Trong tầm quan sát của E2, cái sinh vật bé nhỏ đáng chết kia lại trốn thoát khỏi công kích của nó, sau đó sinh vật đó nhún người một cái, nhảy vào cái lỗ trên bức tường cao chắn ngang con đường này, thoáng cái biến mất.
Vách tường kia sớm đã được chăng kín những sợi dây thừng.
Thể thôn phệ ngửa đầu gào lên một tiếng dữ tợn, dưới chân lại nhún, phá tan nền gạch, phóng thẳng về phía bức tường. Nó muốn mạnh mẽ xông tới, đập nát cả bức tường này.
Thế nhưng khoảnh khắc nó phóng tới, một thanh âm âm trầm quanh quẩn vang lên:
- Đâm xuyên tinh thần!
Chính là Hàn Phong đang đứng trên nóc nhà, bàn tay xoè ra năm ngón, lòng bàn tay hướng về phía E2 như thể một hành động phán quyết.
Kỹ năng đâm xuyên tinh thần của nhẫn duy tâm!
- Réckkk… Réc réc…
Bị trúng chiêu khiến động tác của E2 đột nhiên khựng lại, tốc độ điên cuồng giảm mạnh, ngay cả thanh âm kêu gào cũng trở nên đứt quãng. Cả cơ thể nó xệt xệt lăn mấy vòng, nặng nề đập vào tường bao sân bóng.
Nó chỉ khựng lại một, hai giây, tâm thần lập tức trở lại thanh tỉnh. Nó vừa muốn đứng lên, trên đỉnh đầu chợt ập xuống một tấm lưới dày đặc bằng dây thừng.
Đây chính là ba tấm lưới bóng đá được cuộn lại với nhau, đan xen kín kẽ, tạo thành một tấm lưới vừa dài vừa dày. Thể thôn phệ thò tay muốn trảo nát tấm lưới, nhưng thanh âm lạnh lùng lại trầm trọng hô lên:
- Đâm xuyên tinh thần!
- Réckkk…
Nó lại một lần nữa phải khựng lại ôm đầu, ré lên những thanh âm cuồng loạn khát máu không giống nhân loại.
Chỉ chờ có thế, tấm lưới đã hoàn toàn bao phủ lấy nó. Hai đầu lưới là hai sợi dây chão to lớn, Ngô Soái trong trạng thái cự nhân hoá cùng Phương Tường sớm kích hoạt khoẻ mạnh kép mạnh mẽ cắn răng, đem tấm lưới kéo căng.
- Rékkk…
Thể thôn phệ tức giận kêu lên, thò tay trảo tới, trảo đứt một đám dây thừng. Nhưng âm thanh lạnh lùng khó chịu lại tiếp tục vang lên:
- Đâm xuyên tinh thần!
Lần thứ ba liên tiếp trúng đâm xuyên tinh thần khiến cho E2 cả người run rẩy co giật. Chiêu thức này tuyệt đối không thể giết nó, nhưng lại khiến hành động của nó trở nên chậm chạp trì trệ, bàn tay khua khoắng tới rối tinh rối mù, đã bị vây chặt bên trong tấm lưới bóng đá.
Thừa cơ hội đó, một đống lớn dây đồng được ném xuống, đầu dây đồng còn được buộc vào mấy cục sắt nặng nề, lộp bộp rơi vãi xung quanh thể thôn phệ, đem nó lẫn vào trong đám dây đồng này.
Hàn Phong ánh mắt lạnh lùng khẽ đá cái thanh sắt dưới chân, đem nó đá gãy.
Thể thôn phệ phục hồi lại từ trong choáng váng, những cái dây thừng, dây đồng này tuyệt đối không thể vây khốn nó. Nó trảo ra một trảo, đem một mảng lưới cào đứt, từ trên trời lại đột nhiên rơi xuống một vật cực kỳ to lớn.
Đây là một cái téc nước 5000 lít, hay chính xác hơn, là một cái téc nước muối 5000 lít. Thanh sắt cố định bệ đỡ bị Hàn Phong đá gãy khiến vật này mất trọng tâm, nghiêng qua một bên mà đổ xuống.
Hàn Phong chọn địa điểm này cũng chính là vì có sự tồn tại của téc nước này. Hắn đã ra lệnh cho đám người Mã Mộng Đình đem hơn 100 cân muối hoà vào trong téc.
Téc nước từ trên cao rơi xuống, bóng râm bao phủ E2, để cho nó dâng lên báo động nguy hiểm, muốn làm ra né tránh. Thế nhưng đám dây nhợ lung tung khiến nó không thể tránh nổi, chỉ có thể mạnh mẽ kéo giật đám lưới này.
Hai người Ngô Soái, Phương Tường đều sắp nghiến nát cả hàm răng. Đặc biệt là Phương Tường, thể lực nhanh chóng tụt xuống. Lão hôm qua được Ngô Soái bảo hộ tăng lên cấp 4, kỹ năng khoẻ mạnh kép đã cường hoá 3 lượt, cung cấp cho lão 8 sức mạnh. Thế nhưng hiện tại vẫn phải chật vật duy trì sức mạnh trên cánh tay, không cho E2 vùng thoát.
Bên cạnh Phương Tường, Liễu Huyên sắc mặt tái nhợt ném một khoả quang mang lục sắc vào người lão, sau đó nàng ta lập tức lăn ra ngất xỉu.
Tromg lúc nguy cấp, E2 bốn chân chống đất, mạnh mẽ kêu lên vô cùng điên cuồng.
- Réckkk…
Ầm!
Téc nước bằng thép đổ ầm xuống người thể thôn phệ, thoáng cái đè nó bẹp xuống. Thế nhưng nó sớm đã làm ra chuẩn bị, dồn hết sức mạnh vào việc phòng thủ, bốn chân cấu xuống đất, mạnh mẽ chống đỡ sự va chạm này.
Chẳng những thế, những cái gai xương ngược bên trên lưng nó sắc bén đâm thủng téc nước, khiến cho nước muối bên trong lũ lượt phun ra.
Hàn Phong thừa hiểu một cú va đập không thể giết nổi E2, hắn chỉ lạnh lùng hô lên:
- Mã Mộng Đình, Đường Hiếu!
Hai người kia sớm đã ở trong trạng thái tập trung cao độ, vừa nghe Hàn Phong ra lệnh, một người thì ngưng tụ lôi cầu ném xuống E2, người khác thì thò tay gạt cái nút đỏ trên một thiết bị điện.
Đây là một cái máy phát điện cỡ trung, công suất 4 kilowat với điện áp tiêu chuẩn 220v. Đầu ra của máy phát được nối với một đám dây đồng bùi nhùi, dẫn thẳng tới cái thân ảnh đen kịt cháy xém phía dưới.
Máy phát này là thứ Hàn Phong tìm thấy tại một trạm xăng trên đường chạy trốn, hiện tại rốt cuộc phát huy ra tác dụng.
Đường Hiếu vặn cái núm vặn, đem công suất máy phát tăng lên tối đa.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Mà cùng lúc đó, ba khoả lôi cầu của Mã Mộng Đình cũng trầm trọng nện xuống thân thể E2, nện ra ba cái lỗ thủng nhỏ trên lưng nó.
Nếu là bình thường, công kích này không khác gì gãi ngứa. Nhưng hiện tại đối với E2 lại là công kích trí mạng.
Xung quanh nó có cơ man nước muối, nước muối là chất dẫn điện, lập tức đem điện tích từ lôi cầu truyền khắp toàn thân, giật cho nó cả người tê dại, cơ thể co quắp, miệng phun bọt máu, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Kế đó là một luồng điện tuy yếu hơn nhưng lại liên tục kéo dài, đùng đùng đùng tạch tạch bắn ra những tia điện mờ ảo. E2 càng giãy dụa, những sợi giây đồng càng quấn chặt vào người nó hơn, giật cho nó rú lên thê lương.
- Réckkkk.
Thể thôn phệ còn chưa có kịp làm ra phản ứng, đỉnh đầu nó lại sà xuống năm luồng quang mang trắng nõn, tại bốn phía xung quanh nó nhanh chóng đầu nhập. Thác nước từ trên lưng nó dội xuống nhanh chóng chậm dần, sau đó là ngưng kết thành băng tinh, triệt để khoá chặt nó vào bên trong.
Cái thân hình cao 3 mét của nó đã bị khoá cứng bên trong khối băng khổng lồ.
Hàn Phong lại vẫy tay, phập phập phập ba cái băng thương hao hết 6 điểm trí lực của hắn bắn xuống, xuyên qua ba cái lỗ trên người E2, đâm thủng mặt đất, một bước nữa ghim chặt nó ở đó.
- Tất cả mau rời đi, nổ sẵn máy xe, chuẩn bị dùng hết tốc lực bỏ chạy!
Hàn Phong cả người bao phủ bên trong quang mang bạch sắc trầm giọng ra lệnh, mà hắn lại ngưng tụ một băng thương nữa ném xuống, lợi dụng quái vật kia bị cố định, băng thương xuyên thủng đầu lâu E2.
- Réckkkk… Khà… Khà khà….
Đầu bị xuyên thủng cũng không thể giết chết E2!
Nó cả cơ thể đều đang run rẩy co giật ở đó, tảng băng khổng lồ răng rắc xuất hiện vô số vết nứt ghê rợn, giống như sắp không chống cự được cự lực khổng lồ.
Hàn Phong nhìn Phương Lương ôm Liễu Huyên đã ngất xỉu chạy xa xa, nhìn Ngô Soái cao to xách theo Mã Mộng Đình và Đường Hiếu lẩn trốn, nhìn Chu Vấn sớm vòng một vòng lớn trở lại ô tô phía ngoài, trong lòng đã hơi yên tâm.
Hắn vẫy tay một cái, 10 luồng quang mang bạch sắc tiếp tục bắn xuống dưới, trong đó 4 luồng tiếp tục gia cố cho khối băng, 6 luồng thì thuận theo ba cái băng thương ghim trên lưng thể thôn phệ, mạnh mẽ xâm nhập cơ thể nó.
- Réckk… Khặc khặc…
Thể thôn phệ rú lên nhưng thanh âm kinh khủng đứt quãng. Cái mồm đầy răng của nó xoay tròn, đem vụn băng cắn vỡ nghiền nát. Nhưng khối băng này được tạo thành từ mấy nghìn lít nước, nó sao có thể cắn hết.
Trên người nó lấp loé quang mang màu đen muốn phóng xuất, nhưng nó vừa muốn ngưng tụ, điện mang đã giật cho nó tê dại, hắc quang tắt ngúm từ khi chưa sinh ra.
Mà cơ thể nó cũng bị khoá cứng cả trong cả ngoài, sự lạnh lẽo kinh khủng đem bất kỳ hành động nhỏ nhất của nó đều đông đặc ngăn chặn.
Trên mái nhà, Hàn Phong quỳ một gối xuống thở dốc, trong đầu quay cuồng vô cùng mệt mỏi. Bạch khí trên người hắn đã tắt ngúm, điểm bộc phá tiêu hao sạch sẽ, hiện tại hắn chỉ có thể phó thác cho định mệnh.
Nhìn thân thể co giật cùng cái mồm đầy răng của E2 phía dưới, mỗi giây trôi qua là mỗi giây Hàn Phong cầu khẩn cha mẹ quá cố trên trời phù hộ độ trì.
Hai phút sau, một thanh âm máy móc bất chợt vang lên bên tai hắn.
“Đinh! Thể thôn phệ tiêu diệt 2/2. Xác nhận vùng an toàn thành công!”
Gần như đồng thời điểm với âm thanh máy móc vang lên, quái vật thể thôn phệ cao 3 mét bên dưới lập tức dừng lại động tác giãy dụa, cái mồm đầy răng ranh của nó chảy ra vô số dịch nhờn đen đúa, mùi tanh tưởi bốc lên nồng đậm.
Hàn Phong rốt cuộc thở ra một hơi, một cỗ sung sướng nhanh chóng xuất hiện trong lòng hắn. Cuối cùng cũng thành công rồi!
Hắn vội vã đứng dậy hô lên:
- Mọi người, mau trở lại.
Đám người ở xa xa nghe thấy âm thanh của Hàn Phong, tảng đá tròn lòng rốt cuộc cũng được thả xuống, vội vã lái xe chạy ngược trở lại.
Đám người từ xa nhìn thấy Hàn Phong đang đứng trước thi thể đen nhẻm của thể thôn phệ, đều là bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội.
Ngô Soái là người đầu tiên lao lên, nhìn thi thể khổng lồ chết cứng của E2 ngập ngụa trong đống nước muối và vụn băng đang nằm đó, hắn hưng phấn hỏi:
- Đại ca, là ngươi kết liễu nó sao?
Hàn Phong cười khổ lắc đầu:
- Không, là nó bị điện giật chết.
Hắn quay qua nói với Đường Hiếu:
- May mà có vị kỹ sư hoá học này cho ý kiến, bằng không tôi cũng không biết nước muối mới có thể dẫn điện.
Đường Hiếu nửa cười nửa mếu nói:
- Tôi lại một bước tới gần hơn với con đường giải cứu gia đình.
Trung niên nam tử này có chấp niệm với gia đình rất lớn.
Đến tận khi đối phương có cống hiến xuất sắc, Hàn Phong mới nhớ được ra trạng thái tâm lý của ông ta, hắn nghiêm túc hỏi:
- Người nhà của ông ở chỗ nào?
Đường Hiếu thấy Hàn Phong quan tâm, vội vã nói:
- Chung cư Bình An, khu Sơn Thuỷ, phía đông thành phố.
Hàn Phong nghe tới địa điểm này, hơi ngẩn ra, trong lòng có chút trầm mặc.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, người cha Lưu Bình của đồng nghiệp Lưu Thanh chính là sống tại chung cư này.
Khoảng cách từ chỗ bọn họ tới đó, đoán chừng phải hơn 10 cây số. Muốn chạy tới, e là không hề dễ dàng.
Hắn gật đầu, trầm giọng nói:
- Tôi chắc chắn sẽ giúp ông tìm kiếm người nhà.