Hàn Phong tuyên bố hình phạt đối với nhóm đội viên có hành vi tham ô tham nhũng xong, các tiểu đội trưởng tiếp tục nhận được danh sách đội viên vi phạm, đồng thời là bằng chứng xác thực đính kèm.
Không công khai và tuyên truyền đối với toàn dân, nhưng người đứng đầu tất nhiên phải biết.
Haha, biết để mà còn nộp phạt chứ.
27 người trải dài trong 9 tiểu đội, 3 phòng ban, trong đó đội viên thuộc tiểu đội của Kha Thành là chiếm số lượng đông đảo nhất với 5 người, chắc chắn là bọn này có lên kế hoạch tỉ mỉ với nhau thông qua Kha Mã, bằng không thì không thể có chuyện có số lượng đông đảo tập trung một chỗ như vậy được.
Kha Thành nhìn danh sách trên tay mà trong lòng trầm xuống, thật sự là đủ mất mặt.
Chưa nói tới tiền phạt liên đới mà hắn phải gánh chịu đối với vi phạm của cả 5 người này là 1200 chiến công, bằng nửa già gia sản của hắn, chỉ riêng việc vừa mới tấn thăng đại đội trưởng đã dính phải "phốt" này, uy tín của hắn đã xem như bị hạ giảm tới 18 tầng cấp bậc rồi.
"Kha Mã..."
Chưa bao giờ Kha Thành "hận" em trai mình tới vậy, hắn hiện tại có chút xúc động muốn phế luôn cái chức "phó tiểu đội trưởng" hão của thằng ranh kia.
Các tiểu đội trưởng khác cũng là trong lòng uể oải nhìn danh sách trong tay. Cấp dưới làm sai, cấp trên chịu phạt gấp đôi, thậm chí không làm gì sai cũng bị phạt, cái này tất nhiên đã khiến cho bọn họ lòng mang bất mãn. Nhưng có thể làm gì đây, phản đối sao, haha...
Đứa nào dám phản đối hình phạt đối với tội tham nhũng, đứa đó sẽ bị cả xã hội xúm vào công kích, tới lúc đó thì khỏi cần làm tiểu đội trưởng hay cao tầng gì nữa, lo mà đi đào rau dại hay nuôi chuột đi.
Điều đáng mừng duy nhất là lần xử phạt này diễn ra một cách bán công khai, nhìn chung chỉ có thiệt hại về mặt tài chính, không có thiệt hại về các mặt khác, đây xem như trong hoạ có phúc.
Sau này đứa nào dám tham ô hay cắt xén vật tư, bọn họ sẽ là người đứng ra chém đầu tiên.
Việc này đến đây coi như kết thúc.
Hàn Phong lúc này giơ tay lên nói:
- Tiếp theo sẽ bàn bạc tới phương hướng hành động của chúng ta trong ba ngày tới...
...
30 phút sau, hầu hết các tiểu đội trưởng và đại đội trưởng đều đã rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Hàn Phong và Ngô Soái ngồi đó.
Hai huynh đệ bọn họ trao đổi riêng tư một lúc, phòng họp trung tâm lại một lần nữa được lấp đầy bởi mười mấy người.
Lần này là toàn bộ cao tầng khối dân sự.
Đây là cuộc họp thuần dân sự.
Sau khi đạt thành 2 khoá an toàn tại hai hướng Xuân Lê và Thiết Thạch, mức độ uy hiếp đối với thây ma tạm thời được hạ giảm, Hàn Phong đã quyết định thu hồi và phân chia lại quyền lực cho rõ ràng ràng mạch.
Hắn tước hết quyền quản lý dân sự của nhóm tiểu đội trưởng, tất cả thông tin về hoạt động thường quy của căn cứ đều sẽ không còn liên quan gì tới họ nữa. Việc của họ chỉ là rèn luyện thực lực của đội viên chiến đấu thật tốt, cùng với nghĩ cách làm sao đánh nhau cho hăng hái là xong, chấm hết.
Thay vào đó, những "quan văn" sẽ làm nhiệm vụ ổn định phát triển căn cứ, và chỉ cần lo việc phát triển căn cứ mà thôi.
Khi uy hiếp về tính mạng giảm xuống, cư dân trấn Hi Vọng cũng theo đó mà càng lúc càng "nhàn hạ", càng lúc càng to gan, dần mất đi trật tự vốn phải có. Nếu không quản lý tốt thì loạn hết, đây mới chính là việc quan trọng nhất phải chú tâm trong thời điểm hiện tại.
Trải nghiệm lúc trước về việc hỏi ý kiến về các vấn đề phát triển căn cứ mà không ai trả lời đã khiến Hàn Phong chán ngán rồi.
Hắn nhận ra những tiểu đội trưởng dũng mãnh xung phong trên chiến trường hoàn toàn không có năng lực đóng góp trong vấn đề hậu cần, bởi vậy hắn quyết định tách biệt luôn hai loại quyền hành này ra. Một phần sẽ khiến người tài được phát huy đúng chỗ, một phần là muốn hạn chế sự can thiệp của quân nhân vào đời sống thường ngày, tránh cho sau này sẽ gây ra tình trạng mất kiểm soát và xung đột tư tưởng, sẽ gây ra mâu thuẫn không đáng có.
Quân nhân là một đám có sức mạnh, có thực lực, nhưng lại không được "thông minh" cho lắm. Không phải do họ dốt, mà là nhu cầu của quân nhân khác xa so với nhu cầu của cư dân, họ sẽ không hiểu cư dân bình thường thực sự cần cái gì. Nếu để quân đội can thiệp quá sâu vào công việc của chính quyền dân sự, vậy sớm muộn cũng sẽ có binh biến.
Trên thế giới có rất nhiều ví dụ như vậy. Nội chiến, đảo chính, phe phái, phiến quân, tất cả đều có chung một nguyên nhân là do quân đội lật đổ chính phủ mà ra. Trong những ví dụ đó, chín chín phần trăm là đám quân nhân không điều hành đất nước ra ngô ra khoai gì, chỉ có càng lúc càng khiến tình hình thêm phần tồi tệ.
Dù trấn Hi Vọng rất khó xảy ra tình trạng này, do Hàn Phong chính là một gã độc tài mọi mặt, hắn tất nhiên sẽ không tự mình lật đổ chính mình, thế nhưng ngăn chặn từ sớm không bao giờ là thừa.
Sau này căn cứ mở rộng, sẽ có các căn cứ nhỏ hơn vây quanh, giống như trấn Thiết Thạch là trấn vệ tinh của trấn Hi Vọng vậy, tới lúc đó hắn cũng không mong vài tên tiểu đội trưởng đồn trú ở đó lại chõ mõm vào chuyện của đám người phòng công tác xã hội, cuối cùng là ì xèo tới mức không thành hình dáng gì.
Làm cho ra ngô ra khoai ngay từ lúc này, thành nề nếp khuôn mẫu từ lúc này, trở thành đường lối xây dựng thế lực chuẩn mực, từ đó dần dần được áp dụng và chấp nhận rộng rãi, sau này sẽ đỡ mệt não hơn rất nhiều.
Như thường lệ, Hàn Phong nhìn một vòng rồi giơ tay lên bình thản nói:
- Bắt đầu đi.
Sau hiệu lệnh của hắn, hai đội viên đội hậu cần tiến lên phân phát tài liệu cho mười mấy người, trong khi đó một đội viên cầm lên tờ giấy A4 bên trên lên bắt đầu đọc to rõ ràng:
- Quyết định số 1, ngày 22/08/2019, về việc thành lập "Hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng".
...
Khổng Tử là một triết gia cổ đại của nước T, sinh vào khoảng năm 500 trước công nguyên, nổi tiếng với thân phận người sáng lập Nho Giáo.
Ông ta là người có ảnh hưởng rất lớn tới văn hoá Á Đông. Mặc dù đã trải qua hàng nghìn năm lịch sử mài mòn, dòng sông thời gian đã cọ rửa hàng trăm triều đại, có quang minh có tăm tối, có thái bình có loạn lạc, thế nhưng các học thuyết triết học của vị này vẫn luôn trường tồn, và vẫn liên tục xuất hiện trong đời sống hiện đại.
Một trong số đó, là "thuyết chính danh".
Nội dung của thuyết chính danh rất rộng lớn, nhưng tựu chung lại có thể tóm lược thành bốn chữ: Danh chính, ngôn thuận.
Tức là. Người có danh phận chính thống, lời nói sẽ có trọng lượng.
Danh bất chính thì ngôn bất thuận, tức là, người mà không là gì cả, vậy thì nói chẳng ai nghe lọt tai.
Danh ở đây là gì?
Mỗi người sống trong xã hội đều sẽ có địa vị và mục đích tồn tại nhất định, ứng với đó là "danh" xác định, hay "ý nghĩa tồn tại" xác định.
Người đứng tại vị trí nào, đều cần phải có danh xứng với tình hình thực tế, nếu danh không hợp với thực, tức là loạn danh.
Nếu danh không chính thì ngôn bất thuận, lời không thuận thì làm việc không thành, việc không thành thì không có lễ tiết, không có lễ tiết thì luật pháp không đúng, luật pháp không đúng thì dân chúng lầm than.
Vì sao lại như thế?
Xã hội xuất hiện sự loạn lạc, thực chất chính là loạn danh.
Một người bốc thuốc nam, nếu có bằng cấp đàng hoàng, người ta gọi là "bác sĩ y học cổ truyền", nếu không có bằng cấp, không có chứng nhận lương y do sở y tế cấp, vậy thì người đó sẽ gọi là "lang băm".
"Bác sĩ y học cổ truyền" là chính danh. Người có tấm bằng này, lời nói sẽ có trọng lượng, việc làm thực tế sẽ có cơ sở để chứng minh đúng đắn hợp pháp, sẽ có thể dõng dạc tuyên bố: "tôi thực sự là một bác sĩ, tôi có chuyên môn y học, nhiệm vụ và quyền hạn của tôi là được phép bốc thuốc nam". Lời nói của người này từ đó sẽ có trọng lượng, và sẽ được toàn thể xã hội công nhận.
"Lam băm" chính là loạn danh. Chẳng ai biết ngươi là ai, ngươi không có cơ sở nào để chứng minh trình độ y thuật của bản thân, ngươi không được toàn thể xã hội công nhận, từ đó lời nói của ngươi chỉ là cứt chó.
Thậm chí, ngươi sẽ bị cả cộng đồng lên án, bị trừng trị theo quy tắc chung của cộng đồng.
Mở rộng ra, nếu sống trong một xã hội loạn danh, vậy thì sinh viên sẽ cầm que củi đi điều tiết giao thông, nghệ sĩ sẽ lấy tài khoản cá nhân ra kêu gọi từ thiện, doanh nhân nhập hàng giả hàng nhái về thay đổi nhãn mác rồi nói là đồ chính hãng, nhà tôi ba đời bán cứt gà sẽ chuyển thành ba đời bán thuốc trị sỏi thận, vài tên chưa tốt nghiệp tiểu học sẽ dạy cảnh sát cách dập lửa chữa cháy.
Và còn nhiều điều nghiêm trọng lố lăng hơn nữa không tiện nhắc tới.
Đó chính là loạn danh.
Không có chính danh, việc gì cũng đều biến thành trò hề, thậm chí là không làm nổi.
Một câu hỏi kinh điển về thuyết chính danh là: "Học nhiều để làm gì?"
Bước ra xã hội làm việc, người ta rất quan trọng năng lực, thế nhưng tấm bằng đại học cũng lại quan trọng không kém.
Không có bằng đại học, vậy thì không ai công nhận ngươi đã được đào tạo, đã trải qua rèn luyện, đã được chứng nhận bởi chuẩn mực xã hội, từ đó không ai dám cho ngươi đảm nhận các chức vụ quan trọng, bởi vì ngay cả nhà nước cũng sẽ yêu cầu học vấn cho các vị trí này để xác định bậc lương đóng bảo hiểm.
Ngược lại, nếu có tấm bằng đại học, kể cả là bằng trung bình, kể cả có là bằng cấp từ mấy cái trường "vớ vẩn", vậy thì ngươi sẽ có tư cách ứng tuyển vào các vị trí chuyên môn này, sẽ có danh phận chính thức, được xem là "cử nhân" để đối chọi lại bất kỳ thắc mắc hay truy vấn nào.
Đó chính là sự quan trọng của chính danh.
Không phải ngẫu nhiên mà thị trường mua bán bằng cấp lại sôi nổi như vậy, người ta mua chính là mua danh phận, mua tư cách, mua ý nghĩa tồn tại, mua quyền được lên tiếng, chứ không phải mua học thức từ tấm bằng đó.
Lại nói.
Thuyết chính danh nhấn mạnh vào ngũ luân, tam cương, hay còn được hiểu là các tương tác và quan hệ xã hội. Trong đó, mối quan hệ Vua - Tôi là thứ quan trọng nhất để ổn định một thể chế chính trị.
Vua - tôi, bề tôi phải lấy chữ trung làm đầu.
Vua phải nhất ngôn cửu đỉnh.
Bề tôi phải trung thành tận tuỵ.
Đây là hai thành phần chính danh quan trọng nhất để duy trì sự ổn định một thế lực. Người nào phải duy trì bổn phận và trách nhiệm của người đó. Vua phải ra vua, lời nói phải nhất quán chính xác, ngay thẳng rõ ràng, công tâm minh bạch. Bề tôi phải trung thành nghiêm chỉnh, chấp hành lời nói của vua một cách chuẩn xác và đồng thuận.
Nếu danh không chính, lời nói và hành động không đúng theo chức phận của mình, trên không nghiêm, dưới tất loạn, trên không có danh, dưới tất khinh rẻ. Vua không ra vua, tôi chẳng ra tôi, không ai giữ lấy cái danh phận của mình, quyền lực đảo loạn, không ai nghe ai, dân cũng chẳng biết nghe ai, vậy thì tổ chức tất sẽ tan nát.
Kể cả khi đã có tính chính danh, đã thoát khỏi "loạn danh" rồi, vậy thì vẫn phải tìm cách phát huy sao cho cái danh đó xứng với thực, bằng không thì sẽ trở thành "hư danh".
...
Trấn Hi Vọng hiện tại, chính là khuyết thiếu chính danh.
Mặc dù trước đó Hàn Phong đã ban hành rất nhiều điều luật, rất nhiều thông cáo, rất nhiều tuyên bố, rất nhiều chính sách khác nhau. Mọi người cũng theo đó dần dần hưởng ứng.
Thế nhưng, hắn chung quy chưa từng khẳng định bản thân "là cái gì".
Và nơi này, rốt cuộc là cái tổ chức gì?
Tất cả vẫn chỉ nằm lại ở giới hạn "ngầm hiểu".
Trấn Hi Vọng là cái gì? Ai là người đứng đầu? Chức vụ quyền hạn là gì? Vai trò cụ thể là gì? Những người xung quanh có vai trò gì? Tại sao lại có quyền quản lý?
Nếu không thể xác định được những điều này một cách rõ ràng, công khai, minh bạch, vậy thì cái thứ gọi là "bộ luật Hi Vọng" chính là cứt chó.
Ai cũng biết ngươi mạnh, nhưng mạnh chưa đủ, ngươi phải là chủ thể cụ thể nào đó, người khác mới có cơ sở để xem xét lời nói của ngươi có trọng lượng hay không.
Nếu không có danh phận chính thức, vậy thì nói chẳng ai nghe cả, quan điểm chẳng được ai công nhận, bởi vì ai cũng đều có thể đứng lên phát biểu, ai cũng "có lý" theo ý nghĩa của mình.
Họ tạm chấp nhận những điều luật này là vì họ chưa hiểu rõ, đang mơ mơ hồ hồ làm theo, hoặc vì thực lực cao cường đè ép, hoặc tình hình chưa cho phép tâm trạng của họ bình tĩnh để phân tích mà thôi...
Nhưng đối với những người hiểu biết, chính danh, đây là thứ vô cùng quan trọng.
Không có nó, cái thế lực này, mãi mãi chỉ là một hang ổ thổ phỉ.
Sân sinh hoạt trung tâm, trước toàn thể hơn một nghìn người chờ đợi, đội viên đội hậu cần tiếp tục đọc tiếp thông cáo trong tay:
- Dựa theo tình hình thực tế, căn cứ của chúng ta cần phải có một cơ quan công quyền hoàn chỉnh để có thể hỗ trợ cuộc sống cho tất cả mọi người một cách tốt nhất.
- Do đó, hội đồng căn cứ quyết định thành lập "hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng".
- Chủ tịch hội đồng nhân dân: Hàn Phong.