Chương 460: Môi trường thuận lợi

Quân binh lực trấn Hi Vọng toàn bộ rút đi, thế nhưng quân dân trấn Thiết Thạch thì không. Dự định của Hàn Phong đã đề ra, tất nhiên là phải được thực hiện đúng theo kế hoạch, bọn họ sẽ ở nguyên vị trí cũ, vừa để cung cấp hỗ trợ gia công các sản phẩm sắt thép, vừa để giảm tải áp lực phình to của tinh thạch an toàn.

Thực tế đã chứng minh rằng Manipulate phải gào thét ra tiếng thì mới chỉ huy được các mệnh lệnh phức tạp. Một con M2 level 27 bị khoá mõm, không thể ngửi, không thể định vị sóng âm, không thể kêu la, vậy thì nó sẽ chỉ có thể bị nhốt tại chỗ, thi đàn cũng bị nhốt tại chỗ hòng bảo vệ một cách bị động, tấn công một cách bị động khi bị khiêu khích mà thôi.

Thi đàn đồi thây ma tại Xuân Lê chính là bị nhốt cứng như vậy, còn không cả biết đào đất để cứu thủ lĩnh, ngu thì thôi luôn nhé.

Trung tâm trấn cách khoá an toàn tới gần 4 cây số, giới hạn an toàn này đã vạch ra, Thể Thao Túng không được cứu tỉnh thì thi đàn sẽ không có hành động ồ ạt. Chỉ cần cư dân Thiết Thạch không phát rồ tấn công thi đàn một cách mãnh liệt thì bọn nó sẽ không làm gì được, bọn họ sẽ được an toàn gần như tuyệt đối.

Tất nhiên, mỗi ngày sẽ có vài cuộc giao tranh nho nhỏ nổ ra nhằm nguỵ tạo "tình trạng chiến tranh", nguỵ tạo việc tình hình Liễu Lâm này đang vô cùng rối ren nguy hiểm, đó là ý nghĩa chân chính của khoá an toàn.

7h tối, mặt trời đã hoàn toàn trốn mất, trăng treo trên cao dần phủ xuống đại địa thứ năng lượng nhu hoà lạnh lẽo, đoàn xe viễn chinh từ trấn Thiết Thạch đã trở về tới địa phận trấn Hi Vọng.

Tiếp đón bọn họ là một khung cảnh tráng lệ rực rỡ hơn xa khung cảnh vài ngày trước. Một đại nhạc hội có quy mô gấp mấy lần trước đây đã được đội hậu cần chu đáo triển khai, dù cho đứng ở khoảng cách 1 cây số cũng có thể nhìn thấy những ánh đèn chớp tắt liên hồi, nghe thấy được tiếng nhạc điện tử đập ầm ầm như bom, hương vị đồ ăn thơm ngon mãnh liệt, cùng với âm thanh hô hào của đám người làm công tác hậu tuyến.

Đoàn xe vừa mới chạy qua gác canh tại cổng trấn, cả trăm nữ nhân sớm đã chờ sẵn từ lâu lúc này đồng loạt tiến lên thể hiện ra thái độ nhiệt tình chào đón, đưa tới khăn lạnh lau mặt cùng nước mát hương vị hoa quả, đội hậu cần cũng nhanh chóng phụ trách việc tiếp nhận quân tư trang súng ống cùng vũ khí, hỗ trợ cởi ra áo giáp nặng nề, cấp cứu thương bệnh binh, tiêu hao tiềm năng tiến hành hồi tức cùng điều trị ngay tại chỗ.

24 chiếc điều hoà công suất cao được phả thẳng từ hai bên trụ đường xuống, đem tất cả oi bức cùng mệt mỏi toàn bộ xua tan, âm nhạc được chuyển từ hoang dại hấp dẫn qua hào hùng oanh liệt, mấy chục đứa trẻ ê a hô vang đoạn khẩu hiệu cảm ơn cùng động viên đều tăm tắp.

Chiến đấu mệt mỏi cùng áp lực cả ngày dài, vài người bên tai vẫn còn thi thoảng ong ong thứ âm thanh la hét của đòn Hồn Áp. Thế nhưng dưới sự tiếp đón nhiệt tình cùng ân cần chu đáo như vậy, không có bất kỳ ai là không tan chảy tại chỗ, toàn bộ uất ức được đánh bay ra khỏi đầu.

Bọn họ chiến đấu ở phía trước vì cái gì, không phải vì biết rõ phía sau luôn có bình an cùng thoải mái chờ đón hay sao.

Giống như người chồng đi làm mệt mỏi cả ngày tại ngoài đường trở về, ngay tại cửa đã có vợ con tiếp đón, ngồi xuống bàn có mâm cơm thịnh soạn, ngửa người ra ghế liền có không gian mát mẻ thoải mái, đây là đỉnh cao nhân sinh.

Phương Tường là một con cáo già chính hiệu, đặc biệt càng cáo già hơn trong việc kiếm chác lợi lộc.

Lão ta rất biết cách chọn thời điểm để tổ chức đại nhạc hội quy mô lớn, biết thời điểm bản thân có thể thu được lợi lớn, đó chính là tổ chức vào thời điểm người ta giàu có nhất, dư giả nhất, tâm thần căng thẳng choáng váng nhất, cần nơi giải toả nhất, cần "tiêu tiền" nhất.

Đó chính là thời điểm thắng trận.

Haha, bất kỳ một đội viên đội chiến đấu nào cũng là một kẻ giàu kếch xù. Đánh một trận, họ nhận về tối thiểu nhất cũng có 100 cống hiến, nhiều hơn thì vài trăm tới cả nghìn cống hiến, chưa kể còn có 24 cống hiến tiền lương cố định, đây chính là một con số khổng lồ.

Tiền trước tận thế rất có giá trị, và ai cũng hiểu giá trị của tiền là bao nhiêu lớn. 35 đồng mua được một thùng mỳ tôm, 60 đồng mua được nồi lẩu bò, 4000 đồng mua được chiếc xe máy. Khi biết được bản thân có bao nhiêu tiền trong túi, người ta sẽ nhanh chóng tính ra được mình đang sở hữu bấy nhiêu tài sản quy đổi.

Nhưng chiến công sau tận thế thì không phải ai cũng có ý thức rõ ràng như vậy, cầm 200 chiến công trong tay, trong thời điểm căng thẳng mệt mỏi, muốn gấp gáp giải toả bức bối, rất khó để một người tính toán được 200 chiến công cụ thể là có bao nhiêu giá trị, từ đó họ sẵn sàng tiêu phí số lẻ 15, 20 chiến công hòng giải toả cảm xúc trong nhất thời.

Đây là từ hơn một ngày cho tới gần hai ngày công tiêu chuẩn luôn rồi.

Đây cũng là cách mà ngành du lịch có thể phát triển được, đặc biệt là loại hình du lịch nước ngoài.

Khi bước vào một môi trường không quen thuộc, người ta có thể mua một cái mũ lá với giá 50 đồng, vì họ nghĩ rằng giá đó là phù hợp tại nơi này, người ta cũng có thể trả 100 đồng cho một đĩa bắp bò xào, vì họ nghĩ giá đó là hợp lý tại nơi này. Nhưng đổi lại địa điểm nếu như ở nhà, ở môi trường quen thuộc, người ta sẽ không bao giờ chi ra số tiền này.

"Chặt chém."

Phương Tường chính là lợi dụng tâm lý lạ lẫm đó, lợi dụng ý thức về hệ thống "tiền tệ" mới chưa thực sự trở thành bản năng, lợi dụng tâm lí "chỉ là số lẻ thôi mà, chấp nhận loại hình dịch vụ này cũng đâu có hao hụt của mình bao nhiêu", lợi dụng tâm lý xa lạ, bức bối giải toả, ngại ngùng trả giá để chém một đao kín đáo, để tranh thủ cắn mỗi người một ngụm, vặt mỗi người một ít lông dê.

Lão ta lại càng thấu hiểu lòng người, biết rõ đội viên đội chiến đấu có những gì, không có gì, thiếu ở đâu, thừa ở đâu, tâm lý thế nào, và mong muốn điều gì.

Họ có tiền, nhưng thiếu sự giải toả, cả ngày đối mặt thây ma, đêm về lại ăn thiết quân luật diện rộng nghiêm túc, họ thiếu cả thời gian lẫn không gian tiêu tiền, lão ta ngay lập tức cho họ một khoảng không giai thời gian để tiêu tiền.

Họ có sức mạnh phi phàm, có công lao to lớn, có đóng góp quan trọng, nhưng khi vẫn còn ở trên chiến trường thì ai cũng như ai cả, chẳng thể giãi bày với ai được. Do đó họ đang thiếu sự trầm trồ khen ngợi, thiếu sự công nhận, thiếu sự xoa dịu và tưởng thưởng. Haha, Phương Tường ngay lập tức đáp ứng, lại còn là đáp ứng miễn phí một cách tích cực và sốt sắng.

Họ mang tâm lý cao cao tại thượng, ta đây làm việc to lớn vĩ đại, vất vả khó khăn, công việc của ta là quan trọng nhất cái trấn này. Phương Tường đồng ý ngay, lão ta cho tất cả nhân viên dưới trướng đều hạ thấp tư thái, đề cao công sức đội viên chiến đấu, tâng bốc họ lên tận mây xanh, thể hiện ra sự cảm tạ và chân thành.

Ngay từ bước đầu tiên là giăng bẫy tâm lý, hơn 300 đội viên đội chiến đấu đã tự động dính bẫy rồi. Vừa bước vào cổng trấn đã bị đánh phủ đầu bằng một bịch bông tẩm nước hoa, vừa mềm lại vừa thơm, vừa bước xuống xe đã bị xoa cho tới độ gần lên đỉnh, sau khi đi từ cảm động tới tự hào lại được người khác dẫn vào một mê cung sung sướng, mà ở đó thì chiến công chỉ là thứ dùng để tiêu đi mà thôi.

Con người, ai chẳng muốn bản thân được công nhận. Khi được công nhận rồi, vậy thì ai mà lại nỡ không ủng hộ những người chân thành tôn trọng và nhiệt tình chăm sóc cho cái tôi thích thể hiện của mình cơ chứ.

Bản thân nhân loại khi được công nhận và khen ngợi nịnh nọt, tâm lý sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, ra tay sẽ phóng khoáng hơn nhiều, hầu như là không cần phải nghĩ.

Đây chính là khởi nguồn ra đời của "tiền típ."

Sau khi toàn bộ đội viên được giải phóng khỏi điểm tập kết xong, lệnh giải tán được các tiểu đội trưởng ban bố, bọn họ bắt đầu được tiếp dẫn vào đại nhạc hội đã được chuẩn bị công phu từ trước, giống như du khách vừa bước xuống sân bay liền được phụ giúp cất gọn đồ đạc rồi dẫn ngay tới trung tâm thương mại vậy.

Từng dãy sạp hàng ăn uống với đủ mọi loại thực phẩm phong phú nóng sốt đẹp mắt, hoàn toàn khác biệt với thực đơn quân nhu thường quy, từng dãy cửa hàng đồ uống có cồn, bình hút shisa, khói thuốc lá, bóng cười, từng dãy ghế massage chân tay với hầu nữ thiếu vải, dịch vụ xông hơi gội đầu, tẩm quất body, giác hơi thư giãn, quán bar đèn mờ... Tất cả đều đủ để đáp ứng mọi nhu giải trí cầu từ A tới Á.

Không cần lo lắng vấn đề thanh toán, mỗi tụ điểm sẽ có một nhân viên thống kê chờ sẵn, cứ tiêu trước đi, phòng thống kê sau khi kết toán chiến công xong thì sẽ trừ sau, không phải ngại vấn đề số liệu gì gì đó cản trở.

He he he...

"Cướp" lấy số lẻ của nhà giàu trong lúc nhà giàu không để ý, vậy là đủ cho nhà nghèo sống sót, huống chi ở đây có hàng trăm gã nhà giàu mới nổi, chấp nhận đánh đổi tư thái thấp một chút, để cho những kim chủ này vừa sướng vừa thích, khi đó thì chặt chém sẽ sướng hơn, dễ hơn nhiều.

Nhà nghèo chặt chém xong, từ đây sẽ biến thành nhà giàu.

Mỗi người chỉ cần đớp đủ 15 cống hiến, Phương Tường sẽ có cho mình sơ sơ 4500, sau khi trừ đi chi phí bỏ ra, lão vẫn đút túi 2000 cống hiến.

Đó đã là gấp đôi con số mà Lưu Giang, kẻ phải ngộ sát cả đồng đội để hoàn thành mục đích, khổ cực tích luỹ cả ngày để đổi lấy kỹ năng tam giai.

Đây chính là độ cáo của một giám đốc.

Nhưng mọi chuyện đâu thể đơn giản như vậy được cơ chứ. Phương Tường là một giám đốc béo, béo là do ăn nhiều, do đớp đồ bất chính nhiều, do biết lợi dụng thời cơ để cắn ba ngụm chứ không chỉ là một ngụm.

Điều kiện cần để chặt chém là tạo ra được một môi trường có thể chặt chém, nhưng điều kiện đủ, lại là đẩy môi trường đó đến cao trào, để người ta sẵn sàng giơ cổ ra cho ngươi chém.

Người ta có thể chấp nhận chi tiêu, nhưng sống trong xã hội luôn có trăm ngàn vạn điều kìm kẹp, ngăn người ta không dám vung tay chi tiêu. Ví dụ như muốn uống rượu nhưng lại sợ cảnh sát giao thông thổi nồng độ cồn, từ đó họ đành phải ngậm ngùi bỏ qua bữa nhậu.

Phương Tường muốn kiếm gấp 3 lần con số 2000 chiến công, lão phải tìm cách phá bỏ giới hạn kìm kẹp, tạo ra môi trường đủ điên cuồng để người ta chấp nhận tiêu tiền mà không sợ hạn chế nữa.

Tại trấn Hi Vọng, người có thể giúp lão làm việc đó, chỉ có một mà thôi...

Chính giữa sân sinh hoạt trung tâm, như những lần tổ chức trước, một sân khấu cực lớn với âm thanh, ánh sáng, hình ảnh và nhân vật chủ đạo giao thoa cuồng nhiệt được dựng lên. Bên trên sớm đứng lấy một cái thân ảnh yểu điệu xinh đẹp vô cùng cuốn hút, vô cùng hấp dẫn, vô cùng lấp lánh hào quang.

Bạch Hà Cơ, nữ thần tượng nổi tiếng toàn bộ trấn Hi Vọng thời gian gần đây.

Bạch Hà Cơ vừa ca xong một ca khúc mừng chiến thắng, bên dưới đã sôi trào lên hàng loạt âm thanh cổ động cùng đáp lại của hàng trăm người, vô số phiếu lương thực đã được ném lên trên nhằm ủng hộ và thể hiện sự yêu thích.

Nàng ta lúc này bờ môi đỏ mọng hé mở ra nở một nụ cười thật tươi, còn khẽ nháy mắt hôn gió đáp lại tất cả fan hâm mộ, sau đó ngón tay thon dài chợt chỉ xuống phía dưới rồi rạng rỡ hô lên:

- A, tôi nhìn thấy ai kìa... Để chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta ngày hôm nay, tôi xin mạn phép được mời tới một người vô cùng đặc biệt, một người là ngôi sao sáng nhất đêm nay, thủ lĩnh trấn Hi Vọng của chúng ta, Hàn Phong.

Mấy chữ cuối vừa ra, không khí ồn ào như cái chợ vỡ chợt dần an tĩnh lại, gần một nghìn người đều hơi rùng mình một chút, thậm chí vài người tỉnh cả cơn mê cuồng hoan, có chút nuốt một ngụm nước bọt trốn tránh.

Hàn Phong... Hàn hắc ám... Ách... Tại sao lại là lúc này...

Hàn Phong bước vài bước đã lên tới sân khấu trung tâm, hắn cầm lên micro bằng nắm tay rồi nhìn xuống dưới, sau đó thản nhiên mỉm cười nói:

- Để chúc mừng cho thắng lợi của chúng ta. Tôi tuyên bố, ngày mai, tất cả mọi hoạt động đều được tạm dừng, tất cả mọi công việc đều được gác lại, lương thưởng vẫn được chi trả đầy đủ như cũ.

- Đây chính là phần thưởng cho tất cả nỗ lực của mọi người thời gian vừa qua.

- Đêm nay, chính là đêm của tất cả mọi người!

- ...

Bên dưới sân rộng, không khí giống như ngưng lại một nhịp, dường như tất cả mọi người đều tưởng như bản thân nghe nhầm, trong khi Phương Tường thì khoé miệng toét cười tươi như địa chủ được mùa.

Đây chính là người có thể giúp lão tạo thành môi trường cao trào để thoả sức chặt chém.

Thức đêm không cần dậy sớm lao động, cả ngày nghỉ ngơi không làm mà vẫn có ăn, tiền chưa làm ra đã có sẵn để tiêu không cần nghĩ

Chờ gì mà không cháy hết mình cho đêm nay chứ? Liệu có bao nhiêu cơ hội như hôm nay, tiêu tiền, tiêu tiền thôi.

- Hàn thủ lĩnh, tôi yêu anh.

- Hàn thủ lĩnh, nhận lấy phiếu lương thực một lạng này.

- Hàn thủ lĩnh muôn năm.

- Nhận lấy đôi ủng gia tốc này.

- Aaaaaa...

- Lên lên lên...