Chương 44: Vũ khí tới tay

“24 exp, lượng kinh nghiệm gấp đôi bình thường. Thật tốt…”

Hàn Phong lẳng lặng cảm nhận điểm kinh nghiệm tăng lên, nhìn tới bên cạnh xác của mèo biến dị có một cuốn sách, một thẻ kỹ năng, một viên tinh thạch màu đỏ rớt ra.

Hắn lập tức nhặt lên xem xét:

“Đinh! Sách kỹ năng chủ động nhị giai: Độc Lực! Kỹ năng miêu tả: thả độc lực vào trong công kích vật lý, độc lực có thể tạo ra hiệu quả trúng độc liên tục. Kỹ năng kích hoạt: 3 trí lực. Kỹ năng duy trì: 15 giây. Không có thời gian làm lạnh.”

“Đinh! 24 exp!”

Hàn Phong bĩu môi, thật sự là quỷ nghèo. Một con mèo level 12 lại chỉ rớt ra một sách kỹ năng nhị giai. Aizz, nhớ ngày đầu tiên hắn và Ngô Soái đánh bại F1, kia trực tiếp rơi ra kỹ năng tam giai.

Nhưng cái kỹ năng này cũng có điểm thú vị. Bất quá, hắn không cần lắm.

Bỏ qua vấn đề này, Hàn Phong ném tất cả cho Liễu Huyên để nàng ta bảo quản, về sau lại chia chác. Thẻ vật phẩm kia, hắn không dám tự tay mở, sợ sẽ lại là một đôi ủng gia tốc.

Tiêu Minh bây giờ mới hoàn hồn, cảm giác dưới háng có chút ẩm ướt, hắn trong lòng vạn phần sợ hãi củng xấu hổ. Chẳng lẽ ra ngoài chiến đấu nguy hiểm tới vậy sao, hết gặp quái vật khổng lồ lại tới mèo đột biến nhanh như gió.

Hắn đang suy nghĩ nghiêm túc về việc có nên ra ngoài chiến đấu hay tiếp tục ở nhà nấu cơm cùng Mộ Thi Thi.

Thật ra hắn cũng tương đối xui xẻo, không phải lúc nào cũng “may mắn” được đụng độ với quái vật cấp cao đâu.

Chiến đấu vừa rồi cũng gây ra cho đoàn người nguy hiểm không nhỏ, đặc biệt là nhóm yếu nhược dễ bị tổn thương như Hứa Dương, Tiêu Minh, Liễu Huyên. Con mèo này nếu đơn độc đối chiến hết sức, Hàn Phong hay Ngô Soái cũng có thể gắng gượng tiêu diệt nó.

Sau khi bọn hắn tiêu diệt mèo biến dị, hi vọng được cứu sống của mấy người trên ban công đã gia tăng cực lớn, bọn họ đều lớn tiếng khen hay.

Hàn Phong nhìn Ngô Soái mổ cái xác mèo, không tìm thấy được vật gì, đành phải để cho Chu Vấn đốt sạch.

Xác quái vật cấp cao chắc chắn cần đốt hết.

Hàn Phong lại một lần nữa bước tới trước toà biệt thự, cao giọng hô lên:

- Chờ một chút, chúng tôi sẽ lên ngay.

Kế đó, một đoàn năm người kéo nhau vào trong.

Trong biệt thự rải rác thi thể nhân loại cùng thây ma, một vài thây ma bị cắn cụt chân tay, vẫn đang ngáp ngáp chưa chết, bị bọn họ thuận tay tiêu diệt.

Tiêu Minh tương đối quen thuộc với nơi này, có chỉ dẫn của hắn, đoàn người thuận lợi lên tới lầu 2.

Hành lang lầu 2 cũng rải rác thi thể bị gặm cắn. Hàn Phong như có điều suy nghĩ, thể thôn phệ kia có lẽ là cá biệt, khả năng ăn uống thăng tiến sức mạnh mạnh mẽ hơn mèo biến dị nhiều.

Đường nối thông lầu 2 lên lầu 3 có một thây ma level 9 chặn đứng, Hàn Phong tiện tay một bổ, bổ rớt ra một cái sách kỹ năng nhất giai cường hoá nhanh nhẹn, làm cho hắn không khỏi mừng rỡ. Vật này cũng là món hàng tốt để trao đổi đây.

Sau khi thanh lý sạch thây ma trên lầu 3, Tiêu Minh chạy tới một cửa gỗ, gõ ầm ầm lên bên trên:

- Mở cửa, chúng tôi tới rồi.

Bên trên lộc cộc tiếng đồ đạc di chuyển, sau đó cửa gỗ mở ra, 4 cái nhân loại nhanh chóng xuất hiện.

Hai nam hai nữ, người nào cũng tràn đầy mừng rỡ cùng may mắn, cũng mang theo mệt mỏi và uể oải sâu đậm. Bọn họ đã hơn một ngày chưa ăn gì.

Thanh niên tóc nhuộm vàng dẫn đầu lên tiếng:

- Xin chào, cảm ơn các vị đã cứu chúng tôi. Tôi là Lý Hạ Vân…

Hàn Phong để hắn giới thiệu giản lược sau đó ngắt lời:

- Thời gian gấp gáp, mọi chuyện nói sau. Hãy dẫn chúng tôi tới nơi chứa vũ khí.

Lý Hạ Vân còn đang định giới thiệu bối cảnh sau lưng, nghe Hàn Phong nói vậy, chỉ có thể cười gượng ngưng lại.

Bên cạnh hắn là một thanh niên cao khoảng 1m8, khuôn mặt có chút ngạo khí, trên người mặc bộ lễ phục cao cấp màu đỏ tím, lúc này hắn nhướng mày nhìn Hàn Phong hỏi:

- Xin chào, tôi là Cao Trác, xin hỏi anh là ai?

Hàn Phong không mấy kiên nhẫn đáp lại:

- Tôi gọi Hàn Phong… Được rồi, các người rốt cuộc có biết nơi cất giấu vũ khí hay không?

Hai người Hứa Dương, Châu Lam vẫn canh giữ phía ngoài phụ trách đường lui, thời khắc đều đối diện với nguy hiểm không biết rõ, hắn không muốn tốn thời gian ở chỗ này giao lưu vô vị.

Thiếu phụ xinh đẹp chừng 30 tuổi bên cạnh Lý Hạ Vân nhìn thoáng qua Hàn Phong một cái, mỉm cười nhẹ nhàng:

- Chào Hàn Phong. Tôi là Tường Vi, có thể coi như chủ nhân của nơi này. Hiện tại tôi có thể lập tức dẫn cậu đi lấy vũ khí. Có điều…

Tường Vi không nói hết câu, muốn thử Hàn Phong một chút.

Hàn Phong nhìn thoáng qua nàng, lại một cái mỹ nữ xinh đẹp đỉnh cấp. Hắn tạm thời không có tâm thưởng thức, thản nhiên nói:

- Tôi có thể để mấy người tham gia vào đội ngũ, tiếp nhận sự bảo hộ an toàn khỏi thây ma, cũng có lương thực đủ ăn, hơn nữa chúng tôi cũng luôn nỗ lực tìm kiếm đường tới căn cứ chính phủ.

Tường Vi gật đầu, ra thêm điều kiện:

- Tôi muốn vài khẩu súng ngắn để phòng thân.

Hàn Phong suy nghĩ một chút, quyết đoán nói:

- Tối đa 2 khẩu.

Tường Vi lập tức tươi cười rạng rỡ:

- Thành giao! Hiện tại đi, phòng vũ khí nằm ở tầng hầm.

Bởi vì thây ma đã được thanh lý sạch sẽ, bọn họ thuận lợi đi xuống tầng dưới.

Trên đường đi, Tường Vi quay qua mỉm cười với Tiêu Minh:

- Tiêu thiếu, đã lâu không gặp.

Tiêu Minh cũng sớm nhận ra Tường Vi, nhưng bởi vì vẫn còn sợ hãi vì cảm giác tử vong cận kề vừa rồi, hắn có chút nhợt nhạt mà đáp lại:

- Tường Vi tiểu thư, chúng ta lại gặp rồi, cô vẫn xinh đẹp như vậy.

Tiêu Minh cũng không dám qua loa, cô nàng Tường Vi này, nghe nói chỗ dựa sau lưng rất lớn. Bối cảnh của nàng ta ở tận trung ương, tại thành phố DH mở câu lạc bộ Tường Vi này chỉ để kiếm một chỗ vui chơi thôi.

Nghe Tường Vi và Tiêu Minh trò chuyện, Lý Hạ Vân và Cao Trác có chút suy tư. Lý Hạ Vân như nhớ ra điều gì, chợt hỏi:

- Phải chăng anh là con trai của Tiêu thư ký? Tiêu bá phụ vẫn khoẻ chứ?

Tiêu Minh không nhận ra Lý Hạ Vân, nhưng nghe gã nhắc tới cha mình, hắn cũng dâng lên kinh dị không nhỏ.

Người bình thường có thể biết tên của Tiêu Minh, dù sao hắn ăn chơi trác táng, gây hoạ khắp nơi, rất nhiều người biết. Nhưng biết cha hắn, lại còn gọi thẳng chức vụ ra, vậy thì không đơn giản. Tiêu Minh có chút bất lực mà đáp lại:

- Tôi cũng không rõ… Hiện tại không liên lạc được…

Nghe hắn trả lời, bốn người vừa được cứu cũng không khỏi trầm mặc.

Đúng vậy, hiện giờ hỏi câu xã giao kia, ai cũng không trả lời được. Ngay cả bọn họ, liên lạc với người thân cũng gián đoạn, bằng không sớm đã có cảnh sát tới giải cứu rồi.

Tầng hầm nằm khuất sau một cánh cửa gỗ dưới lầu 1. Tường Vi tới phía trước, từ bên hông rút ra chìa khoá muốn mở, Hàn Phong lập tức ngăn lại nói:

- Bên trong có thây ma, hơn nữa không chỉ có một con. Các người tránh xa một chút. Ngô Soái, đệ phá cửa.

Nghe hắn nói, đám người Tường Vi vội vã lui lại.

Ngô Soái bước lên, bàn tay hoá thành chuỳ gai, rầm một tiếng đập nát cửa gỗ.

Bên trong lập tức lao ra hai đầu thây ma, một con level 9, cánh tay to như bắp đùi, một con level 4, khuôn mặt nhơ nhớp dịch mủ, đều bị hắn tiện tay đập bẹp.

Mấy người Lý Hạ Vân, Cao Trác nhìn cảnh này, cảm thấy vô cùng kinh dị. Vừa rồi chiến đấu quá xa, lại kết thúc rất nhanh, bọn họ nhịn đói tới mờ cả mắt nên nhìn không rõ lắm. Lúc này đây Ngô Soái thể hiện năng lực phi nhân loại, sao có thể không để cho bọn họ bất ngờ chứ.

Bên trong lại lao ra một thây ma level 5 nữa, Chu Vấn bên cạnh không nhịn được thò trảm mã đao ra, đem nó chém bay đầu.

Ba thây ma nhẹ nhàng bị giải quyết sạch sẽ.

Hàn Phong để cho Liễu Huyên thu một bản sách kỹ năng lại, hắn bước tới cửa hầm nhìn xuống xác nhận an toàn, sau đó ý tứ nhìn Tường Vi.

Dẫu sao người ta là chủ nhà, điểm “lễ phép” đó Hàn Phong vẫn phải có.

Tường Vi ý vị nhìn Hàn Phong, người đàn ông này tư cách cũng không quá tệ. Nàng ta bước xuống mấy bước, cố nén cảm giác choáng váng khi mùi máu tanh xộc lên. Phía sau nàng ta, Hàn Phong và Ngô Soái tiếp bước theo chân, những người còn lại đều không có xuống.

Căn hầm này còn lớn hơn căn phòng trọ của Hàn Phong, bên trên bày biện mấy bộ quân phục, áo giáp, vài món vũ khí lạnh như dao găm, quắm, kiếm. Hàn Phong tập trung nhìn về bên trái, nơi đó có năm sáu khẩu súng treo trên tường.

Ngô Soái lập tức reo lên:

- M16A4! M4 Carbine! Còn có Galil ACE! Còn có Desert Eagle! Trời, thật sự là đại bàng hoang mạc!

Hắn ước mơ thi vào trường quân sự, tất nhiên đã tìm hiểu rất nhiều về súng ống, mấy loại này, hắn đều nhìn thấy trên mạng cả.

Đặc biệt là khẩu M16A4 của nước Mỹ kia, đây là huyền thoại, là niềm mơ ước của bất kỳ người yêu thích súng đạn nào.

D.E thì là khẩu lục đỉnh cấp với uy lực cực mạnh, lại còn rất ngầu nữa. Đây quả thật là bộ sưu tập vũ khí khiến người ta say mê.

Tường Vi mỉm cười, bước tới góc hầm, mở ra một cái rương gỗ, bên trong là rất nhiều đạn. Có đạn 5.56mm, có đạn 7.62mm, đủ mọi chủng loại.

Nàng lại mở ra một cái rương khác, bên trong hiện ra mấy bộ phận đã được tháo rời, sắp xếp cẩn thận. Kia nếu lắp ráp lại, không phải khẩu súng bắn tỉa trứ danh AWM thì là gì.

Nàng lại mở ra thêm một ngăn tủ đứng, bên trong có 3 khẩu AK74 được sắp xếp chỉnh tề, bên trên còn có lưỡi lê sáng choang.

Tường Vi nhìn biểu hiện vui sướng của Ngô Soái, lại nhìn vẻ mặt bất biến của Hàn Phong, khẽ đưa tay ra, mỉm cười nhẹ nhàng:

- Hàn Phong, cậu vẫn giữ lời chứ?

Nàng thực ra cũng có chút bất an. Dù sao thực lực hai người Hàn Phong bày ra đó, nàng hiện tại chỉ là một nữ nhân liễu yếu đào tơ, muốn phản kháng cũng không có khả năng.

Hàn Phong đã từng tham gia nghĩa vụ quân sự, cũng hiểu giá trị thực sự của số vũ khí này, hắn xoè tay nắm nhẹ tay nàng ta, cười nói:

- Tường Vi, tôi rất hài lòng, cũng cảm thấy bản thân đang chiếm tiện nghi của cô.

Tường Vi nhếch môi đào, lắc đầu:

- Mạng của tôi do cậu cứu, số vũ khí này chưa đủ báo đáp.

Hàn Phong nhìn ánh mắt của nàng, trong mắt loé lên.

Những vũ khí này không phải vũ khí trong nước, đều là hàng nước ngoài sản xuất. Nữ nhân này đã có thể sưu tầm nhiều vũ khí như vậy, đặc biệt là vũ khí của nước ngoài, bối cảnh thực sự không đơn giản. Hắn ta sau này muốn tìm thêm vũ khí, vậy tìm nàng ta là chuẩn nhất.

Hắn nghiêm mặt nói:

- Vậy thì tôi hi vọng sẽ có cơ hội được cô báo đáp.