Hàn Phong nhìn cái "kỹ năng cửu giai" trong tay mà không còn lời nào để nói. Hắn có một thứ cực kỳ tà môn, gọi là Bình Thuốc Biến Dị level 4, cho tới hiện tại vẫn chưa dám dùng, vẫn luôn để tại chỗ của Âu Dương Tà chờ nghiên cứu thêm. Hiện tại có thêm cái kỹ năng này, hắn lại càng thêm không dám dùng.
- Ngẫu nhiên 1 - 1000% tiềm năng, hoá ra con lợn tại phòng khám này mạnh như vậy là do dòng tăng phúc này... Nếu mình xuất hiện tăng phúc 1000% chỉ số tiềm năng, vậy thì đầu Thể Thôn Phệ level 33 cách đây 8 cây số, mình cũng dám solo 1-1.
- Nhưng lỡ đột nhiên xuất hiện dị tật giống như con Thể Thao Túng chết tiệt ở chỗ này thì sao đây. Thủ lĩnh trấn Hi Vọng lại bị cắm đầu vào háng bà bầu, mông đít bị rây rốn chằng chịt thông nát, suốt ngày oe oe quéc quéc như dê đực chờ được động dục, oh shit...
- Lại còn là kỹ năng bị động, không thể bật tắt hay khống chế được...
- Nhưng vẫn hấp dẫn quá, cường hoá cùng tiến giai ngẫu nhiên, biết đâu học xong nó lên cửu giai thật thì sao...
- Có khi nào lên tới cửu giai rồi sẽ dị tật thành đầu lâu đỏ trên trời luôn hay không. Tà môn...
- Thôi, để cái kỹ năng cửu giai này cho Tiểu Hỏi Chấm đi mà học... Mình quá xui xẻo, tỉ lệ học xong liền xuất hiện dị tật rồi thành một con chó đen có bộ lông trắng là rất cao.
Ném tất cả tài nguyên vào Nhẫn Trữ Vật, Hàn Phong bây giờ mới để ý rằng không có sự xuất hiện của tinh thạch ma dược thường thấy trong não hải thây ma.
Đây là do Nhát Chém Tịnh Hoá gây ra, hay là do Thể Thao Túng đã xuất hiện dị biến kinh khủng tới độ không thể xuất hiện loại tài nguyên này.
Vấn đề này khá quan trọng. Nếu là do dị biến thì cũng thôi đi, nhưng nếu là do Chu Vấn gây ra, vậy thì đây là lần đầu tiên mà nhân loại có thể phá huỷ được tinh thạch ma dược, trước nay chỉ có con chó biến dị óc chó kia là có khả năng này thôi.
- Về sau lại bảo ranh con kia thử chém lại vài nhát, tìm xem có cách nào lợi dụng hay không...
Sau khi xem xét một hồi quanh quẩn, xác nhận khu vực này đã không còn gì đáng để lưu tâm, hắn mới là nhắm mắt cảm nhận một chút rồi sử dụng Băng Ảnh biến mất tại chỗ.
Lều chỉ huy lâm thời.
Đội trưởng biệt đội Dao Găm Nguỵ Huyền Cơ đang báo cáo những chi tiết cuối cùng về hoạt động quân sự trong ngày hôm nay cho Hàn Phong.
Còn khoảng 25% diện tích trấn Hạ Sa chưa kịp tiến hành cứu hộ cư dân mắc kẹt, hiện tại trời đã tối rồi, hành động gì cũng đều rất nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể phát ra thông báo cho những người kia tiếp tục chờ đợi tới sáng mai.
Khoảng 33% diện tích nội thị và 45% diện tích thôn xóm tại khu vực ngoại vi vẫn là khu vực khả nghi. Dù sao hành động hôm nay chủ yếu xoay quanh cứu hộ cứu nạn, bọn họ vẫn chưa thể dò xét hạ lạc của Thể Thao Túng tại những điểm này một cách kỹ lưỡng được.
Ngoài ra bọn họ đã thành công dụ dỗ và gom góp được một số lượng lớn thây ma Thể Nhanh Nhẹn, khoảng 47 đầu các bậc cấp độ, hiện bọn nó đang bồi hồi quanh khu đông nam, có thể mở hành động truy quét bất kỳ lúc nào.
Thêm nữa là có một đầu Thể Phòng Hộ level 27 tại khu chính bắc gần đường Ô Sơn có dấu hiệu tương đối kỳ quái...
Phát hiện một loạt dấu chân vô cùng kỳ lạ tại đường DC113. Những dấu chân này không giống vết tích của bất kỳ loại quái vật nào đã từng xuất hiện, nghi ngờ là động vật biến dị. Dựa theo phỏng đoán, đây là một loại quái vật có hai chân một đuôi, bất quá những cư dân sống sót quanh khu vực đó lại không có ấn tượng gì cả...
Chu Vấn đã hoàn thành tiếp nhận điều trị từ đội quân y, trạng thái cơ thể đã thành công phục hồi từ trong hư thoát, hiện tại cậu ta đang bần thần ngồi đó, trên tay là "kỹ năng cửu giai" Dị Tật Bẩm Sinh.
Hàn Phong đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt.
Tài nguyên hệ thống thuộc vào hàng xịn nhất trấn Hi Vọng mà hắn cũng không chút do dự ưu tiên phân bổ cho thuộc hạ, lại còn chỉ tính rẻ có 4000 chiến công, thiếu bao nhiêu sẵn sàng cho nợ lại, có thể nói là trọng dụng nhân tài tới tận cùng.
- Khốn nạn...
Chu Vấn cắn răng nuốt nước mắt vào trong lòng, cũng nhét luôn của nợ trên tay vào trong ngực.
Thời gian gần đây, có một vài người người âm thầm nói hắn bị ngu, nếu hắn thật học kỹ năng này, vậy thì ngu khỏi phải bàn nữa.
Tìm cơ hội cho thằng ngu nào đó chịu nghe lời một chút đi học cái đồ quỷ này là tốt nhất.
Khoảng 10 phút sau, Nguỵ Huyền Cơ rời đi, Lam Nhu Thuỷ, Mộc Thạch cùng với Trương Phàm lần lượt kéo tới, Hàn Phong lại phải nghe bọn họ báo cáo một lượt công tác hậu cần.
Vấn đề đầu tiên không ngờ là thiếu giấy vệ sinh, băng vệ sinh, bỉm, tã lót, ...
Thật ra hắn đang tương đối đói bụng, đầu óc cũng không còn chỗ chứa rồi, chỉ muốn nhanh chóng tìm cái gì ăn cho sướng mồm. Nghe người khác vậy mà nhắc tới chuyện buồn ỉa không có cái chùi đít vào lúc này, hắn thiếu chút đã vỗ bàn đứng dậy chửi ầm lên, còn thật muốn ra lệnh cấm chỉ đám người này từ nay không được đi nặng nữa.
Chung quy không làm thế được, hắn đói kệ hắn đói, bọn họ buồn ỉa không liên quan lắm, quay đi quay lại vẫn phải ngồi nghe...
Nhưng mà, không thực không vực được đạo, cứ nghe như vậy một hồi mà chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể cố gắng ngồi đó rồi vân vê một khoả băng đá hình đùi gà, thi thoảng lại gật gù cho có lệ mà thôi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là 10 phút, Hàn Phong lúc này giơ tay phẩy phẩy mấy cái rồi tuỳ tiện nói:
- Được rồi, báo cáo bằng văn bản sau đi.
Chạy nhảy cả ngày, ngay cả móng tay hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột, cơ thể đã mệt tới không muốn làm bất kỳ việc gì nữa rồi. Mặc kệ dòng chỉ số phục hồi rõ ràng đạt mốc 34 điểm, vậy nhưng ngồi nghe tới 10 phút mà lại không hồi nổi 1 thể lực nào, đây chính là tình trạng quá tải ngầm mà không có bất kỳ dữ liệu nào của bảng thông tin có thể thể hiện được.
Chờ một hồi nữa, có khi hắn sẽ không nhịn được mà phải làm thịt bừa một đứa trong phòng này để ăn cho đỡ đói mất.
Đứa nào mềm nhất ăn trước, ừm, Lam Nhu Thuỷ đi, nàng ta mông cũng rất to, không phải thế, ý là, đang báo cáo tới đâu rồi?
Mộc Thạch thấy Hàn Phong bắt đầu mất kiên nhẫn thì cũng không cưỡng cầu nữa, ông ta lúc này nhẹ giọng mỉm cười nói:
- Thủ lĩnh, tôi muốn để vợ tôi, con dâu cả và ba đứa cháu nhỏ trở về trấn Hi Vọng, rất mong được cậu phê duyệt.
Điều kiện tại khu tạm cư này không hề tốt, ngay cả thức ăn cùng nước uống đều có chất lượng dưới vài bậc so với trấn Hi Vọng, đừng nói là chăm sóc y tế, học tập, trị an, cơ hội phát triển bản thân, cơ hội xâm nhập cao tầng, đều là vô cùng hạn chế. Lại thêm việc chính sách tư nhân hoá sắp được áp dụng, tình hình trong tương lai gần sẽ còn phức tạp hỗn loạn hơn nữa, đối với người già, trẻ nhỏ và bà bầu, đây là những yếu tố tương đối nguy hiểm.
Sơ tán là hợp lý.
Nhưng mà Hàn Phong trước đó đã có lệnh giới nghiêm. Trừ đội viên đội chiến đấu và vài đội viên đội hậu cần có tay nghề cao, vậy thì không có bất kỳ cư dân nào từ hai khu định cư Thiết Thạch, Hạ Sa được phép sơ tán tới trấn Hi Vọng, bởi vậy việc được phê duyệt nguyện vọng là không dễ.
Hàn Phong nghe tới yêu cầu này thì không khỏi híp mắt suy nghĩ.
Lão cáo già Mộc Thạch này rất biết điều, đồng thời với đó cũng vô cùng khôn ngoan.
Muốn sơ tán một bà lão, một phụ nữ mang thai và ba đứa trẻ về trấn Hi Vọng, nhìn qua thì không có gì, nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng đang muốn "giao con tin" cho hắn. Đây đích xác là hành động thể hiện sự trung thành không cần bàn cãi, càng thêm một bước nữa muốn củng cố và thắt chặt sự ủng hộ của hắn đối với gia tộc họ Mộc.
Sẵn sàng để người khác nắm thóp mình không khác nào muốn cược tất tay, đồng thời cũng đã nêu rõ quan điểm của họ: quang minh chính đại thì không cần phải sợ hãi.
Đây chính là biết điều.
Về phần vợ của Mộc Thạch là Trần Mẫn Nghi, với thân phận dâu trưởng Mộc gia, bà ta cũng không thể nào là người đơn giản được, thậm chí so với chồng mình còn giỏi hơn.
Vật tư tại trấn Hi Vọng rất dồi dào, thời gian tiếp theo sẽ dần dần được xuất kho để phục vụ xây dựng cứ điểm Hạ Sa. Thân là một người phụ nữ, "quản lý tiền bạc" và "đi chợ" là những công việc giỏi nhất, bà lão này sẽ đóng vai trò xây dựng hậu phương cực mạnh cho chồng ở tiền tuyến Hạ Sa.
Vậy là Mộc gia sẽ nắm được chuỗi vận hành kinh tế ở cả đầu nguồn lẫn cuối nguồn.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Loạn thế nổi lên, người khác sợ cảnh gia đình li tán sẽ không thể chăm sóc cho nhau, lại càng hi vọng được tụ lại một chỗ để gia tăng sức mạnh tập thể. Mộc gia đi ngược lại, chia binh nhiều đường để hiện diện khắp nơi, tay không bắt giặc, muốn vận dụng tối đa hiệp ước "7 ngày ủng hộ" với thủ lĩnh hòng phủ sóng toàn bộ thế lực non trẻ trấn Hi Vọng mới chỉ thành lập chưa đầy một tháng này.
Thỏ khôn đào ba hang chính là hiểu theo ý như vậy.
Đây chính là khôn ngoan.
Hàn Phong ngón tay gõ gõ xuống bàn vài cái rồi thản nhiên gật đầu:
- Được.
...
20h, ngày thứ 24 tận thế.
Đoàn xe viễn chinh phương xa từ các hướng bắc, tây và nam lần lượt trở về trấn Hi Vọng.
Buổi sáng mới có thông tin giảm giờ làm xuống còn 10 giờ một ngày, buổi tối đa tăng ca vắt sữa tới khi gà đã lên chuồng, có thể nói là tuyên truyền một đằng thực hiện một nẻo. Bất quá chẳng có mấy ai kêu than, đơn giản thôi, hôm nay ai cũng đều có thu hoạch dồi dào, trong khi lương thưởng tăng ca lại rất cao, vì thế điểm cống hiến có thể nhận được là vô cùng lớn.
Xã hội bắt đầu an ổn, hưởng thụ cũng theo đó lên ngôi, việc sử dụng điểm cống hiến cũng càng lúc càng trở nên linh hoạt. Chỉ cần có cống hiến, cái gì cũng có thể mua được, mà sống sướng như thủ lĩnh cũng không phải là không có khả năng.
Dù sao không ai cấm ngươi ở trong biệt thự rộng lớn, lắp 8 cái điều hoà, thuê 10 nữ hầu để ngủ, mời ca sĩ về hát, mua 1 tạ cá để ăn, đổi kỹ năng cửu giai để học, chỉ là có đủ cống hiến hay không mà thôi.
Cuộc họp thường nhật như những ngày trước đó không diễn ra nữa. Hiện tại chỉ có buổi tổng kết ngắn do các tiểu đội và đại đội tự tổ chức với nhau, các loại báo cáo và đề xuất tạp nham theo đó cũng sẽ được giải quyết từ hạ tầng, kết quả cuối sẽ được gửi tới cho những người liên quan sau.
Thế lực trấn Hi Vọng đã sơ bộ vững chắc, các loại công tác quan trọng thì ít, lặt vặt thì nhiều, bởi thế Hàn Phong đã bắt đầu lười làm sếp rồi. Họp hành lắm làm gì, để cho đám lãnh đạo bên dưới đi mà giải quyết, đứa nào không có năng lực thì phạt nhiều khác phải có năng lực, hiện tại cứ ba ngày họp một lượt là đủ.
Thời tiết này, chỉ có tắm xong rồi đớp cho đẫy bụng mới là sướng nhất.
Chính vì thế, hắn hiện tại đang ngâm mình trong bồn tắm, hai con vịt vàng bơi qua bơi lại mua vui, còn vừa ngâm ấm vừa chửi đổng tại sao đám mây kia lại che mất mặt trăng rồi.
"Có kỹ năng nào thổi mây bay đi không nhỉ? Chắc thằng nhóc họ La bên Tam Giang có khả năng... Haizzz, tên Hồ Du bên mình có lẽ cũng có thể, chẳng qua gã trường kỳ đóng quân tại trấn Thiết Thạch, bằng không phải bắt gã thổi đến khi nào tan mây thì thôi..."
Mây che bớt ánh trăng, thời lượng "sạc pin" cho kỹ năng Ảnh Chiếu của hắn vì thế mà bị giảm tới một nửa. Với hiệu suất a đuồi thế này, lần sau mà triệu hồi ra phân thân, cái thằng Lạnh Tiểu Lẽo kia kiểu gì cũng cằn nhằn tới điếc tai vô cùng.
Sau khi não tàn ra vài cái ý tưởng, Hàn Phong rốt cuộc cũng tắm xong. Hắn mặc vào bộ đồ bông quen thuộc rồi bước ra ngoài, sau đó theo thói quen bước vào đảo bếp, còn tuỳ tay bốc đại một thứ nguyên liệu gì đó trên bàn nhét vào mồm, vừa nhai vừa trệu trạo khen ngợi:
- Ừm, ngon đấy, món gì vậy?
Bên cạnh hắn, Hương Vẫn Tinh mặt không đổi sắc thản nhiên trả lời:
- Vỏ trứng.