Chương 536: Ngày thứ 27

Sáng sớm ngày thứ 27 hậu dị biến

Gió lạnh phất phơ từ bờ đông sông Lệ thổi quét khắp nơi, hoà chung cùng không khí ướt át mịt mờ hôn ám, còn mang theo từng dải sương mù trắng xoá như mây trời cuồn cuộn bay múa lả tả. Từng đợt lại từng đợt, sương mù chậm rãi nhấn chìm toàn bộ khu vực quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng, len lỏi chui rúc tới từng ngõ ngách lớn nhỏ, khiến cho khu vực này giống như đang bồng bềnh trôi nổi trên chín tầng trời.

Trời hè sang thu, nhiệt độ không khí bắt đầu dễ chịu, rất thích hợp để tổ chức tiệc nướng.

Hàn Phong hai mắt chậm chạp mở ra, giấc mơ tiệc nướng bbq cũng theo đó chậm chạp biến mất. Sau khi lười biếng ngáp một tiếng rõ to, hắn tiếp tục chui vào trong chăn bơi lội giãy dụa rồi cắn răng lầu bầu chửi thề:

- Con ếch chết tiệt, không đẻ cho xong rồi sớm cút đi, ngày nào cũng doạ dẫm...

Sương mù ngoài cửa sổ nhìn như thơ mộng, thực chất lại là một mối nguy tiềm tàng không dễ giải quyết. Thuỷ quái hình dáng giốnh ếch ở sông Lệ là thứ mà không có bất kỳ nhân loại nào có khả năng đương đầu, ít nhất hiện tại là như vậy.

May mà sương mù này tương đối lành tính, lành tính hệt như con ếch kia vậy, cho tới nay chưa gây hại gì, bằng không thì Hàn Phong cũng chỉ có thể ra lệnh toàn trấn rút lui tới địa điểm khác mà xây dựng lại cuộc sống từ đầu.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng bơi lội được khoảng 10 phút, bên ngoài chợt có tiếng gõ rất nhẹ vang lên, sau đó cửa chính chậm chạp mở ra, âm thanh bước chân thong thả tiến vào trong phòng.

Chẳng qua tiếng bước chân này tương đối lạ lùng, đây không giống như tiếng bước chân của hầu nữ thường ngày, ngược lại giống như có hai người cùng lúc tiến tới vậy.

Hàn Phong vội vã thò cổ ra ngoài quan sát, sau khi nhận ra người tới, hắn không khỏi nhướng mày khó hiểu hỏi:

- Sao lại là cô?

Hai người vừa tới, một người là Hương Vẫn Tình với chiếc khăn choàng cổ màu tím tử linh, người còn lại là cái gì ngực bự mông to, chỉ nhớ là họ Mộc, tạm thời không nhớ ra tên, nhưng mà chắc chắn nàng ta là người rất phiền phức.

Được rồi, Hàn Phong thừa nhận, hắn chỉ có ấn tượng với mông và ngực của đối phương.

Mộc Diễm Lâm nhìn tới người đầu bù tóc rối ánh mắt ngu đụt đang nằm trên giường, nếu không phải khuôn mặt kia không thể làm giả được, nàng làm thế nào cũng không thể liên hệ được người này và thủ lĩnh trấn Hi Vọng là một.

- Sao lại không thể là tôi?

Mộc Diễm Lâm đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra để lộ cái răng khểnh, còn thật trả treo lại một câu tương đối đanh đá, sau đó nhanh chóng bước tới bên cạnh giường ngủ rồi trực tiếp trèo lên bên trên, cả người lập tức đè xuống thân thể nam nhân bên dưới, bàn tay véo trên má đối phương mà vầy vò thành đủ thứ hình dạng.

- Đồ lười biếng, dậy đi.

"Con bà nó, lười cái chó gì, nữ nhân ngu ngốc này."

Hàn Phong trong lòng chửi thầm một câu tức giận. Hắn không chút do dự dùng man lực cản lại động tác nghịch ngợm của đối phương, đem tay của cái nữ tử này khoá chặt sau lưng, cũng không quên dùng chân kẹp chặt lấy cẳng chân đang đạp đá loạn xạ, để cho hai chân của nàng ta phải tách ra hai hướng, ân, tất nhiên là hắn còn dùng hông đè xuống phần hông uốn éo của đối phương, khiến cho khu vực non mềm này chỉ có thể lên xuống một khoảng nhỏ vô cùng bất lực, cộng thêm cả việc giữ chặt bả vai trần trắng nõn như sương mù, váy áo nhăn nhúm lộ ra nửa phần da thịt hồng rực, cái này khiến cháu gái nhà họ Mộc phải bất lực thở dốc, ánh mắt hiện lên vô tận lửa cháy phản kháng.

Sau vài động tác chiến đấu lộn tùng phèo, chăn nệm gối ôm hay gấu bông thỏ vải đều đã bay hết xuống đất, trên giường lớn chỉ còn một nam một nữ áo quần xộc xệch đầu tóc rối bời nằm đó.

Nam trên nữ dưới, chỗ nào dính được đều đã dính cùng một chỗ, cọ được đều đã cọ qua cọ lại, ngực chạm ngực, bụng chạm bụng, ai nấy đều nhiệt tình hổn hển thở dốc, ánh mắt giao nhau rồi lập tức tránh xa, bầu không khí trở nên vô cùng nóng bức mờ ám.

- Buông... Buông ra...

Mộc Diễm Lâm đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, khuôn mặt vì thế thoáng chốc trở nên ửng hồng, hàm răng cắn chặt trên đôi môi đỏ mọng lập tức mắng to một câu, còn không quên giãy dụa càng thêm kịch liệt. Chẳng qua việc này giống như đổ thêm dầu vào lửa, da thịt cọ sát càng khiến cho nàng thêm một bước bị nhiệt độ từ người bên trên đốt cho hoàn toàn kiệt sức.

Nam nhân thối tha này.

Hàn Phong bàn tay vội vã thả ra khỏi nhũ hoa đối phương, cả người cũng nhích về phía sau nửa phần, trong lòng không khỏi mắng to một câu tại sao chỗ kia lại ướt át như thế, còn chỗ này lại mềm mại như thế, cảm tưởng giống như không có thứ gì che chắn vậy, xúc cảm phải nói là vô cùng chân thật.

Lợi dụng sơ hở của nam nhân bên trên, Mộc Diễm Lâm lập tức bám lấy cổ đối phương mà quật xuống bên dưới, hai chân dạng rộng quặp vào hông thịt đối phương, còn không quên đè khít giữ chặt, khiến cho đối phương chỉ có thể nâng lên ba phần rồi lại bất lực hạ xuống. Sau vài động tác chiến đấu kịch liệt, nàng rốt cuộc đã đè được Hàn Phong xuống dưới thân, hai tay khoá chặt lấy tay đối phương trên đỉnh đầu, hoàn toàn đã làm chủ thế trận.

Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Cái tư thế này nhìn thì giống như mang theo rất nhiều sự chủ động, thực tế cũng không mang lại bao nhiêu lợi ích. Mộc Diễm Lâm còn chưa kịp mắng chửi, cả thân thể đã rơi vào kiệt sức, bởi vì nàng hạ thân đang ngồi lên một thứ gì đó vô cùng lớn.

Và vô cùng nóng.

- Đồ... Ức...

Sức nóng từ thân thể Hàn Phong đốt cho Mộc Diễm Lâm hoàn toàn thất thủ, tâm thần cũng ngập tràn trong cảm giác hoang mang sợ hãi. Nàng vội vã nhấc hông muốn tránh đi, chẳng qua hai chân vừa động liền run rẩy mất lực, kiều đồn no tròn thất thế hạ xuống, va chạm trên da thịt đối phương, lại nhấc lên, lại hạ xuống.

Cọ liền cọ, nhóp nhép ướt át.

Mỗi lần như vậy, Mộc Diễm Lâm liền cảm giác cơ thể người bên dưới nóng hơn, càng lúc càng nóng, vật mờ ám kia cũng càng lúc càng lớn hơn, càng hung dữ nguy hiểm hơn.

Cho đến cuối cùng, nàng đã vô lực lại nhấc lên hạ xuống, chỉ có thể bất lực nằm phủ phục trên người đối phương mà thở dốc, mặc kệ cái gì cọ cùng cọ, hiện tại liền không quản được nữa.

Hàn Phong nằm tại tại trên giường, ánh mắt nhìn tới thân thể mềm nhũn nửa kín nửa hở trong lồng ngực mà không khỏi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở hắn cũng theo đó càng lúc càng trở nên nặng nề. Phía bên dưới, tiểu jj của hắn co giật liên hồi, nó đang bị thứ gì đó áp chế cùng bao khoả gắt gao, thằng em ruột này đang vô cùng muốn nuốt vào một ngụm nước, về phần là nước gì, có lẽ nam nhân nào cũng đều đã biết cả.

Cái này khiến cho đầu óc của thủ lĩnh trấn Hi Vọng ngập tràn trong một mảnh dục hoả thiêu đốt.

"Con mẹ nó, cái thế giới này thật sự là đủ nhiều cám dỗ mà."

Sau khi mắng thầm một câu, Hàn Phong lúc này mới tiêu tốn 2 điểm trí lực xoá đi toàn bộ suy nghĩ lung tung trong đầu. Chờ cho linh hồn tràn đầy dơ bẩn của hắn tiết ra một đống lớn suy nghĩ bỉ ổi thứ hai, hắn lại xoá tiếp. Sau ba lần xoá, nhiệt độ cơ thể của hắn mới chậm chạp hạ xuống.

Chẳng qua nữ nhân nằm phía trên vừa khẽ cử động cùng mơ hồ rên rỉ, toàn bộ cố gắng trước đó đã tiêu tan thành bọt nước, hắn lại phải tốn thêm 2 trí lực nữa đi ổn định tình hình.

- Được rồi, cô tới đây là có chuyện gì.

Hàn Phong gỡ tay của nữ nhân nằm trong ngực ra mà ngáp một tiếng tràn đầy sự uể oải, cũng không quên mắng thầm kỹ năng Phá Tâm Linh thực sự quá mức vô dụng, đã thiết kế để dùng được cho đầu trên, sao lại không thiết kế cho việc dùng được cho cả đầu dưới nữa luôn một thể đi.

Mộc Diễm Lâm hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào là muốn trèo xuống, chẳng qua nàng vẫn là chống hai tay xuống nệm, đem thân thể nâng lên một chút, ánh mắt ngượng ngùng nhìn tới nam nhân đang nằm phía dưới mà cắn môi nói:

- Ông nội nói tôi tới xin chỉ đạo cho hành động tiếp theo.

Hàn Phong nghe được lời này, lại nhìn tới thái độ quả quyết của đối phương, nội tâm không khỏi thở dài.

Lão cáo già họ Mộc, đúng là đủ độc ác, vậy mà thật sự đem cháu gái đẩy vào hố lửa không chút thương tiếc.

Làm con cháu quý tộc, sống cũng đâu phải dễ dàng, phải có giác ngộ hi sinh bất kỳ lúc nào.

Hắn lúc này không chút do dự đẩy Mộc Diễm Lâm qua một bên rồi ngồi dậy, chẳng qua sau đó hắn nhanh chóng kỳ quái mà hỏi lại:

- Chỉ đạo gì? Không phải tối hôm qua tôi đã cho người gửi thư hoả tốc rồi sao? Chẳng lẽ các người chưa nhận được?

Việc giải quyết công việc tại các cứ điểm ngoại biên bên ngoài trấn Hi Vọng như ở trấn Thiết Thạch, trấn Hạ Sa, trấn Thương Đình, trấn Đông Thành hay thôn Xuân Lê, Hàn Phong đều ưu tiên giải quyết trước rồi gửi thư hoả tốc ngay sau khi ra quyết định xong.

10h tối hôm qua, sau khi có quyết định đường hướng phát triển tiếp theo của trấn Hạ Sa, hắn đã gửi thư cho đội viên đội thông tin liên lạc đem đi rồi, đáng lẽ tới 11h đêm thì Mộc Thạch phải nhận được rồi mới phải, tại sao còn xin chỉ đạo gì nữa.

Chẳng lẽ có vấn đề gì, đội viên đội thông tin liên lạc bị tập kích giữa đường, hay Mộc Thạch không đồng thuận với quyết định của hắn?

Mộc Diễm Lâm nghe được câu hỏi này, lại thấy người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, nàng trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm chột dạ.

Chẳng qua rất nhanh nàng liền hít sâu một hơi rồi run giọng nói:

- Ông nội tôi nói, có thể hay không cho tôi làm thư ký của anh?

Hàn Phong hai mắt híp lại một chút, sau khi cân nhắc vài giây, hắn không nhanh không chậm hỏi ngược lại:

- Nga, ông nội cô còn nói gì nữa không?

Mộc Diễm Lâm biểu cảm chột dạ càng lúc càng lớn hơn, chẳng qua rất nhanh nàng liền cắn môi ngập ngừng nói:

- Ông nội tôi còn nói...

- Ông nội cô chẳng nói gì cả, cô đang nói dối. Trả lời, cô tới đây làm gì?

Hàn Phong không để cho Mộc Diễm Lâm nói hết câu đã thản nhiên cắt lời.

Ngực to không não này, dám nói dối trước mặt một kẻ lửa đảo, biểu cảm còn thật ngu ngốc thế kia, trên mặt rõ ràng viết lấy sáu chữ: "tôi đang nghĩ, chờ một chút", tưởng rằng hắn ngu như nàng ta chắc.

Mà ả này cũng khá đấy, lừa được hắn một vế đầu tiên rồi, thiếu chút hắn đã tưởng lão già Mộc Thạch cử nàng ta tới thật.

Mộc Diễm Lâm bị Hàn Phong cắt lời thì không khỏi uỷ khuất xụ mặt xuống, hai mắt rưng rưng thiếu chút đã khóc lớn tại chỗ. Chẳng qua rất nhanh nàng đã thu lại biểu cảm này lại, hàm răng cắn chặt tức tới đỏ mặt, bởi vì trên mặt Hàn Phong đang viết rõ mấy chữ: đừng có giả bộ nữa.

"Nam nhân thối tha này, không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?"

Sau khi không lừa được sự đồng cảm từ thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Mộc Diễm Lâm lập tức quyết định hoàn toàn ngửa bài. Nàng nhanh chóng từ bên cạnh ngồi dậy, bàn tay nắm lấy hai tay Hàn Phong, mặt đối mặt với hắn, dõng dạc nói:

- Hàn Phong, tôi thích anh.

- Tôi biết điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi thực sự rất thích anh.

- Ba ngày qua, tôi đã suy nghĩ vô cùng kỹ lưỡng về vấn đề này rồi.

- Khoảnh khắc anh rời đi trấn Hạ Sa, tôi đã muốn kêu lên rằng tôi muốn rời đi cùng anh, linh tính của tôi đã thôi thúc tôi làm như vậy. Chẳng qua lúc đó lý trí của tôi đã ngăn tôi cất lời, bởi vì tôi biết đó là điều không tưởng, tôi không thể thích anh được.

- Thế nhưng ba ngày qua cũng là khoảng thời gian để tôi xác nhận linh tính khi trước, nó nói cho tôi biết, nếu tôi không làm theo lời mà bản tâm mách bảo, vậy thì sau này sẽ vĩnh viễn không có cơ hội, tôi sẽ vô cùng hối hận.

- Vậy nên tôi đã trốn ông nội chạy tới nơi này để nói với anh rằng. Hàn Phong, tôi thích anh, hãy để cho tôi ở bên cạnh anh, có được không?