Chương 4: Trinh sát nhãn.

Nhìn thời gian trên đồng hồ, 4h chiều, Hàn Phong đem điện thoại ném vào túi quần, đứng lên vươn vai một cái.

Thể lực hồi phục tới 10/12, trí lực cũng hoàn trả về 9/10, xem ra giấc ngủ ngắn đúng là phục hồi rất tốt.

Hắn xách lên gậy bóng chày, bước mấy bước quanh văn phòng, ý đồ tìm kiếm vật phẩm hữu dụng.

Văn phòng làm việc cũng có đôi chút đồ ăn vặt, hắn tìm được 8 gói mỳ, 1 bịch bánh quy mạt mạt, 2 hộp sữa hạt dẻ, 1 bịch chuối sấy, cùng với 1 bình đựng nước inox 2 lít, chính là di vật của Lưu Thanh.

Cảm khái một hồi, Hàn Phong lôi ra balo của bản thân, đem tất cả đồ đạc tìm thấy nhét vào, sau khi ngẫm nghĩ, hắn lục tìm hết 5 cái ví của đồng nghiệp, định bụng nếu may mắn gặp người thân của họ, cũng sẽ có vật gì đó để bàn giao.

Ngoài ra hắn còn cởi xuống áo khoác của Bàng Lâm, tên này có chiếc áo khoác vừa dài vừa dày, chắc chắn là lớp bảo hộ phù hợp.

Dùng mảnh váy của Tô Tâm quấn quanh bàn tay, đội chiếc mũ lưỡi trai còn sót lại của Lưu Thanh, cuối cùng Hàn Phong đã đem bản thân che kín tới không có chỗ hổng.

Hắn nhìn quanh văn phòng một lượt, nhìn những xác chết của đồng bạn đang dần thối rữa, khe khẽ lẩm bẩm:

- Xin lỗi… Tôi sẽ báo thù cho mọi người…

Hắn xoay người bước về phía cửa, trong đầu đã có dự định nhất định.

Bất quá trước hết phải chạy thoát khỏi toà nhà này đã.

Phòng làm việc của Hàn Phong nằm ở cuối hành lang tại tầng 3 toà nhà. Muốn đi tới cầu thang bộ phía bên kia, tất phải đi qua phòng thư ký, phòng giám đốc, phòng làm việc số 2, sát hành lang là phòng bảo vệ tách biệt, cuối cùng là cầu thang thoát hiểm.

Hắn cẩn thận di dời tủ đựng đồ, ghé sát tai vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe.

Khè… Khè…

“Có người, không, là có thây ma, hơn nữa không chỉ một con…”

Hàn Phong trong phòng lẩm bẩm, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt khò khè, hơn nữa có hai tới ba âm thanh khác nhau, chắc hẳn tới từ các thây ma khác biệt.

Nhẹ nhàng xoay chốt nắm cửa, cố gắng không gây ra âm thanh, Hàn Phong ghé mắt quan sát một chút.

Ngay phía ngoài cửa có một thây ma thân mặc đồng phục công ty, từ hình dáng phía sau lưng của nó xem ra, dường như chính là Cổ Chính, một đồng nghiệp phòng bên cạnh.

Cách đó 3 mét là 2 thây ma một nam một nữ, thây ma bên trái lồng ngực đã bị gặm tới nham nhở, chỉ còn sót lại một bên ngực tím tái căng phồng như sắp nổ tung, thây ma bên phải thân hình cao to vạm vỡ, chính là một gã bảo vệ trong công ty.

Ngay khi Hàn Phong hé cửa, thây ma Cổ Chính đã xoay người nhìn lại, giống như ngửi thấy mùi thịt người tươi mới, cái mồm nhoe nhoét máu thịt há lớn cùng đôi mắt đỏ lòm đã chột một bên nhìn chằm chằm hắn.

Hàn Phong động tác nhanh gọn, lập tức mở toang cánh cửa, kìm chặt một hơi lãnh khí trong lồng ngực, vung tay vụt gậy về phía trước.

Bốp!

Bởi vì Hàn Phong có ưu thế chuẩn bị trước, thây ma này không hề có một chút sức chống cự, cái đầu xấu xí bị quật vỡ, thân hình mục ruỗng đổ rạp qua một bên.

Hai thây ma còn lại lập tức nghe thấy tiếng động, xoay người khè khè mấy tiếng, mau chóng tiến về bên này.

Trong đó thây ma bảo vệ kia rõ ràng động tác nhanh nhẹn hơn một chút, tốc độ không khác gì một người bình thường đi bộ, hai cánh tay trảo về phía trước muốn tóm lấy con mồi.

Hàn Phong tâm thần có chút căng thẳng. Thây ma này cao hơn hắn hẳn hai cái đầu, thân hình thô béo, không dễ đối phó, nhất là hai cái cánh tay của nó dài thòng lõng đung đưa lay động, chỉ cần sơ sảy bị tóm phải, e rằng khó thoát.

Hắn vốn muốn vòng qua đối phương, luồn ra phía sau tập kích, bất quá hành lang nhỏ hẹp, cánh tay thây ma khua khoắng loạn xạ, hắn không dám thực hiện chủ ý này, chỉ đành giơ gậy quất một phát trên cổ tay nó.

Bốp!

Gậy bóng chày va chạm cùng cánh tay thây ma vậy mà lại bị dội ngược lại, còn chấn cho Hàn Phong có chút đau nhức. Hắn lập tức nhanh chóng rút lui, mà thây ma kia cũng mau lẹ đuổi theo.

Gào…

Âm thanh gầm gừ như dã thú vang lên, Hàn Phong đập thêm 2 gậy nữa, một gậy còn nện trúng cổ họng thây ma, bất quá vẫn không đánh chết được nó, chỉ làm nó bị gãy một tay, khiến cho hắn đáy lòng âm thầm kêu khổ.

Hắn chỉ đành động niệm tâm thần, bàn tay xuất hiện một băng thương sắc bén dài 2 mét, đâm thẳng vào hốc mắt đối phương.

Phụp!

Băng thương nhẹ nhàng xuyên thủng sọ não thây ma, đem toàn bộ cái đầu của nó cũng lây nhiễm đóng băng cứng ngắc, ngay cả máu thịt cũng không có phun ra được. Thây ma này lập tức khựng lại, thân thể đổ rạp qua một bên, chết tới không thể chết hơn.

Hàn Phong tranh thủ rút băng thương ra, bàn tay vận sức ném nó về phía nữ thây ma còn lại.

Bất quá trình độ ném giáo của hắn tệ hại hết sức, vừa rồi chỉ ném trúng ngực thây ma kia, đem lồng ngực của nó xuyên thủng trước sau, cũng để cho nó khựng lại một nhịp, nhưng sau đó vẫn lắc la lắc lư tiếp tục tiến lên, có điều tốc độ đã giảm mạnh.

Hàn Phong tiếp tục động niệm tâm thần, bàn tay lại xuất hiện một băng thương thứ hai. Lần này hắn không có ném nữa, trực tiếp tiến lên đâm thẳng băng thương vào đầu nữ thây ma, kết thúc sinh mạng khốn khổ của nó.

- Vậy mà vẫn tốn mất 1 điểm trí lực.

Hàn Phong trong lòng nhẩm tính, vậy là chỉ cần ngưng tụ ra băng thương mới là sẽ tiêu tốn thêm trí lực, kế hoạch đứng từ xa spam băng thương của hắn coi như đã chết từ trong trứng nước.

Hắn vội vã ngừng việc duy trì kỹ năng, băng thương trên tay cũng nhanh chóng bốc hơi, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một vũng nước nhàn nhạt.

Đúng lúc này đôi mắt của Hàn Phong nhìn thấy một vật phẩm rơi ra bên cạnh thi thể của thây ma bảo vệ. Đây là một cái quyển sách hư ảo màu trắng nho nhỏ chừng nắm tay, bên ngoài sạch sẽ không dính chút máu thịt.

- Đây là cái gì?

Hàn Phong có chút tò mò dùng gậy bóng chày chọc chọc vào cuốn sách kia, cảm thấy không có nguy hiểm, lại thấy nó giống như vật phẩm đánh quái mà rớt thì mừng rỡ, vội vã nhặt lên.

“Đinh! Sách kỹ năng bị động nhất giai: Trinh sát nhãn! Kỹ năng thuộc tính: Có thể trinh sát thuộc tính quái vật không cao hơn cấp độ chủ sở hữu 10 level. Kỹ năng kích hoạt: không tiêu hao. Lưu ý: uy lực trinh sát phụ thuộc vào cấp độ kỹ năng, cấp độ chủ sở hữu.”

“Đinh! Phải chăng học tập.”

Mẹ nó, kỹ năng thật tốt, không tiêu hao gì còn có thể trinh sát rõ ràng. Hàn Phong trong lòng vui vẻ, lập tức lựa chọn:

- Học tập!

“Đinh! Học tập thành công!”

Nương theo thanh âm máy móc chấm dứt, Hàn Phong hai mắt cảm nhận được một chút ấm áp. Hắn theo đó thử nhìn xuống hai cái xác dưới chân.

“Thể lây nhiễm level 1, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

“Thể lây nhiễm level 3, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

- Hử, level 3? Thảo nào mạnh hơn bình thường. Khoan đã, vậy mình có được nhiều kinh nghiệm hơn không?

Hàn Phong nhìn cái xác dưới chân, tâm niệm nhanh chóng điều ra bảng thuộc tính.

“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.

- Chức nghiệp: Thường dân.

- Cấp độ: 2 (Exp 5/20)

- Sức mạnh: 8/10

- Nhanh nhẹn: 7/10

- Thể lực: 8/12

- Trí lực: 6/10

- Phục hồi: 7/10

- Chống chịu: 7/10

- Bộc phá: 11%

Kỹ năng chủ động: Điều khiển hàn băng.

Kỹ năng bị động: Trinh sát nhãn.

Điểm kỹ năng: 1

Điểm tiềm năng: 0

Minh tệ: 9

Vũ trang: gậy bóng chày”

Nhìn bảng thuộc tính xuất hiện, Hàn Phong có chút hiểu ra. Hoá ra kinh nghiệm của hắn nhận được tương đồng với cấp độ quái vật. Vậy thì tiêu diệt thây ma càng mạnh, lợi ích nhận được càng lớn, còn có tỉ lệ nện ra vật phẩm!

Cái điểm bộc phá kia tăng lên tới 11%, cũng không biết có tác dụng gì.

Thở ra một hơi, Hàn Phong cẩn thận bước từng bước về phía trước, ánh mắt càng thêm đảo qua đảo lại, hi vọng có thể bắt được thông tin thây ma, nhanh chóng làm ra ứng phó.

Kế bên phòng làm việc số 1 của hắn là phòng thư ký, Hàn Phong một tay xách gậy, một tay cẩn thận vặn khoá. Hắn muốn xem xem Liễu Huyên kia liệu còn là người hay đã hoá thành thây ma.

Nếu là người, vậy thử điều tra tình huống của nàng ta một chút, nếu là thây ma, vậy không ngại tặng một gậy, kiếm thêm chút kinh nghiệm tăng cấp.

Cạch cạch.

Cửa phòng bỗng chốc mở ra, Hàn Phong thân thể co cứng làm ra động tác phòng vệ, bất quá sau khi quan sát, bên trong không có một bóng người, có lẽ nàng ta ở trong phòng giám đốc, hoặc có lẽ bị ăn thịt ở đâu đó rồi.

Hắn nhanh chóng khép cửa phòng thư ký lại, nhẹ nhàng bước qua phòng giám đốc bên cạnh.

Cửa phòng đóng kín như bưng, bên ngoài cũng không có vết máu, cũng không có dấu vết cào xé lung tung, có lẽ hai cái người này vẫn sống.

Hàn Phong áp tai trên cửa, cẩn thận lắng nghe. Phòng giám đốc thường xuyên diễn ra mấy trò chơi mờ ám, bởi vậy cách âm rất tốt, bất quá ở dưới hắn chăm chú vẫn có thể nghe thấy âm thanh la hét xen lẫn tiếng khò khè kinh tởm.

- Có người, có cả thây ma, hơn nữa không chỉ có một con. Đây là tình huống gì?

Hàn Phong âm thầm nghi hoặc tự hỏi, nhưng nếu vẫn còn người sống, hắn cũng không định bỏ mặc đối phương.

Đưa tay gõ mạnh ba cái trên cánh cửa gỗ, Hàn Phong cảm nhận bên trong đột nhiên lâm vào im lặng, sau đó lại bùng nổ thanh âm kêu cứu, cùng với đó là tiếng khò khè tiến lại gần cánh cửa.

Hắn tập tức tập trung tinh thần, xoay nắm cửa, kéo nhẹ ra một khe hở, khung cảnh trong phòng thoáng cái hiện ra.

Phía sau cái bàn lớn nhất, lão giám đốc Phương Tường cùng thư ký Liễu Huyên đang ra sức phòng thủ. Lão béo thì ngồi trên ghế dựa, hai chân đạp vào thành bàn, giống như cái gậy chống ngăn cản không cho ba thây ma đẩy bàn tiến lên, mồ hôi lão tuôn ra như suối trên khuôn mặt núc ních. Mà Liễu Huyên bên cạnh thì tay cầm một cây gậy bóng chày đen, ra sức chọc vào khuôn mặt mấy tên thây ma phía trước, ngăn cản bọn chúng trèo lên mặt bàn.

Hai người phối hợp coi như tương đối ăn ý, bất quá đều sắp kiệt lực tới nơi, họ vừa nhìn thấy Hàn Phong thì như chết đuối vớ được cọc gỗ, mở miệng kêu ầm lên:

- Cứu chúng tôi với…

Trước mặt bọn họ là 3 thây ma, trong đó có một thây ma cao lớn dị thường, chính là Lý đại ca Lý Bình, Hàn Phong không cần nhìn phía trước mặt cũng biết là gã, cái bóng lưng kia tháng nào cũng đòi của hắn đủ 1500 tệ.

Mà tiến về phía hắn cũng có 2 thây ma gầy tong teo với khuôn mặt chảy mủ cùng hàm răng trắng ởn, chính là hai cái cựu đồng nghiệp.

- Thể lây nhiễm level 1 cùng level 2? Đến tốt!

Hàn Phong liếc qua hai thây ma, cảm giác tởm lợm sợ hãi không còn quá lớn nữa, thay vào đó là đôi chút hưng phấn cùng kích thích. Đây là đối tượng phù hợp để tăng cấp.