Nhìn nhóm “cảnh sát” dỏm hậm hực leo lên xe rời đi, đám người bên phía này mới buông tảng đá trong lòng xuống, thở ra một hơi may mắn, sau đó lại bao trùm trong lo lắng.
Những kẻ kia mang theo ác ý rất lớn, thậm chí sự điên cuồng của bọn chúng thể hiện trực tiếp ra bên ngoài. Tên nào cũng có súng trong tay, nếu không phải Tần Kha kia còn chút lý trí ngăn cản, đảm bảo mấy tên oắt 15, 16 tuổi không sợ trời không sợ đất kia sẽ không do dự mà bắn luôn.
Bọn chúng làm gì hiểu được khắc chế, cũng đâu cần biết hậu quả.
Tận thế này, quy củ lớn nhất chính là không nói quy củ gì cả.
Lại nói, nếu không có Hàn Phong cùng Ngô Soái ở một bên trấn giữ cục diện, e rằng hôm nay đám người ở đây có khả năng sẽ đúng như lời bọn chúng đe doạ, nam nhân bị giết sạch, nữ nhân để lại biến thành đồ chơi.
Hàn Phong nhìn hai chiếc xe khuất xa, lập tức quay qua nhìn Nhạc Sơn:
- Nói cho tôi tất cả thông tin về Tam Lang gia kia.
Nhạc Sơn biết đã được cứu, cũng biết bản thân hoàn toàn đoạn tuyệt với nhóm người bên kia, lúc này chậm rãi nói:
- Tam Lang gia có ba huynh đệ kết nghĩa, là Lang Uy Nhất, Lang Kế Nhị và Lang Bạo Tam. Trong đó Lang Bạo Tam chính là người phi phàm.
Hàn Phong nhướng mày hỏi:
- Người phi phàm?
Nhạc Sơn gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là người phi phàm. Trước khi cha tôi bị bọn chúng hại chết có liên lạc với bên chính phủ qua bộ đàm radio, nói những người được cường hoá bằng cái “hệ thống” kia được chính phủ gọi là người phi phàm.
Hàn Phong gật đầu hiểu ra. Hoá ra danh xưng người phi phàm xuất phát từ chính phủ.
Nhạc Sơn dừng lại một chút như để kìm nén đau thương rồi nói tiếp:
- Lang Bạo Tam rất mạnh. Tôi không biết hắn có khả năng gì, nhưng một cú đấm của hắn ta có thể đấm sập tường, đạn súng trường bắn vào người hắn cũng bị dội ra, không gây được một chút tổn thương.
Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Hai tên còn lại thì sao?
Nhạc Sơn cười khổ đáp:
- Tôi cũng không chắc chắn, nhưng dường như bọn chúng không phải người phi phàm. Có điều Lang Bạo Tam tặng cho Lang Uy Nhất một cái nhẫn kỳ quái, vật kia có thể tạo ra một quả cầu lửa rất lớn, có thể đánh nổ một chiếc xe con.
Hàn Phong lại hỏi chi tiết về trang bị của bọn họ, sơ bộ nắm giữ được hai người Lang Uy Nhất, Lang Kế Nhị cơ bản là người thường, hoặc người phi phàm cấp thấp, có lẽ chỉ có Lang Bạo Tam nằm ở cấp 6.
Điều này đến từ việc ba tên này chỉ có tổng cộng bốn chiếc nhẫn kỳ dị, cùng với bọn chúng chỉ có một thanh trảm mã đao, hai tên phải dùng gậy bóng chày để săn giết thây ma. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã bỏ lỡ thời cơ hai ngày đầu để thăng cấp, chỉ đến ngày thứ ba mới nhận ra vấn đề, dẫn tới trang bị thu thập được ít tới đáng thương.
Trang bị càng về sau càng khó rớt ra, nhất là những thây ma cấp 2, cấp 3 hiện tại giết 100 đầu may ra mới có một bản kỹ năng hoặc một thẻ trang bị. Về phần giết thây ma cấp 1 phổ biến nhất, nghĩ cũng đừng nghĩ, cực khó rơi ra.
Ít nhất là với vận khí của Hàn Phong thì là thế. Những người khác có may mắn hơn, tỉ lệ này cũng sẽ không quá cao.
Hàn Phong bây giờ trên tay đã có 5 chiếc nhẫn các loại, mà Ngô Soái cũng có 4 chiếc, đây là thực lực mà một người đạt tới cấp 7 phải có.
Hàn Phong lại hỏi vấn đề quan trọng tiếp theo:
- Bọn chúng có vũ trang ra sao?
Điều này thì Nhạc Sơn nắm rất rõ, nhất nhất kể ra chi tiết.
Đám người Tam Lang có một tiểu đội 9 người vô cùng trung thành, bọn chúng có tổng cộng 6 khẩu súng trường AK74, 2 khẩu súng tiểu liên đột kích MP5, 11 khẩu súng lục K54, 3 quả lựu đạn. Ngoài ra bọn chúng còn chiêu mộ hơn 20 nam nhân cầm vũ khí lạnh như đao kiếm giáo mác, cực kỳ hung dữ tàn nhẫn. Với đội hình đó, Tam Lang có thể coi như bá chủ khu vực tập kết kia, không ai dám dâng lên tâm làm trái.
Khu tập kết kia ban đầu có tên là trạm cứu hộ khẩn cấp Thanh Hà, do cục trưởng Liêu và phó cục trưởng Nhạc tập hợp nhóm nhân viên chính phủ còn sống mà lập lên. Đáng tiếc, bọn họ đã bị nhóm Tam Lang thiết kế hại chết khi đi tìm vật tư, mà đám thổ phỉ kia cũng tiện thể giả dạng làm cảnh sát, ở bốn phía chiêu thu người sống sót.
Hàn Phong có chút hiếu kỳ:
- Bên Tam Lang trại có bao nhiêu người sống sót?
Nhạc Sơn có chút chua xót mà nói:
- Hai ngày trước, khi cha tôi chưa bị hại chết, trạm cứu hộ khẩn cấp Thanh Hà có hơn 200 người. Nhưng những ngày qua khi ba tên cầm thú kia lên nắm quyền, ban hành nhiều chính sách bạo ngược, ép buộc đàn bà con gái phải làm nô lệ cho bọn chúng, đàn ông thì người nào phản đối sẽ bị chúng giết chết, chúng đã giết tổng cộng hơn 30 người rồi…
Những người xung quanh nghe tới đây thì rùng mình. Trong 2 ngày lên nắm quyền giết chết hơn 30 người, đàn áp những người còn lại, đây là ma đạo tới cỡ nào chứ. Nếu bọn họ vừa rồi bị bắt, e là so với chết còn đáng sợ hơn.
Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Nhạc Sơn hỏi nghiêm túc:
- Bọn chúng bạo ngược như vậy mà vẫn không giết anh sao? Hơn nữa còn để anh chạy thoát?
Nhạc Sơn cười khổ nói:
- Bọn chúng vẫn cần đến tôi để liên lạc với chính phủ bên kia… Cha tôi khi trước vẫn luôn giữ liên lạc bộ đàm với một điểm tập kết người sống sót khác của chính phủ. Khi ông ấy bị hại chết, bọn chúng bắt tôi lừa dối với bên kia rằng ông ấy vẫn sống, chỉ là bị thương hôn mê.
- Về phần trốn thoát, là do một… Ừm, một tên trong số bọn hắn đã cố tình thả chúng tôi…
Hàn Phong nhướng mày, cố tình thả?
Lúc này nữ nhân có tới bảy phần giống với Nhạc Sơn chợt có chút buồn thảm nói:
- Cậu ta là… là… là bạn trai của tôi… Lang Kế Nhị muốn cưỡng đoạt tôi làm tiểu thiếp của hắn… Cậu ta không chịu, nên đã ngầm thiết kế để bọn tôi chạy thoát…
Nhạc Sơn lập tức nghiêm giọng nói:
- Em gái, cái tên Lục Đại Nguyên kia không phải hạng tốt lành gì cả!
Em gái hắn, Nhạc Thuỷ, chính là do ba tên cầm thú kia khi phân chia chiến lợi phẩm thì chia cho Lục Đại Nguyên làm tiểu thiếp. Chẳng qua về sau Lang Kế Nhị đột nhiên muốn đòi lại, tiếp theo mới có chuyện ngầm thả người này.
Nhạc Thuỷ khoé mắt đỏ ửng nói:
- Đúng là cậu ta không tốt lành gì, nhưng ít nhất cậu ta cũng bảo vệ em khỏi những tên cầm thú kia, hơn nữa còn ngầm thả chúng ta chạy thoát. Không phải sao?
Ba người còn lại bên cạnh cũng lần lượt nói:
- Đúng vậy, Lục Đại Nguyên tuy là một tên vô lại nhưng chưa tới mức độ cầm thú. Cậu ta ít nhất chưa từng giết người, hơn nữa nếu không phải nhờ cậu ta hiến kế cho ba tên lang sói kia giữ chúng ta lại làm đầu mối liên lạc, e rằng chúng ta đã bị giết sạch rồi!
Mấy nữ nhân bên phía Hàn Phong lập tức tưởng tượng ra được một câu chuyện ân oán tình cừu, ma đầu bị thiếu nữ cảm hoá nên quay lại thiện lương. Đặc biệt là Châu Lam vốn xuất thân học viện điện ảnh, nàng ta đã nghĩ ra tám mươi cái kịch bản cho bộ phim của hai người Nhạc - Lục này rồi.
Hàn Phong hoàn toàn không có tâm tư để ý việc vặt vãnh này. Hắn hỏi điều quan trọng nhất:
- Các cậu có bí mật gì mà bọn chúng phải truy đuổi gắt gao như vậy?
Theo Hàn Phong, một tiểu thiếp không tới mức để đám người Tam Lang kia phái đội ngũ sáu tên cầm súng truy đuổi quyết liệt.
Nhạc Sơn ngừng một chút sau đó nói:
- Bọn chúng vẫn luôn tìm kiếm kho vũ khí của cục cảnh sát cơ động huyện Liễu Lâm. Sau khi cha tôi chết, bọn chúng từ văn phòng của ông ấy tìm thấy địa chỉ kia, nhưng tôi biết thừa đó là tình báo giả. Tình báo thật chỉ nằm trong não cha tôi mà thôi. Nếu bọn chúng tìm kiếm chỗ kia không có kết quả, khi đó khẳng định sẽ tìm tôi tính sổ. Tôi bị ngầm giam lỏng cũng vì Lang Kế Nhị sắp xếp.
Hàn Phong rất biết cách phối hợp mà hỏi bồi:
- Và cậu biết vị trí thật?
Nhạc Sơn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng, tôi có thể nói nó cho anh biết.
Đây là thẻ đánh bạc của hắn ta. Hắn ta quyết định dùng tình báo này đổi lấy sự che chở của Hàn Phong, muốn ở bên này tìm kiếm một cơ hội sống sót mong manh.
Về phần đám người Tam Lang hội, nếu vừa rồi Nhạc Sơn có bị bắt lại thì hắn cũng quyết không nói ra tình báo. Bọn chúng là kẻ thù giết cha, hắn hận không thể giết sạch bọn chúng, sao có thể để cừu nhân nhận được sức mạnh chứ.
Thà rằng làm một cái đánh cược vào đám người Hàn Phong còn hơn. Hàn Phong chưa chắc đã là người tốt, nhưng hắn tạm thời không phải cừu nhân. Nếu không đánh bạc, vậy hắn cùng em gái chỉ có đường bị bắt lại bên kia, cùng một chỗ mà tiếp nhận tra tấn.
Hàn Phong nghe tới đây, rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng của đám người Nhạc Sơn. Một kho vũ khí của phân bộ cảnh sát cơ động huyện Liễu Lâm, đáng để phái người truy đuổi.
Hắn ngẫm nghĩ tới gần hai phút, tính toán cẩn thận các loại khả năng, sau đó trầm giọng ra lệnh:
- Ngô Soái, đệ về nhà lấy hai khẩu súng AK74 và khẩu M4 Carbine kia tới đây, nhớ đem theo đạn dược đầy đủ. Lại đưa một khẩu AK47 cho Phương Tường, nói lão tập trung người sống sót và xe bus hoán cải, nếu thấy có biến, hoặc nếu hai giờ sau không thấy chúng ta không trở lại, lập tức chạy ngay tới cửa hàng tiện lợi phía tây!
Đám người xung quanh nghe Hàn Phong ra lệnh thì giật nảy cả mình, vài người còn bắt đầu run lên nhè nhẹ, nuốt khan nước bọt nhìn về phía hắn.
Kia nghe thế nào cũng giống như một bản di chúc trước khi tử vong vậy… Hắn còn bi quan như thế, vậy đám người bọn họ…
Tường Vi vẻ mặt nghiêm trọng lập tức hỏi:
- Hàn Phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Nàng vừa được cứu sống buổi sáng, chẳng lẽ đến buổi chiều liền chết?
Hàn Phong quét mắt một vòng nói:
- Tôi nói đó là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
- Lũ thổ phỉ này liều lĩnh vô cùng. Vì súng ống đạn dược, bọn chúng nhất định sẽ có hành động đáp trả. Vừa rồi chỉ là tên Tần Kha kia khắc chế, muốn trở về huy động thêm binh lực chạy tới mà thôi.
Đám người lập tức như rơi vào trong hầm băng.
Bọn họ vô thức nhìn về con đường phía trước, giống như đằng kia sắp sửa có mấy chiếc xe Jeep từ phía xa chạy tới, trên xe ngồi lố nhố người, tuy rằng đều mặc cảnh phục, nhưng gương mặt vặn vẹo tràn đầy sát khí.
Vừa rồi nghe Nhạc Sơn miêu tả, đám người kia chẳng những hung tàn ác độc, hơn nữa trong tay còn cầm rất nhiều vũ khí. Nếu đánh đến đây, ai có thể ngăn cản?
Uy hiếp lần này còn lớn hơn quái vật thể thôn phệ. Quái vật kia còn có thể bị lừa, nhưng đám ác nhân Tam Lang hội sẽ bị lừa sao?