Chương 462: Lịch sử do người chiến thắng viết

Sau yêu cầu thăng giai của Hàn Phong, thẻ tiến giai trung cấp hoá thành một màn sáng tử sắc bao phủ lấy thân thể hắn, bao phủ lấy một bộ phận của thể năng lượng đang tồn tại nơi ngực trái, đem kỹ năng Thao Túng Hàn Băng đẩy lên một nấc thang mới.

Xung quanh Hàn Phong, băng tuyết li ti bắt đầu nổi lên, mặt bàn thong thả ngưng đọng lấy vô số hạt nước mờ nhạt rồi nhanh chóng biến thành băng đá, sau đó lại vỡ tan thành sương mù bạch sắc nồng đậm, đem nhiệt độ không khí trong phòng họp cấp tốc hạ giảm.

Quá trình thăng giai diễn ra vài giây rồi chính thức hoàn thành, Hàn Phong ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa chính, bên tai dần vang lên thanh âm lạnh lẽo không chút cảm tình.

"Đinh! Kỹ năng Thao Túng Hàn Băng tứ giai. Uy lực kỹ năng gia tăng 100%, tầm hoạt động bán kính 800 mét, thời gian duy trì kích hoạt 196 giây. Băng tuyết triệu hồi sẽ có thể tồn tại phi phàm tại khoảng nhiệt độ dưới 99 độ C."

"Đinh! Kỹ năng chức nghiệp Băng Nô nhận được tăng phúc. Có thể triệu hồi băng nô tại vị trí bất kỳ trong vùng thao túng, có thể thông qua băng nô sử dụng các kỹ năng dưới tứ giai."

"Đinh! Kỹ năng chức nghiệp Băng Ảnh nhận được tăng phúc. Mỗi lượt kích hoạt Thao Túng Hàn Băng, số lần sử dụng Băng Ảnh sẽ được hoàn trả toàn bộ."

"Đinh! Kỹ năng chức nghiệp Băng Độc nhận được tăng phúc. Mỗi giây trúng băng độc, kẻ địch bị phá vỡ 2% chỉ số nhanh nhẹn, 10% chỉ số phục hồi. Tại 5 giây liên tiếp nhận hiệu ứng băng độc, kẻ địch không thể tự phục hồi thể lực, trí lực. Tại 10 giây cộng dồn, mỗi giây bị trừ 2 thể lực, 2 trí lực. Tại 15 giây cộng dồn, kẻ địch nhận hiệu ứng Đóng Băng, không thể di động hay tấn công."

"Đinh! Kỹ năng chức nghiệp Băng Giáp nhận được tăng phúc. Có thể đặt giới hạn chống chịu tối thiểu để tự động kích hoạt phòng ngự."

"Đinh! Kỹ năng chức nghiệp Băng Nhãn nhận được tăng phúc. Hình ảnh quan sát từ băng nhãn có thể lưu trữ."

Âm thanh hệ thống kết thúc về sau, Hàn Phong không khỏi thở dài một hơi lắc lắc đầu cảm khái.

Hắn chỉ có thể nói ra một câu bốn chữ: bản thân quá mạnh.

Thao Túng Hàn Băng tứ giai đi kèm với chức nghiệp Pháp Sư Băng, đơn giản chính là đạt tới mức độ "hàn băng vĩnh cửu", năng lực có thể nói là "xuất thần nhập hoá".

Vĩnh cửu ra sao, xuất thần ra sao ư.

Hàn Phong bàn tay nhẹ nhàng khẽ vẫy, một khối băng đá lớn chừng lòng bàn tay được hắn triệu hồi ra ngoài.

Khối băng này tương đối cứng rắn, cường độ chống chịu rất lớn. Nó cứng rắn hơn xa băng đá thông thường, có thể dùng nó đâm xuyên cái bàn gỗ trước mắt dễ như ăn cháo vậy, đạn súng ngắn 7,62mm bắn vào đảm bảo cũng không tạo thành quá nhiều tổn hại.

Sau khi hắn kết thúc duy trì Thao Túng Hàn Băng, năng lực phi phàm không còn gia trì lên nó nữa, khối băng trên tay vẫn như cũ duy trì lạnh lẽo giá buốt, không hề bị tan chảy dù chỉ một chút.

Đúng vậy, là "vĩnh viễn" không tan chảy nữa. Nếu không gặp phải tác động quá lớn, nó sẽ tồn tại cho tới khi nào gặp phải nhiệt độ trên 99 độ C hoặc bị năng lực phi phàm khác tác động phá vỡ thì mới thôi.

Cục băng đá này đã biến thành cục đá cuội luôn rồi.

Đây chính là vĩnh cửu.

Nếu ném thứ này vào một góc khuất nào đó ít người biết, thiết lập bố cục cẩn thận, chờ tới khi cần dùng sẽ liên hệ kết nối lại, vậy thì hắn sẽ có ngay một cứ điểm băng giá vô cùng có tính bất ngờ.

Đây chính là xuất thần.

Hàn Phong lại phẩy tay triệu hồi một khối băng đá nữa, sau đó liên tục thay đổi vị trí giữa hai khối đá cho nhau. Trọn vẹn 13 lần thay đổi, kỹ năng Băng Ảnh đã hết lượt kích hoạt.

Hắn thản nhiên chấm dứt duy trì Thao Túng Hàn Băng sau đó lại kích hoạt trở lại, 13 lượt Băng Ảnh lại được sạc đầy.

Đây chính là vĩnh cửu.

Hắn nhẹ nhàng búng tay, một trong hai khối đá biến thành băng nô, băng nô mở ra một con mắt độc nhãn ngay trước trán, nó bịch bịch bịch chạy ra ngoài cửa, khuất tầm nhìn bản thể.

Trong mắt Hàn Phong, hình ảnh đã bị chia đôi làm hai phần, một phần bình thường, một phần là khung cảnh cuồng nhiệt tại lễ hội phía sau bức tường phòng họp.

Thông thường khi băng nô khuất tầm nhìn, nó sẽ bị ngắt kết nối mà lập tức bất động. Có sự xuất hiện của Băng Nhãn, nó đã được cung cấp tầm nhìn liên tục cho bản thể, bởi vậy bất kể nó đứng ở đâu, Hàn Phong vẫn có thể dựa vào sự chia sẻ tầm nhìn này để thao túng nó, khiến nó có thể tồn tại ở nơi khuất tầm nhìn, còn có thể lợi dụng nó trinh sát đúng với ý nghĩa của kỹ năng chức nghiệp Băng Nhãn này.

Đây chính là vĩnh cửu.

Băng nô sử dụng được các kỹ năng dưới tứ giai, giống như nô bộc thay mặt chủ nhân làm việc vậy, cái này tương tự với tên lắm mồm Ảnh Chiếu Ánh Trăng kia, nhưng đa dụng bền bỉ hơn hắn ta nhiều.

Đây chính là xuất thần.

Băng nô ngoài cửa phòng đảo mắt quan sát một vòng rồi tự động tan rã, Hàn Phong trong phòng nâng lên khối băng trong tay, bên trên là hình ảnh lễ hội phát đi phát lại liên tục.

Đây chính là xuất thần.

Hắn lại búng tay xuất ra một băng nô nữ tính, đây chính là nữ nhân thuộc đội sứ giả Tam Giang đã bị chính người phe mình ám sát chết toi. Băng nô này tiến lên cầm lấy khối băng trong tay Hàn Phong rồi nhét thẳng vào cổ họng. Chỉ cần khối băng này không bị phá vỡ, Băng Độc sẽ luôn luôn toả ra, băng nô sẽ không cần phải nhận gia trì mỗi vài tiếng một lần nữa.

Đây chính là vĩnh cửu.

Băng nô nữ tính này sau khi động đậy một chút thì đấm thẳng về phía đầu bản thể, uy lực một đòn này phải cỡ 30 điểm sức mạnh. Chẳng qua nắm đấm của nó vừa chạm tới khoảng cách 30cm liền bị một tầng quang giáp bị động xuất hiện cản lại, bàn tay dần dần hoá đá trắng muốt.

Đây chính là xuất thần.

Hắn lúc này thu lại băng nô vào Nhẫn Trữ Vật, cũng tiện tay thu hết tài liệu và vật phẩm trên bàn lại, sau đó bàn tay khẽ gõ gõ xuống mặt bàn lẩm bẩm:

- Bản thân rốt cuộc đã lột xác lên một tầng cấp sức mạnh mới rồi...

- Rất mạnh, tuy nhiên, kỹ năng tứ giai vẫn như cũ là một chiếc búa tạ đối với người dùng...

- Tiêu hao quá lớn, mỗi lượt kích hoạt Thao Túng Hàn Băng lại tốn mất 6 thể lực, 12 trí lực. Nếu không phải có buff chức nghiệp gia trì gấp đôi thời gian sử dụng, bản thân khó mà dùng được kỹ năng này lâu dài...

- Tác dụng phụ cũng rất lớn, sử dụng xong lại cảm giác bản thân lạnh buốt cả người, gần như muốn biến thành người chết luôn rồi...

- Băng Nô tuy là đã rất giống người thật, hành động thông thuận uyển chuyển, bất quá vẫn chưa thể nói được, thậm chí chưa chớp mắt được...

- Băng Ảnh, tính toán kỹ, mỗi 13 lượt hoán đổi mà muốn dùng tiếp thì phải tiêu tốn 18 tiềm năng, không hề nhỏ...

- Băng Nhãn... Kỹ năng này khiến mình có chút hoa mắt chóng mặt, giống như bị loạn thị giai đoạn cuối vậy, dùng lâu dài sẽ bị lầm lẫn giữa hai góc nhìn, sau này 10 góc nhìn thì sao...

- Dùng Băng Giáp phải cẩn thận một chút, kẻo không kỹ năng này sẽ hút cạn bình tiềm năng của mình...

- Chỉ có Băng Độc là vẫn đối xử tốt với mình, ban đầu thật sự là phế lòi, càng về sau càng quan trọng...

- Lực khống chế... Phải gia tăng thời gian luyện tập hòng thích nghi sức mạnh mới thôi...

- Vĩnh cửu với chả xuất thần, haha, mõm quá. Thử hết điểm tiềm năng để thôi động mà xem, thử ném vụn băng vào vùng giao tranh mãnh liệt xem, có ăn cứt ngay không...

- Kỹ năng tiếp theo, Băng Hoạt, là một kỹ năng dạng tồn trữ, nó sẽ hoạt động thế nào đây...

- Liệu bản thân có nhận được nhiệm vụ chức nghiệp không đây, phải lên cấp nhanh hơn nữa...

- Ân, thiếu chút quên mất, thẻ trang bị tứ giai thứ hai này, rốt cuộc nên chọn vật gì đây... Nhẫn Ngưỡng Mộ, hay là Con Rối U Linh...

- Đói quá...

Âm thanh lẩm bẩm của Hàn Phong nhỏ dần rồi biến mất, mà thân ảnh của hắn cũng theo đó hoàn toàn biến mất. Phòng họp trung tâm chỉ còn lại một cục băng đá hình chiếc chặn giấy nằm chỏng chơ tại đó, không có lấy nửa điểm bắt mắt đáng chú ý.

Căn phòng của Hàn Phong trên tầng thượng khu B, một cốc nước luôn được đặt cạnh cửa sổ bất chợt xuất hiện nhợt nhạt rồi hoá thành băng đá. Một con mắt trắng dã xuất hiện trên bề mặt cốc, sau đó thân ảnh của hắn đột nhiên hiện ra.

Hắn đã hoán vị trở lại phòng ngủ của mình.

- Quá toàn năng rồi. Trong phạm vi 800 mét, bản thân mình có thể đóng băng bất kỳ dòng nước nào rồi cảm nhận băng hàn lực từ đó, sau đó chế tạo ra băng nô có gắn băng nhãn, tạo thành hiệu ứng dịch chuyển tức thời tới địa điểm chỉ định một cách nhanh tới vô cùng, còn có thể trinh sát trước khi lao đầu vào nữa. Tuyệt!

Hàn Phong vừa hiện ra đã lẩm bẩm một câu tràn đầy sự hưng phấn, trong khi người đang ngã ngồi trước mặt hắn thì có chút kinh ngạc, có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi mà lắp bắp kêu lên:

- Thủ... Thủ lĩnh...

Hương Vẫn Tình vốn đang ngồi bên cửa sổ vừa thêu khăn tay vừa nhìn xuống đại nhạc hội ầm ĩ dưới sân, Hàn Phong đột nhiên từ chỗ nào chui ra ngay trước mặt, cái này đã doạ cho nàng thiếu chút thót tim. Bất quá bởi vì bản tính lạnh nhạt bẩm sinh, nàng nhanh chóng đem tất cả biểu cảm sinh động trên mặt đều thu lại, tất cả chỉ còn lại bi thương vô hạn không có điểm dừng.

Hàn Phong hơi nhíu mày nhìn cái nữ nhân đang ngã ngồi dưới chân mình, nhìn tới đôi đồng tử đen nhánh ngập tràn u buồn của nàng ta, trong lòng không khỏi thở dài một hơi cảm khái.

Hương Vẫn Tình kể cả gương mặt hay thân hình đều là vô hạn xinh đẹp, so với Tường Vi cũng không hề thua kém một chút nào, trên người còn luôn mang theo một loại hương vị yên tĩnh tràn ngập cảm giác gây nghiện. Chỉ là cái khí chất u buồn của nàng ta khiến cho người đối diện không thể vui nổi, càng tiếp xúc lâu, càng khiến người ta muốn... muốn xa lánh sao, không hẳn, là không nỡ nhìn vẻ u buồn đó.

Là cảm giác thế nào sao? Giống như bản thân đang chứng kiến một sự việc đẹp tới thê lương nhưng lại bất lực cải biến vậy, cũng không biết làm sao cải biên, không phải thích, cũng không phải ghét, càng không phải hai thứ đó hợp lại, nói chung rất mâu thuẫn.

Lam Nhu Thuỷ lúc trước thường xuyên làm việc tại căn phòng này, hiện tại cũng không thấy cả ngày quanh quẩn nữa, không biết là do đã chán hắn hay chán Hương Vẫn Tình rồi.

Có thể là chán cả đôi luôn rồi.

Hàn Phong ánh mắt nhìn lướt qua da thịt trắng nõn ửng hồng của đối phương trong nửa giây, cổ họng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn đưa tay lên che miệng ho một cái rồi tuỳ ý hỏi:

- Cô không đi chơi sao?

Hương Vẫn Tình bây giờ mới lồm cồm bò dậy từ dưới đất rồi nhu thuận đứng một bên lắc đầu nói:

- Tôi không muốn...

Câu trả lời của nàng ta càng khiến cho Hàn Phong cảm thấy uể oải.

Làm sao đột nhiên có cảm giác hắn giống một tên bạo chúa tàn bạo đang giam nhốt hầu nữ trong nhà không cho phép đi đâu vậy.

Hắn lúc này lại ngáp một cái rõ dài nữa rồi mới chậm chạp nói:

- Vậy nấu cho tôi 20 cân đồ ăn đi, tôi đói quá. Còn con gà trống sống đúng không, làm thịt luôn đi, làm cái món nướng mật ong hôm bữa ấy, ân, cả món khoai tây nghiền bỏ lò phô mai, cả món trứng nướng bơ tỏi, cá hấp sa tế tôm, cũng đừng quên món giá đỗ áp chảo, à, cũng làm món bò hầm măng tây mọi khi nữa... Tôi quên mấy món rồi, cô làm hết đi, tôi ăn được hết.

- Dạ.

Trong khi Hương Vẫn Tình bận rộn chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Hàn Phong bắt đầu lôi báo cáo ra đọc.

Một lúc sau hắn đã ném báo cáo qua một bên rồi mò vào phòng bếp, một bên bốc vụn đồ ăn thừa, một bên nhàm chán hỏi:

- Cô ở nhà cả ngày như vậy, không chán sao?

Hương Vẫn Tình bàn tay gọt bí đỏ hơi khựng lại một chút rồi thật thà đáp lại:

- Có ạ.

"Có ạ mà lại không muốn đi chơi..."

Hắn còn chưa kịp nghĩ hết câu, Hương Vẫn Tình bên cạnh đã cắn môi nói:

- Thủ lĩnh, anh ăn hết nguyên liệu nấu ăn rồi...

Hàn Phong có chút ngượng ngùng rụt tay lại, sau đó lại kín đáo thò tay bốc mấy hạt lạc rang rồi trệu trạo nhai nuốt:

- Cô muốn làm công tác gì, tôi sẽ sắp xếp cho cô công việc như ý, không cần cả ngày buồn chán như vậy.

Hương Vẫn Tình im lặng một chút rồi ngập ngừng đáp:

- Tôi trước tận thế là một nhà sử gia, chẳng qua...

Tận thế ập tới, sử sách gì cũng không còn quan trọng với xã hội nữa, còn không cả có giá trị lợi dụng bằng nông dân, công nhân. Ít nhất thì hai nghề nghiệp kia còn có sức khoẻ tốt, có chống chịu cao, còn cầm đao chém quái được, bốc đất xây tường thành, hoặc đơn giản nhất là đăng ký làm khiên chắn được.

Nhà sử gia sao, ai mà thèm quan tâm chứ, vừa yếu ớt vừa kém bền bỉ, lại còn thiếu sự kiên trì và gan lì.

Đơn giản là phế vật, chỉ có thể đi làm gái.

Ừm, là làm "hầu nữ".

Nhưng Hàn Phong không cho là vậy. Trong mắt hắn, không có nghề nghiệp phế vật, chỉ có người muốn trở thành phế vật. Hắn vừa bốc một cục phô mai bỏ vào mồm vừa chậm rãi nói:

- Tốt, từ ngày mai cô hãy viết một bộ sách lịch sử về trấn Hi Vọng này, tôi sẽ trả cho cô 24 điểm chiến công một ngày.

Hương Vẫn Tình nghe những lời này thì kinh ngạc không nói lên lời, nàng ta cắn môi do dự mấy giây rồi thở dài hỏi lại:

- Thủ lĩnh, anh muốn tôi viết toàn những điều tốt đẹp thôi, đúng không?

Chỉ viết mà được trả lương cao như vậy... Hương Vẫn Tình là một người luôn có u buồn quấn thân chứ tuyệt đối không phải một người ngu.

Nàng là người nghiên cứu lịch sử, tất sẽ biết ý nghĩa của công việc này có bao nhiêu quan trọng. Với phàm phu tục tử, lịch sử chỉ là thứ để đem ra nói phét khi nhậu nhẹt, nhưng với những người thực sự cần nó, lịch sử chính là bước đệm vững chắc để chinh phục mọi điều.

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lùng:

- Đừng nói thế chứ, tôi là người vô cùng tôn trọng lịch sử, tôi trả cô 48 chiến công mỗi ngày, thế nào?

Hương Vẫn Tình nhất thời không đáp, chỉ có bàn tay là chậm lại tốc độ cắt gọt hoa quả.

Ba mươi phút sau, một bữa tiệc tám món với tổng trọng lượng 12 cân đã được bày biện chỉn chu ra bàn bếp.

Món nào cũng thiếu vài nguyên liệu, có món còn vì bị con chó nào đó ăn vụng hết nguyên liệu nên không nấu ra được. Bất quá không quan trọng, Hàn Phong vẫn ăn rất ngon miệng.

- Món này nấu thế nào vậy, hương vị gâu gâu ẳng ẳng quá.

Hương Vẫn Tình ngồi một bên, đũa cũng không đụng.

Chờ cho Hàn Phong ăn gần xong, nàng ta mới hít một hơi thật sâu rồi run rẩy nói:

- Thủ lĩnh, tôi có thể không cần lương, tôi...

- 96 chiến công mỗi ngày.

Hàn Phong không để đối phương nói xong đã thản nhiên cắt lời, giọng điệu kiên định rắn chắc, đây chính là thái độ tuyệt đối không muốn thoả hiệp.

Hương Vẫn Tình cắn môi hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi mệt mỏi:

- Được... Được rồi...

Hàn Phong bây giờ mới nở một nụ cười thật tươi đáp lại:

- Ân, rất tốt, gâu gâu ẳng ẳng có nghĩa là ngon lắm.

"Thực ra câu đó có nghĩa là, nếu cô không đồng ý, vậy thì ngày mai không cần tới đây nữa."

Một người dọn dẹp, một người đọc báo cáo, nửa tiếng sau, Hương Vẫn Tình đã hoàn thành xong công việc nội trợ, Hàn Phong cũng đã đọc xong một nửa báo cáo.

Hắn lúc này rút từ trên giá sách xuống một quyển sách. Chiến thuật bộ binh phòng thủ và phương án tác chiến hầm hào.

Quyển sách này, hôm trước hắn đọc được một nửa rồi, sau đó Sử Thắng ra tay thiết lập một trận đánh bằng phương án tác chiến hầm hào cơ bản, cho tới hôm nay, nội dung bên trong đã không còn khiến cho hắn khó hiểu nữa.

Đọc khá... buồn ngủ...

Bên kia, Hương Vẫn Tình ngồi vào bàn làm việc của Lam Nhu Thuỷ rồi trải ra quyển bút ký trắng tinh, trước mặt là một số tài liệu báo cáo được Hàn Phong lựa chọn cẩn thận rồi ném qua, ngòi bút đen nhánh của nàng theo đó bắt đầu viết những chữ đầu tiên.

"Ngày thứ 22 tận thế."

"Khu đô thị Thanh Hà..."

Nàng ta viết tới đây thì cắn môi một chút, sau đó dùng bút gạch đi danh tự này, thay vào đó là một danh tự khác.

"Trấn Hi Vọng..."

"Hàn Phong..."

gạch xoá

"Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, dẫn dắt quân dân chiến đấu chống lại thây ma tại trấn Thiết Thạch..."

"Diễn biến chính..."

"11 người chết vì các nguyên nhân..."

Gạch xoá

"11 người hi sinh oanh liệt nhằm bảo vệ đồng đội, trong đó có một đội viên dũng cảm xả thân lao lên cản lại một thây ma nhanh nhẹn..."

"Kết quả..."

Gạch xoá

"Kết quả toàn thắng..."

"Đời sống cư dân trấn Hi Vọng có nhiều biến động khó khăn..."

Gạch xoá

"Tuy còn nhiều khó khăn, nhưng hầu hết mọi người đều tràn ngập Hi Vọng với tương lai..."

"Một trang sử mới được mở ra."

Trên trần nhà vị trí Hương Vẫn Tình ngồi làm việc, một viên băng đá hình đồng tử thong thả bốc hơi biến mất, Hàn Phong đem quyển sách chiến tranh ném lên giá đựng rồi vắt lưỡi qua một bên rung đùi đắc ý tiến vào giấc mộng.

Sử tốt, lịch sử rất tốt!

Sau này, lịch sử mà tất cả mọi người đọc được, chính là do người chiến thắng viết!