Hàn Phong sau rất nhiều lần giao phong với đối phương, từ ký túc xá cảnh sát cơ động, cuộc chiến tách đàn, tiêu diệt chủ lực Thanh Lâm, Thanh Liễu, cho tới cuộc chiến tổng lực cuối cùng này, rốt cuộc cũng nhận ra ba điểm đặc thù có thể khai thác trong cách sử dụng kỹ năng thiên phú của đối phương.
Thứ nhất là độ trễ, độ trễ giữa các lần thi triển là 10 giây. Điều này đã được khẳng định nhiều lần, bọn họ có thể lợi dụng khoảng thời gian trễ này hòng phát ra công kích mạnh nhất từ nhiều hướng khác nhau, dẫn tới đối phương không thể chọn lựa mục tiêu quan trọng, buộc phải đánh vào nhóm mục tiêu đông đảo ít quan trọng hơn.
Thứ hai là các đòn tấn công quần thể phát ra sau luôn luôn yếu hơn so với đòn quần thể phát ra trước. Điều này dẫn tới trong quyết chiến cuối, bọn họ có thể sắp xếp thường dân ra làm lá chắn hòng chịu hết uy lực của hai đòn đầu tiên, từ đòn thứ ba trở đi, uy hiếp đối với nhóm quân nhân giảm xuống nhiều, từ đó có thể khiến đội viên cắn răng tiếp tục chiến đấu.
Thứ ba là âm thanh khác biệt. Âm thanh khi quái vật kia điều động thuộc hạ có thiên hướng âm điệu trẻ con khóc áp đảo, còn âm thanh khi nó tấn công có thiên hướng âm điệu dê đực mùa động dục áp đảo. Lợi dụng sự khác biệt này, Hàn Phong đã nghĩ ra một kế hoạch mượn tay kẻ sau màn giết hại chính thuộc hạ của nó.
Đào ra được ba điểm có thể khai thác, tâm trạng Hàn Phong coi như được cân bằng lại một hai, nắm chắc đối với chiến cuộc cuối đã tăng thêm mấy phần. Hiện tại chỉ còn chờ chủ lực đối phương đẩy tới trận địa 5, 6 là có thể triển khai kế hoạch.
Lúc này Lý Võ Lạc chạy tới bên cạnh Hàn Phong nói:
- Thủ lĩnh, giao tranh vừa rồi có 29 người bị thương nặng nhẹ khác nhau, 11 người hôn mê, 3 người tử vong…
Hàn Phong bàn tay nắm lại sau đó từ tốn buông ra. 2 đòn của đối phương trực tiếp phế bỏ 1/5 binh lực của bọn họ. Đó là còn cách trở khoảng cách xa xôi, và mức độ uy hiếp đối với vật kia chưa quá cao. Nếu lại gần hơn chút, cùng với nó bị dồn vào đường cùng, vậy thì sát thương nó gây ra rốt cuộc có thể lớn tới mức nào đây…
Hắn gật đầu xem như đã biết, sau đó từ tốn hỏi:
- Chuẩn bị trận địa bom xăng tới đâu rồi?
Bọn họ đã xác định trận địa bom xăng sẽ diễn ra tại trận địa số 5, hiện tại đang tiến hành tháo dỡ những căn nhà tại đầu và cuối khu vực, tránh cho khi đó cháy lan tới không thể khống chế nữa.
Lý Võ Lạc nhanh chóng hồi đáp:
- Cần khoảng 1 tiếng để hoàn thành.
- 1 tiếng sao… Đẩy nhanh tốc độ lên, tăng thêm nhân công, tôi chỉ cho phép nửa tiếng.
Thi đàn mỗi lúc một sụt giảm số lượng, chắc chắn lực khống chế của thủ lĩnh thi đàn sẽ ngày một nâng cao, đồng nghĩa tốc độ thây ma đẩy tới sẽ nhanh hơn trước đây, một tiếng quá dài, quá nhiều biến số.
Lý Võ Lạc chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Hàn Phong lại trầm giọng ra lệnh:
- Lệnh cho Phương Tường đề điểm nhân số, tổ chức thêm một nhóm người sống sót nữa tới chia sát thương.
Lý Võ Lạc nghe mệnh lệnh này, trong mắt xuất hiện vẻ mặt nghiêm trọng.
Trấn Hi Vọng đúng là vẫn còn người, nhưng đều là những người hoặc là quá già, hoặc đang bệnh tật, hoặc là trẻ con dưới 12 tuổi, hoặc là phụ nữ mang thai… Hắn nghĩ tới đây, không thể không nghiêm túc nói:
- Thủ lĩnh…
Hàn Phong biết quân nhân họ Lý này nói gì, hắn lập tức vung tay lên cắt lời:
- Nếu anh có đề xuất gì tốt hơn, có thể nêu ra tại đây, tôi sẽ ngay lập tức áp dụng. Lý Võ Lạc, tôi nói lời này có chút vô tình lạnh lẽo, chúng ta tuy là người bảo hộ, nhưng chúng ta cũng sẽ chỉ bảo hộ được nhóm người nhất định, không thể dư lực bảo vệ nhóm người khác. Không chỉ hiện tại mà còn ở tương lai, sự thật tàn khốc này chắc chắn sẽ xuất hiện, sớm hay muộn mà thôi.
Lý Võ Lạc nuốt ngược lời trong lòng lại. Hắn sống tới nay bao nhiêu năm, tất nhiên hiểu rõ hai nhóm này là những ai.
Nhóm người có tác dụng, có sức đề kháng, có khả năng đối diện với tận thế, có khả năng chịu áp lực và đi đường dài.
Nhóm người vô tác dụng, không có sức đề khác, dễ dàng bị tận thế nghiền nát, tổn thương, không sớm thì muộn cũng chết trên con đường tìm kiếm Hi Vọng.
Hiện tại, thử thách thực sự đã xuất hiện rồi.
Không chỉ là thử thách với những con người yếu nhược kia, đây còn là thử thách với hắn, với người trực tiếp ra mệnh lệnh, lựa chọn những người đó. Điều này chẳng khác nào hắn biết rõ phía trước có một con đường tử vong, nhưng hắn vẫn lạnh lùng phát một tấm giấy thông hành cho bọn họ bước vào…
Hàn Phong thấy Lý Võ Lạc trầm ngâm, khoé miệng không khỏi khẽ nhếch lên rồi thản nhiên nói:
- Anh không cần lo lắng. Anh cứ tuyên truyền ra bên ngoài đây là mệnh lệnh của tôi ban bố. Tới khi trở về huyện Tam Giang, anh chỉ cần nói với chính phủ rằng bản thân bị ép buộc là được.
Lý Võ Lạc thân thể hơi run rẩy một chút, hắn cúi người khàn giọng nói:
- Thủ lĩnh. Tôi được anh giao nhiệm vụ làm tổng chỉ huy chiến dịch này, tất nhiên sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho tất cả quyết định trong chiến dịch. Tôi sẽ ra lệnh điều thêm… thường dân tới…
Hắn nói tới câu cuối đã thực sự trở nên nghẹn ngào. Một quân nhân lại phải ra lệnh đẩy thường dân ra chiến trường, điều này đã trực tiếp chạm tới giới hạn cuối cùng trong lòng hắn.
Hàn Phong nhìn vị quân nhân này giằng xé đau khổ, trong lòng xuất hiện cảm giác lạnh nhạt, sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay:
- Việc này tôi sẽ không can dự vào cách làm của anh. Được rồi, anh đi chuẩn bị đi.
- Tuân lệnh.
Lý Võ Lạc mang theo tâm trạng nặng nề rời đi, hắn dự định sẽ đẩy thêm gần 20 người vẫn nằm trong phòng quân y ra chiến trường. Dù sao những người này trong lòng hắn có thể coi như “một nửa quân nhân”, hi sinh “quân nhân” vì chiến đấu, sẽ không để lại khúc mắc quá lớn… Tiếp đó là nhóm 13 người già cả tàn tật cuối cùng, những người này… Được rồi, những đứa trẻ từ 9 - 12 tuổi khoẻ mạnh cũng sẽ được cân nhắc… Về phần những đứa trẻ nhỏ hơn và phụ nữ có thai, hắn không xuống tay được.
Hắn sẽ đứng ra nhận trách nhiệm về hành động này, bất kể sau này có phải chịu kỷ luật hay không, hắn vẫn như cũ phải đưa ra quyết định.
Địch nhân quá mạnh, chỉ dựa vào lực lượng quân nhân chiến đấu thuần tuý, tuyệt đối không thể chiến thắng. Nếu không ra quyết định khó khăn, tất cả sẽ chết chứ không riêng ai cả.
Hàn Phong nhìn bóng lưng Lý Võ Lạc rời đi thì nở một nụ cười lạnh, xem như một cái dự định nho nhỏ mà hắn muốn làm đã chính thức đạt thành.
Hắn tán thưởng tài năng và đạo đức của Lý Võ Lạc, đây là một người vô cùng giỏi, chắc chắn tương lai sẽ toả sáng rực rỡ. Càng là như vậy, hắn càng muốn có được sự phục vụ của đối phương. Thế nhưng gã quân nhân này vô cùng trung thành với đất nước, với chính quyền, với chế độ cũ, sau chiến dịch này, hắn ta tuyệt đối không chịu ở lại trấn Hi Vọng.
Đã như vậy, Hàn Phong không ngại làm ra hành động bôi đen lý lịch của Lý Võ Lạc, chờ khi hắn ta trở về bên huyện Tam Giang kia, chắc chắn sẽ bị những đối thủ nắm quyền lực từ trước dựa vào sai sót ngày hôm nay mà chèn ép, dẫn tới không được nắm thực quyền, không có con đường thăng tiến, thậm chí chịu phải kỷ luật nặng nề.
Điều này sẽ dẫn tới hai kết quả. Một là Lý Võ Lạc sẽ phẫn nộ, sẽ rời bỏ huyện Tam Giang mà trở về bên trấn Hi Vọng, chấp nhận cống hiến sức lực cho Hàn Phong. Hai là nếu hắn ta chày cối ở lại Tam Giang vì lý tưởng thì hắn cũng bị đối thủ trong quân chèn ép, từ đó bên kia sẽ vô hình mất đi một vị tướng tài.
Không ăn được thì âm thầm phá rối, âm thầm đạp đổ, suy giảm sức mạnh nội bộ của địch nhân, đây là cách làm của Hàn Phong.
Hơn nữa bổ nhiệm Lý Võ Lạc là tổng chỉ huy, để hắn đứng ra nhận trách nhiệm cũng là một trong các phương án tô đẹp lý lịch cho Hàn Phong. Chờ tới khi họ Lý trở về bên huyện Tam Giang, hắn sẽ đổ hết sai phạm ngày hôm nay cho đối phương, hoàn thành một kế tẩy trắng, ve sầu thoát xác, hình tượng của hắn vẫn như cũ trong sạch tốt đẹp.
Mà việc đẩy nhóm người “ăn hại” ra chiến trường cũng hợp tâm ý ngay từ đầu của Hàn Phong. Những ai có ít tác dụng nhất, vậy thì, tất nhiên rồi, ra chiến trường mà cống hiến nốt tác dụng cuối cùng của mình đi thôi.
Một mũi tên trúng ba con nhạn, may mắn mà kẻ sau màn đủ mạnh mẽ, hắn mới có thể thuận nước đẩy thuyền, dựa vào đó thực hiện kế hoạch của mình.
500 người sống sót trong yêu cầu của nhiệm vụ hệ thống, tốt đẹp lý tưởng nhất, nên là 500 người khoẻ mạnh.
10 phút sau, đám tiểu đội trưởng đã dẫn theo binh lực được điều dưỡng an ổn trở lại chiến trường.
Hàn Phong nhìn một vòng rồi giơ tay lên cao giọng nói:
- Mọi người, địch nhân tạm thời không thể phát ra công kích nữa, đây chính là thời cơ của chúng ta. Lao lên, giết sạch bọn chúng, giành lấy chiến thắng!
- Chiến thắng!
Âm thanh rợp trời vang lên, cùng với đó là từng đạo ánh mắt hừng hực đáp lại Hàn Phong. Trải qua hai đại chiến liên tiếp tại Thanh Lâm, Thanh Liễu, bọn họ đã hoàn toàn tin phục người đàn ông này.
Lúc này từng hàng đội viên dựa vào chỉ đạo của các tiểu đội trưởng bắt đầu tuần tự tiến lên phòng tuyến số 4 rồi số 3.
Phòng tuyến số 3 đã bị thây ma đẩy quân xâm nhập tới ba phần tư đoạn đường rồi, đã bắt đầu có những bức tường đất bị xô ngã, áp lực gia tăng lên những bức tường đất khác càng lúc càng tăng. Nhưng giao chiến 7 tiếng, cấp đôi đội viên cũng đã trên diện rộng tăng lên, lúc này đối phó với thây ma, coi như không còn chật vật như ban đầu.
Hơn nữa binh lực tại Thanh Hà là nhóm binh lực tinh nhuệ nhất, tân binh phải lần lượt trui rèn qua Thanh Liễu rồi Thanh Lâm mới cuối cùng xuất hiện ở đây, bởi vậy ai cũng đều có ý chí sắt đá, kinh nghiệm dồi dào, năng lực cao và đầy đủ, đối chiến với chủ lực thi đàn không hề khó khăn.
Mặc dù như vậy, nhóm thây ma cấp 1 xung phong đã cạn dần, hiện tại bọn họ phải đối diện với nhóm thây ma level 2 là chủ yếu, khá nhiều thây ma level 3, và bắt đầu xuất hiện rải rác thây ma level 4, level 5.
Áp lực của lũ thây ma này là cực lớn. Bọn nó bắt đầu khoẻ hơn, nhanh hơn, quỷ dị hơn, khó đối phó hơn.
20 phút sau, phòng tuyến số 3 đã bị đánh hạ.
———