Hàn Phong cứ miên man nghĩ ngợi như vậy, mặc kệ đau đớn cùng khó chịu bủa vây, hắn tiếp tục dùng Thể Linh Hồn tự mình lẩm bẩm:
- Bản chất của việc sử dụng kỹ năng không ngờ có liên quan tới cả Thể Tâm Trí chứ không riêng Thể Linh Hồn… Là Thể Linh Hồn ra lệnh, Thế Tâm Trí giải mã rồi truyền lệnh, còn Thể gì đó ẩn giấu thực hiện lênh… Haha, nghe rất não tàn, giống hệt hệ thống pháp luật vậy, có ba cơ quan chính gồm cơ quan lập pháp, hành pháp, tư pháp…
- Bằng chứng là việc dù đang bị cái ấn ký vuông tròn này áp chế, không thể ra lệnh theo ý muốn, nhưng bản thân vẫn cảm nhận được kỹ năng lần lượt kích hoạt… Vậy câu hỏi ở đây là, cái thể phụ trách việc kích hoạt kỹ năng, hay chính xác hơn là kỹ năng khi học tập xong, nó được ẩn giấu ở đâu?!
Rõ ràng kỹ năng không ẩn giấu tại thể linh hồn này, thể linh hồn như bộ vi xử lý vậy, còn kỹ năng giống như nước phía sau khoá vòi nước, cần có lệnh kích hoạt yêu cầu mở khoá vòi, kỹ năng mới xả ra được.
Hàn Phong nghĩ tới đây, thể linh hồn lại co rút một chút, màu sắc chuyển qua vô cùng nhợt nhạt. Hắn hiểu bản thân sắp chết rồi, giống như chết vì ngạt khí, hắn đang tự bóp cổ sao, hay tự ngưng thở luôn rồi? Vừa rồi cảm nhận vô cùng đau đớn ở hai tay, có phải có ai đó đang ngăn hắn bóp cổ không, Ngô Soái?
Trước mặc kệ, tin tưởng thằng nhóc kia một chút. Hắc hắc, gã em họ này cũng thật được việc, một lần là cứu hắn khi bị P2 level 25 cắn, một lần là “cứu” khi hắn ôm M2 level 24 tự bạo, hiện tại lại là lần này.
- Tại sao ấn ký vuông tròn này có thể chuẩn xác tìm đúng địa chỉ của “Thể” ẩn giấu mà gán lệnh? Hay nó vốn cũng chỉ xả ra thông tin đã bị “đóng khuôn”, còn thông tin kia thì có thể tự tìm tới khoá vòi nước? Rất có khả năng. Vậy thì có kẽ hở ở đây rồi…
- Mình sẽ trộn vài lệnh lại với nhau, trong thật có giả, trong giả có thật, để cho khi lệnh này bị “nghiền” ra, nó vẫn như cũ phát huy được mục đích…
- Nó đã muốn “đóng khuôn” suy nghĩ của mình, hướng suy nghĩ về phía “tự sát” vậy thì mình sẽ tạo ra một suy nghĩ vừa thuận theo ý nó, vừa nghịch lại ý nó, để nó lâm vào sai lầm không xử lý được, tê liệt luôn… Nhưng suy nghĩ thế nào mà vừa thuận, vừa nghịch, vừa hại, vừa lợi đây…
- Tự sát sao, tự sát, tự tổn thương… Nếu mình ra lệnh tự tổn thương mình, ví dụ “tự bóp cổ đi”, ấn ký vuông tròn này tuyệt đối không thể tác động được, vì lệnh đó là thuận theo ý nó, đó là khuôn của nó, có thể trôi tuột qua không bị cản trở… Nhưng mình đang muốn tìm đường sống cơ mà, sao có thể thêm dầu vào lửa, muốn chết nhanh hơn sao…
Hàn Phong nghĩ tới đây, một cái ấn ký thứ hai từ bên ngoài xâm nhập vào não hãi, ấn kỳ này tạo thành từ vô số những sợi tơ rắc rối đen kịt, nó bao bọc lấy ấn ký vuông tròn, bao bọc luôn cả Thể Linh Hồn của hắn lại.
- Ồ, Ấn Văn Vẹo đây mà, Tiểu Im Lặng từ khi nào lại khôn thế, biết lấy độc trị độc cơ đấy. Ấn vặn vẹo, hoá ra nó cũng tác động lên Thể Linh Hồn, vặn vẹo ngay từ đầu nguồn luôn…
- Được rồi, từ nay mình sẽ đánh giá thằng nhóc này khôn hơn con chó đen kia một chút.
Ấn Vặn Vẹo xâm nhập, nó vặn vẹo một nửa số suy nghĩ tiêu cực do Ấn Áp Đặt tạo ra, nửa còn lại, vẫn như cũ hoành hành ngang ngược, vẫn tràn ngập tâm trí, thời gian trôi qua chắc chắn Hàn Phong vẫn sẽ chết vì tự hại như thường.
Hắn vẫn phải tìm cách tự cứu.
- Phải tự cứu, không còn nhiều thời gian nữa, khoảng 15 giây nữa mình sẽ chết…
Hắn bắt đầu nhìn lên “không trung”, nhìn lên hai cái ấn ký đang bao bọc toàn bộ đứa trẻ Linh Hồn, tự nhiên cảm thấy có chút bí bách khó chịu.
- Khoan đã! Thể linh hồn hiện tại “được” bao bọc phong ấn, có phải hay không cũng xem như là đang “được” bảo vệ?!
- Không phải là đang muốn giết mình sao, sao lại tiến hành bảo vệ rồi?
- Đây, kẽ hở đây rồi! Ấn ký vuông tròn muốn hại chết mình, nhưng đồng thời nó cũng đang gián tiếp bảo vệ bên ngoài thể linh hồn của mình, vì đó là nơi mà nó bám víu… Bởi vì nó chỉ có thể giết thể xác của “người trúng chiêu” chứ không thể ra lệnh tự giết nó, nó mà chết thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ “đóng khuôn”…
- Con lợn này cũng thật sự đủ thông minh. Nó có thể tạo ra một “khuôn” hòng tấn công thể linh hồn của mình, nhưng nó không làm thế, vì nó đang bám ở ngoài, một khi làm thế, nó sẽ sụp đổ trước!
- Mình sẽ tạo ra suy nghĩ “tự hại mình”, nhưng sẽ để cho nó chịu tội thay, hahahaha…
Hàn Phong là người cực kỳ quyết đoán, thời gian của hắn không còn nhiều, chỉ cần cảm thấy suy nghĩ có chút đạo lý, không cần quan tâm liệu suy nghĩ đó là đúng hay sai, trước thử sẽ biết.
- Hồn Áp! Tự tấn công bản thân!
Hàn Phong quyết đoán ra lệnh. Đây là một lệnh tự làm hại bản thân, tự dồn bản thân vào con đường chết. Suy nghĩ này vừa ra, ấn ký vuông tròn quả nhiên không thể ngăn cản nổi, nhưng Ấn Vặn Vẹo lại vặn vẹo nó thành hướng khác, không kích hoạt Hồn Áp.
- Chết tiệt, thứ lúc trước giúp đỡ mình lại cản tay mình… Hừ, để xem nhiều lệnh cùng lúc coi có thể vặn vẹo nổi không.
Nghĩ tới liền làm, Hàn Phong trộn 1000 lệnh tự cứu vào trong 1 lệnh thi triển Hồn Áp lên bản thân, quả nhiên sau 3 lần thử, mệnh lệnh thi triển Hồn Áp đã được thực thi.
Một cỗ tinh thần lực khủng bố cuồn cuộn dâng trào như biển lớn gầm thét, nó ầm ầm sục sôi sau đó toàn bộ trùng kích thẳng về phía thể linh hồn của Hàn Phong.
Hành động này cực kỳ liều lĩnh, bởi thi triển một đòn này vừa khiến hắn mất 8 trí lực kích hoạt, nếu mà trúng thì mất thêm 4 trí lực nữa, tổng cộng 12 trí lực sẽ mất cho 1 lượt thi triển, có khả năng hôn mê ngay lập tức.
Nhưng đòn tấn công tâm linh của kỹ năng tứ giai Hồn Áp quả nhiên giống hệt suy tính, nó giống như một cơn bão táp ầm ầm trút thẳng xuống Ấn Rắc Rối, chỉ một đòn, Ấn Rắc Rối bị đánh cho nát bét. Lực trùng kích bị suy giảm phần nào đó tiếp tục trùng kích thẳng vào Ấn Áp Đặt, đem nó đánh tới toàn thân mờ nhạt.
Vô số hư ảnh hình vuông tròn chồng chất lặp đi lặp lại đã bị đánh nát tới ba phần, quang mang vàng rực tản mát bốn phía, vô số suy nghĩ tự cứu của Hàn Phong điên cuồng lọt lưới, khiến hắn tình trạng chuyển biến tốt hơn. Kỹ năng gia trì này trải qua quãng thời gian tác dụng quá dài, đã tới giới hạn cạn kiệt uy năng, hiện tại chính là không thể ngăn cản kỹ năng tứ giai chân chân chính chính.
- Haha, có tác dụng. Hồn Áp, tự tấn công bản thân!
Tiếp tục một lệnh tưởng như muốn tự sát nữa được Hàn Phong quyết đoán kích hoạt.
Đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
Bên ngoài, bảy tám người đang vây quanh Hàn Phong, bọn họ đứng chen chúc nhau chật như nêm cối, tất cả đều đang ra sức phóng xuất các thể loại kỹ năng tăng cường thể lực rồi ném vào thân thể thủ lĩnh. Kim Nguyệt Huyễn cũng được triệu tới, nàng ta đem một cỗ quang mang màu tím ném ra, ném trúng thân thể Hàn Phong, giúp hắn phục hồi 50% chỉ số thể lực, 50% chỉ số trí lực, về phần xoá được hiệu ứng xấu nào, nàng ta hoàn toàn không biết.
Đứng ở xa xa, Hà Tam đang dùng dây chão trói gô Bành Lực lại, mặc kệ đối phương điên cuồng mắng chửi, hắn vẫn đem miếng giẻ rách nhét luôn vào mồm gã, sau đó dùng tay gõ một cái lên gáy, nhị đương gia thôn Xuân Lê lập tức lăn ra ngất xỉu.
Làm xong chuyện này, hắn tiếp tục nhìn về phía 7, 8 thân ảnh khác đang nằm vật vạ rên rỉ xung quanh, sau đó lại nhìn tới con chó đen to như con trâu đất đang thè lưỡi vẫy đuôi ở đó, đáy lòng bốc lên hàn khí vô cùng mãnh liệt.
Vừa rồi hắn sử dụng Chạy Đâu Cho Thoát để trinh sát chính là nhìn thấy con chó đen này, lúc đó hắn sợ tới mức thiếu chút đã hét lên quay đầu bỏ chạy. Nếu không phải nhìn thấy cả Ngô Soái đang ẩn nấp bên cạnh, cùng với lời đảm bảo của Hàn Phong về việc kế hoạch đã được chuẩn bị chu toàn, hắn đã triệt để mất khống chế.
- Hàn thủ lĩnh lại có sủng vật như vậy, thật đáng sợ. Kể cả bản thân mình không quy hàng, hắn cũng có thừa khả năng để hạ sát toàn bộ lực lượng thôn Xuân Lê. Hắn chiêu hàng mình chỉ nhằm đảm bảo an toàn cho dân thường mà thôi, thậm chí tới tình báo về Đổng Thành cũng không thèm hỏi…
Triệu Nhược Pháp không nghĩ nhiều như vậy, hắn xem như đã báo được đại thù rồi, chẳng những có thể tự mình chém cụt hai tay Bành Lực, tên chủ mưu Đổng Thành cũng đã bị bắt giữ, hiện tại hắn xem như bán mạng cho Hàn Phong.
Với điều kiện đối phương không chết.
Bên cạnh Hàn Phong ngoài mấy người làm nhiệm vụ phục hồi chỉ số thì còn vài tiểu đội trưởng, lúc này Châu Lam nhìn hơi thở thoi thóp như sắp hấp hối của Hàn Phong mà vô cùng đau lòng. Nàng trước đó muốn nói với hắn thật nhiều điều, nhưng đối phương quá mức bận rộn, gần như không có thời điểm nghỉ ngơi, nàng có muốn bày tỏ cũng không có cơ hội.
Lúc này nàng không khỏi bất ngờ lên tiếng:
- Ngô phó đại đội, có cần làm hô hấp nhân tạo cho thủ lĩnh hay không?
Ngô Soái nghe vậy thì ngẩn ra, đúng a, sao hắn lại không nghĩ ra điểm này chứ. Lúc này hắn lập tức cao giọng hô lên:
- Có ai ở đây biết làm hô hấp nhân tạo không?
Không khí im lặng một giây rồi hai âm thanh đồng loạt vang lên:
- Tôi.
- Tôi biết.
Một người tất nhiên là Châu Lam, người đưa ra đề xuất, người thứ hai không ngờ chính là Tường Vi, cảm xúc trong lòng nàng hiện tại chính là vô cùng phức tạp.
Hàn Phong vì thực hiện hứa hẹn với nàng mà lâm vào nguy hiểm sinh tử, nàng cảm giác bản thân vô cùng có lỗi, cũng cần phải chịu trách nhiệm trực tiếp trong chuyện này.
Hai người cùng lên tiếng để cho Ngô Soái nhất thời lâm vào trong túng quẫn. Hắn nên chọn ai bây giờ, hai cái nữ nhân trước, chọn người nào cũng sẽ kết thù với người còn lại.
“Khỉ thật…”
Trong lúc Ngô Soái còn đang cắn răng đắn đo, Đại Hắc Cẩu bất ngờ thò cái mũi đen nhẻm của của nó tới trước mặt Hàn Phong mà hít hít mấy hơi, sau đó lại thè lưỡi liếm vài cái lên bên trên rồi sủa ầm lên:
- Gâu! Gâu gâu!
“Nhân loại. Gâu!”
Nó vừa sủa xong một tràng, Hàn Phong vốn đang bất tỉnh chợt oẹ ra một ngụm máu tươi rồi ho lên sặc sụa như thể vô cùng khó thở, tiếp đó là vừa ho vừa nôn khan, giống như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.
Đòn tấn công cuối cùng kia đã phá vỡ triệt để ấn ký vuông tròn, bất quá dư âm sót lại cũng đánh cho hắn choáng váng đầu óc, thiếu chút đã lâm vào hôn mê bất tỉnh.
- Oẹ… Trúng đòn Hồn Áp thực sự là một cảm giác kinh tởm… Ợ…
———
Nội dung chương này có thể sẽ hơi khó hiểu. Văn phong của tác giả tạm thời chỉ được đến mức này, mong quý độc giả thông cảm ~.~