Chương 542: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (4)

Hàn Phong âm thầm liếc mắt nhìn thằng cha chủ sòng bài đang đứng trên bục cao đối diện.

Thằng cha đầu trọc cởi trần mặc quần đùi hoa với quả xăm trổ rồng phượng kín ngực này cũng thật biết cách lợi dụng hiệu ứng FOMO đó (Fear Of Missing Out), gã cứ liên tục nhắc đi nhắc lại việc 30 giây sau sẽ đóng cược trong cả mấy phút rồi, việc này khiến người chưa cược bị thôi thúc phải tham gia đặt cược, mà người đã cược lại bị âm thanh cãi cọ bàn luận thôi thúc tăng thêm tiền cược, hoặc cược thêm vào các hạng mục phụ ngoài vấn đề phân định thắng - thua, tất cả đều bị reo rắc nỗi sợ về việc sẽ "bị bỏ lỡ" cơ hội đổi đời này.

Hắn còn phát hiện có ít nhất hai thằng cha khác lẫn trong đám đông đang ra sức khiêu khích mọi người, bọn này liên tục rải ra tin tình báo nửa thật nửa giả về cặp đôi mèo - chuột, chọc ghẹo và khuấy đảo không khí cuồng nhiệt, tạo kèo ảo, kèo bên lề, thậm chí cho vay lãi ngay tại chỗ, từ đó thu hút tới một đám người phải nôn hết tiền bạc trong túi ra ngoài.

Một khi đã nôn ra rồi, vậy thì rất khó có thể lấy lại. Nhà cái ở giữa kiếm phần trăm sẽ luôn luôn thắng, còn con bạc sẽ luôn luôn bị bòn rút dần dần, thắng muốn thắng thêm, thua muốn gấp đôi đòi lại, vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi vòng xoáy đỏ đen này.

Tất cả con bạc ở đây thực ra đều là lũ chuột và mèo bị nhốt trong lồng giam, chỉ có duy nhất chủ sòng là thực sự đứng ngoài mà thôi.

Tính toán kỹ lưỡng, nơi này làm ăn phải nói vô cùng thịnh vượng, có lẽ thu nhập ròng của chủ sòng phải ngang với một tiểu đội trưởng chiến đấu tại tuyến đầu cũng không chừng.

Tiểu đội trưởng thì phải bỏ mạng ra tranh thủ, cũng không phải ngày nào cũng có thi đàn cho họ săn giết, trong khi chủ sòng thì ngày nào cũng bú đẫm.

Tất nhiên, đây chỉ là thu nhập ròng, về phần chủ sòng phải cắt phế cho bảo kê phía sau bao nhiêu, không ai biết.

Điểm quan trọng nhất là toàn bộ những điều này đều chỉ tới từ việc khai thác bản năng chiến đấu của hai con sinh vật dị biến, quá trình thực hiện vô cùng dễ dàng, tính nguy hiểm thấp, không vi phạm luân thường đạo đức gì cả, mà tiền vốn bỏ ra có lẽ cũng hết sức rẻ mạt.

Hàn Phong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc sẽ tổ chức sòng bạc ở "quê nhà" rồi. Dân cư của hắn đang quá giàu có, tiền bạc quá mức rủng rỉnh, điều đó đang tạo ra áp lực vô cùng lớn lên phòng vật tư, hắn phải tìm cách cho đám đó nghèo đi nhanh chóng mới được.

Phải nghèo đi theo kiểu vô bổ, ném tiền qua cửa sổ càng nhiều càng tốt.

- Cược thêm đi, cược thêm đi, cơ hội cuối đây, ai vào kèo không.

Chủ sòng xăm trổ gào ầm lên một đạo thanh âm hưng phấn, hai tên hoạt náo viên thì tiếp tục oang oang giới thiệu về thiên phú dị bẩm của chuột và mèo, bất quá lần này chỉ còn hai ba người móc hầu bao ra đánh cược.

Thật sự là ai cũng đều hết tiền cả rồi.

Trong khi chủ sòng đang định tiến hành chốt sổ, bên phía đối diện, một đạo thanh âm thản nhiên lại bất chợt vang lên:

- Có kèo thời gian thi đấu không? Tôi cược 100 công huân, trong vòng dưới 30 giây, kết quả thắng bại sẽ được định đoạt.

Người vừa mới nói tất nhiên là Hàn Phong rồi.

Âm thanh của hắn để cho hiện trường thoáng im lặng lại, sau đó là bùng nổ lên vô số lời bàn tán bên lề.

- Kèo gì kỳ quái vậy.

- Lần đầu nghe nha.

- Nhưng nghe được đấy. Mèo thì thích vờn chuột, nhưng chuột khủng thế kia, có lẽ nó không vờn nổi mà phải dứt điểm ngay.

- Sao mày tư duy đần thế, chuột khủng thì mèo mới phải vờn càng lâu mới dứt điểm được, mà có khi không dứt được luôn. Phó Bưu, mở kèo này đi, tao cá trận này lâu hơn 30 giây, 10 công huân!

- Ê, có không vậy, cho tôi theo với, tôi chắc chắn kèo này chuột sẽ vùng lên làm thịt con mèo kia nhanh thôi, 4 công huân cho kèo dưới 30 giây.

- Lê Bình, thằng kia vào kèo tới 100 công huân, tao với mày bám vào nó mà chơi, tao đánh ngược lại với nó, ăn thì xem như ăn đẫm, mày đánh xuôi với nó, có gì bù lỗ cho tao.

- Phó Bưu, mở kèo đi, bằng không bọn này sẽ tự làm kèo bên lề.

Một gã bợm rượu gầy trơ xương lúc này cầm mấy tờ tem phiếu công huân lè nhè kêu ầm lên, cái này khiến cho đại hán chủ sòng xăm trổ kín ngực tên Phó Bưu không khỏi nheo mắt lại cẩn thận đánh giá Hàn Phong, lại đánh giá đám người Kiều Ti Vân, Chu Vấn, Lưu Giang đi cùng, lòng thầm dấy lên nghi vấn, sau đó gã bất chợt nhìn thấy Trần Tu với huy hiệu nhân viên chính phủ đang khép nép đứng bên cạnh, ánh mắt theo đó không khỏi hơi co lại.

Trà trộn giang hồ đã lâu, gã vừa nhìn liền biết ai là người dẫn đầu.

"Công tử ca nhà nào đây, sao mình không biết nhỉ... Ừm, biểu hiện bên ngoài thì rất giống kiểu thế, ra tay phóng khoáng tuỳ ý, lại còn dẫn theo cả bảo kê và bình chứa tôn đỉnh cấp đi cùng, thằng này chắc cũng thuộc loại đầu đất phá gia chi tử."

Phó Bưu một bên đánh giá cùng kết luận, sau đó liệt kê vài điểm trước khi ra quyết định.

Thứ nhất, nếu hắn không đứng ra tạo kèo, vậy những kẻ xung quanh sẽ tự tạo kèo ngoài để đấu với nhau, đây là điều vô cùng tồi tệ, bởi vì như vậy chẳng khác nào hắn tạo sòng này miễn phí, còn bọn tự tạo kèo là tới xem cho vui, bú ké công sức xây dựng của hắn, việc này là buôn bán lỗ vốn.

Sở dĩ có sự tồn tại của chủ sòng, ngoài việc hắn là người cung cấp "đấu sĩ" trong đấu trường thì hắn còn là người cung cấp sự tín thác, đặt kèo ở chỗ hắn sẽ không phải lo gian lận, không lo bị chấp pháp đội hỏi thăm, không lo nợ nần dây dưa, càng không lo kẻ khác bùng kèo, giờ mà hắn không dám nhận kèo thì khác nào uy tín của hắn bị hạ giảm đâu.

Thứ hai là hắn cũng xác định Hàn Phong là công tử ca nào đó mới nổi gần đây, loại người ưa phô trương như vậy, không tiện đắc tội, chiều theo thằng này một lần xem như kết thân.

Thứ ba là kèo này thật sự đủ hấp dẫn, số lượng công huân nãy giờ sơ lược muốn đổ vào đã là 210 điểm rồi, mà chắc chắn sẽ còn tăng nữa, tính toán, hắn ngồi ở giữa bú 10% chi phí tín thác, trừ hết tất cả chi phí, phần còn lại vẫn tương đương gần 1 ngày lương của nhân viên chính phủ như Trần Tu, đây là vô hạn lợi ích mà không có bất kỳ tác hại nào.

Dưới áp lực của đám đông, cùng với phán đoán sơ bộ của bản thân, Phó Bưu vỗ vỗ hai tay gật đầu nói:

- Được, tạo kèo này đi, ai muốn cược thì đăng ký lẹ lẹ.

Quyết định được chốt, sổ sách ghi chép mở ra, tiền được đổ vào, 161 công huân cho kèo này chỉ kéo dài dưới 30 giây, trong khi 153 công huân cho rằng kèo này sẽ lâu hơn thế rất nhiều.

Không ai tin việc trận này sẽ diễn ra nhanh chóng, phe Hàn Phong lựa chọn chỉ có một mình hắn gánh cược.

Phía bên cạnh khu vực cá độ, Lưu Giang vừa mới đi nộp tiền trở lại liền xoa xoa hai tay vào nhau rồi nói với Trần Tu:

- Trần trưởng phòng, đổi cho tôi 1000 công huân.

Trần Tu nghe tới đây, đầu óc thiếu chút đã nổ tung.

Con mẹ nó, có nghe lầm hay không, kim chủ này còn oách hơn cả Hàn thủ lĩnh nữa hả.

- Có ngay, có ngay, chờ một phút.

Trung tâm đấu trường, trận chiến đã sắp sửa diễn ra, hai cốc máu nhân loại đỏ au bị hắt vào hai cái chuồng sắt, đem thân thể hai con động vật biến dị đều thấm tới ướt đẫm tanh tưởi, không khí máu me và thù hận lại càng bị đẩy lên tới đỉnh phong.

- Bắt đầu đi!

Phó Bưu đứng trên bục cao chợt quát lớn lên một tiếng, hai tên tay chân phụ trách bên cạnh lập tức giật mạnh sợi dây đang buộc cửa lồng, đem lồng sắt khai mở, hai động vật biến dị đã hoàn toàn được khai phóng.

- Méooooooo...

- Chít chít chít chítttttt...

Chính giữa đấu trường, hai đạo thanh âm khát máu theo đó điên cuồng vang lên giữa cả rừng người chờ đợi. Con mèo cam vằn đen vừa thấy "tự do" liền không chút do dự phi thẳng ra ngoài như tia chớp, mà con chuột xám với cái đuôi như đầu rắn cũng lập tức nhón chân phóng vút khỏi nơi giam giữ, đuôi rắn thè lè lưỡi đen, giống như muốn trinh sát toàn bộ khu vực này.

Mèo và chuột sinh ra vốn là thiên địch của nhau, hiện tại lại có thêm sự kích thích của máu tươi nhân loại, sự thiên địch này càng bị lây dính thêm mấy phần điên cuồng.

Con mèo level 4 hai chân bấu xuống nền đất như tư thế hổ dữ săn mồi, cái đuôi dài quất mạnh một cái vào không khí tới bốp, thân thể lanh lẹ như con thoi phóng thẳng về phía con chuột xám. Hàm răng nhọn hoắt của nó nhe ra tràn đầy rớt dãi, bàn chân xoè rộng bốn vuốt sắc như dao cạo, một vả với vận tốc cực độ nhanh chóng đã tát thẳng tới bộ vị trái tim kẻ thù.

- Giết nó.

- Giết nó đi.

- Cắn nó đi.

- Nhanh nhanh nhanh, 30 giây hạ gục đi!

- Chậm thôi, con mẹ mày chậm thôi.

- Từ từ thôi, vờn thôi!

Âm thanh cuồng nhiệt của đám con bạc chấn tới không khí nổ tung. Một vuốt kia của mèo biến dị tốc độ nhanh tới tận cùng, móng vuốt nhọn hoắt muốn chấn xuyên qua thân thể chuột xám biến dị tới nơi rồi, gần như muốn móc tim ngay tại tràng đấu. Chẳng qua cuối cùng chỉ là tàn ảnh mà thôi, chuột biến dị đã đạt tới level 7 bậc thang tiến hoá, tốc độ cũng khủng bố không kém, sinh tử chi giao càng để cho nó bộc phát ra tất thảy tiềm năng, cả người béo tròn chợt xoay tại chỗ một vòng, hiểm lại hiểm tránh thoát một đòn.

- Tiếp đi, vồ nhanh lên, con bà nó khó thở quá.

- Né đi, chạy đi, né mau.

- Đừng đánh với nó, chỉ cần chạy thôi.

- Giết nó mau.

- Phản công đi, con bà mày chỉ biết chạy thế, áp chế nó mau, dùng thiên phú đi.

- Khèeeeeee... Méoooo...

- Chíttttt... Chít chít chít...

Một hiệp giao phong bất phân thắng bại thoáng cái trôi qua, hàng chục cặp mắt đổ dồn vào tring tâm đấu trường đã biến thành sung huyết đỏ ửng, âm thanh điên cuồng lại càng thêm vạn phần chấn động, các con bạc càng thêm khản cả giọng mà cổ động kèo đấu của mình.

Mèo biến dị liên tục kêu gào tức giận, bốn chân vừa nhún xuống đất liền lập tức bật mạnh, động lực to lớn theo đó đẩy thân thể hình con thoi phóng đi như bay, tốc độ nhanh tới tận cùng. Hai chân trước của nó liên tục tát ngược cào xuôi, móng vuốt sắc bén rẹt rẹt hết móc lại vả, giống như thể muốn chém bay cả không gian, nhiều lần muốn tát đứt đôi người đối thủ.

Chuột xám biến dị ở dưới vô số đòn tấn công như vũ bão này thì bị dồn tới cửa tử, bốn chân cuống cuồng chuyển động chạy trốn gấp gáp như chó nhà có tang, bất quá lần nào nó cũng hiểm lại hiểm tránh thoát nanh vuốt sinh vật thiên địch phía sau. Nó dù sao cũng đạt tới cấp độ level 8, thực lực cũng không phải để trưng cho đẹp, cái đuôi hình đầu rắn phía sau đang cung cấp khả năng trinh sát vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần thè lưỡi ra liếm lại "liếm" được tất thảy thông tin xung quanh, cái này khiến cho nó vẫn còn chống đỡ nổi sự truy sát của mèo vàng.

Thật ra, chuột và rắn cũng là thiên địch khắc chế không kém gì chuột và mèo, thậm chí là khắc chế mạnh hơn.

Trên cơ bản, Tam Giang không có rừng rú hoang dã, con mèo trong lồng khả năng cao là mèo thành thị, chỉ có ăn hạt, ăn pate, ăn cơm, ăn ức gà luộc, có lẽ cả đời chưa săn nổi con chuột nào, còn rắn chắc chắn là loài săn chuột nhiều nhất, mấy ai mà đi nuôi rắn làm thú cưng cơ chứ.

Cũng không biết con chuột đuôi rắn kia là thế nào mà dị biến thành vậy.

Trận chiến đã diễn ra 15 giây, mèo vàng vằn đen vẫn như cũ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, tốc độ còn càng lúc càng nhanh, nó truy sát con chuột trên trời dưới đất tới độ rụng đầy lông xám, mà con chuột kia cũng bắt đầu trở lên điên cuồng, đuôi rắn thi thoảng lại táp một miếng phản công, muốn cắn một ngụm vào thẳng bắp chân kẻ thù.

Ở trong mắt con bạc, mèo đang thắng chắc rồi, chẳng qua Hàn Phong đứng ở một bên khuôn mặt lại biến thành vô cùng âm trầm, bởi vì hắn biết hắn có khả năng thua trắng 100 công huân rồi.

- Méoooooo...

"Đứng lại, đứng lại, con chuột khốn kiếp, đứng lại cho ta! Meo!"

- Chít chítttttttt chitttttt...

"Con mèo ngu xuẩn, có giỏi thì bắt kịp ông nội mày đi, mèo ngu bụng béo, đồ nhà mặt phố ngu ngốc. Chít!"

Dưới tác dụng của Phiên Dịch Đa Năng, âm thanh trò chuyện của hai con vật trong lồng đều được humansub để cho Hàn Phong có thể nghe hiểu rõ ràng.

Hai con vật trong đấu trường, đều là động vật có vú giống với Đại Hắc Cẩu, hắn nghe được là điều tất nhiên

Ngoài ra còn một thanh âm khác mà hắn không hiểu rõ, chỉ nghe thấy phì phì nhiễu loạn, hẳn là âm thanh của con rắn phía sau.

- Giết nó, giết nó.

- Chạy đi, chạy nhanh, đừng để nó cào trúng.

- Chặn đầu nó.

- Méoooooo...

"Có ngon đứng lại, cho ta cắn một ngụm thôi, con chuột khốn nạn. Meo!"

- Chít chít chít chít...

"Tiểu mồn lèo, đuổi theo ông nội mi đi! Chít!"

25 giây trôi qua, trong khi đám con bạc lên tới đỉnh cao gào thét, trận chiến trong đấu trường cũng đạt tới đỉnh cao trao, Hàn Phong ngược lại khuôn mặt đã biến thành cực độ tái nhợt.

Con mèo ngu xuẩn.

Đánh nhau không lo đánh nhau, chỉ lo mõm.

Nó chính là nguyên nhân dẫn tới sự xui xẻo của hắn, tuyệt đối không phải do bản thân hắn xui xẻo.

...