Sau khi tự não tàn ra một cái giả thuyết tương đối não tàn, Hàn Phong chuyển sự chú ý về kỹ năng tứ giai trên tay.
Đây là một kỹ năng phòng thủ, khống chế và nửa tấn công cực kỳ mạnh. Có nó trong tay, cận chiến gần như bất tử, nó được đánh rơi ra từ trên người của F2 level 27, cuối cùng lại khắc chế trực tiếp sức mạnh của loại hình Thể Nhanh Nhẹn.
Hắn rất ưng ý. Tuy nhiên, hắn sẽ không học nó, có rất nhiều nguyên nhân để phân bổ kỹ năng này cho Châu Lam.
Thứ nhất, tất nhiên rồi, Châu Lam là người sở hữu nhiều quyền định đoạt nhất đối với kỹ năng này, dám cứng rắn cướp của nàng ta, vậy trấn Hi Vọng nên đổi tên thành trấn Trấn Lột đi.
Thứ hai là những người quan trọng khác cũng không thực sự cần. Phong cách chiến đấu của bản thân hắn là viễn chiến, không phải cận chiến, hơn nữa hắn có Băng Ảnh để chạy trốn rồi. Ngô Soái thì có trang bị Găng Xích Áp Đảo level 4, đã không thực sự cần tới kỹ năng này nữa. Chu Vấn quá nhanh, lực phản ứng cũng rất cao, phong cách chiến đấu chỉ trong khoảnh khắc, nguy cơ tử vong không cao, không tận dụng được 10 giây duy trì.
Châu Lam hiện tại thọt hơn hẳn so với đồng bạn cao tầng khác, có kỹ năng này, nàng ta có thể đảm nhận nhiệm vụ "ôm damage" cho mọi người rất tốt.
Nguyên nhân cuối cùng. Ừm thì, Hổ Lạc Đồng Bằng, bị chó khinh, ý là người sử dụng là chó, sử dụng để khinh con hổ xâm nhập vào sao? Hắn mới không muốn làm chó, thà chết cũng không làm chó, mạnh mẽ ngưu bức cũng mặc kệ.
Mà nó mạnh thật a. Không thể gây sát thương chí mạng, đây là xu thế thoải mái đứng cười cợt múa cột hay nấu ăn trước mặt địch thủ mạnh mẽ mà không sợ chết, đúng chất hổ lạc đồng bằng sẽ bị chó khinh.
Tất nhiên kỹ năng này tuy mạnh nhưng cũng là một cái bẫy lớn. Kỹ năng tứ giai chưa sử dụng thuần thục, nếu gặp phải quái thai như Thể Thôn Phệ, vậy thì kỹ năng tứ giai cũng không bảo kê nổi, sẽ gặp phải tình trạng "hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ" "việc này chỉ được thực hiện khi có sự giám sát của chuyên gia" ngay.
Tin tưởng hoàn toàn vào hệ thống, vậy chỉ có nước ăn cứt.
Hàn Phong viết một thông cáo tới toàn bộ cao tầng về việc quyết định phân bổ kỹ năng tứ giai này cho Châu Lam.
Tất nhiên tên và thuộc tính kỹ năng đã được giấu kín, cái này để đảm bảo tính bảo mật cho năng lực của nàng ta, tránh tương lai bị người khác nhằm vào. Giá trị kỹ năng này sẽ được tính bằng 7000 cống hiến, trả trước một phần, phần còn thiếu nàng ta phải nghĩ cách bù đắp trong tương lai.
Giải quyết xong báo cáo này, công việc cũng sắp tới hồi chấm dứt.
Hàn Phong tạm thời giải trí bằng nửa bình trà xoài còn lại, cũng đớp nốt ba cái bánh phô mai núng nính trên bàn, sau đó liếc mắt nhìn trộm ngực Hương Vẫn Tình hai lần.
"Thật hèn mọn..."
Tự dè bỉu bản thân một câu, hắn xoay người bước tới cửa sổ, ánh mắt uể oải lười biếng nhìn xuống khung cảnh mù mờ dưới sân. Đèn điện đã được tắt gần hết, thế nhưng những dịch vụ vui chơi giải trí của hai bang Hắc Hùng Thiên Lang bây giờ mới bắt đầu diễn ra sôi nổi.
Hắn lại ngẩng đầu chửi đổng đám mây trên trời chưa chịu di chuyển, cũng tiện thể chửi luôn mặt trăng không biết tự mình ló đầu ra sao? Sau vài giây quan sát, hắn lại hơi nhíu mày nhìn sương mù từ sông Lệ đang kéo tới.
Con cóc chết tiệt, không chịu đi chỗ khác thật sao, có tin mai hắn sẽ cho người đổ hết số thuốc trừ sâu vô dụng kia xuống sông hay không.
Không có cách nào ngăn chặn, hắn đành ngáp ngắn ngáp dài bỏ qua không thèm nghĩ nữa, thôi thì chửi Đại Hắc Cẩu ba câu, hít sâu mấy hơi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn phải ngồi vào bàn làm việc.
Sau khi cầm báo cáo của Ngô Soái lên đọc được 5 phút, Hàn Phong đã hết chịu nổi.
Thằng ranh con này đi thám thính Tam Giang, kết quả toàn là kể về mô hình kinh doanh xác thịt của bên kia bờ đông có bao nhiêu thú vị, mấy tin tức vụn vặt còn lại chẳng có cái đếch gì đáng giá.
Có đúng một tin con trai Bạc Thanh là Bạc Tuấn tham gia vào quân đội là coi như nhìn được. Bất quá, đây cũng là tin ăn hại, cái này hẳn là được thông cáo toàn dân, ai mà chẳng biết, thế mà cũng gọi là đi do thám.
"Ít nhất không quên nhiệm vụ rải ra tin tức truy nã "sát thủ Chương Lãm" là tốt rồi."
Chương Lãm là sát thủ của Tam Giang cử tới, hiện đang bị nhốt trong một hầm ngầm, chỉ ngay dưới chân toà nhà này chứ không đi đâu xa, mỗi ngày ngoài việc ăn ra thì chính là uống một chén rượu nho biến dị.
Hắn ta mặt ngoài vẫn như cũ bị trấn Hi Vọng truy nã gắt gao, tất nhiên là truy nã trong âm thầm.
Vấn đề này, hai bờ đông tây sông Lệ đều không nhắc đến công khai ở bất kỳ lần nào cả.
Đem báo cáo trinh sát ném qua một bên, Hàn Phong lại đọc tới 2 tờ công văn. Một cái là công văn truy nã tội phạm của quận Xuân Hà, trên đó có tên của Châu Lam, một cái là công văn hỗ trợ kết nối liên lạc cho thân nhân của các cư dân còn sống sót.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận 10 phút, hắn viết ra 2 cái đầu việc rồi uỷ thác cho Liễu Huyên xử lý.
Nhiệm vụ cuối cùng của buổi tối hôm nay, video chiến đấu của Ngô Soái và rắn biến dị.
Hàn Phong cầm lên cái máy quay phim rồi ngáp ngắn ngáp dài xem xét cảnh tượng hai cá thể một hai chân một không chân đuổi bắt nhau.
"Ôi, con rắn này nhìn mạnh nhỉ..."
"Rắn nước à?"
"Phun độc ghê thế..."
"Chạy nhanh vãi chày..."
"Này mình mà bị đuổi là ăn cứt ngay..."
"What, kỹ năng tứ giai Cách Không mạnh vậy..."
"Thịt rắn có vị gì nhỉ..."
"Nướng thì vị nướng, luộc thì vị luộc..."
"Nghe nói rắn ngâm rượu rất ngon..."
"Mình không thích uống rượu..."
"Rượu vào lời ra, là lá la..."
"Ngô Soái, đi mua bánh bao dưới nhà đi..."
"Cha... Mẹ..."
Trăng treo trên cao đã hoàn toàn sáng tỏ, bất quá, người muốn ngắm đã ngủ quên từ lâu.
Hương Vẫn Tình thêu xong mũi kim cuối cùng thì dừng tay, sau vài chục giây lắng nghe âm thanh hít thở đều đặn quanh quẩn, nàng lặng lẽ đem một chiếc chăn mỏng tới cạnh bàn làm việc, còn thật nhẹ nhàng cùng cẩn thận đắp lên thân thể một người nào đó.
Tất nhiên, nàng vô cùng tinh tế mà cố ý chừa ra cái bàn chân trần đang thò vắt vẻo ngoài cửa sổ.
Xong xuôi đâu đấy, nàng kéo ghế tới bên cạnh Hàn Phong, sổ tay thong thả mở ra, ngòi bút đen nhánh bắt đầu chậm rãi viết từng chữ một.
"Ngày 23/8/2019."
"Rạng sáng ngày thứ 25 tận thế."
"Một thị trấn nữa được binh đoàn Hi Vọng thành công giải phóng."
"Sự khởi đầu của chế độ tư nhân hoá, với thí điểm đầu tiên được áp dụng tại trấn Hạ Sa."
"Thủ lĩnh trấn Hi Vọng - Hàn Phong - hạ quyết tâm dốc sức xây dựng thế lực một cách chu toàn, không còn bất kỳ do dự."
"Tình hình huyện Tam Giang biến động khôn lường."
"Sóng ngầm cuồn cuộn."
Bút dừng, sổ đóng, không có bất kỳ gạch xoá.
------
Sáng sớm. Ngày thứ 25 tận thế.
Hàn Phong theo thói quen thức dậy đúng giờ, hắn cũng theo thói quen vươn tay duỗi chân muốn "bơi" một vòng, bất quá lần này là bơi thẳng một đường từ trên ghế xuống dưới đất, đau tới thiếu chút chảy ra nước mắt.
"** lại ngủ quên rồi..."
Mắng thầm vu vơ một câu, Hàn Phong vươn vai ngáp một tiếng rõ to rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Dù là ngủ ở đâu hắn vẫn luôn có hai lượt báo thức. Một là của chính bản thân mình, một là của "bảo mẫu".
Quả nhiên, đúng 5h40 sáng, Hương Vẫn Tình đã mở cửa bước vào phòng. Hàn Phong cũng đành phải rời khỏi sàn nhà mà uể oải bò vào phòng tắm.
Thật ra sự cải thiện về chất lượng thực phẩm đã khiến hắn ngủ ngon hơn xa quá khứ, ít nhất lúc này thức dậy đã không còn đói bụng tới độ phát rồ nữa, chỉ là uể oải xét trên mặt tâm lý mà thôi.
Hôm nay chắc hẳn sẽ là một ngày dài mệt mỏi đây.
Hàn Phong sau khi bò vào rồi lại bò ra từ trong phòng tắm, còn cẩn thận mặc vào y phục chiến đấu xong xuôi, đồ ăn sáng đã được Hương Vẫn Tình thành công chuẩn bị.
Tốc độ nấu ngược lại rất nhanh, hẳn là sợ đứa nào đó nổi hứng ăn vụng.
Cá nướng sốt chanh leo, vòi cá xào rau dại, bánh mỳ bò kho, tuỷ bò hấp trứng, bánh cuốn thịt heo hầm, cháo cá đậu xanh, cơm hạt sen, canh rong biển, súp bí đỏ hầm, hai quả táo tàu quý giá, 1,5 lít sữa.
Chỗ thực phẩm này tương đương 260 chiến công, sức ăn một người một bữa hơn cả lương cơ bản của 10 đội viên chính thức.
Nếu không phải thủ lĩnh thế lực, Hàn Phong sẽ ăn tới táng gia bại sản.
Sau khi ăn hết muỗng cháo cuối cùng, còn thật ợ một tiếng thoả mãn, phía bên cạnh hắn, Hương Vẫn Tình bất chợt lên tiếng:
- Thủ lĩnh. Tôi muốn ra ngoài... Chứng kiến tình hình thực địa...
Hàn Phong nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó khoé miệng không khỏi xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Trấn Hi Vọng đã an toàn hơn nhiều rồi, cái loại trạch nữ nhát chết như nữ nhân trước mặt mà cũng dám ra ngoài, kia chứng tỏ hơi thở của cuộc sống an tường đã thực sự len lỏi tới từng ngõ ngách một rồi.
"Thảo nào gần đây vòng phòng hộ của Tinh Thạch An Toàn cứ nhích lên vài mét lại vài mét mỗi ngày, mình còn không rõ nguyên nhân tới từ đâu, hoá ra nguyên nhân là do "thịnh vượng"."
Sau khi nhủ thầm một câu, hắn thong thả gật đầu nói:
- Được. Cô bảo Xuân Hoa đi cùng mình, cũng tới gặp Phương Tường trưởng phòng xin tới một lái xe, chi phí tính vào cho tôi là được.
- Dạ...
Lam Nhu Thuỷ đã được điều động tới trấn Hạ Sa, mất đi cái vị thư ký riêng này, Hàn Phong đành phải dặn dò luôn Hương Vẫn Tình gửi thông cáo của hắn cho các phòng ban liên quan, sau đó hắn tuỳ tay nhắm mắt cảm nhận một chút, nửa giây sau đã xuất hiện ở khu huấn luyện.
- Nghiêm túc, thật nghiêm túc cho tôi!
Buổi sáng từ 6h15 tới 7h sẽ là thời gian huấn luyện chung, chẳng qua hôm nay sân huấn luyện có thêm một "huấn luyện viên" mới, chính là Lưu Giang, học viên là những học viên cũ, hay chính xác hơn là đội viên chính thức phải học lại từ đầu.
Học tập nâng cao khống chế lực.
Sau sự kiện hắn ta ngộ sát đồng đội một cách công khai tại chiến trường Thiết Thạch, Hàn Phong đã ra lệnh cho tên thổ phỉ chính hiệu này phải tổ chức một buổi công khai xin lỗi, đồng thời tự mình đứng ra tổ chức các buổi huấn luyện an toàn trong sử dụng năng lực phi phàm.
Hôm nay xem như buổi đầu tiên.
Lưu Giang vừa rồi quát mắng chính là một đội viên thuộc tiểu đội của hắn ta.
Người này được lệnh tấn công hai mộc nhân sắp xếp liền kề bằng đòn hoả đao nhị giai. Yêu cầu là phải cắt đứt mộc nhân thứ nhất thành 6 khối đều nhau, đồng thời không gây cháy mộc nhân thứ hai.