Chương 512: Phân tích tình hình

Ngô Soái nghĩ tới cảnh tượng đang đứng trên chiến trường nguy ngập mà lại có một bên bất ngờ phản bội, chẳng những thế còn trực tiếp quay qua cắn ngược đồng bạn, không cho đồng bạn phản kháng, hắn không khỏi bất giác nắm chặt tay lại.

Đây là chết thảm tới cỡ nào.

Nói gì thì nói, nếu như nhìn từ hiện trường, những người bị chém chết hẳn là những người "tốt", bởi vì họ chết khi đang phòng thủ trong lô cốt, phòng thủ trước thi đàn. Còn những kẻ giết người là những người "xấu", bởi vì họ đã giết hại đồng bạn rồi bỏ chạy thoát thân.

Chẳng lẽ không thể cứ thế bỏ chạy, ai đi đường nấy, không ai hại ai sao?

Ngô Soái đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, bất quá trước hết hắn vẫn là hỏi người lớn bên cạnh:

- Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao. Mấy người giết người này, chắc hẳn không phải người tốt.

Hàn Phong ngược lại cảm thấy việc phản chiến này hết sức "bình thường".

Hắn không bao giờ áp đặt quan điểm tốt - xấu lên bất kỳ cá nhân hay hành động cụ thể nào, chỉ có phù hợp để thực hiện hay không mà thôi.

Một hành động, xét theo quan niệm chung của xã hội, nếu xấu với người khác nhưng tốt với bản thân, đó gọi là ích kỷ. Nếu xấu với bản thân nhưng tốt với người khác, đó gọi là hi sinh. Xấu với cả bản thân lẫn người khác, đó là ngu xuẩn. Tốt với cả bản thân lẫn người khác, đó là hoàn hảo.

Trước tận thế đã khó có sự hoàn hảo, tận thế ập tới, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, con người ta lại càng khó tìm kiếm sự hoàn hảo. Chỉ có hành động nào phù hợp nhất với tình hình mới là chân chính hoàn hảo. Việc sau đó, nếu thực sự muốn cải biến, vậy chỉ cần phủ lên một lớp vải nhung tuyệt đẹp là được.

Ví dụ như, viết sách lịch sử.

Chỉ có tiếp tục sống tiếp mới có quyền lên tiếng, chết rồi, cái gì cũng hoá hư không.

Xã hội trước tận thế đã là khôn sống mống chết, xã hội sau tận thế lại càng như vậy.

Đám người bị chém chết này, chỉ có thể nói họ quá ngu xuẩn và đen đủi khi không phân biệt được lợi - hại trong thời khắc nguy cấp mà thôi.

Tạm thời thuận theo rồi tìm cách phản công sau, đó mới là cách xử lý phù hợp.

Còn đám người ra tay sát hại đồng bạn, bọn này cũng quá ngu xuẩn, hành động còn tràn ngập sơ hở.

Giết người xong không phi tang mà để xác chết nằm sờ sờ ra đó, đây không phải tự vạch áo cho người xem lưng sao.

Chắc chắn hành động sát nhân này là lần đầu tiên được thực hiện, còn thực hiện trong tình huống nguy cấp, bởi vậy hiện trường gây án mới tràn đầy sơ hở như thế này.

Bọn họ đã tự tay từ bỏ việc phủ vải nhung, xịt nước hoa, từ bỏ việc viết lại lịch sử. Do đó, họ cũng là một lũ ngu xuẩn nốt.

Hàn Phong nheo mắt nhìn mớ ảnh chụp, trong đầu bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Đây có thể là cơ hội lớn cho hắn.

Từ dấu vết chiến đấu còn sót lại, rất có khả năng chiến trận ở đây mới chỉ diễn ra vào 3 ngày trước.

Điều đó nói rõ việc sẽ có tỉ lệ nhất định có một phi phàm giả nào đó đã hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, thậm chí là hai, ba người, bởi vì giai đoạn đầu tại nơi này trôi qua hết sức tốt đẹp, việc hoàn thành nhiệm vụ là tương đối đơn giản.

Mà những người như vậy sẽ sở hữu một trong ba loại tinh thạch hệ thống trong người, rất có khả năng có Tinh Thạch An Toàn.

Đây chính là mục tiêu, là tài nguyên mà hắn phải đạt được để thực hiện chỉ tiêu của nhiệm vụ trung cấp.

"Một tàn quân có khả năng sở hữu Tinh Thạch An Toàn sao?"

"Nếu thử suy luận theo hướng này thì sao đây... Trước hết xác định các bên liên quan."

"Tại trấn Thương Đình này, nhóm nào là nhóm muốn thủ vững? Nhóm nào là nhóm muốn rời đi?"

"Tinh thạch an toàn phóng xuất vòng phòng hộ, ngăn cản giới hạn huyết mạch, chặn đứng thây ma xâm nhập. Nhưng một khi bán kính phòng hộ tụt xuống dưới 50% so với diện tích phòng hộ của ngày trước đó, vậy thì tinh thạch này sẽ đánh mất khả năng thăng giai..."

"Một khi ghim tinh thạch xuống để xác lập vùng an toàn, nếu trước thời hạn rút lên, vậy thì sẽ trực tiếp gây tổn hại tới 49% diện tích phòng hộ, đồng nghĩa đẩy tinh thạch tới bờ vực sụp đổ. Đây cũng là hành động dẫn tới việc mất khả năng thăng giai..."

"Vậy thì nhóm người chủ trương ở lại cố thủ sẽ là nhóm nắm giữ tinh thạch. Bởi vì chắc chắn họ sẽ là nhóm không muốn vội vã rời đi nhất, họ không muốn "nhổ" lên gốc rễ căn cứ, họ muốn cố thủ chờ đủ 172h tính từ thời điểm kích hoạt vùng an toàn để có thể thoải mái di động."

"Nhóm này khả năng cao chính là vì lì lợm ngoan cố nên mới bị chém cụt đầu..."

"Muốn kéo cả lũ hi sinh vì lợi ích của riêng mình sao?"

"Đây là tội ích kỷ."

"Nhóm người quay giáo phản chiến là nhóm không sở hữu Tinh Thạch An Toàn. Bởi vì họ không quan tâm Tinh Thạch An Toàn có bao nhiêu tổn hại, điều đó không hề khiến họ bị ảnh hưởng trong tương lai."

"Họ có thể rời đi, bất kỳ lúc nào, không cần quan tâm."

"Vậy giết người để làm gì?"

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội."

"Bọn cứng đầu muốn ở lại cố thủ, nếu không có đủ binh lực, chắc chắn chết, vậy chẳng thà giết quách nó luôn, độc chiếm tinh thạch an toàn rồi rời đi, từ nay có được căn cứ cho riêng mình."

"Đây là tội tham lam."

"Bởi vậy, cả hai nhóm, dù là chết rồi hay vẫn còn sống mà ôm đồ tốt trốn đi, đều có tội.

"Đứa ích kỷ, đứa tham lam, cả đôi ngu xuẩn, đều là bọn đáng chết."

"Mình giết người đoạt bảo, chính là thiên kinh địa nghĩa!"

"Không, không đúng, không phải, í là, mình sẽ áp dụng điều 1 khoản 1 bộ luật Hi Vọng."

Sau một hồi phân tích dài dằng dặc, Hàn Phong đã rút ra kết luận cho riêng mình, đó chính là người khác thì làm sai, còn hắn thì chuẩn bị làm đúng.

Bất quá, tự an ủi chính mình là chưa đủ, còn phải an ủi người khác nữa.

Hàn Phong lúc này quay qua bên cạnh, sau khi thấy Ngô Soái vẫn đang chờ đợi ý kiến của mình, hắn không khỏi đảo mắt một vòng rồi cao giọng chính khí lẫm nhiên nói:

- Đương nhiên là phải tiêu diệt kẻ gian trá độc ác, báo thù cho những người vô tội ở đây rồi!

Ngô Soái cảm thấy giọng điệu của đại ca có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói được kỳ lạ ở đâu. Bất quá, việc này rất hợp ý hắn, vì vậy hắn đấm hai tay vào nhau rồi hừng hực khí thế nói:

- Được, vậy tiếp theo chúng ta sẽ truy kích kẻ thủ ác chứ?

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn vào tấm bản đồ trên tay.

Trấn chiến cuối cùng diễn ra tại giao lộ lớn nhất thị trấn Thương Đình. Đây là đường dẫn đi trục đường liên huyện, thẳng tới phía bắc sẽ tới thị trấn Đông Thành. Vì vậy, tàn quân nhân loại rất có khả năng đã chạy theo hướng này.

Dù sao chạy về thành trấn khác còn có tỉ lệ nhất định gặp được căn cứ nhân loại, còn nếu chui lủi trong rừng rú hiểm trở, vậy thì qua vài ngày là cả đoàn chết đói chết khát, hoặc làm mồi cho động vật biến dị hết.

Tỉnh Nam Ô nói chung và huyện Đại Xuyên nói riêng có nhiều rừng núi như vậy, đảm bảo có rất nhiều quái vật ẩn nấp, làm gì có chuyện thái bình như huyện Liễu Lâm bên kia.

Chạy tới trấn Đông Thành, trên đường đi có nhiều thôn xã nhỏ, có thể ghé vào tiếp tế, xây công sự cản lộ, lập căn cứ lâm thời rồi trinh sát tình hình phía trước. Nếu ổn thì đi tiếp, nếu không ổn thì lên rừng sống sau cũng không muộn.

Hàn Phong đã có kế hoạch cho riêng mình.

30 phút sau, toàn bộ đội viên Dao Găm tập hợp trở lại.

Tài nguyên hệ thống đã được thu hồi toàn bộ, số lượng còn rất nhiều, chủng loại phong phú đa dạng, đây có thể coi như đồ tốt từ trên trời rơi xuống, đổi ra chiến công thì chỉ có ăn chơi ngập mặt, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.

Phó đội trưởng đại đội dự bị Thường Biểu cũng đã được điều động tới, cùng với đội trưởng đội thu hồi vật tư Từ Thôi, hai người này sẽ phụ trách thu dọn chiến trường, dọn sạch toàn bộ tàn dư xác thịt và tài nguyên nhu yếu phẩm còn sót lại.

Về phần nhóm trinh sát, tất nhiên lại tiếp tục ngựa không dừng vó, lên xe đuổi về phía bắc.

Ngồi trên xe bán tải, Hàn Phong đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Xác thịt thây ma rải rác không dứt, thi thoảng lại có vài chiếc xe tải cháy tới nát vụn bị bỏ lại, cộng thêm nhiều vết đạn, vết tích phi phàm, vết tích chiến đấu trải dài bốn phía, cái này càng thêm khẳng định việc đây chính là con đường bỏ chạy của tàn quân Thương Đình.

Bởi vì có người phía trước dọn đường, nhóm trinh sát Hi Vọng không gặp phải quá nhiều cản trở. Sau 20 phút, bọn họ đã tới được địa điểm giao giới đầu tiên.

Hàn Phong mở bản đồ ra xem, kết hợp với biển hiệu hai bên đường, hắn có thể xác định đây là thôn Liên Tây, cách thị trấn Đông Thành gần 20 cây số.

Huyện Đại Xuyên vô cùng rộng, phải rộng gấp 3 lần huyện Liễu Lâm, vì thế khoảng cách giữa các thành trấn thị xã là tương đối xa xôi.

Nơi này quả nhiên xuất hiện vết tích chiến đấu, có cả xác phi phàm giả bị bỏ lại trong một cửa hàng tạp hoá đổ nát, cái này chứng tỏ thôn Liên Tây cũng thất thủ luôn rồi, tàn quân Thương Đình đi đường đã gặp phải vô cùng nhiều khó khăn.

Tất nhiên, thây ma và nhân loại tại thôn này cũng biến mất hết rồi, hẳn là đã tiếp tục quá trình đuổi bắt lẫn nhau.

Nhóm trinh sát nghỉ lại tại thôn Liên Tây 30 phút, ăn uống tiếp sức, cùng với điều tra kỹ lưỡng tình hình xung quanh rồi tiếp tục lên đường.

Trải qua mười mấy thôn xóm hoang tàn trống rỗng, tới gần 5h chiều, nhóm trinh sát mới có thể tiến tới ngoại biên thị trấn Đông Thành.

Hàn Phong đứng trên một ngọn đồi nhỏ nhìn đoàn xe đang chạy thẳng tới thị trấn dưới chân, khoé miệng dần nhếch lên.

---

Căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành.

Một hàng rào thép gai được dựng lên chặn ngang trục đường chính, phía sau chính là tường thành cao 4 mét cực kỳ vững chắc, trên tường thành có hai điểm hoả lực với vài người cầm súng đang canh chừng.

Thấy đoàn xe 6 chiếc chạy tới bên này, thậm chí có tới 2 chiếc bọc thép đi theo áp trận, phía trên có súng máy 12ly7 hoả lực cao, nhóm người đang canh gác không khỏi dâng lên tinh thần tập trung cao độ. Một người trong đó lập tức bắn hai phát chỉ thiên rồi kêu lên:

- Người tới dừng lại!

Sau âm thanh báo hiệu của lính canh, đoàn xe cũng rất phối hợp mà thong thả dừng lại. Ngô Soái khuôn mặt âm trầm quần áo lam lũ từ trên bọc thép bước xuống, hắn đưa mắt nhìn lên tường thành rồi uể oải nói:

- Xin hỏi, là căn cứ nhân loại sao?

Lính canh không hề hạ giảm đề phòng, thấy đoàn xe 6 chiếc bước xuống 10 người, hắn ta càng thêm cao giọng quát lên:

- Các người là ai, từ đâu tới, có mục đích gì?

Ngô Soái hít một hơi thật sâu rồi tức giận nói:

- Tôi là Ngô Soái, tới từ căn cứ người sống sót tại xã Lệ Thuỷ cách nơi này 15 cây số. Bởi vì bất đồng quan điểm, đám khốn kia thiết lập cạm bẫy hãm hại đại ca tôi, tôi chính là cướp được hai chiếc bọc thép này rồi bỏ chạy. Hiện tại chúng tôi đã cạn lương, muốn tìm một căn cứ người sống sót để mua một chút nhu yếu phẩm, tiện thể trị thương cho đồng bạn của tôi.

Ngô Soái nói xong liền chỉ vào hai người đang băng bó đứng bên cạnh, tình cảnh này làm tăng lên sự thê thảm của đội nhóm này.

Lính canh trên tường thành nghe vậy thì mở to mắt, sau đó hắn ta nói thầm với người bên cạnh mấy câu. Người kia nghe được lập tức chạy đi, giống như đang đi xin ý kiến chỉ đạo.

Một lúc sau, trên tường thành đã có thanh âm hô lớn:

- Thủ lĩnh của chúng tôi cho phép các người nhập thành.