Chương 203: Thằng ngu này.

Sau khi Tường Vi rời đi, Hàn Phong ngay lập tức mở miệng nói với người bên cạnh:

- Đệ mà đặt biệt danh linh tinh, ta sẽ hợp tác với con chó kia truy lùng đệ. Lần sau nếu đệ muốn làm mấy trò bậy bạ ở góc tường, trên cây, trong kho súng đạn hay trên mái nhà, nó đều sẽ hú ầm lên báo cho cả trấn biết.

Ngô Soái đang định lên tiếng chọc ghẹo mấy câu tiểu chó sủa, tiểu ông ổng, nghe thấy Hàn Phong đe doạ thì chợt ngưng lại, khuôn mặt xuất hiện quẫn bách vô cùng lớn.

Hắn trong cả cuộc họp đều vắt óc nghĩ ra 7 biệt danh, đến hiện tại chẳng lẽ lại không có chỗ dùng sao.

Thế nhưng những địa điểm ưa thích để chơi mấy trò mập mờ kia sao có thể từ bỏ đây…

Sau 10 giây cân nhắc, Ngô Soái cuối cùng đành phải ỉu xìu đáp:

- Đệ biết rồi… Được rồi, những kỹ năng này huynh sẽ phân chia thế nào?

Hắn trải lên bàn 4 kỹ năng Thần Tốc, Tấn Công Điểm Yếu, Ve Sầu Thoát Xác, Phá Giáp. Đây là những kỹ năng Ngô Soái chọn, nhưng hắn không định học tập toàn bộ.

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Chu Vấn có kỹ năng Ám Kỳ Sát, công mạnh thủ yếu, cho hắn Ve Sầu Thoát Xác đi, coi như giúp hắn tránh một kiếp. Châu Lam kia, cho nàng ta Phá Giáp đi, để cho đao khí của nàng ta càng thêm mạnh bạo.

Ngô Soái cười nói:

- Rất hợp tâm ý đệ. Đệ sẽ lấy Thần Tốc và Tấn Công Điểm Yếu.

Thần tốc gia trì gấp đôi tốc độ. Tấn Công Điểm Yếu cũng là một kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu trong 5 giây có thể đánh ra 100 đòn trúng đích, vậy sẽ có thể hạ sát mục tiêu. Kể cả không thể đánh trúng đủ 100 đòn thì hiệu ứng suy yếu gây ra cho địch thủ cũng đủ ưu việt, để đối thủ rơi vào hạ phong, vô cùng thích hợp với loại hình cận thân chiến đấu như Ngô Soái.

Hàn Phong không muốn đưa kỹ năng tam giai cho hai người kia ngay trong cuộc họp là do không muốn gây cảm giác bất công cho những người khác. Mờ ám giao tại phía sau màn, lợi dụng khoảng thời gian hiện tại là thời chiến, kỹ năng dư thừa vô số, nếu đột nhiên Chu Vấn, Châu Lam xuất hiện năng lực mạnh mẽ, cũng khó có ai có thể nghi ngờ.

Đồ tốt cần phải bồi dưỡng trên người thân tín của mình, nhưng cũng không nên công khai làm phật lòng những người khác, tránh cho nội bộ xuất hiện rạn nứt mâu thuẫn, hoặc cá nhân nào đó cảm thấy bất công bất mãn, ác ý rải ra tin tức xấu.

Mà hai người kia âm thầm nhận được chỗ tốt, họ cũng sẽ hiểu được bản thân cần phải cố mà giữ gìn ý tứ, thu liễm cái tôi lại, tránh xuất hiện cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng, tự cho mình hơn người.

Sau khi nhìn Ngô Soái rời đi, Hàn Phong đem 3 kỹ năng Thao Túng Trọng Lực, Quang Giáp và cả Cuốn Theo Chiều Gió đều học tập một lượt, sau đó lại hoá 700 exp và 6 điểm tiềm năng thành quang mang bao phủ thân thể.

- Cộng 4 trí lực, 1 thể lực, 1 nhanh nhẹn.

Đến tận đây hắn đã sở hữu tổng cộng 13 kỹ năng tam giai từ chủ động, bị động cho tới tự động, thật sự là con số khủng bố, khiến người ta không nhịn được cảm thấy khó tin.

Điểm nhanh nhẹn của hắn cũng đạt mốc 40 điểm, chỉ số này có thể khiến hắn có tốc độ lớn hơn một chút so với P2 level 25. Một hồi nữa chiến đấu diễn ra, hắn sẽ không phải lâm vào bị động nữa.

Hắn lại nhìn xuống tấm bản đồ lớn nhất giữa phòng, bàn tay ngưng tụ một băng thương cắm xuống một vị trí, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

- Biến số số 1 và số 3 đã có lời giải, vậy mày đang ở đây sao, F2 level 25?!

———

Thôn Xuân Lê.

Trải qua một buổi sáng giao tranh khốc liệt, binh lực đám người Đổng Thành bị tổn thất thảm trọng. 5 đại tướng ban đầu chỉ còn dư lại 3 người cũ, 2 người mới vừa được đôn lên tuy có cấp độ, nhưng bộ kỹ năng không quá mạnh mẽ, cực kỳ khó đảm đương một phương. Bởi vậy vốn bọn chúng có 5 cánh quân đã bị thu nhỏ lại chỉ còn 4 cánh quân.

Hơn nữa tổng số binh lực cũng bị rút xuống từ 300 người chỉ còn 250 người, 5 tiếng giao tranh, mỗi tiếng mất 10 người, có thể nói là cực kỳ thảm trọng.

Đổng Thành khuôn mặt âm trầm như nước nhìn quanh một vòng sau đó gằn giọng nói:

- Thi đàn kia quá dị thường, vậy mà không mắc mưu, không đâm vào bẫy, lại còn đi vòng qua bố trí của chúng ta. Hiện tại chúng nó chỉ cách chúng ta 3 cây số, hơn nữa số lượng thây ma còn được bổ sung liên tục, các ngươi nói xem phải làm sao?

Trong phòng họp, bầu không khí lạnh lẽo trầm lặng như thể hầm băng. Ai trong số này cũng bị thiệt quân, binh lực suy giảm, tinh thần lung lay. Bọn họ hiện tại chỉ muốn tìm cách di tản chạy đi đâu đó, chạy khỏi truy kích của lũ thây ma chết tiệt kia, không muốn giao chiến một chút nào. Thế nhưng Đổng Thành là một bạo quân, hắn đã quyết ý tấn công, không có bất kỳ ai dám đứng ra phản đối.

Một lúc lâu sau, Hà Tam, nhị tướng trong ngũ đại tướng mới cẩn thận nói:

- Đại đương gia, súng đạn của chúng ta không còn nhiều, tính toán chỉ còn khoảng hơn 1 vạn viên, rất khó đối đầu với thi đàn…

- Thế ta mới bảo các ngươi nghĩ cách! Ngươi nghĩ ta không biết à! Nói gì có não hơn đi! Mẹ kiếp!

Đổng Thành vừa nghe tới số lượng súng đạn thì không nhịn được tức giận chửi lên ầm ĩ. Buổi sáng nay bọn hắn bắn 2 vạn viên đạn, lại giao chiến cận thân chết hơn 50 người, số thây ma tiêu diệt được mới khoảng 8000 đầu, thật sự là vô cùng tốn kém.

Nhưng đại quân thây ma từ 1,2 vạn con ban đầu không những không giảm mà còn tăng lên tới 1,5 vạn con, hơn nữa càng lúc càng đông đúc.

Chẳng những thế đối phương còn có một kẻ vô cùng khó chơi nấp đằng sau liên tục tập kích tinh thần. Dù đám Đổng Thành đã gắng sức hiệp đồng chống lại, nhưng vẫn có người đột nhiên nổ não mà chết. Bọn họ dần dần không dám giao chiến trực diện, chỉ dám từ xa xa xạ kích và xả sát thương hệ thống tầm xa.

Hà Tam bị mắng nhưng cũng không có mấy mất hứng, hắn hiểu rõ tính cách Đổng Thành, gã còn mắng là còn muốn nghe ý kiến, hết mắng là sẽ muốn giết người. Vậy nên lúc này tiếp tục kiên trì nói:

- Chúng ta không đủ súng đạn thì tìm thêm…

Đổng Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hà Tam. Tất nhiên không đủ đạn dược thì phải tìm thêm, đạo lý này ai chẳng biết, thằng ngu này nhắc lại làm gì?

Hay thằng này muốn chết?

Không đúng, hay là nó biết chỗ có súng đạn?

Đổng Thành vội vã mở miệng hỏi:

- Hà nhị tướng, ngươi biết có chỗ nào có súng đạn sao?

Hà Tam chậm rãi gật đầu rồi bình tĩnh nói:

- Đại đương gia, cái trấn Hi Vọng gì đó kia khẳng định có.

Đổng Thành cau mày, hắn đúng là quên mất đám người Hàn Phong. Nhưng đối phương liệu có chịu giao súng đạn ra hay không. Tận thế này, súng đạn là thực lực, sao có thể muốn đòi là đòi.

Lúc trước bọn họ chiếm giữ địa lợi thì còn có thực lực vòi vĩnh được vài điểm, lúc này đối phương đã ở tại căn cứ, mò tới đòi súng đạn thì chỉ có con đường chết.

Hà Tam nhìn thủ lĩnh do dự thì âm thầm thở dài, sau đó hắn tiếp tục nói:

- Đại đương gia, không phải lúc đó đối phương biểu hiện tương đối hoà nhã sao, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ, kết cái thiện duyên giao tình. Bây giờ chúng ta chỉ cần khôn khéo giao thiệp một chút, lấy lễ trao đổi, lại lấy lợi ích dụ dỗ, đối phương hẳn là sẽ đồng ý…

Đổng Thành nghe vậy thì sáng mắt lên, sau đó lông mày không khỏi cau lại hỏi:

- Lợi ích? Lợi ích gì? 4 kỹ năng tam giai đoạt được, chúng ta đã chia nhau hết, lương thực thực phẩm cũng khó có thể bỏ ra.

Hà Tam nhanh chóng đáp lại:

- Đại đương gia, đối phương dường như rất ưa thích mỹ nữ…

Đổng Thành nghe tới đây lại sáng mắt lên, sau đó lại cau mày.

Mỹ nữ…

Đúng là đối phương rất ưa thích mỹ nữ, nhưng mỹ nữ bên phía đối phương cũng càng thêm xinh đẹp. Cái vị Tường Vi nha hoàn kia của Hàn Phong là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, bên họ rất ít người có thể so sánh nổi, liệu có thể tiếp tục đánh động đối phương hay không đây…

Hắn có ba mỹ nữ tuyệt sắc hầu phòng, một là Hương Vẫn Tình đã “gả” cho đối phương, còn hai người nữa…

Đổng Thành nắm chặt bàn tay, sau đó chậm rãi đáp:

- Cái này ta cần suy nghĩ thêm. Chiều nay đánh một trận, chúng ta sẽ vận dụng kế hoạch kia xem sao.

Hà Tam nghe vậy lại một lần nữa âm thầm thở dài…

Thằng ngu này!

Mà Bành Lực nhị đương gia thấy đại ca không tiếp tục “bán” mỹ nữ đi thì không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu đại ca cứ dùng mỹ nữ đổi súng đạn như vậy, có khi ngày mai hoặc ngày mốt, ba nữ hầu của hắn cũng sẽ bị bán đi mất.

———

Trấn Hi Vọng, chiến trường Thanh Hà.

Sau khi giải quyết xong bữa trưa, thể lực cũng được nhân viên hậu cần hỗ trợ nạp đầy, trí lực cũng hồi tới 65/76 điểm, Hàn Phong quyết định thực hiện hành động dò xét, tìm kiếm vị trí kẻ sau màn.

Những người thực hiện nhiệm vụ lần này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Người trực tiếp đứng ra dò xét chỉ có Tường Vi, còn người chia sát thương cho nàng ta là gần 250 người, gần một nửa dân số trấn Hi Vọng.

Binh lực trên hai đại lộ Thanh Lâm, Thanh Liễu vẫn giữ nguyên, số người tăng cường là được điều động từ đội đào đất, đội tìm kiếm vật tư, người sống sót thông thường và cả thương binh què cụt tới. Chỉ có người quá già, vài phụ nữ đang mang thai và đám trẻ con dưới 12 tuổi là được ở lại căn cứ mà thôi.

Hàn Phong không chỉ muốn dò xét vị trí kẻ kia, hắn còn muốn dò xét uy lực công kích tối đa của đối phương, khả năng chịu đựng toàn quân, số người cần thiết trợ trận khi quyết chiến cuối cùng nổ ra.

Bọn họ đang đứng ở trận địa số 5, còn đám thây ma cấp cao đã tới quá nửa trận địa 2, hai bên cách nhau khoảng 900 mét. Bố trí binh lực tại đây, đội viên chiến đấu đứng phía trước, đám người thường đứng phía sau, xen giữa đám người thường là đám đội viên có kỹ năng quang giáp, có kỹ năng trị liệu.

Chiến lợi phẩm buổi sáng rất phong phú, sau khi phân phát, thực lực trấn hi vọng lại tăng lên một mảng lớn. Hiện tại số người sở hữu quang giáp nhị giai đã lên tới tổng 13 người, số kỹ năng trị liệu nhất giai là 27 người, trị liệu nhị giai là 9 người. Có những người này đảm bảo thời khắc chú ý, thương tổn do quái vật sau màn sẽ khó mà gây ra thương vong quy mô.

Lúc này Hàn Phong và Tường Vi đang ngồi trên một chiếc xe jeep cơ động cao. Tường Vi gác súng lên thành xe nhìn ra xa xa. Một lúc sau, nàng ta chậm rãi nói:

- Có thể bắt đầu rồi.