thật ra, vẫn có thể đeo nó khi bước vào phố bình thường, có điều nếu như ngươi không có thực lực, không có chỗ dựa vững chắc, vậy thì ngươi sẽ nhận phải sự bài xích và cản trở vô cùng phiền phức, có khi còn chết thảm không rõ nguyên do, cũng không phải chưa từng có tiền lệ.

Ở nơi này, nhân viên chính phủ không được chào đón.

Trần Tu muốn dắt đám người Hàn Phong đi xem một chút, không phải muốn đi gây sự, bởi vậy phải làm sao khiến cho bản thân trông càng ít nổi bật thì càng thuận tiện.

Trước đường dẫn vào phố Thái Thịnh có một bức tường đổ nát.

Bên trái bức tường vấy đầy máu tươi, từng giọt từng giọt đỏ sậm nhơ nhớp vẫn liên tục chảy từ trên chảy xuống, dưới ánh mặt trời buổi trưa, nó càng toả ra hương vị thê lương tanh tưởi.

Đây hẳn là máu người.

Chính giữa bức tường treo một bộ xương người khô đét, toàn thể đen kịt sứt sẹo, vài căn xương sườn gãy nứt nham nhở, trước ngực còn cắm một thanh dao găm bạc trắng, nó cứ như vậy nằm lăn lóc tại đó, rõ ràng là được cố ý phơi bày để thể hiện vài thông điệp nhất định.

Thông điệp nằm ở ngay bên phải bức tường, nơi có hai chữ to lớn được bôi trét một cách đơn điệu bằng máu tươi.

"Vô Pháp"

Khu vực không có luật pháp.

Thật sự là đủ ngông cuồng.

Trần Tu lại quay qua bên cạnh nhỏ giọng dặn dò với nhóm Hàn Phong:

- Hàn Phong, tôi nói trước, nơi này là khu vực bất hợp pháp, anh tốt nhất chỉ nên nhìn xem, đừng nên giao lưu tiếp xúc với đám người này làm gì.

Hàn Phong liếc nhìn bên trái một cái rồi thản nhiên gật đầu:

- Tôi tất nhiên không chọc vào đám người vô pháp làm cái gì.

Hắn vừa rồi nhìn thấy ba tên nhân viên chính phủ cũng tháo ra huy hiệu rồi âm thầm dựa theo một hướng khác tiến vào phố Thái Thịnh.

Đây hẳn là tiến vào trước để chuẩn bị "dẹp đường" ha?

Ba tên này đã đi theo nhóm Hàn Phong ngay từ khi bọn họ mới bước chân vào chợ trời rồi, mùi của mấy người này tương đối tách biệt với hoàn cảnh, sao có thể trốn được sự điều tra của Siêu Khứu Giác cơ chứ.

Nhóm ba người này mới là ba "bảo tiêu" chân chính mà chính quyền Tam Giang phái ra để canh chừng hắn.

Trần Tu công khai đi trước chỉ nhằm hướng dẫn và dẫn đường sương sương thôi, ngăn cản sự quấy rầy của mấy con cá tạp thôi, có khi gã còn chẳng biết đến sự tồn tại của đồng nghiệp đi sau nữa kìa.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Trần Tu mới là hít sâu một hơi rồi dẫn đầu bước qua bên cạnh bức tường đổ nát, Chu Vấn hứng thú nối gót theo sau, kế đó là Kiều Ti Vân cũng nhíu mày bước qua đường nhánh, Hàn Phong đi ngay phía sau áp chót đoàn người, cuối cùng mới chốt hạ lại bằng một con mèo cam với thân hình béo múp như con lợn sữa.

- Méooo...

"Nhân loại hèn mọn, ta cho phép ngươi được bế ta. Meo!"

Con mèo ngu này rõ ràng đang cảm nhận được sự nguy hiểm, nó nhanh như chớp thò chân bám lấy ống quần Hàn Phong rồi liên tục bò lên cao, cũng chỉ cần dùng hai giây đã thành công bám vào trước ngực hắn, tai mèo vốn dựng thẳng nay cụp hẳn về sau, đôi đồng tử giãn nở hết cỡ, đuôi dài liên tục quất mạnh, thân hình tròn ủm run như cầy sấy.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên một cái biểu cảm khinh bỉ.

Mày có ngon thì cương nữa đi xem nào, còn không phải chưa gì đã sợ tới mức lông mao dựng ngược.

Hắn lúc này xách cổ nó lên rũ rũ mấy cái, đem nước đọng trên người nó rũ sạch, sau đó tuỳ tiện đặt nó lên vai trái rồi thản nhiên nói:

- Meo.

"Con mèo ngu, ngồi im một chút, đừng có làm rộn, bằng không tao liền bán mày cho lò thịt chó gần nhất đó. Meo!"

Có lời doạ dẫm này của hắn, con mèo cam rốt cuộc không dám bò lung tung nữa, có điều nó vẫn nhếch mép càu nhàu lẩm bẩm cái gì đó, thái độ thật sự là vô cùng thích hơn thua.

Hàn Phong cũng chỉ có thể mặc kệ nó.

Phố Thái Thịnh là một con phố nhỏ, bố trí sinh hoạt nơi này gần giống với kiểu cách sinh hoạt tại khu dân sự phía trong nội khu, chẳng qua toàn bộ mọi sự việc đều xoay quanh các yếu tố phi phàm, quy mô tổng thể cũng không sầm uất đông đúc bằng, và cũng không có ai quản lý hay bảo vệ cả.

Có vài quầy hàng buôn bán bên đường, vật phẩm buôn bán là sách kỹ năng, trang bị hệ thống, thậm chí là cả thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, tinh thạch exp, súng đạn, người xem mua không nhiều lắm.

Có khu cá cược đỏ đen, nhìn lướt một chút thì phương thức cá cược cũng thuần một màu sắc phi phàm, hai người sẽ đứng ra cùng tấn công vào một tấm sắt dày, người nào căn chỉnh uy lực phi phàm để gây thiệt hại cho tấm sắt tới càng gần mốc chỉ định hơn thì thắng, cái này xem như cược "khống chế lực".

Có một nhà hàng nhỏ phía bên phải, bên ngoài đề điểm rõ ràng mấy món ăn bên trên: Cua biến dị level 7+, cá biến dị level 7+, rắn biến dị level 10+... Đây thật sự chính là các món ăn vô cùng phù hợp cho phi phàm giả.

Con mèo cam trên vai Hàn Phong nhìn tới cái nhà hàng này, đôi con mắt to tròn đều sắp chảy ra tua tủa nước bọt thèm thuồng.

Thậm chí cũng có quán bar đèn mờ, chẳng qua trước cửa không có người đứng tại mời chào, chỉ có một tấm bảng ghi số 100 tại đó.

Hàn Phong hiện tại đã hiểu ý nghĩa con số kia, kia biểu hiện số công huân cần phải bỏ ra để hưởng dụng dịch vụ.

"Gái phàm nhân" và "gái phi phàm" chênh lệch nhau tới 20 lần giá trị, thậm chí có thể chênh lệch hơn, thật sự là đủ kinh khủng. Phải biết mấy tiệm massage trong nội khu thì nhân viên đều rất xinh đẹp, giá có 5-10 công huân thôi, còn quán bar nơi này chưa rõ đẹp xấu thế nào đâu, chui vào ăn chơi không khác nào hành động bóc túi mù.

Lúc này Trần Tu lại một lần nữa quay người nhỏ giọng nói với đám người phía sau:

- Cũng sắp tới giờ trưa, một lát nữa người tới sẽ rất đông, chúng ta tốt nhất điệu thấp một chút.

Hàn Phong chỉ hàm hồ ậm ừ cho qua chuyện.

Hắn đã điệu thấp cả nửa đời trước rồi, lúc này lại lười tiếp tục điệu thấp cúi đầu. Dù sao thì nơi này cũng là Tam Giang, hắn có chọc ra bao nhiêu cũng chẳng sợ ảnh hưởng tới hình tượng, có gì phải khép nép co ro hay sao.

Lúc này hắn tấp vào một quầy hàng bên đường rồi chỉ vào cái khay inox đang xếp lấy mười mấy viên tinh thạch exp rồi hỏi:

- Cái này bán giá thế nào?

Tinh thạch exp là tài nguyên phi phàm phổ biến nhất thế giới hậu tận thế rồi. Ngày thứ 27 dị biến, đánh quái level 5 sẽ chắc chắn sẽ rớt ra tinh thạch exp, các cấp độ bên dưới cũng 50-50, vì vậy thứ này được bày bán cũng không lạ.

Tác dụng của một viên tinh thạch exp ở giai đoạn đầu là rất lớn, một viên xịn xò thậm chí có thể khiến người ta đột phá hai ba cấp độ đầu, thế nhưng lên tới tầm level 10 thì tác dụng giảm dần, không lớn như giai đoạn đầu nữa. Vì sao ư, vì muốn từ level 10 lên tới level 11 thì phải gom góp rất nhiều tinh thạch nữa, số tài nguyên đó để dành ra mua nhẫn, mua đao, mua giáp, mua kỹ năng, lợi ích hơn nhiều.

Chủ sạp hàng là một đại hán chừng 30 tuổi với mái tóc xoăn, khuôn mặt che bởi mặt nạ sắt kín mít, chỉ có đôi mắt lạnh sắc là lộ ra ngoài. Thấy có khách hỏi, lại còn dám công khai lộ mặt, người này không nhanh không chậm hỏi ngược lại:

- Mua được giá bao nhiêu?

Hàn Phong thấy cái kiểu buôn bán lấp lửng này thì không khỏi nhướng mày, hắn lập tức quay qua Trần Tu đứng bên cạnh hỏi:

- Cái này mua bán thế nào?

Trần Tu thoáng nhìn số lượng tinh thạch trong giỏ, sau một hồi do dự, hắn vẫn là thở dài đáp:

- Hàn Phong, hiện tại tôi không tiện mua bán thứ này cho anh, mong anh hiểu cho.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, sau một thoáng suy nghĩ liền lập tức hiểu ra.

Trần Tu đang không đeo mặt nạ, hắn ta sợ nếu báo giá bậy bạ thì sẽ ảnh hưởng buôn bán của chủ sạp hàng, sau này sẽ bị đối phương ghi hận.

Xem ra nơi này thật sự là đủ vô pháp.

Lúc này Hàn Phong lấy ra một xấp dày tem phiếu công huân trải lên bàn rồi tuỳ tiện nói:

- Tôi muốn mua hết số tinh thạch exp này, cứ thoải mái lấy phần mà anh muốn, số còn dư lại, tôi muốn mua một chút tin tức về giá cả tại chỗ này.

Chủ sạp hàng thấy mức độ chịu chi của Hàn Phong thì không khỏi giật mình, thằng này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Hắn ta vốn tưởng thằng này chỉ muốn hỏi chơi chơi thôi, hoá ra là đại gia chân chính à.

Chẳng qua hắn ta cũng không quá quan tâm tới thân phận của đối phương làm gì, lúc này nhanh chóng thò tay xuống gầm bàn móc lên hơn chục viên tinh thạch nữa thả thêm vào khay inox, lại thu hết tem phiếu trên bàn lại rồi thản nhiên nói:

- Giá tinh thạch exp là 4 công huân trên 1 exp, chỗ này tổng cộng 133 exp, là một số lượng nhiều trên 100 exp, vậy thì giá chênh lên 5 công huân trên một exp, tổng cộng 665 công huân.

Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi âm thầm cảm thán.

133 exp lại có giá bằng 2 sách kỹ năng nhất giai bản niêm yết, đắt thì thôi luôn nhé.

Tất nhiên, đây là chợ đen, có lẽ số tinh thạch này còn là hàng tham ô, giá có lẽ phải đắt gấp đôi hoặc thậm chí gấp 3 lần giá niêm yết cũng không chừng. Nếu tính theo cách bất hợp pháp, bán đi một bản sách kỹ năng nhất giai hẳn cũng thu về khoảng 600 công huân, tương đương 133 exp, cũng không tệ.

665 công huân, tương đương hơn 100 cân gạo, ái chà chà, ái chà chà.

Giá hợp lí đấy.

Tất nhiên cũng có khả năng hắn đang bị chặt chém, giả cả còn có thể rẻ hơn một chút.

Nếu có thể, Hàn Phong sẵn sàng đem hơn 10 tấn gạo ra đổi lấy 13.3000 exp tại cái chợ đen này cũng không chút do dự. Chẳng qua đây chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi, cái chợ này đào đâu ra lắm tinh thạch exp thế, cả chợ có mỗi gã trước mặt bán tinh thạch thôi đó.

Công huân cũng dùng được vào nhiều việc chứ không chỉ dùng mua gạo, gạo tuy cũng rất đáng giá, nhưng ở thế giới phi phàm, nó là cái thứ bản vị yếu nhất để neo giá trị rồi.

Mà giờ Hàn Phong cũng chẳng có 10 tấn gạo bên người để đổi.

Lúc này hắn khẽ gật đầu thu hết tinh thạch exp lại rồi thản nhiên hỏi:

- Còn giá cả hàng hoá khác?

Hắn đặt xuống phía dưới khoảng 800 công huân, phần còn thừa, đương nhiên là phí tình báo.

Chủ sạp hàng lườm Hàn Phong một cái rồi khàn giọng nói:

- Sách kỹ năng nhất giai khoảng 300-500-700 tuỳ loại, trang bị level 2 khoảng 600-1500 tuỳ loại.

- Sách kỹ năng nhị giai khoảng 2000-3500 tuỳ loại, trang bị level 3 khoảng 5000 tuỳ loại, thậm chí đắt hơn, hoặc chỉ có thể trao đổi bằng hiện vật.

- Sách kỹ năng tam giai, rất hiếm thấy, giá có thể tới hơn 9000, hoặc chỉ có thể trao đổi bằng đồ vật ngang giá.

- Ngoài ra, thẻ vật phẩm ngẫu nhiên giá 1700-2000, nhưng yêu cầu phải mở ngay tại chỗ, giá sẽ tăng lên theo vật phẩm mở được.

- Thuốc Tốt nhị giai giá khoảng 20, tam giai giá khoảng 70, Nước Tăng Lực giá khoảng 100.

- Rượu nho đen cũng có bán, chẳng qua tôi không rõ giá.

Hàn Phong nghe tới đây thì âm thầm gật đầu, sau đó lại hồ nghi hỏi:

- Nước Tăng Lực là cái gì?

Câu hỏi này tất nhiên nhằm vào kiến thức phi phàm chứ không hỏi đến redbull hay sting.

Chủ sạp hàng không khỏi nheo mắt cẩn thận đánh giá Hàn Phong một cái.

Thằng này là người trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên vậy, đến cả Nước Tăng Lực mà cũng không biết, liệu có phải phi phàm giả hay không đấy?

Trần Tu đứng bên cạnh lúc này chậm chạp nói xen vào:

- Nước Tăng Lực là dịch phẩm tồn trữ, được sản xuất từ kỹ năng của phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tường Vi, có tác dụng gia trì một lượng chỉ số tiềm năng nhất định trong vài phút, cũng không hiểu sao lại bị bán trôi nổi ở chỗ này.

Thật ra thời gian trước Nước Tăng Lực đúng là có hàng trôi nổi là thật, nhưng nghe nói gần đây Nước Tăng Lực đang bị hạn chế cung ứng để dồn lựcu chuẩn bị cho chiến dịch tại thôn Minh Thái, vậy mà vẫn có hàng lọt ra ngoài.

Này là tham ô có hệ thống luôn à.

Kiều Ti Vân và Chu Vấn nghe tới cái tên Tường Vi này thì không khỏi ngạc nhiên, bọn họ đều đồng loạt quay qua nhìn Hàn Phong bên cạnh, mà quả thật người kia đã cao giọng nói:

- Thú vị đấy, chỗ nào đang bán Nước Tăng Lực, tôi mua hết không chừa bình nào.