Chương 33: Yếu tố may mắn rất quan trọng

Năm cái lý do vô cùng thuyết phục, hiện thực bày ra trước mắt, để cho đám người dần dần bình tĩnh lại.

Quan trọng nhất, những lý do này đều là Hàn Phong để bọn họ tự mình nói ra, sau đó tự mình suy luận, đưa ra kết quả, khiến cho bọn họ không xuất hiện cảm giác mâu thuẫn, không dấy lên suy nghĩ rằng họ bị Hàn Phong ép buộc.

Hắn một nửa là muốn giữ những người này lại cho đủ thời gian 4 ngày, hoàn thành nhiệm vụ, một nửa là thực sự lực bất tòng tâm, có muốn cũng không thể đi xa như vậy.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, Hàn Phong cũng không thèm giữ họ làm gì, tuỳ tiệm để cho họ tự do rời đi, hắn mang theo Ngô Soái và vài người quen thuộc nhất sống sót có lẽ càng tốt hơn, càng dễ dàng hơn. Dù sao, đám người này hơn phân nửa đều không có tác dụng gì với hắn, nói một cách nghiêm túc thì chỉ vướng chân vướng tay mà thôi.

Tiêu Minh sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ, chỉ có thể thở dài trong bất lực. Nghĩ tới mấy trăm nghìn thây ma cản đường, hắn hoàn toàn không có biện pháp ứng đối.

Hàn Phong để cho đám người tiêu hoá xong tin tức mới chậm chạp nói:

- Khu an toàn được chính phủ bảo hộ, tất nhiên là mục tiêu chung của chúng ta. Tôi cũng vậy, mọi người cũng vậy, tất cả đều có mục tiêu chung. Nhưng để đạt mục tiêu này, chắc chắn phải bước từng bước một. Vượt qua mỗi một cái chướng ngại kia, chúng ta mới có thể đảm bảo bản thân sống sót.

Đám người nghe lời này của Hàn Phong, rốt cuộc tâm lý gấp gáp cũng đã được xua tan phân nửa.

Đúng vậy, hiện tại vội vàng rời bỏ nơi này mà đi tìm kiếm vùng an toàn của chính phủ, quả thật chính là một con đường chết.

Tiêu Minh sau một phút ngần ngừ thì hỏi:

- Hàn Phong, vậy cậu có dự định gì?

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Tôi muốn tăng cường thực lực tổng thể của đội ngũ trước, tích luỹ lương thực, cải tạo xe cộ, dự trữ nước ngọt, sau đó mới có dư lực để thăm dò con đường an toàn đi tới quận Xuân Hà. Phương hướng chính thăm dò sau này, là vòng qua hai huyện Tam Giang, Lệ Trì, thẳng hướng mục tiêu.

Nghe thấy lời này của hắn, đám người rốt cuộc cũng triệt để bình tĩnh lại. Bọn họ càng thêm khắc sâu ấn tượng về sự tỉnh táo của Hàn Phong khi đưa ra những quyết định quan trọng. Không ai còn dị nghị gì nữa, đều đem cái dự định kia của hắn thành dự tính chung trong tương lai.

Khi con người ta có mục tiêu, có định hướng rõ ràng, vậy thì tâm trạng sẽ được cải thiện rất lớn. Chu Vấn là người đầu tiên cảm nhận được không khí này, hắn đấm hai bàn tay vào nhau, hào hứng hỏi:

- Hàn đại ca, vậy bao giờ chúng ta tiếp tục triển khai hành động?

Hắn vừa trả giày phản lực cho Ngô Soái, toàn thân đã cảm giác sự trì trệ một lần nữa quay trở lại. Hắn thèm khát sự nhanh nhẹn kia, mê mẩn kỹ năng kia, ham muốn sự mạnh mẽ kia, thời thời khắc khắc đều không thể chờ đợi.

Hàn Phong gật đầu, nhìn một vòng quanh đám người, sau đó thản nhiên nói:

- Tất nhiên là ngay chiều nay, sau khi ăn trưa xong.

Trong phòng ngủ, Hàn Phong nặn nặn hai tay, suy tư tổng kết kinh nghiệm, cùng với xác định phương hướng tương lai.

Đầu tiên là về trận chiến hôm nay. Nếu nhìn thoáng qua, giải quyết E2 còn có chút nhàn hạ, dễ dàng, nhanh chóng hơn so với E1. Cả quá trình vây giết E2 thậm chí còn không cần bất kỳ ai phải trực diện đánh đấm.

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, sự hung hiểm và thiếu chắc chắn trong đó còn cao gấp nhiều lần.

Đối phó E1, bọn họ còn có thể gây tổn thương cho nó, thậm chí tự tay kết liễu nó. Đối phó với E2, mặc kệ Hàn Phong hay Ngô Soái, có lẽ cũng khó mà tổn thương được nó mảy may.

Nhìn quái vật kia bị bom lửa chôn vùi mà vẫn cứ mạnh mẽ vô song, nhìn nó bị điện giật, bị băng phong, bị đập nát đầu mà vẫn cường ngạnh sinh tồn, vậy Hàn Phong hiện tại lấy gì để đấu với nó?

Lấy ưu thế trí tuệ, quyết định liều lĩnh, bản tính khát máu của E2, phối hợp cùng với sự ăn may vô cùng mong manh mà thôi.

Nếu sáng nay E2 không thèm khát xác thịt P1 tới mức sập bẫy thì sao?

Nếu quá trình trở về từ căn nhà màu đỏ tới địa điểm giao chiến mà bọn họ bị nó chặn đánh giữa đường thì sao?

Nếu quái vật kia sau khi bị thiêu cháy liền quyết đoán bỏ chạy không thèm quay đầu lại thì sao?

Nếu Chu Vấn không dụ được nó tới cạnh téc nước muối thì sao?

Nếu thực lực quái vật mạnh tới mức một chiêu có thể xé rách tấm lưới vây khốn thì sao?

Nếu đâm xuyên tinh thần không có hiệu quả như kỳ vọng thì sao?

Nếu khi hành động bọn họ phối hợp trật nhịp, để thể thôn phệ có kẽ hở phản kích thì sao?

Thậm chí nặng nề hơn, có hai con thể thôn phệ cùng xuất hiện thì sao?

Haha. Không cần phải nghĩ. Kết quả của những giả tưởng này, đương nhiên đều là toàn quân bị diệt.

Bởi vậy yếu tố may mắn chiếm tỉ lệ cực cao trong sự thành công của phi vụ này. May mắn mà mọi chuyện đều trơn tru như khi lập kế hoạch, may mắn mà kẻ thôn phệ E2 vẫn ngu xuẩn như E1, bằng không bọn họ đừng hòng giết được một quái vật level 22. Cái cấp độ này đã cao ngang ngửa với tổng cấp độ của tất cả thành viên cộng lại.

Thậm chí nhìn lại chiến quả, bọn họ chẳng đạt được bất kỳ ích lợi gì khi tiêu diệt E2. Nó bị điện giật chết, con thể sức mạnh P1 làm mồi nhử kia cũng bị nổ chết, bọn họ ngay cả cái rắm cũng không có.

Hàn Phong thầm dặn bản thân sau này khi lập kế hoạch càng phải cẩn thận hơn, chu toàn hơn, phải có phương án 2, phương án 3, thậm chí có vài đường lui, bảo toàn mạng sống cho bản thân cùng đồng bọn.

Hắn dám liều lĩnh, nhưng cũng không muốn trong tương lai sẽ phải quỳ một gối mặc niệm cha mẹ trên trời phù hộ độ trì như hôm nay nữa.

Sau khi tổng kết kinh nghiệm, Hàn Phong lại suy nghĩ về tương lai.

Tương lai đương nhiên là trực chỉ “vùng an toàn”. Nhưng vùng an toàn ở đâu, Hàn Phong hoàn toàn không biết.

Ngươi nói là vùng an toàn của chính phủ sao? Haha, nực cười, thực sự là nực cười.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại cái thông báo radio kia, Hàn Phong cho rằng vùng an toàn của chính phủ với người khác có thể “an toàn”, với hắn chính là nguy hiểm trùng điệp, mộng tưởng hão huyền.

Thứ nhất, nếu chính phủ thực sự dễ dàng thu phục được một huyện, đã ổn định được tình hình, vậy tất nhiên sẽ kêu gọi mọi người ngồi im tại chỗ, cố gắng cầm cự chờ bọn họ tới cứu.

Mà không phải như hiện tại, bọn họ rải bừa một cái thông báo chỉ để an ổn lòng dân, thể hiện ra sự cấp tốc kịp thời vô vị của mình, không có một chút hướng dẫn cụ thể nào.

Kêu gọi mọi người đi tới khu an toàn sao? Kẻ nào có thể đi tới khu vực đó để hưởng thụ sự an toàn đây? Tình hình hiện tại, thây ma hoành hành, chẳng có kẻ nào đủ khả năng. Hàn Phong ngay cả thời gian ngủ cũng tranh thủ từng phút, điên cuồng gia tăng thực lực, cho tới lúc này còn không đủ tự tin chạy tới chỗ kia, đừng nói người khác.

Thứ hai, cái gọi là “vùng an toàn”, tất nhiên phải có người đứng ra bảo đảm an toàn. Với một kẻ vô danh tiểu tốt thân cô thế cô như Hàn Phong, nếu gia nhập vùng an toàn chính phủ, khẳng định là đối tượng đầu tiên bị cưỡng chế ném ra tiền tuyến, xung phong chặn địch.

Cùng lắm là hắn sẽ “được” tịch thu toàn bộ gốc rễ căn cơ của mình, để rồi chính phủ sẽ cấp cho cái danh hão “anh hùng” gì gì đó mà thôi.

Hắn tạm thời không có ý định này. Nếu chưa xem xét kỹ càng chính phủ làm ăn ra sao, hắn thà để cho Phương Tường quản lý tài nguyên cho mình chứ không hề muốn để người lạ tiếp quản cùng định đoạt.

Dù sao, Phương Tường có béo cũng chỉ ăn được một góc, mà gia nhập chính phủ khẳng định phải nôn sạch tất cả, đem cái thóp bản thân cho đối phương cầm nắm.

Hàn Phong xuất thân là một gã lừa đảo, không thể trách hắn mang theo suy nghĩ vặn vẹo ma đạo để nhìn nhận vấn đề được. Mà bản tâm Hàn Phong cũng không muốn bôi màu hồng lên mắt rồi nhận về trái đắng trong mồm.

Hắn phương hướng ngắn hạn, thực chất chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo, cẩn thận gia tăng thực lực đồng bọn, tích luỹ tài nguyên hậu phương, để xem nhiệm vụ tiếp theo có bộ dáng gì, khi đó mới có phương hướng dài hạn chuẩn xác.

Đã định ra tương lai, hắn tiện tay thò lên bàn, lấy xuống một bản sách kỹ năng củng một tấm thẻ vật phẩm.

Nói hôm nay không có thu hoạch cũng không đúng. Quá trình săn giết 4 con thây ma level 9 kia đã rơi ra 5 sách kỹ năng, 2 thẻ vật phẩm, cùng với 2 viên tinh thạch exp.

Hàn Phong chọn 1 sách kỹ năng, 1 thẻ vật phẩm, 2 viên tinh thạch exp.

Ngô Soái lấy 2 sách kỹ năng, 1 thẻ vật phẩm.

Về phần 2 sách còn lại, Phương Tường một cuốn, Liễu Huyên một cuốn.

Đây là thành quả bọn họ đơn độc săn giết, không liên quan tới đám người Mã Mộng Đình, Hàn Phong không có ý định chia sẻ.

Dù sao, haha, Hàn Phong luôn ưu tiên người gần gũi quen thuộc với hắn hơn!

“Đinh. Kỹ năng chủ động nhị giai: Gia tốc! Kỹ năng thuộc tính: Gia tăng 12 điểm nhanh nhẹn. Kỹ năng kích hoạt: tiêu hao 5 điểm thể lực. Kỹ năng duy trì: 15 giây. Có thể kích hoạt liên tục. Lưu ý: uy lực cùng thời gian tác dụng quyết định bởi cấp độ kỹ năng.”

Nói thật, Hàn Phong tương đối ưa thích kỹ năng này, gia tăng 12 nhanh nhẹn tương đương với hơn một nửa chỉ số nhanh nhẹn hiện tại của hắn. Nhưng với đóng góp của Chu Vấn, kia gần như góp cái mạng nhỏ vào, cậu ta cũng hoàn toàn xứng đáng với nó.

Dẫu sao, Gia tốc trong tay Hàn Phong có lẽ sẽ mãi mãi dừng lại ở kỹ năng cơ bản, hắn không thừa điểm kỹ năng đi cường hoá đâu. Mà gia tốc trong tay Chu Vấn sẽ được cậu ta toàn tâm toàn ý nuôi nấng khoẻ mạnh, sẽ phát huy ra uy lực của mình.

Hàn Phong đã hứa sẽ trọng thưởng cho cậu ta, vậy hắn sẽ không nuốt lời. Ha ha, điểm nhân cách này, hắn đương nhiên vẫn phải có.

Hắn lại sờ tới thẻ vật phẩm, khoé miệng có chút co rúm lại:

- Mẹ nó, nếu lại là một đôi ủng gia tốc, vậy chỉ béo bở mỗi Chu Vấn!

Hàn Phong bây giờ vô cùng ám ảnh với ủng gia tốc. Hắn đã mở ra 4 chiếc rồi, tuyệt đối không muốn có chiếc thứ 5 xuất hiện.

“Đinh! Thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, xác nhận sử dụng?”

- Sử dụng!