Chương 517: Vô Ngã Tướng

Hôm nay Triệu Băng Vũ đã trải qua thời kỳ phát bệnh rồi, hiện tại đang được bảo mẫu đọc cho thông cáo vừa mới dán trên bảng tin nóng hổi, cái này không biết có tác dụng "khai trí" hay không, bất quá vị bảo mẫu này vẫn vô cùng tận tâm tận lực.

Thấy có người từ xa xa bước tới, bảo mẫu chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền rất hiểu ý mà nhanh chóng đứng lên kính cẩn cúi chào. Hàn Phong cũng mỉm cười gật đầu xem như đáp lại, chờ cho người kia rời đi, hắn mới là chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nữ bệnh nhân còn chưa đủ 18 tuổi này.

Sau đó hắn thản nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn như sữa dê của Triệu Băng Vũ mà nhẹ nhàng bóp một cái, còn thật gãi nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, từng chút từng chút một.

Cái này, khi chưa được sự cho phép của con gái nhà người ta, có khác nào sàm sỡ không?

Đúng như Hàn Phong dự đoán lúc trước, sau khi nuốt vào 4 bản kỹ năng tăng cường thuộc tính tam giai, bệnh tình của Triệu Băng Vũ đã bớt nặng nề đi rất nhiều. Thời gian tiến vào trạng thái điên cuồng giảm bớt 30%, trạng thái tiêu cực cũng không còn âm trầm đáng sợ nữa, thi thoảng cũng xuất hiện ngẫu nhiên một vài lượt biểu cảm sinh động hơn chứ không còn đơ cứng toàn thời gian nữa.

Có một điểm thay đổi quan trọng nhất mà chỉ Hàn Phong nhận ra, đó chính là đối với các "kích thích" cường độ cao, cả về mặt thân thể lẫn tinh thần, Triệu Băng Vũ đã bắt đầu biết phản ứng lại rồi, ngay cả khi đang ở trong thời kỳ bình tĩnh.

Ví dụ như lúc này đây, khuôn mặt nàng ta rõ ràng hơi xuất hiện ửng hồng. Nga, không biết là đang tức giận hay đang ngượng ngùng.

Đây là phản ứng vô cùng tích cực, chứng tỏ cả hiệu ứng tâm lý lẫn bản năng thân thể của nàng ta đều đã có sự liên kết với môi trường.

Hàn Phong năm ngón tay đan vào bàn tay Triệu Băng Vũ rồi nắm chặt, lại buông lỏng, lại nắm chặt, lại buông lỏng, cảm nhận một chút mềm mại, một chút ấm áp, một chút xúc cảm kỳ quái, hắn ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía xa xa rồi nhẹ giọng nói:

- Hôm nay không trêu chọc em nữa nữa, anh sẽ tiếp tục dạy cho em một chút về kiến thức phi phàm nhé, hi vọng em có thể dựa vào đó, sớm thoát ra khỏi trạng thái hiện tại.

- Trong Phật pháp, Thích Ca Mâu Ni có một quyển kinh sách, gọi là Vô Ngã Kinh. Một phần nội dung bên trong xoay quanh ngũ uẩn, gồm có sắc, thọ, tưởng, hành, thức.

- Theo Đức Phật, con người sinh ra chính là được hợp thành từ ngũ uẩn này.

- Tất nhiên, theo anh, tại thế giới này, con người đúng là hợp thành từ ngũ uẩn, nhưng đó là "nhân tộc thuần chủng". Còn tại thế giới phi phàm, nhiều hơn thế, ít nhất là cửu uẩn, tương đương 9 thể phi phàm... Ừm, điều này có hơi xa rời rồi, nói em cũng tạm thời không hiểu, chúng ta quay lại với ý chính nhé.

- Trong ngũ uẩn, Thể Dĩ Thái rất có thể là biểu hiện của nhất uẩn. Sắc.

- Thể Dĩ Thái có chức năng đảm bảo sự tương tác giữa thân thể và môi trường, biểu hiện của chức năng này chính là "cho môi trường nhìn thấy bản thân".

- Chiếc lá đang rơi kia, em nhìn thấy không, trên thực tế, em đang nhìn vào dĩ thái của chiếc lá đó, nó đang diễn hoá bản chất của hàng triệu phân tử cellulose kết nối qua liên kết beta 1-4, tạo thành hình thái thon dài đó.

- Khi nó phát ra "tín hiệu thon dài", mắt của em sẽ bắt được tín hiệu này, từ đó thành công thu thập tin tức về "hình dáng" của chiếc lá.

- Hừm, em xinh đẹp như vậy, cũng là do hàng tỉ phân tử cấu tạo lên cơ thể em đang phát ra tín hiệu dĩ thái "xinh đẹp".

- Thực tế tín hiệu này chỉ là thuận mắt người nhìn, phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của nhân loại thôi, bản chất không phải sự xinh đẹp. Bằng chứng là khi đối diện thây ma, nó nếu biết nói thì sẽ chỉ khen em ngon quá, chứ không khen xinh đẹp.

- Thây ma tưởng như vô tri, ấy vậy mà lại chạm được vào bản chất, lạ kỳ ha... Hôm nay anh từng nhử một thây ma quèn level 1, nó vậy mà chọn Ngục Giam Tham Ăn level 4 vừa cứng vừa đen chứ không chọn anh cái thằng vừa mềm vừa dễ nuốt này, cũng chắc chắn "xinh đẹp" hơn cái ngục giam ngu xuẩn kia, đây chính là do nó đã nhìn thẳng được vào bản chất

- Trên bản chất, em cũng như anh thôi, là da bọc thịt, thịt bọc xương, đầu mọc tóc, chân đeo giày, tín hiệu dĩ thái khác nhau, phù hợp thị hiếu thì là xinh đẹp, trái quy chuẩn này thì là xấu xí.

- Nhưng mà, nhất uẩn "Sắc" không phải hoạt động như vậy, Thể Dĩ Thái cũng không hoạt động như vậy.

- Đó là cách mà thế giới này đang lừa chúng ta, dùng "sự xinh đẹp" để che giấu bản chất ẩn đằng sau.

- Sắc ở đây không phải sắc đẹp, mà chính là biểu hiện của thân thể và thế giới vật lý, lý tính tuyệt đối.

- Tại sao lại là lý tính tuyệt đối? Bởi vì Vô Ngã Tướng. Vô Ngã là gì, là vô tự tính, vô tự thể.

- Tức là, bản thân ta là chính ta, bản chất của ta là lý tính tuyệt đối, là hàng tỉ phân tử cấu thành hợp lại, Hidro, Oxy, Nito, Phospho, acid amin, tế bào, gân, cơ, lông, tóc, người người giống nhau, ai cũng như ai cả.

- Do đó, Vô Ngã Tướng hiểu là: Người người giống nhau, không ai khác biệt, không có đẹp xấu.

- Tất cả đều chỉ là một đống lớn các loại phân tử hợp lại, phát ra tín hiệu Dĩ Thái khác biệt, trên bản chất, đều là một khối lúc nhúc di động mà thôi.

- Vậy tại sao Dĩ Thái lại khác biệt, tại sao lại có xấu đẹp, không phải nói Vô Ngã Tướng sao? Haha, anh không chắc, nhưng anh mạnh dạn đoán, đó chính là do tứ uẩn còn lại muốn vậy.

- Người muốn xinh đẹp, Dĩ Thái sẽ biểu hiện xinh đẹp, người muốn xấu xí, dĩ thái sẽ biểu hiện xấu xí.

- Vậy tại sao tứ uẩn lại muốn vậy? Đó là do cạnh tranh. Vũ trụ này luôn tồn tại cạnh tranh, người xinh đẹp sẽ có lợi thế cạnh tranh lớn hơn, giống như gái xinh sẽ được nhiều quyền lợi vậy.

- Nhưng không phải nói người người giống nhau sao, vậy sao có người xinh đẹp, có người xấu xí, dựa vào cái gì mà tứ uẩn của người này thì quyết định người này đẹp, của người khác lại xấu?

- Anh nhìn thật xấu, đó không phải do Sắc của anh xấu, thực ra là do anh không kiểm soát được Dĩ Thái của mình, để khối phân tử lúc nhúc này tự biểu hiện ra xấu xí.

- Em nhìn thật đẹp, đó không phải do Sắc của em đẹp mà là do em kiểm soát Dĩ Thái tốt hơn, để cho khối phân tử lúc nhúc ngọ nguậy của em biểu hiện ra đẹp đẽ.

- Sự kiểm soát này là bị động, tuyệt đại đa số là không thể nắm bắt được, không thể quyết định được, không chủ động được, bởi vì trước khi xảy ra dị biến tận thế thì không có "phi phàm".

- Người sinh ra đỏ hỏn, được "trời" phú cho khả năng kiểm soát Dĩ Thái một cách bị động, không cần thông qua học tập, vì vậy có đứa trẻ đẻ ra đã đẹp, có đứa trẻ nhìn xấu xí. Người ta thường nói bẩm sinh xinh đẹp, không bằng nói bẩm sinh đã kiểm soát Dĩ Thái tốt.

- Trong quá trình trưởng thành, tứ uẩn còn lại sẽ tương tác với môi trường, biến đổi Sắc theo hướng phù hợp với môi trường, tạo thành lợi thế cạnh tranh đẹp - xấu.

- Đó là lúc mà ngũ uẩn hợp nhất, càng lớn càng xinh, càng lớn càng xấu, cũng từ đây mà ra.

- Hiểu được bản chất này, có thể nói rằng, không có ai xinh đẹp, không có ai xấu xí, về bản chất ai cũng như ai, chỉ có thể nói có kiểm soát được Dĩ Thái đủ tốt hay không, có dựa vào nền tảng trời phú để duy trì lợi thế cạnh tranh ngay từ ban đầu tới mãi về sau được hay không mà thôi.

Hàn Phong nói tới đây, âm điệu bất giác trầm xuống.

- Nhưng đó chỉ là thứ phù phiếm mà thôi!

- Tuyệt đại đa số không thể kiểm soát Dĩ Thái, do đó đã bị ngũ uẩn đánh lừa, theo đuổi thứ mà Dĩ Thái biểu hiện ra ngoài, bị quy chuẩn xã hội đóng khuôn vào một từ Sắc.

- Thích Ca Mâu Ni Phật dùng một từ Sắc để chỉ Dĩ Thái, khiến cho hàng tỉ nhân loại chạy theo chữ "sắc" này mà bỏ qua chữ "sắc" khác.

- Chạy theo thứ biểu hiện mà bỏ qua bản chất.

- Sự thật là không có xấu đẹp.

- Lý tính tuyệt đối chính là, bản chất của Sắc chính là, thao túng Dĩ Thái chính là, khả năng kết nối với môi trường tới mức nào!

- Bản chất của Sắc chính là, có thể cướp đoạt được từ môi trường bao nhiêu để tạo ra lợi thế cạnh tranh, chứ không phải bị động dùng thứ sắc đẹp nhỏ nhoi để cầu xin sự thương hại.

- Em có biết Bạch Cốt Tinh trong phim Tây Du Ký không? Nó chính là đã vượt qua bị động chiếm thế chủ động, bản chất là một bộ xương khô, trải qua thay đổi Dĩ Thái, người khác lại nhìn nó thật múp, thật ngậy, thật xinh hết chỗ chê.

- Tiếc là nó gặp phải Tôn Ngộ Không, con khỉ kia có thể dùng Hoả Nhãn Kim Tinh để Phá Tướng, phá bỏ kỹ năng nguỵ trang của nó, phá Sắc của nó, nhìn thẳng bản chất của nó.

Hàn Phong quay qua nhìn Triệu Băng Vũ rồi bình tĩnh nói:

- Anh có một kỹ năng tứ giai, gọi là Ẩn Nặc Thuật. Kỹ năng này cho phép cắt đứt sự kết nối Dĩ Thái, khiến cơ thể không còn phát ra bất kỳ tín hiệu nào nữa, toàn bộ khối phân tử cấu thành lên anh đã không còn biểu hiện ra bên ngoài nữa.

- Từ đó không ai nhận được tín hiệu của anh nữa. Về mặt bản chất, anh vẫn ở đó, nhưng không ai nhìn thấy nữa.

- Vậy thì ai mà biết anh xấu hay đẹp nữa?

- Đây chính là thao túng nhất uẩn, Sắc.

- Kỹ năng này, tiêu hao 1 thể lực, 1 trí lực mỗi giây. Tuy nhiên, khi ở trong trạng thái bất động, kỹ năng không tiêu hao.

- Chẳng những vậy, khi bất động, khả năng phục hồi của anh còn bị động tăng lên rất rất nhiều lần.

- Bất động ở đây chính là đang kiểm soát Dĩ Thái, kiểm soát sự tương tác với môi trường tới tận cùng. Nhìn thì như cắt đứt tương tác, trên bản chất chính là hoà vào tự nhiên.

- Đây chính là đang vận dụng chỉ số hồi phục tới tận cùng.

- Phá Tướng, coi bản thân tầm thường, không quan tâm xấu đẹp, thể hiện ra bản chất, đó chính là cách để có thể nhận về nhiều hơn, vận dụng điểm phục hồi một cách hiệu quả hơn.

- Buông bỏ "sắc" để đạt được "Sắc" tuyệt đối.

Hàn Phong nâng bàn tay Triệu Băng Vũ lên rồi mỉm cười nói:

- Em xinh đẹp như vậy, lớn lên vẫn rất xinh đẹp, vậy thì xem như em có thể bị động kiểm soát Dĩ Thái một cách tuyệt vời.

- Nhưng mà, đừng nên bị động như vậy nữa, hãy chủ động kiểm soát nó, chủ động liên kết với môi trường.

- Em đang ở trạng thái bất động 24/7, thật sự là phù hợp để kết nối hoàn hảo với môi trường.

- Hay nghe anh, tập trung toàn bộ tinh thần vào cảm nhận bản thân, bỏ qua sự xinh đẹp trời phú, nỗ lực kiểm soát nó, đừng để nó bị động biểu hiện.

- Cảm nhận ngón tay này, ngón tay này trắng nõn thon thả sao, không phải, ngón tay này là da, xương, thịt, gân, cơ.

- Trong đó, da kết nối bề mặt, là thứ tiếp xúc với môi trường, trên da có lỗ chân lông, dưới da có mạch máu.

- Xung quanh môi trường là anh sao, là ghế đá sao, là gió sao, là nắng sao, thật xinh đẹp sao, không phải. Phải phá tướng, bỏ qua biểu hiện mặt ngoài, tập trung vào bản chất, đây đều là năng lượng loạn lưu.

- Khối năng lượng loạn lưu đang tiếp xúc với da thịt của em.

- Dĩ Thái kết nối, điểm phục hồi cao cho phép em có thể "hút" được nhiều năng lượng loạn lưu, điểm phục hồi thấp thì sẽ "hút" được ít hơn.

- Nỗ lực nhìn vào bản chất, cảm nhận Dĩ Thái của bản thân và môi trường, nỗ lực dùng lợi thế cạnh tranh trời phú để hấp dẫn năng lượng loạn lưu.

- Kiểm soát Dĩ Thái, bỏ qua sắc để đạt được Sắc, vận dụng chỉ số phục hồi tới tận cùng, kết nối với môi trường xung quanh.

- Em sẽ tự có đủ năng lượng để cung cấp cho kỹ năng cao giai đang áp chế ngũ uẩn của mình.

- Cảm nhận bản chất, bỏ qua hình dáng, phá tướng, nhìn vào chân diện mục vấn đề.

- Không có xấu đẹp...

- Chỉ có năng lượng loạn lưu...

- ...

Âm thanh trầm muộn ngắt quãng của Hàn Phong quanh quẩn khắp bốn phía không gian, vang vọng bên tai Triệu Băng Vũ, cũng đem không khí khuấy đảo lên một loại rung động diệu kỳ.

Dưới gốc Liễu Lâm có hai người đang ngồi kề cạnh, lá vàng rụng rơi lả tả.

Mùa thu tới rồi.

Thật "đẹp".