Ý kiến của Kiều Ti Vân gây ra một trận im lặng trong phòng họp, sau đó là vô số những âm thanh phản đối thi nhau tuôn trào.
- Cái gì, tham vấn với Tam Giang?
- Kiều đội trưởng, cô có nhầm không?
- Lũ khốn kia còn đang hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng ta, tham vấn cái gì chứ.
- Chúng ta đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi, có gì đáng để bàn bạc cơ chứ.
- Tôi phản đối. Ân, khoan đã, chi bằng nhân lúc này, chúng ta chuyển mục tiêu qua diệt sạch đám giả nhân giả nghĩa kia đi, số lượng bọn chúng ở chỗ này không nhiều.
Tám tiểu đội trưởng, một người nêu ý kiến, bảy người phản đối, thậm chí có cả đề xuất chuyển qua tấn công Tam Giang, không khí bài xích thoáng chốc lan tràn trong phòng họp.
Sử Thắng nghe thấy lời của Kiều Ti Vân thì cũng giật nảy mình, tại sao lại có một tiểu đội trưởng nêu ra cái ý kiến quái gở như vậy chứ?
Phải biết mới chỉ 4 ngày trước thôi thì hai bên đông tây sông Lệ vẫn còn đang đánh nhau chí tử, cuối cùng phá cả cầu Liễu Hà, cắt đứt giao thương cùng liên lạc. Hiện tại nói tham vấn trao đổi kinh nghiệm, hoang đường biết bao.
Hắn lúc này đang định từ chối, bất quá sau khi cẩn thận nghĩ kỹ, hai hàng lông mày theo đó dần dần cau lại.
Cái ý kiến đề xuất này thì đúng là rất tệ, nhưng người đề xuất là ai thì cũng phải xem xét tới. Kiều Ti Vân, nữ tiểu đội trưởng này nhìn qua thì thấy rất bình thường, thế nhưng nếu để ý kỹ lưỡng, nàng ta lại có mối quan hệ tương đối kỳ dị với Ngô phó đoàn trưởng.
Vài lời đồn đại nói rằng hai người này là tình nhân của nhau, tuy bên ngoài không bao giờ thể hiện, thế nhưng trên đời này làm gì có lời đồn nào vô căn cứ.
Chỉ nội việc hai người này không ai đứng ra đính chính hay phản bác là đã nói lên rất nhiều điều rồi.
"Vậy đề xuất này là ý tưởng bộc phát của cá nhân Kiều Ti Vân, hay là đề xuất của Ngô Soái, hay xa hơn nữa, là đề xuất của Hàn Phong?"
Sử Thắng ngón tay ngõ xuống thành bàn, hắn hiện tại đang vô cùng phân vân.
Thực ra hắn trong lòng luôn tồn tại một khúc mắc, đó chính là bản thân đang phản bội đất nước, phản bội chính phủ, phản bội nhân dân, phản bội lời thề mà bản thân đã nói ra lúc trước. Đứng giữa mâu thuẫn Tam Giang, Liễu Lâm, người khác có thể nghiêng hẳn về một phía, nhưng hắn tự thân lại không thể nghiêng hẳn về phía nào cả.
Hắn có tham vọng lớn, hắn muốn loạn thế tạo anh hùng, muốn nhân cơ hội này thoát lý thể chế, từ nay không còn là một tiểu binh bò lê bò lết từng chút một, hắn muốn nhanh chóng vươn lên trở thành tầng lớp tinh hoa quan trọng, muốn tiếng nói của bản thân phải được lắng nghe, thậm chí là người khác phải lắng nghe hắn.
Nhưng không phải vì thế mà hắn chấp nhận đạp lên sinh mạng đồng đội.
Cầm súng bắn vào binh lính Tam Giang, hắn không dám, và tuyệt đối không làm. Bởi vậy sự kiện Hàn Phong phá cầu Liễu Hà khi trước đã khiến hắn thở phào một hơi. Chí ít là hai bên sẽ không có giao tranh nữa, ân đoạn nghĩa tuyệt cũng tốt, sẽ không phải chạm mặt nữa, hắn sẽ không phải khó xử...
Không phải khó xử...
...
Sử Thắng quyết định gia nhập trấn Hi Vọng, trở thành một thành viên thuộc "tổ chức thổ phỉ" này, tuy đây đúng là hành động nửa đường bộc phát, thế nhưng tuyệt đối không phải hành động thiếu suy nghĩ. Trái lại, hắn đã suy nghĩ rất kỹ trước khi ra quyết định, và liên tục đánh giá lại quyết định của mình trong suốt 24 ngày qua.
Khi hắn tự hỏi bản thân rằng, lý do gì mà bản thân lại ở lại Liễu Lâm này, một phần lớn chính là vì tham vọng cá nhân, thế nhưng vẫn có một yếu tố cực kỳ quan trọng, có tác dụng như ngòi nổ mấu chốt, đó chính là vì một câu trả lời.
Ngày đầu tiên hắn gặp gỡ Hàn Phong là tại khu huấn luyện chó nghiệp vụ. Lý Võ Lạc khi đó có hỏi một câu: Tại sao anh lại tấn công căn cứ quân đội, cướp đoạt tài sản quốc gia?
Hàn Phong đã trả lời: Vì tôi phải bảo vệ 358 người khác khỏi nanh vuốt thây ma và quái vật dị biến, những người này gồm 197 phụ nữ, 82 trẻ em, 79 nam nhân... Đồng đội của tôi có 8 người đã hi sinh, 17 người tàn tật... Tôi đã chờ đợi chính phủ trong vô vọng... Tôi không muốn ai phải hi sinh nữa... Tôi cần vũ khí để bảo vệ bọn họ...
Câu trả lời này chính là động lực lớn nhất thúc đẩy việc Sử Thắng đi theo Hàn Phong. Hắn hiểu, minh chủ tới rồi, đây chính là người có thể giúp hắn đạt thành mục đích mà không quá vi phạm bản tâm.
Sau khi đặt chân tới trấn Hi Vọng, tận mắt chứng kiến sự thay đổi hàng ngày hàng giờ của trấn Hi Vọng, hắn lại càng tin tưởng vào người thanh niên này. Suy nghĩ của hắn cũng vì thế mà chuyển hướng, đó chính là bản thân phải cố gắng để giúp đối phương đạt thành mục đích.
Từ mưu cầu quyền lực cá nhân, hắn vậy mà lại chuyển thành mưu cầu cho tổ chức, cho tham vọng độc lập tự cường của Hàn Phong.
Quyết định trước mắt, có tham vấn cùng Tam Giang hay không, chính là một quyết định mưu cầu cho tổ chức.
...
Kiều Ti Vân đề xuất xong thì không nói gì nữa. Mặc kệ không khí trong phòng họp càng lúc càng nóng, nàng chỉ lấy từ trong balo ra một ly trà xoài vàng ươm, bỏ vào vài viên đá lạnh, sau đó lặng lẽ thưởng thức. Giống như tất cả những lời vừa rồi không có liên quan gì tới nàng vậy.
Sử Thắng nhìn ly trà xoài này thì chợt thở dài một hơi.
Mỗi người khi được bổ nhiệm làm lãnh đạo đều cần phải có một tác dụng đặc biệt với tổ chức.
Sử Thắng hắn, ngoài giá trị chuyên môn về quân sự, giá trị vô cùng lớn khác đang nằm ở thứ tưởng chừng như rào cản thăng tiến, đó chính là thân phận quân nhân.
Hắn biết, hôm nay là ngày mà đám người Phó Tế Tường được phóng thích, đây chính là sự kết nối hai bờ, nào có chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt.
Để hai bờ được kết nối thông thuận, tất nhiên ở giữa phải có điểm chung, có vật dẫn đủ vững chắc.
Một cựu quân nhân chính là một vật dẫn vô cùng thích hợp. Một cựu quân nhân được bổ nhiệm tới chức phó đoàn trưởng bên phía tổ chức ly khai, đây càng là vật dẫn thích hợp.
Người này là người duy nhất có khả năng nhận được sự tin tưởng nhất định từ cả hai phe.
"Hàn Phong... Cảm ơn anh..."
Sử Thắng lúc này không khỏi tự thì thào một câu tràn đầy cảm động.
Hắn biết, thủ lĩnh đang trao cơ hội cho hắn rũ bỏ khúc mắc lớn nhất trong lòng.
Hắn đang tự dằn vặt bản thân là kẻ phản bội, nhưng nếu chính hắn là người tự tay đứng ra thiết lập lại kết nối, để cho hai bờ đông tây sông Lệ có thể hoà hợp trở lại, vậy thì đây là công lao to bằng trời. Có thể tính như "vượt qua" cả Hàn Tín, đồng thời cũng triệt tiêu mọi tội lỗi đang tồn tại trong bản tâm.
Với tư cách người tiên phong kết nối quan hệ hai bờ, cái chức vị phó đoàn trưởng này, càng thêm vững chắc, càng thêm danh xứng với thực.
Tất nhiên, lợi ích lớn đi kèm phong hiểm lớn. Nếu việc này không thành, hoặc sau này Tam Giang trở mặt, hai bên lại tiếp tục đánh nhau to, trấn Hi Vọng vì thế mà thiệt hại, vậy thì với tư cách người ra quyết định tiên phong, hắn sẽ là người chịu tất cả trách nhiệm kế tiếp.
Sử Thắng lúc này giơ tay lên nói:
- Hà Tam. Anh chạy tới nơi hạ trại của quân đội Tam Giang bên kia, nói với họ, chúng ta muốn mua một chút tình báo về thi đàn Minh Thái, có thể trả giá bằng số lượng bom xăng nhất định.
Hà Tam nghe vậy thì chợt ngẩn ra, mà mấy người còn lại cũng đều khẽ ngẩn ra, cái gì cơ, có nghe lầm không?
Lưu Giang là người phản ứng mãnh liệt nhất. Hắn vừa rồi chính là người đề xuất tấn công Tam Giang, hiện tại tên họ Sử kia lại dám cho người chạy qua tham vấn với đối phương, tay bắt mặt mừng, đây khác nào coi lời nói của hắn là không khí, càng coi lời nói của Hàn thủ lĩnh lúc trước là tiếng chó sủa chứ.
Hắn ngay lập tức cao giọng phản đối:
- Tôi phản đối. Chúng ta không nên liên quan gì với bọn họ, kẻo không có họ lại cử sát thủ qua giết hại trẻ em bên ta. Tôi đề xuất tiểu đội 4 của mình sẽ xung phong dò xét thi đàn Minh Thái, đảm bảo đi đủ về đủ, không mất một cọng tóc.
Sử Thắng liếc nhìn Lưu Giang một cái rồi gật đầu nói:
- Tốt, Lưu Giang, anh và tiểu đội 4 sẽ hộ tống Hà tiểu đội trưởng qua bên kia liên lạc với quân đội Tam Giang.
Lưu Giang thiếu chút đã lật ngược bàn lên, tên họ Sử chó chết này, rốt cuộc là có ý gì đây.
Sử Thắng không để ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói:
- Đây là mệnh lệnh.
- Tất nhiên, nếu anh sợ không dám đi, tôi cũng không ép nữa, sẽ cử người khác làm nhiệm vụ bảo vệ Hà tiểu đội trưởng.
...
Cách vị trí hạ trại của binh lực trấn Hi Vọng 3 cây số, trên một ngọn đồi nhỏ, 2 người một chó đang đứng ngáp ngắn ngáp dài.
Lúc này bộ đàm bên hông Ngô Soái chợt vang lên tín hiệu liên lạc, sau khi nghe rõ nội dung bên trong, hắn mới là tươi cười nói với Hàn Phong đứng bên cạnh:
- Gió Tiểu Thoảng, Lạnh Lẽo Tiểu, Hà Tam và Lưu Giang đã đi qua bên kia rồi.
Hàn Phong nghe thấy lời này thì khuôn mặt co rúm lại, thằng nhóc này, không ăn nói cẩn thận một chút được sao.
Bất quá hắn không chấp trẻ con, cũng không có nhiều thời gian như vậy, lúc này chợt quay qua con chó to như con trâu mộng đang nằm dưới đất rồi sủa một tràng:
- Gâu gâu...
"Đại Hắc Cẩu, nếu mấy tên nhân loại kia đi mà không về, hai bên mà có đánh nhau, vậy làm thịt hết cái lũ có mùi lạ đi, một tên cũng không tha. Gâu!"
Con chó ngu này không biết phân biệt địch ta thông qua quần áo hay trận hình, cách phân biệt tốt nhất là dựa theo cái mũi ướt của nó, đảm bảo không sai đi đâu được.
Đại Hắc Cẩu nhấc mí mắt lên nhìn hai chiếc xe jeep đang chạy phía dưới rồi nhe răng sủa lại:
- Gâu gâu...
"Có được ăn thịt người không? Gâu."
Hàn Phong không đáp lại, hắn còn đang mải nhìn trời nhìn đất, nhìn thế giới tươi đẹp này.
Một lúc sau, hắn biến thành một đạo ánh trăng rồi hoàn toàn tan biến.
- Gâu gâu...
"Tuỳ ngươi. Gâu."
Ngô Soái đứng bên cạnh, nhìn thấy một cái bóng cũng có thể thuần thục dùng cẩu ngữ, hắn không khỏi vô cùng hâm mộ. Lúc này sau khi cẩn thận sắp xếp từ ngữ, hắn mới quay qua Đại Hắc Cẩu bên cạnh rồi thử sủa một câu:
- Gâu ổng ổng ổng...
Đại Hắc Cẩu đang nằm dưới đất chợt mở bừng hai mắt, tên nhân loại ngu dốt này vừa khiêu khích nó à?
Sau đó là một trận đại chiến người chó bắt đầu nổ ra.
...
Ngô Soái thua trận, quần rách áo nát, buộc phải chạy trốn về Liễu Lâm. Mà ở đây cũng không còn việc gì cho hắn nữa.
Một con chó level 29 là đủ để diệt sạch tất cả lực lượng Tam Giang dám có ý đồ đột kích, có hắn bên cạnh cũng chẳng đủ khả năng ra lệnh cho nó, lớ ngớ sủa bậy lại bị cắn cho xước đùi trụi tóc cũng không chừng.
Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đầu tiên là xách ba tên tù binh trả cho Tam Giang, sau đó là điều tra tình hình động vật biến dị đang tàn phá tại hướng đông bắc, cuối cùng là gặp gỡ hai cái "trạm tin" uỷ thác vài nhiệm vụ quan trọng.
------
Trấn Hạ Sa, lều chỉ huy lâm thời.
Hàn Phong phất tay để cho đám đội viên Dao Găm rút hết ra ngoài rồi mới bình thản hỏi Chu Vấn:
- Tình hình trước mắt, cậu định làm thế nào?