Chương 534: Họp bàn quyết định

15 phút sau lệnh triệu tập, tất cả các tiểu đội trưởng đã tập trung hoàn tất.

Hàn Phong ngồi tại ghế chủ vị đưa mắt nhìn một vòng xuống bên dưới. Ở đây có Chu Vấn, có Sử Thắng, có Kha Thành, có Châu Lam, có Lưu Giang, Triệu Tứ, Đào Đại Tư, Hà Tam, Hồ Du... Ngoài Ngô Soái và Trương Phàm vẫn đang đồn trú tại huyện Đại Xuyên, hầu hết các tiểu đội trưởng khác đều đã tề tựu đông đủ.

Cũng phải ba ngày rồi trấn Hi Vọng mới lại có một cuộc họp đông đủ như vậy, mọi người lúc này đang nhỏ giọng thì thầm trao đổi với nhau, không khí nhìn chung có vẻ tương đối kín kẽ.

Thủ lĩnh lần đầu tiên triệu tập cuộc họp bất thường, không biết là có vấn đề gì quan trọng.

Sau khi quan sát trên dưới một vòng, Hàn Phong lúc này mới giơ tay lên bình thản nói:

- Bắt đầu đi.

Sau hiệu lệnh của hắn, Sử Thắng thân là phó tiểu đoàn trưởng trước hết báo cáo tình hình chung, sau đó là tới Chu Vấn, Kha Thành, Châu Lam các đại đội trưởng báo cáo cụ thể hơn, cuối cùng là các tiểu đội trưởng báo cáo các hoạt động chi tiết.

Tại phía bắc huyện Long Dương tỉnh Nam Ô, nơi áp sát với trấn Vân Minh, thi đàn 17 vạn đã bị kéo xa khỏi bức tường giao giới. Hiện nay chủ lực thi đàn cách xa đường biên giới hai tỉnh tới hơn 10 cây số, dự báo trong tương lai gần, bọn nó sẽ chưa thể ngay lập tức trở lại được.

Sở dĩ việc này đạt được hiệu quả tốt như vậy cũng là nhờ vào địa hình nhiều đồi núi tại tỉnh Nam Ô, cùng với sự chỉ đạo chiến thuật tương đối đúng đắn của Sử Thắng. Bọn họ chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng địa hình, sau đó tiến hành chia thành nhiều nhóm nhỏ hòng dẫn dụ thi đàn phân tán vào các thung lũng nằm rải rác quanh các dãy núi, nhờ vào khoảng cách xa xôi làm điểm tựa, cứ như vậy thành công chia nhỏ lực lượng tổng thể của thi đàn ra.

Thủ lĩnh thi đàn phải rất vất vả mới có thể thao túng truy binh đuổi theo nhân loại, trong khi để gom quân lại sau khi bị chia tách là không hề dễ dàng, gần như phải xây dựng lực lượng lại một lần nữa.

Tại khoá an toàn phía nam trấn Thiết Thạch, một nửa thây ma tinh anh "tồn kho" đã bị Châu Lam và sáu tiểu đội nữ binh hiệp đồng tiêu diệt, số lượng tài nguyên hệ thống thu về có thể nói là vô cùng dồi dào. Đặc biệt là sách kỹ năng tam giai thu về tới hơn 40 bản, nhất giai nhị giai còn nhiều hơn, đội viên dưới trướng có thể dùng chiến công đi hoán đổi bất kỳ lúc nào.

Phía tây địa phận trấn Hạ Sa, 80% diện tích thị trấn và các vùng xung quanh đã được dò xét xong, bất quá vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu của Thể Thao Túng tân sinh, cũng không biết con lợn kia đang trốn ở chỗ nào. Về phần Thể Thôn Phệ nằm tại ngoại ô trấn 8 cây số, nó đã tăng từ level 33 lên tới level 34 rồi, có thể nói giống như một quả bom hạt nhân đang chực chờ phát nổ bất kỳ lúc nào.

Ở phía đông, con rắn biến dị trốn tại hồ nước bên trong biệt thự sát sông Lệ Giang gần đây tương đối an ổn. Thật ra là Hàn Phong đã chỉ đạo vác tới cho nó vài cỗ thây ma để làm mồi nhử thế thân, từ đó ngăn nó tấn công nhân loại, phá phách tường thành, chứ để mà nói dẫn binh đi tiêu diệt nó thì khó càng thêm khó.

Ba hướng có địch nhân tiềm năng gồm bắc, nam và tây cũng đang được tích cực đào bới công sự, chế tạo vật cản, xây dựng lô cốt phòng ngự, cùng với đó là các phương án tác chiến cũng đang được tập dượt cụ thể, cải tiến cùng bổ sung chi tiết từng bước nhỏ. Nếu như có chiến tranh xâm lấn với thây ma nổ ra, đảm bảo toàn quân sẽ không phải rơi vào thế bị động.

Sau khi tình hình các chiến trường được báo cáo xong, kế tiếp đó là tới giai đoạn các tiểu đội trưởng báo cáo về tình hình huấn luyện thực lực của từng đoàn thể.

Nhìn chung, trong giai đoạn hiện tại, áp lực chiến đấu đè lên tinh thần toàn quân là không cao. Không có chiến dịch lớn nào, cũng không có Hồn Áp liên tục giáng xuống, tinh thần binh sĩ được đặt trong trạng thái khá thư giãn, việc huấn luyện vì thế cũng diễn ra suôn sẻ. Các kỹ năng phổ biến nhất như hoả đao, lôi cầu, gai xương, thuỷ đạn, bộc đạn, đao gió... Phần lớn đã được phổ biến cách dùng hiệu quả, kỹ chiến thuật cũng được tập luyện bài bản nghiêm túc, khả năng phối hợp nhóm nhỏ theo kiểu 1-3 và 3-12 đã được tăng lên rất nhiều so với trước đây, quân đoàn Hi Vọng đã thoát mác "ô hợp" rồi.

Sữa ngọc biến dị đóng lon được phân phối tới tay binh sĩ đã bắt đầu phát huy ra tác dụng tức thì, hầu hết đội viên sau khi sử dụng đều đã được gia tăng vĩnh viễn từ 2-3 điểm chống chịu rồi, có thể nói là ai nấy đều cực kỳ đón nhận sản phẩm mới được "nghiên cứu ra" này.

Thứ "sữa phòng hộ" này được dán mác chiết xuất từ xác của Thể Phòng Hộ. Nó không chỉ được binh lính hoan nghênh, nó còn được cư dân bình thường hoan nghênh, nghe nói giá tại chợ đen bán tới 6 cống hiến một lon 330ml. Nếu không phải nó đang được cấp phát miễn phí cho quân chính quy, e là giá cả còn bị đẩy lên cao nữa.

Sau khi các tiểu đội trưởng hoàn thành công tác báo cáo, Hàn Phong lúc này mới gật đầu bình thản nói:

- Mọi người làm tốt lắm. Tôi ở đây biểu đạt sự cảm kích tới đóng góp của mọi người, nếu như không có sự cố gắng của các vị, trấn Hi Vọng của chúng ta cũng không thể phát triển một cách mạnh mẽ cùng vững chắc như hiện tại được.

Nghe được lời động viên của Hàn Phong, tất cả người ngồi bên dưới đều khẽ thở ra một hơi, sau đó đều đồng loạt dâng lên sự tự hào không hề nhỏ.

Bọn họ những người này xuất thân từ đủ mọi giai tầng, đủ mọi nghề nghiệp, đủ mọi nền tảng, dị biến xảy ra trao cho bọn họ cơ hội làm lại, chứng kiến cuộc sống bị huỷ diệt rồi lại tân sinh dưới sự đóng góp của bản thân, việc bọn họ tự hào là điều tất lẽ dĩ ngẫu.

Ai cũng đều hiểu, chiếu theo tình hình phát triển của thế lực trấn Hi Vọng hiện tại, bản thân sớm muộn cũng sẽ trở thành "khai quốc công thần", tương lai sẽ trở thành những người đứng trên đỉnh nhân sinh, không thể khác được.

Hàn Phong để cho người bên dưới yên tĩnh trở lại thì tiếp tục bình thản nói:

- Tiếp theo, tôi muốn đề cập tới một vấn đề quan trọng.

- Chắc hẳn mọi người đều đang nghi hoặc việc tại sao tôi lại triệu tập cuộc họp lâm thời vào lúc này, nguyên nhân chủ yếu, mời mọi người cùng xem video.

Hàn Phong nói xong thì phất tay ra hiệu, hai đội viên đội hậu cần nhận lệnh bắt đầu chuẩn bị công tác trình chiếu.

Chẳng qua bao lâu, một phần video về cuộc giao tranh giữa quân đội chính quyền Tam Giang và thi đàn tại thôn Minh Thái đã được công khai phơi bày.

Sau khoảng 10 phút, Hàn Phong lúc này mới phất tay cho ngưng, hắn nhìn bên dưới một vòng rồi chậm rãi nói:

- Chính quyền huyện Tam Giang gửi tới yêu cầu hợp tác, bọn họ muốn hai bên cùng nhau tấn công quét sạch thi đàn này, mọi người thấy thế nào?

Như thường lệ, tính dân chủ của trấn Hi Vọng lại được thể hiện thông qua biện pháp trưng cầu dân ý

Vấn đề mà Hàn Phong đưa ra lập tức khiến cho không khí cuộc họp lâm vào trong căng thẳng, các tiểu đội trưởng bắt đầu nhỏ giọng bàn luận với người thân mật bên cạnh.

Tình hình tại trấn Hi Vọng rất khác so với tình hình tại trấn Đông Thành.

Ở trấn Đông Thành, bởi vì sự chia rẽ nhận thức và chia rẽ quản lý, công tác đối nội gặp rất nhiều cản trở, Vương Hoành không thể quản nổi việc của Tư Đồ Ngôn, thậm chí cuối cùng còn dẫn tới nội chiến, thế nhưng đối với các vấn đề đối ngoại, bọn họ lại đạt được sự đồng thuận trên dưới một lòng, các tiểu đội trưởng đều nhất trí bài xích ngoại nhân, ủng hộ người nhà. Còn tại trấn Hi Vọng, quyền lực của Hàn Phong là tuyệt đối, hầu như rất ít có các ý kiến trái chiều trong việc phân định việc quản lý nội bộ, thế nhưng các quyết sách đối ngoại thường sẽ xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều, đặc biệt là đối với các vấn đề liên quan tới bờ đông huyện Tam Giang.

Âm thanh bàn tán kéo dài khoảng 5 phút, phía bên trái bàn dài, Lưu Giang như thường lệ hung ác kêu lên:

- Thủ lĩnh, tôi cho là chúng ta nên mặc xác bọn họ. Có khi đây là cái bẫy mà đám người kia giăng ra cũng không chừng, chúng ta mà tham gia vào, khéo lại bị hốt trọn một mẻ.

Lưu Giang vừa dứt lời, Uông Hùng ngồi bên cạnh không chút do dự lên tiếng ủng hộ:

- Tôi thấy chúng ta không cần hợp tác với họ, tốt nhất cứ đứng chờ cho hai bên đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, lúc đó chúng ta mới nhảy vào chiếm lợi là tốt nhất.

Hoàng Phủ Đề là tiểu đội trưởng tân tấn, xét về xuất thân, hắn ta là người thôn Xuân Lê, lúc này cũng nhanh chóng lên tiếng ủng hộ hai người trước:

- Theo tôi thấy, chúng ta nên nhân cơ hội này đâm cho bọn chúng một dao.

Ba cái ý kiến khởi đầu sặc mùi diều hâu, cấp độ mất nết tăng dần theo từng đề xuất, kéo theo đó là bảy tám người nối tiếp biểu thị thái độ ngầm đồng ý. Đám người này chủ yếu là từ "phe cánh" đại đội 1, đại đội 2, phải nói là tư tưởng phản động trong lòng tổ chức trấn Hi Vọng là vô cùng sâu đậm.

Tất nhiên, không phải ai cũng nắm giữ thái độ thù địch lớn tới như vậy. Tam Giang tuy có đáng ghét, nhưng ở đây vẫn có những người có nhiều dây mơ rễ má với bên đó.

Sử Thắng là người đầu tiên đưa ra đề xuất quan điểm trái chiều:

- Tôi thấy chúng ta nên hợp tác với họ. Mọi người đều đã thấy thi đàn tại thôn Minh Thái kia mạnh mẽ tới thế nào, nếu để chúng nó phát triển lớn hơn, vậy thì chúng ta tại huyện Liễu Lâm sát vách này cũng không có quả ngon để ăn.

Lời của Sử Thắng, vậy mà không gây ra phản ứng tức giận như thường lệ nữa.

Sử Thắng đáng ghét thật, đặc biệt trong bối cảnh vị phó đoàn trưởng này đã "cướp ghế" của Chu Vấn, còn đang trực tiếp "ngồi trên đầu trên cổ" hai đại đội 1 và 2, ai mà ưa cho được.

Nhưng mà, người có tên, cây có bóng, nhận thức cao dần khiến cho ai nấy đều dần dần hiểu ra sức ảnh hưởng của Sử Thắng đối với tổ chức. Chức phó đoàn trưởng của hắn ta còn nằm đó, luật pháp tại trấn Hi Vọng vô cùng khắt khe, quyền lực của cấp trên áp xuống cấp dưới là gần như tuyệt đối, chẳng ai dại gì đứng ra làm cánh chim đầu đàn cho hắn ta nhằm vào.

Hơn nữa tài cầm quân của Sử Thắng thực sự là vượt xa tất cả những người đang ngồi đây, điều này đã được chứng minh qua vô số cuộc chiến, còn đang diễn ra ngay tại chiến dịch kéo giãn thi đàn tại huyện Long Dương. Bọn họ dù muốn dù không cũng đều phải công nhận khả năng chỉ huy và ra quyết định của hắn ta, thậm chí loại phản nghịch như Lưu Giang cũng phải thừa nhận hắn học được rất nhiều thứ từ vị phó đoàn trưởng này, tâm lí vì thế cũng bị kìm hãm dần dần.

Không ai ngại phải đối đầu với người trái quan điểm, nhưng để mà đối đầu với cấp trên, còn tài giỏi hơn xa mình, không phải ai cũng có bản lĩnh đó.

Tất nhiên, không đối đầu thì có cách phản ứng kiểu khác, đó là không đồng tình.

Chẳng ai lên tiếng ủng hộ Sử Thắng cả, lời hắn nói lọt thỏm giữa một rừng "thổ phỉ", không người nào có ý định hợp tác giống ý hắn muốn.

Lục Đại Nguyên ngồi bên trái bàn dài, sau khi hít sâu một hơi, hắn lúc này đột nhiên chậm chạp cất lời:

- Theo tôi thấy, chúng ta nên cử người hỗ trợ bọn họ...

- Lão Lục, anh có nhầm không vậy?!

Lục Đại Nguyên còn chưa dứt lời, Lưu Giang đã lập tức kêu ầm lên, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm không thể tin nổi.

Đây là sự việc quái gì, thằng này vậy mà lại muốn hỗ trợ Tam Giang, sao lại giữa đường "phản chiến" rồi.

Phải biết hai người bọn họ đều xuất thân từ hội Tam Lang, quan điểm trước giờ là bài xích chính phủ, chưa bao giờ thể hiện sự ủng hộ mấy việc như liên kết hay hợp tác.

Lục Đại Nguyên bên ngoài thì tỏ ra cứng rắn, bên trong thì âm thầm kêu khổ.

Hắn thực tế không muốn hợp tác với chính quyền Tam Giang làm cái gì, nhưng anh vợ của hắn, Nhạc Sơn, đang là tiểu đội trưởng tiểu đoàn 1 bên phía Tam Giang, mà vợ hắn Nhạc Thuỷ thời gian gần đây rất muốn chạy qua bên kia thăm anh trai một chút.

Thấy Lục Đại Nguyên không đáp, Lưu Giang càng thêm tức giận bội phần. Chẳng qua không để cho hắn thử thuyết phục đồng bạn hồi tâm chuyển ý, phía đối diện bàn dài, đã có người thứ hai lên tiếng ủng hộ việc hợp tác.

- Theo tôi thấy, chúng ta có thể cử một số lượng nhỏ phi phàm giả để hỗ trợ, xem như biểu đạt thiện chí nhất định, như là một tiểu đội chẳng hạn. Sau khi có sơ bộ kết quả chiến đấu, chúng ta mới tuỳ theo tình hình mà động binh cũng chưa muộn... Tam Giang đã chủ động tấn công thi đàn này, sau khi tấn công thất bại lại chủ động đề xuất hợp tác, điều này chứng tỏ việc bọn họ là bên gấp gáp muốn tiêu diệt thi đàn này hơn hẳn chúng ta, chúng ta không nhất thiết phải vội vã làm gì mà thiệt thân.

Mọi người nghe được những lời này đều đồng loạt quay qua nhìn người vừa mới phát biểu, Hàn Phong cũng là ghé mắt qua nhìn, sau đó hắn không thể không cảm thán Ngô Soái tốt số.

Kiều Ti Vân, nữ tử này tưởng chừng như chỉ là một "bình hoa di động", thế nhưng theo thời gian trôi qua, vị tình nhân của em họ hắn mới dần bộc lộ ra cả trí lẫn dũng của mình. Nàng ta chẳng những mạnh mẽ trên chiến trường, còn thường xuyên "hiến kế" để đối phó thây ma, đối với các quyết định quan trọng cũng đều đưa ra các nhận định vô cùng đúng trọng tâm.

Ấy là còn chưa kể tới việc nàng ta cũng rất nhiệt tình hùa theo mấy trò con kích động lòng người nữa, có thể nói là ra trận được, lên giường được, tài sắc vẹn toàn.

Đã có ba người lên tiếng đề xuất đồng ý hợp tác, cân bằng với nhóm phản đối, từ đây có thể thấy được sự chia rẽ quan điểm sâu sắc.

Hàn Phong lúc này quay qua Châu Lam hỏi:

- Châu đại đội trưởng, cô thấy thế nào?

Châu Lam bàn tay hơi siết lại một chút rồi cứng rắn nói:

- Tôi đóng quân tại trấn Thiết Thạch đã hơn một tuần, số lượng công sự xây dựng rất nhiều, đảm bảo có thể chống đỡ được sự xâm lấn của bất kỳ thi đàn nào.

Nàng ta nói ra một thông tin chẳng liên quan gì, nhưng ý nghĩa ẩn bên dưới thì đã đủ rõ ràng. Kia chính là mặc kệ Tam Giang làm gì thì làm, bọn họ không dẹp được thi đàn Minh Thái thì thôi, thi đàn kia có đánh qua đây, nàng ta sẽ đứng ra gánh vác.

Đây là ý kiến cuối cùng của đại đội 3 đại đội nữ binh.

Hàn Phong âm thầm gật đầu rồi quay qua Kha Thành hỏi:

- Kha đại đội trưởng, anh thấy thế nào?

Kha Thành gõ gõ tay xuống bàn cẩn thận suy tư, một lúc sau, hắn trầm giọng nói:

- Trước tận thế, Thôn Minh Thái có một tiểu đoàn bộ binh trú đóng, số lượng trang thiết bị là khó có thể tính toán. Nếu như hợp tác cùng Tam Giang, chúng ta có thể chiếm được một phần khí tài từ tiểu đoàn này, từ đó lớn mạnh bản thân... Nhưng nếu như mặc kệ Tam Giang, bọn họ mà tìm được nút thắt khác để đánh hạ thi đàn này, độc chiếm kho vũ khí, vậy thì chúng ta sẽ vô hình bị đẩy vào tình thế vô cùng khó khăn.

Phân tích của Kha Thành để cho các tiểu đội trưởng thuộc đại đội 1 và 2 phải tái mặt, bởi vì đây sẽ là quyết định cuối cùng của đại đội 2.

Hàn Phong âm thầm gật đầu rồi quay qua hỏi Chu Vấn đang ngồi trầm ngâm bên cạnh:

- Cậu thấy thế nào?

Ba đại đội trưởng có mặt tại đây, một phản đối, một đồng thuận, Chu Vấn là người cuối cùng. Cậu ta đột nhiên được đặt vào tình thế quyết định, bởi vì ý kiến của cậu ta sẽ biến một bên trở thành bên thắng thế, gần như cũng chấm dứt luôn tất cả tranh cãi. Điều này càng có ý nghĩa quan trọng hơn khi Chu Vấn là "lãnh đạo tinh thần" của đại đội 1, nơi mà Sử Thắng đang là người cầm quyền lãnh đạo.