Sau khi thông cáo của hội đồng căn cứ về việc quyết định thành lập một liên minh quân sự giữa hai bờ đông tây sông Lệ được dán tại bảng bố cáo trung tâm, rất nhiều âm thanh thở phào nhanh chóng được phát ra, trong số này bao gồm cả binh lính lẫn dân thường.
Cho dù hai bên đã từng chiến đấu ì xèo, phá cầu chặt đường, đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà chung quy thì chạy trời không khỏi nắng, cư dân trong cùng một tỉnh vẫn như cũ có rất nhiều liên hệ dây mơ rễ má, không thể nói mặc kệ là mặc kệ được.
Tình trạng hai bờ hiện tại thật sự đúng với hoàn cảnh của một gia đình đang trong quá trình ly hôn, nhưng mà đứa con ở giữa lại đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo, rất cần cha mẹ cùng nhau quan tâm chăm sóc, hai vợ chồng từ đó rơi vào trạng thái bỏ thì thương mà vương thì tội.
Thông cáo hỗ trợ kết nối thân nhân thất lạc được chính quyền quận Xuân Hà tung ra ba ngày trước chính là một nước cờ cao tay nhắm vào điểm mấu chốt này. Nó là một quá trình vật động hành lang để thu phục nhân tâm, khôi phục lại cục diện trước khi diễn ra giao tranh, và nó đã thành công xoa dịu tình hình căng thẳng, vá được lỗ hổng tức giận trong lòng công chúng, xoá tan chia rẽ, hướng sự chú ý vào việc phải ổn định và đoàn kết.
Đây chính là sự khác biệt về tư duy giữa huyện trưởng huyện Tam Giang Bạc Thanh và bí thư tỉnh Diễn Giang Hứa Cường.
Cùng một vấn đề, một bên dùng bạo lực, một bên dùng chính sách, kết quả rõ ràng khác biệt.
Nước cờ đó của chính quyền quận Xuân Hà là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Hàn Phong phải đưa ra quyết định thành lập liên minh quân sự, bởi vì hắn biết rằng nếu bản thân nhất quyết đưa ra lựa chọn bàng quang mặc kệ, chực chờ ăn hôi, vậy thì dư luận xã hội sẽ có rất nhiều sóng ngầm được sinh ra. Hắn sẽ phải gánh chịu sự phẫn nộ của một bộ phận cư dân có liên kết thân nhân với bờ đông, với quận Xuân Hà, từ đó thì khối đại đoàn kết trấn Hi Vọng sẽ bị rạn nứt, địa vị thống trị của hắn cũng sẽ bị lay động dữ dội.
Muốn trở thành một kẻ độc tài, vậy thì đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể làm những gì mình thích. Kiểu hành vi chống đối xã hội, tự cho ta đây là chúa tể mà quyết định mọi thứ sẽ chỉ dẫn tới kết quả là tất cả đều thua mà thôi.
Về phần làm sao để trở thành một kẻ độc tài chân chính, vậy thì trước hết phải thanh trừng tất cả những kẻ phản kháng, loại bỏ tất cả âm thanh trái chiều, phơi bày hiện thực phũ phàng của cái gọi là "dân chủ" trước, từ đó mới có cơ sở để từng bước độc đoán trong những quyết định về sau, khiến cho không còn bất kỳ ai có thể nghi ngờ hay phản đối nữa.
Chiến tranh tổng lực, chính là một dịp vô cùng thuận lợi để tiến hành thanh trừng những âm thanh trái chiều.
8 giờ sáng ngày thứ 27 hậu tận thế, bờ tây sông Lệ, tàn tích cầu Liễu Hà, 10 người được lựa chọn điểm tên, dưới sự dẫn đầu bởi Hàn Phong bắt đầu thong thả vượt sông.
5 phi phàm giả bao gồm Chu Vấn, Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân, Lưu Giang, Hà Tam, 4 người còn lại là người thường, nằm trong hội đồng dân sự, có nhiệm vụ đi theo để tiến hành thương thảo các vấn đề cả trọng tâm và ngoài lề.
Dựa theo các trụ cầu tàn phá, mười người băng băng tiến lên mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
Thuỷ quái dưới sông Lệ thường thường sẽ tương đối an ổn vào ban ngày, chỉ có ban đêm chúng nó mới mò ra ngoài đùa giỡn, bởi vậy chỉ sau 2 phút ngắn ngủi, mười người đã thành công đáp tới bên phía bờ đông.
Căn cứ huyện Tam Giang sớm đã cho người chờ sẵn. 12 chiếc xe siêu sang với đủ mọi loại nhãn hiệu như Land Rover, Bentley, Mercedes, Rolls Royce, BMW các kiểu con đà điểu đang đỗ tại đó, còn có hai chiếc xe bọc théo quân sự bảo vệ trước sau, chừng này đã đủ cho thấy sự coi trọng của quá trình tiếp đón.
Trước tận thế, những chiếc xe sang này có lẽ chỉ dành cho vài người đứng tại đỉnh cao nhân sinh, sau tận thế, xe sang biến thành thứ không đáng tiền nhất, người nghèo thì không quá cần, dù sao cũng không có dỡ ra ăn được, người "giàu" thì phải ngồi xe bọc thép, xe bán tải, xe địa hình để qua lại chiến đấu, những chiếc xe bóng bẩy này chỉ có thể dùng để làm màu mà thôi.
Dù sao số lượng xe ô tô trong toàn huyện Tam Giang cũng phải có tới cả chục nghìn cái, mà người sống sót còn lại cũng chỉ hơn 6000 mà thôi.
Hàn Phong vừa mới đáp xuống bờ đông, La Hoà đứng ở một bên đã nhanh chóng dẫn đầu đoàn tiếp đón tiến lên mấy bước, khuôn mặt niềm nở lập tức xuất hiện nụ cười thân thiện xen lẫn chuyên nghiệp mà giơ tay chào mừng:
- Hàn thủ lĩnh, hân hạnh, hân hạnh.
Hàn Phong cũng giơ tay bắt lấy bàn tay hắn ta rồi mỉm cười đáp lại:
- La trưởng phòng, hân hạnh.
Sau màn chào hỏi cùng giới thiệu sơ qua, đoàn người hai bên nhanh chóng tiến vào những cỗ xe sang chờ sẵn. Dưới sự dẫn đầu của bọc thép bảo vệ, đoàn xe băng băng chạy về hướng trung tâm huyện Tam Giang.
Ngồi trong chiếc SUV cỡ lớn, cảm nhận được sự thoải mái cùng dễ chịu của ghế dựa, Hàn Phong rốt cuộc cũng phải phát ra cảm thán từ tận đáy lòng. Hoá ra những chiếc xe có trị giá cả triệu đô la là cũng có lý do của nó cả, loại dân đen cả đời chưa từng được ngồi như hắn chỉ được cái mõm mà thôi, sao có thể hiểu hết cách mà nhà giàu tiêu tiền chứ.
Chiếc xe này đảm bảo không hề dùng để làm màu, ngồi bên trong còn sướng hơn cả nằm trên giường, nếu như ngày nào cũng sử dụng nó để di chuyển, vậy thì ít nhiều cũng phải gia tăng tới 3 năm tuổi thọ. Vì sao ư, vì ghế quá mềm đi, quá trình di chuyển lại còn không hề truyền tới nửa điểm rung lắc, có ngồi bao lâu cũng không sợ bị trĩ.
Haha, chung quy thì hắn vẫn còn quê mùa lắm, lại đi gán cái ghế ngồi với bệnh trĩ.
Ngồi bên cạnh Hàn Phong là Kiều Ti Vân, nữ nhân này lúc này nhấn một cái trên cái nút tròn tại tay dựa trung tâm, một cái ngăn chứa đồ lập tức mở ra, bên trong dựng lấy hai chiếc ly pha lê trong suốt vô cùng xinh đẹp.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Kiều Ti Vân lấy hai chiếc ly ra ngoài, lại lật tay dựa lên, hai khoảng trống hình tròn lập tức lộ ra, nàng ta đem hai chiếc ly tuỳ ý đặt vào khoảng trống, ly pha lê đã thành công đứng vững.
Lúc này nàng ta lại lấy từ balo bên cạnh ra một bình thuỷ tinh lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng màu vàng ươm tương đối mát mắt, sau khi đem chất lỏng đổ vào hai ly pha lê, Kiều Ti Vân mới là nhìn qua bên cạnh mỉm cười nói:
- Thủ lĩnh, việc làm lạnh phải nhờ tới anh rồi.
Hàn Phong âm thầm cộng thêm 2 năm tuổi thọ vào bảng giá trị sử dụng của chiếc xe này.
Đá được thêm vào hai ly trà xoài, Hàn Phong tất nhiên không rảnh thể hiện sự thân sĩ, hắn mặt dày nhấc lấy ly nhiều hơn rồi uống ừng ực từng ngụm lớn, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ kiếm tới một chiếc xe để đi lại hàng ngày. Kiều Ti Vân không có để tâm tới loại tiểu tiết này, nàng ta nhấc ly còn lại lên thong thả nhấp nhẹ như thưởng thức, sau đó vươn ngón tay nhấn lên màn hình LCD trước mặt.
Một bản giao hưởng cổ điển nửa xa lạ nửa quen thuộc bắt đầu ngập tràn không gian trong xe.
Hàn Phong cộng thêm 2 năm tuổi thọ nữa vào bảng giá trị sử dụng của chiếc xe này.
Kiều Ti Vân đặt ly trà xoài xuống rồi ngửa đầu nhắm hờ mắt như thể muốn nghỉ ngơi, bàn tay vô cùng thông thuận không cần nhìn cũng chuẩn xác nhấn trên mấy cái nút tròn nhỏ bên cạnh, ghế dựa của nàng ta lập tức ngửa ra phía sau, đệm chân nâng lên, thành ghế ôm sát cơ thể, vậy mà bắt đầu tiến vào trạng thái massage.
Hàn Phong ngồi bên cạnh, chờ mãi mà cũng không thấy có người giúp hắn điều chỉnh ghế dựa, tâm trạng theo đó lập tức biến thành vô cùng suy sụp.
Hắn cộng thêm 5 năm tuổi thọ vào vào bảng giá trị sử dụng của chiếc xe này, sau đó lập tức trừ hết cả 10 năm đã cộng từ đầu tới giờ.
"Con mẹ nó, chiếc xe ghẻ lở này, rõ ràng chỉ được cái làm màu mà thôi."
30 phút sau, đoàn xe đã chạy qua một cổng chào cực lớn, cũng bắt đầu có cư dân nhộn nhịp qua lại, xem như chính thức bước vào vòng bảo hộ của bức tường bao bọc căn cứ.
Hàn Phong đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tới khung cảnh của quần thể kiến trúc căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, tâm thần cũng không thể không cảm thán một câu "người đông thì thế mạnh."
Tường bao căn cứ Tam Giang được xây dựng vô cùng vững chắc. Bề dày của tường thành có lẽ phải đạt tới 2 mét, chiều cao cũng phải tới gần 4 mét, thành phần xây dựng có lẽ là từ gạch vụn, bê tông, cát đá cùng cốt thép, loại kết cấu vững chắc này, nói không chừng có thể chống đỡ xe bọc thép xung phong.
Bề mặt bên ngoài tường thành còn được gắn rất nhiều chông sắt xuôi ngược lởm chởm, nếu như có sinh vật gì đó dám tiếp cận, vậy đảm bảo sẽ bị chọc chết tại chỗ, cũng đừng hòng có thể leo lên nổi. Trên các vị trí tường thành có rải rác từng lỗ châu mai tại độ cao 1,7 mét, xạ thủ đứng phía sau có thể quan sát và ngắm bắn dễ dàng, cũng dễ dàng phóng xuất kỹ năng đúng tầm đầu lâu địch thủ, thích thì dùng gậy sắt chọc từ trong ra ngoài, địch nhân đừng hòng có thể tiếp cận nổi.
Bên trên tường thành có từng điểm hoả lực và trụ sắt chống đỡ, mỗi điểm hoả lực cách nhau 5 mét, có lối đi che chắn kết nối dễ dàng, còn có từng tầng khiên sắt có thể nâng lên hạ xuống, thu gọn hoặc giương cao, bên cạnh gắn lấy quạt công suất lớn và vòi nước cao áp, đảm bảo bộc đạn của thây ma có bắn tới cũng sẽ bị chặn lại, mà có nổ cũng sẽ bị nhanh chóng thổi bay, dập tắt.
Tường thành như vậy, kéo dài tới tít phía xa xa, ít nhất phải có ba cây số, đó mới chỉ là phần nhìn thấy thoáng qua thôi. Hiện tại bên trên tường thành đang có hàng chục đội viên chia nhỏ top 5 top 3 ra diễn tập các chiến thuật phòng thủ và tấn công, âm thanh chỉ huy đều đều vang vọng, phải nói là cực kỳ tinh nhuệ.
Đây chính là năng lực của căn cứ Tam Giang. Người đông thế mạnh, hơn 6000 nhân lực cùng nhau hợp sức phát huy, 27 ngày quần thảo liên tiếp, bọn họ đã xây dựng lên một lô cốt bất khả chiến bại rồi, trấn Hi Vọng tuyệt đối không đủ khả năng sánh vai.
Tất nhiên lô cốt này mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là dự đoán tương đối mà thôi. Chưa đánh nhau với thi đàn, vậy thì chưa thể kết luận điều gì cả. Thi đàn cũng có rất nhiều chủng loài thây ma mạnh mẽ chuyên dùng công thành, như là Thể Sức Mạnh chẳng hạn, nếu như để chúng nó thành công tiếp cận, vậy thì thắng thua khó mà nói trước được.
Đoàn xe chạy thêm khoảng 1 cây số, quá trình này trải qua tương đối nhiều các đơn vị công sự phòng ngự khác nhau, tất cả bọn chúng đều được chuẩn bị vô cùng khoa học, đầy đủ và chu đáo. Hàn Phong chỉ ngồi quan sát cũng có rất nhiều tâm đắc, cảm thấy chuyến đi này thật sự là không tệ chút nào, về sau hắn sẽ áp dụng để xây dựng cho căn cứ của mình.
Điểm chung của tất cả những sự chuẩn bị trước chiến này là bọn chúng đều có xu hướng hướng về phía bắc mà phát huy, đây là phương hướng tiến về trấn Diệu Liên, hay chính xác hơn là hướng về huyện Lệ Trì, từ đó có thể thấy được chính quyền Tam Giang cũng sớm đã nhìn ra được mối nguy mà bọn họ sẽ phải đối mặt.
Xe chạy 1,5 cây số, người đã bắt đầu đông dần, đây chính là khu vực sinh hoạt chính của cư dân căn cứ Tam Giang.
Một cổng chào nhỏ hơn được dựng lên tại tường thành phía trong, cổng chào này được thiết kế ba lối đi, hai lối đi hai bên là cho người đi bộ, lối đi chính giữa là cho xe cộ qua lại, hiện tại cả ba lối đi đều tương đối tấp nập, xem như sinh khí thực sự đầy đủ.
Xe vừa chạy qua cổng chào liền tiến tới bãi đỗ, chỗ này cũng đang có một đám người đang đứng, nhìn qua thật sự không giống như tới cùng với nhau, bởi vị bọn họ rõ ràng đang đứng tại các vị trí tương đối cách biệt.
Hàn Phong vừa mở cửa xe bước xuống, một trung niên nam tử với khuôn mặt tương đối thân thiện đã nhanh chóng bước lên rồi mỉm cười chìa tay nói nói:
- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tôi là Đinh Bác, phó phòng thông tin liên lạc căn cứ huyện Tam Giang. Trưởng phòng Hạ Quân sớm đã tổ chức tiệc tẩy trần chào đón anh, thật mong anh có thể bớt chút thời gian tham gia.
Đinh Bác vừa nói vừa chỉ về phía chiếc Bentley bên cạnh, chỗ đó còn đang đứng lấy một thiếu nữ mới chỉ khoảng 16 tuổi với mái tóc màu nâu, trên người mặc một bộ y phục màu trắng tuyết mỏng manh, nhìn qua vô cùng xinh đẹp khiêu gợi.
Theo tình báo thu thập được, thủ lĩnh trấn Hi Vọng là người rất mê gái, hắn ta sở dĩ quyết tâm đánh hạ thôn Xuân Lê chính là vì muốn nhằm vào hậu cung của cái tên Đổng Thành kia.
Chẳng qua chưa để cho Hàn Phong kịp đồng ý, bên cạnh lại có mấy người nữa nhanh chóng tiến tới, tất cả đều treo lấy vẻ mặt vô cùng thân thiện mà mỉm cười chào hỏi:
- Hàn thủ lĩnh. Tôi là Lâm Hành, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1...
- Tôi là Vũ Minh Vĩnh, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 2...
- Tôi là Tống Quảng Thắng, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4...
- Tôi là...
Tiệc khao quân công khai là thật, thời gian địa điểm rõ ràng, ai cũng đều biết cả, thế nhưng mà, chẳng ai có thể cấm ngươi tổ chức một bữa tiệc riêng tư cả nha.
Một thế lực mới xuất hiện, kể cả là nó không thuộc thế lực căn cứ Tam Giang, nhưng nó chắc chắn cũng sẽ có va chạm cùng nảy sinh kết nối. Thế lực trấn Hi Vọng này lại càng thêm bội phần quan trọng, bởi vì nó đã thành công đứng vững trước sự "xâm lược" của chính quyền, đã chính thức có tư cách đứng ngang hàng với bất kỳ thế lực nào khác. Tranh thủ được loại kết nối này, tương lai sẽ lợi nhiều hơn hại.
Dù sao, chuyện tương lai ai mà biết được, làm tốt chuẩn bị, không bao giờ là thừa.
Hàn Phong nhìn cảnh tượng tranh đấu nhộn nhịp này, hắn một lần nữa phải âm thầm thở dài, thế sự quả thật là vô thường.
Ai mà ngờ được một tên lừa đảo với mức lương 3000 đồng bạc lại trở thành đối tượng được các vị tai to mặt lớn cùng nhau tiến lên tranh thủ cơ chứ. Phải nói là tận thế đã cướp đi tất cả, nhưng đối với loại nghèo mạt rệp vô sản như hắn, tận thế cũng đã đem đến quá nhiều thứ vượt ngoài tưởng tượng.
Hiện tại, hắn dù cho có lựa chọn thế nào cũng đều sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới cách cục của thượng tầng căn cứ này.
Quan trọng nhất vẫn là thực lực của bản thân phải đủ mạnh. Chỉ có thành công tự mình chống lại áp lực bên ngoài, thành công vươn khỏi mây mù che phủ, thể hiện ra giá trị cuat bản thân, đạt được sự công nhận chính thức, vậy thì ngươi mới có thể tuỳ ý hưởng thụ ánh sáng mặt trời, đứng ngang hàng với người khác, không còn phải cứ ngày qua ngày chui rúc lấp ló nữa.
Lúc này Hàn Phong lần lượt mỉm cười đáp lại từng người một rồi thản nhiên nói:
- Thành ý của các vị thật sự khiến tôi vô cùng cảm động, tôi ở đây biểu đạt cảm kích tới các vị đoàn trưởng, trưởng phòng...
- Chẳng qua tôi là người trẻ tuổi, trong đầu luôn tràn ngập một loại tò mò cùng hứng thú vui đùa, vừa tới căn cứ đã không nhịn được muốn dạo chơi một vòng cho thoả thích.
- Thế này đi, đối với lời mời của mọi người, tôi xin phép được toàn bộ đồng ý. Có điều, những việc này có lẽ phải để sau, hiện tại tôi thật sự là không nhịn được muốn chạy đi vui đùa một phen.
Hàn Phong nói xong, ngón tay theo đó chỉ về phía xa xa, nơi đang tập trung số lượng người phải nói là vô cùng đông đúc.
Trên một bức tường đổ nát, một hàng chữ với đủ mọi loại màu sắc được sơn phết tuỳ ý lem nhem xiêu vẹo hiện lên, vừa nhìn là biết không phải khu vực của chính phủ quản lý.
"Chợ Trời."