Chương 509: Thất bại tốt hơn.

Nữ đội viên vừa mới tiến lên quả thật rất xinh đẹp, nụ cười tươi tắn kia còn khiến cho người ta cảm giác vô cùng vui vẻ. Bất quá, thực lực của nàng ta so với nam đội viên vừa bị đuổi xuống còn tệ hơn.

Kể cả trong tình huống Lưu Giang không chửi bới, nàng ta vẫn mất tới 3 phút mới có thể ngưng tụ Hoả Đao thành hình thái Hoả Luân, nhưng mà trạng thái lại tương đối thô thiển, 5 cánh đao quay tròn lúc nhanh lúc chậm, lúc lớn lúc nhỏ, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.

Là nguy hiểm với người dùng và người bên cạnh.

Lưu Giang không khỏi vã mồ hôi hột nhìn cảnh này, hắn thật muốn chửi một câu chó chết, sau đó hung tợn đuổi nàng ta xuống. Thế nhưng khi nhìn tới những đường nét yểu điệu cùng thần thái tập trung chuyên chú của đối phương, hắn đành phải nuốt ngược lời vào trong bụng.

Một lúc sau, sau khi đã hướng dẫn hết nước hết cái, hắn đã triệt để mất kiên nhẫn. Nữ nhân này không được rồi, phải tập luyện nhiều hơn nữa, hơn rất nhiều nữa, nhưng mà hiện tại không có thời gian đứng ở đây bồi hồi.

- Được rồi, tạm dừng lại đã.

Lưu Giang bất lực xua tay hai cái ra hiệu cho nữ đội viên này tạm thời dừng lại, sau đó hắn giơ tay triệu hồi một đạo Hoả Luân rồi nói:

- Hoả Đao mang theo đặc tính thiêu đốt liên tục, dù là ở trạng thái nào, nó vẫn mang theo đặc tính này không hề mất đi.

- Thứ tôi vừa mới sử dụng là Hoả Luân áp súc theo chiều nghịch. Tức là nén năng lượng phi phàm toàn lực hướng vào bên trong, dùng để tập trung toàn bộ uy lực lại một chỗ khi muốn tấn công những mục tiêu mạnh mẽ hơn bản thân mình.

- Khi trúng đích, Hoả Luân sẽ giải phóng năng lực phi phàm theo hướng tập trung toàn lực thiêu đốt mục tiêu, mục tiêu sẽ cực kỳ khó có thể dập tắt uy năng thiêu đốt này. Bởi vì đặc tính của kỹ năng tập trung hết vào phía trong, không phân tán ra phía ngoài, vì thế mới không gây hại cho xung quanh.

- Nói cách khác. Mục tiêu vẫn chịu thiêu đốt liên tục, chẳng qua là do bù nhìn gỗ quá yếu nên mới không thể hiện ra sự thiêu đốt liên tục này thôi. Nhưng với mục tiêu khác, ví dụ một đầu Fast2 level 25, nó vẫn sẽ bị đốt bất kể có dịch chuyển thương tổn ra búp bê thịt rách gắn phía sau.

- Còn một cách sử dụng khác của Hoả Luân là phóng xuất theo chiều thuận, tức là đẩy hết năng lực phi phàm hòng gây sát thương ra phía bên ngoài.

Lưu Giang nói xong, Hoả Đao 8 cánh trên tay hắn đã phóng lớn tới nửa mét, âm thanh vù vù như bão lửa, nhiệt độ không khí cấp tốc tăng cao rồi lan tràn ra bốn phía xung quanh, ngay cả những đội viên quan sát xa xa cũng phải nóng tới đổ mồ hôi hột.

Lúc này hắn vung tay chém tới phía trước, Hoả Luân nửa mét vút một tiếng bắn tới mộc nhân tại trận địa địch thủ. Sau khi va chạm, nó ầm một tiếng phát nổ mạnh mẽ. Vụ nổ giải phóng 8 luồng đao lửa dài dằng dặc, đem phạm vi bán kính 40m xung quanh hoàn toàn chôn vùi.

Đặc tính thiêu đốt liên tục lúc này được thể hiện ra. Cả một khoảng đất trống rỗng chẳng có thứ gì cả mà vẫn bốc cháy cuồn cuộn, còn cháy càng lúc càng nhiệt tình, mức độ lan tràn mỗi giây đều gia tăng rộng hơn, cát sỏi bị nung chảy ra như bùn nhão, thế lửa thiêu đốt rợp trời, vô cùng khủng bố.

Những đội viên xung quanh nhìn tới cảnh này thì đều sợ run. Nếu một đòn này giáng trúng bọn họ, vậy thì tất cả đều biến thành chó thui.

Lưu Giang chỉ vào đám lửa khổng lồ phía xa rồi nói:

- Đây là uy lực gần như tối đa của kỹ năng Hoả Đao tam giai mà tôi có thể phát ra. Cả hai dạng áp súc chiều nghịch hay phóng xuất chiều thuận đều có cùng một mức năng lượng tương đương nhau, chỉ là một bên cô đọng, một bên lan tràn.

Nhưng người phía dưới bây giờ mới nhận ra Hoả Luân trước đó có bao nhiêu nguy hiểm. Cả một biển lửa lại có thể gom lại hòng tập trung thiêu đốt một mục tiêu, vậy mục tiêu kia rốt cuộc sẽ phải gánh chịu bao nhiêu sát thương.

Lưu Giang lúc này quay qua nữ đội viên xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt hơi nheo lại một chút, đây là muốn ngầm ra hiệu cho nàng ta lui xuống mà tự mình luyện tập thêm, nhường chỗ cho người khác lên thay.

Hoặc không thì tối nay gặp hắn, hắn sẽ dạy riêng 1 -1 cho, không vấn đề gì.

Nữ đội viên nhìn cái nheo mắt ẩn ý này thì cũng có ý rút lui. Nàng ta cảm thấy bản thân đã tiêu tốn tương đối nhiều thời gian của đội ngũ rồi, lúc này đang định lên tiếng, chẳng qua vừa liếc qua xa xa, nàng ta lại lắp bắp kêu lên:

- Đoàn... Đoàn trưởng.

Tiếng kêu của nàng ta thu hút Lưu Giang, sau đó là thu hút một đám người nhìn qua, cuối cùng là tất cả mọi người đều nhìn thấy Hàn Phong đã đứng đó từ lúc nào rồi.

Mấy chục đội viên đang ngồi xem cùng ba vị tiểu đội trưởng phụ trách đứng đó đều vội vàng thu hồi thái độ thả lỏng. Cả đám đều nhanh chóng đứng thẳng lưng, tay chào tiêu lệnh, chân xếp chữ V, ánh mắt tập trung cao độ rồi nghiêm giọng hô to:

- Đoàn trưởng!

Thời gian gần đây, Hàn Phong không còn thường xuyên thể hiện thực lực của bản thân nữa. Hầu hết thời gian trong ngày hắn chỉ đứng xem, hoặc làm chân chạy vặt, hoặc đi quanh quanh nhìn ngó, hoặc chỉ đạo người khác làm, thế nhưng uy danh của hắn chỉ có càng lúc càng tăng cao chứ không hề có dấu hiệu giảm bớt, phải nói là người người kính sợ.

Có rất nhiều yếu tố tạo thành hiệu ứng tâm lý này.

Một là thể chế sơ thành. Hàn Phong đã thành công xác lập địa vị người đứng đầu ở cả khối quân và dân sự, người khác đã rõ ràng được chênh lệch cùng khoảng cách, đã hiểu được "thủ lĩnh" rốt cuộc có ý nghĩa là gì, không còn ai dám tuỳ tiện giao thiệp, cũng không dám bàn luận lung tung nữa.

Hai là pháp luật nghiêm minh, chế tài cứng rắn, trật tự xã hội khôi phục, không ai muốn là người đầu tiên nhận được "án tử", thứ mà "chủ tịch hội đồng nhân dân Hàn Phong" đã ban hành.

Và thứ ba là thái độ của tất cả cao tầng, những người mạnh mẽ nhất, quyền lực nhất, tài năng nhất, ghê gớm hung dữ nhất, ví dụ như Lưu đội trưởng trước mặt, bọn họ đều vô cùng thần phục đối với Hàn Phong. Thậm chí vài người còn coi hắn như hệ tư tưởng, không có bất kỳ ai dâng lên hành vi chống đối hay nghi ngờ nào, tất cả đều nhất nhất tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn ban hành.

Sự thần phục tới gần như tuyệt đối này đã khiến cho hàng trăm binh lính, hàng nghìn cư dân bình thường bị lây dính phải hiệu ứng tâm lý đám đông, cái kia biểu hiện, Hàn Phong là người mạnh nhất, là toàn năng, là vô địch, là quyền thế ngập trời, là không thể đụng tới, là thủ lĩnh chân chính không gì không làm được, không ai có thể sánh bằng.

Không cần thể hiện thực lực, người khác cũng không dám khinh nhờn.

Qua rồi cái thời dùng vũ lực để uy hiếp thế nhân. Nếu ngươi không thể hiện ra ngoài, vậy thì người khác sẽ nhìn vào những sự vật hiện tượng tồn tại xung quanh ngươi để đánh giá, nhìn ra sự áp chế và mức độ trấn tràng của ngươi đối với môi trường xung quanh, nhìn ra hiệu ứng bị động mà ngươi có thể gây ra ngay cả khi không chủ động thể hiện, từ đó ước lượng gián tiếp năng lực của ngươi.

Hàn Phong đã có đủ các yếu tố để thể hiện bản thân mạnh mẽ. Hắn vì thế chẳng cần tiêu tốn bất kỳ tài nguyên gì, thậm chí còn chẳng cần gây ra hành động thực chất, thế nhưng vẫn có thể tự biến bản thân thành nguồn uy áp khổng lồ, vẫn có thể đứng ở vị trí mà bất kỳ ai khi nhìn thấy cũng phải run sợ, run sợ tới mức không dám có nửa điểm biểu hiện chống đối.

Uy Áp Thượng Vị.

Hắn lúc này nhìn một vòng rồi bình thản nói:

- Mọi người không cần để tâm tới tôi, giữ trạng thái thoải mái nhất có thể, có như vậy mới biểu hiện ra được năng lực tốt nhất.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, gần một trăm người đang đứng vây quanh đều khẽ buông lỏng một hơi, bất quá không có ai ngồi xuống nữa.

Nói đùa, đoàn trưởng đứng đó nhìn xem, ngươi còn định ngồi sao?

Nếu ngươi dám ngồi, có khi đoàn trưởng chưa cần làm gì, tiểu đội trưởng của ngươi đã làm thịt ngươi trước rồi.

Hàn Phong liếc nhìn nữ đội viên bên cạnh Lưu Giang rồi thong thả cất lời:

- Cô là Trương Diệu Hàm đúng không, thử lại một chiêu Hoả Luân đi.

Trương Diệu Hàm nghe vậy thì giật mình thon thót. Đoàn trưởng tên biết nàng sao, ôi, đây là chuyện gì chứ, nàng chỉ là một tiểu binh nho nhỏ thôi mà, sao người kia có thể biết chứ, chẳng lẽ nàng đã làm gì sai rồi sao. Trong khi Lưu Giang đứng bên cạnh thì trở nên vô cùng lo lắng, thủ lĩnh vậy mà trực tiếp đến kiểm tra tiến độ công việc rồi, mà cái nữ nhân bên cạnh hắn quá kém đi, làm sao mà đủ biểu hiện a.

Hoả Luân không phải thủ pháp khống chế có nguồn gốc từ Lưu Giang, hắn ta thông thuận nhất là kỹ năng Cương Khí, còn Hoả Luân là thủ pháp của Uông Hùng sáng tạo. Nhưng mà hai người này cùng một cấp bậc tiểu đội trưởng, còn cùng thuộc biên chế đại đội 1, việc bọn họ giao lưu trao đổi là rất dễ hiểu.

Những người mạnh mẽ nhất, tài năng nhất, sáng tạo nhất, ôm nhiều tài nguyên nhất, có nhiều cơ hội quan sát toàn cảnh nhất, bọn họ đều tập trung lại một chỗ, trở thành cao tầng, cùng nhau tạo ra giá trị lao động vượt xa những tầng lớp bên dưới. Đây là lý do cao tầng mãi mãi thống trị, mãi mãi tiến bộ, và được đứng trong cao tầng sẽ tiến xa hơn người khác rất nhiều.

Trương Diệu Hàm lúc này nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Hàn Phong thì vội vã dời đi chỗ khác, trong lòng tràn ngập cảm giác uỷ khuất cùng sợ hãi, thật muốn ngay lập tức xin rút lui để "nhường cơ hội" cho người khác. Sau đó nàng lại lén nhìn Lưu Giang, quả nhiên người kia đang biểu hiện vừa gấp vừa vội, lại vừa bất lực đau khổ, nàng lập tức biết rằng lần này tới số rồi.

"Ôi... Biết vậy không xung phong cho rồi..."

- Có chuyện gì sao?

Nghe được âm thanh thúc giục của Hàn Phong, tuy rằng âm điệu rất nhẹ nhàng, thế nhưng sự nghiêm túc và cứng rắn ẩn bên trong là không thể bàn cãi. Không chỉ có Lưu Giang và Trương Diệu Hàm hai người trực tiếp đứng phía trước này bị doạ, gần một trăm người đứng xung quanh đều bị doạ cho nín chặt một hơi.

Giờ thì ai cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Lần này toi rồi, thủ lĩnh muốn làm tới, ai biểu hiện không tốt thì coi như xong.

Trương Diệu Hàm là một nữ tử tương đối mạnh mẽ.

Cũng phải thôi, tại trấn Hi Vọng, người xinh đẹp yêu kiều thường sẽ chọn những việc nhẹ nhàng, ít người có thể bò lên tới đội viên chính thức mà vẫn còn trụ được đến ngày thứ 25, đó là việc vô cùng vất vả.

Sau khi chịu phải "áp bức" khủng bố từ phía Hàn Phong, nàng không khỏi khẽ cắn môi một cái rồi dứt khoát giơ tay lên, trên tay là 5 khoả hoả đao cấp tốc xoay tròn, đã thật sự có ý định muốn biểu hiện chứ không muốn xin rút lui nữa.

Thấy nàng ta muốn đánh, gần một trăm người xung quanh đều hồi hộp đón xem.

Năm thanh hoả đao nhị giai trên đầu ngón tay Trương Diệu Hàm xoay chuyển càng lúc càng nhanh, thật sự sắp có xu thế tạo thành một lưỡi đao tròn độc nhất. Thế nhưng lòng dũng cảm cũng không thể chống cự lại sự hồi hộp, Hoả Luân lớn nhỏ không đều, khi hợp khi tách, cực kỳ thiếu ổn định.

Lưu Giang nhìn cảnh này thì gấp tới độ thiếu chút kêu to, trong khi Hàn Phong chỉ nhíu mày một cái rồi bình tĩnh nói:

- Phóng xuất đi.

Vútttttt...

Trương Diệu Hàm nghe được mệnh lệnh của Hàn Phong, ngón tay không ngờ không tuân theo não bộ nữa mà bị động đánh ra, Hoả Luân bán thành phẩm của nàng ta vút một tiếng bắn về phía trước, bắn thẳng về phía mộc nhân cách xa xa 150 mét.

Ầm...

Hoả Luân bay gần tới đích thì lộ ra thiếu ổn định, sau đó không hề nghi ngờ đã nổ tung khói mù, 5 lưỡi đao lửa hoàn toàn giải phóng năng lực phi phàm, đem cả một khu vực mười mấy mét hoàn toàn đốt trụi.

Một đòn này, về mặt kỹ thuật, được tính là thất bại thảm hại.

Ai cũng nều nín thở mặc niệm thay cho Trương Diệu Hàm, mà ngay cả nàng ta cũng là hô một tiếng xong rồi, bàn tay vừa mới đánh ra càng thêm run rẩy.

Hàn Phong nhìn vào chiến trường ngùn ngụt lửa cháy phía trước thì khẽ phất tay, băng hàn lực bao phủ phạm vi thiêu đốt, đem toàn bộ hoả diễm dập tắt không còn, sau đó hắn bình tĩnh gật đầu nói:

- Thử lại đi.

Trương Diệu Hàm thử lại lần thứ hai, tất nhiên rồi, vẫn thất bại.

Lần này còn thất bại nặng nề hơn, Hoả Luân bay nửa đường đã vỡ, giống hệt như tâm trạng của nàng ta vậy.

- Thử lại đi.

Lại một mệnh lệnh nữa của Hàn Phong đưa ra, Trương Diệu Hàm bàn tay càng run rẩy mạnh hơn, trong khi Lưu Giang bên cạnh thì chợt như sực tỉnh.

Mệnh lệnh kia không chỉ dành cho riêng nữ đội viên này, đó còn là mệnh lệnh cho hắn.

Hắn lúc này vội vã trầm giọng nói nhỏ:

- Nghe tôi nói đây. Hít một hơi thật sâu rồi nín thở, bỏ qua sự tập trung vào việc thao túng kỹ năng, toàn bộ ý chí tập trung hết vào mộc nhân phía trước, xem như nó đang khống chế đồng bạn của mình, nghĩ về việc tiêu diệt nó mà không tổn thương đồng bạn, cuối cùng hãy để cho bản năng làm công việc của nó.

Nữ tử này tâm lý quá yếu, kỹ thuật lại kém, hắn biết trong thời gian ngắn không dùng cách chính quy để chỉ dạy được, chỉ có thể đi đường tắt.

Trương Diệu Hàm nghe lời của Lưu Giang thì hơi ngẩn ra, sau đó nàng chợt hít một hơi thật sâu lấy lại tâm trạng, ánh mắt đưa về xa xa ngoài 150 mét, nhìn tới thân ảnh mộc nhân đứng đó, trong mắt dường như phút chốc bốc lên một ngọn lửa vô hình.

Phừng.

Vúttttt...

Một đạo Hoả Luân bẹo hình bẹo dạng từ tay của nàng phóng xuất ra ngoài. Hoả Luân cắt qua không gian, đốt cháy vô số hơi nước và phần tử không khí, cuối cùng thành công chạm đích mà không bị vỡ vụn giữa đường. Chẳng qua ngay khi chạm đích, Hoả Luân đã không giữ được ổn định nữa, nó nổ tung như pháo hoa mùa hè, đem cả một khu vực 7 mét toàn bộ thiêu đốt.

Xét về mặt kỹ thuật, lần này tiếp tục thất bại.

Hàn Phong nhìn cảnh này, hai hàng lông mày khẽ giãn ra, hắn nhìn qua Trương Diệu Hàm và Lưu Giang đang hồi hộp đứng đó, lại nhìn tới gần một trăm đội viên xung quanh, sau đó mỉm cười cất lời:

- Đã từng thử, đã từng thất bại, không vấn để gì cả, hãy thử lại, thất bại lại, thử nhiều hơn, thất bại một cách tốt hơn.

- Thế giới này là của các bạn, mạng sống của đồng đội, nằm trong tay các bạn, hãy đối xử tử tế với mọi người.

- Và cùng nhau, thắp sáng màn đêm.

....